intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

từ giữa trưa đến buổi hoàng hôn: phần 2

Chia sẻ: Phuc Nguyen | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:158

41
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

phần 2 gồm các nội dung: tìm hiểu về sự tức giận, sự phát triển và hợp nhất giới tính, tuổi mãn kinh và khi bắt đầu suy yếu, tiến đến linh đạo tuổi trung niên,... mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: từ giữa trưa đến buổi hoàng hôn: phần 2

Chương 7<br /> <br /> TÌM HIỂU VỀ SỰ TỨC GIẬN<br /> <br /> Trong số những cảm xúc, có lẽ tức giận là cảm xúc ít<br /> được hiểu biết và bị phỉ báng nhiều nhất. Phần lớn xã hội đều<br /> nhìn sự tức giận như một cái không có gì là chắc chắn; một số<br /> người vội vã cho đó là một biến thể của hành vi gây hấn, trong<br /> lúc những người khác hoàn toàn không biết ý nghĩa của nó.<br /> Đối với những người trong nửa cuộc đời sau, việc hiểu biết sự<br /> tức giận có một tầm quan trọng đặc biệt. Không chỉ những cảm<br /> xúc ít bền vững trong phần đầu của tuổi trung niên, nhưng với<br /> việc mở rộng của hữu thức trong giai đoạn này của đời sống,<br /> nhiều điều phật ý và oán hận bị dồn nén trong những năm tuổi<br /> trẻ bắt đầu nổi lên và làm chúng ta cảm thấy sự hiện diện của<br /> nó bằng nhiều cách.<br /> Sự tức giận là một cảm xúc bình thường, lành mạnh<br /> và có giá trị. Nó là một phần nội tại trong bản chất con người<br /> và phải được tôn trọng như nó vốn thế vì nó đóng một vai trò<br /> quan trọng trong mỗi đời sống lành mạnh. Là một cảm xúc<br /> mạnh mẽ nhất trong mọi cảm xúc, nó có thể được sử dụng một<br /> cách sáng tạo hoặc dùng sai theo cách phá hoại. Một khi được<br /> đánh thức, nó sẽ giải phóng năng lượng đáng kể có thể hướng<br /> dẫn trong những sự nghiệp xây dựng tốt đẹp, như nỗ lực hoàn<br /> thành một xã hội công bằng hơn, khi mà những bất công đã<br /> khiến chúng ta phải tức giận.<br /> <br /> Ở những lúc khác cũng năng lượng ấy, khi không<br /> được hướng dẫn vào những hướng tích cực có thể bùng nổ gây<br /> ra sự tàn phá. Điều này xảy ra khi chúng ta không làm chủ<br /> hành động của chúng ta, không kiểm soát được chính cảm xúc.<br /> Đặc biệt khi đó là trường hợp tức giận tích tụ mà không hay<br /> biết cũng không được thể hiện cho đến khi nó đạt đến những<br /> tầm cỡ nghiêm trọng Những cơn giận bùng nổ ấy có thể rất<br /> mạnh mà lý trí không thể kiểm soát và người ta thường hoàn<br /> toàn không biết những hậu quả tai hại mà hành động có thể<br /> gây ra. Chúng ta đều biết hậu quả mà điều đó gây ra cho người<br /> hứng chịu, người này đơn giản phải chịu trách nhiệm vì là cái<br /> nhỏ nhặt sau cùng thêm vào làm cho hỏa sơn Vesuvius bùng<br /> nổ. Đó có thể là một kinh nghiệm chấn thương hay bị dày vò<br /> làm cho việc giữ bình tĩnh và kềm chế sự nổi giận trở nên vô<br /> cùng khó khăn. Cùng lúc đó, với việc thả lỏng sự căng thẳng<br /> tích tụ, người tức giận cảm thấy một cảm giác nhẹ nhỏm và<br /> chợt nhận ra người khác có thể bị tồn thương sâu xa như thế<br /> nào.<br /> Người dễ nổi giận không còn kiểm soát những biểu<br /> hiện giận dữ của mình nữa thường tự hỏi tại sao người khác sợ<br /> mình. Xem ra họ quên mất những thiệt hại mà cơn giận dữ loại<br /> đó gây ra cho các quan hệ. Tôi thường nghe những người ấy nói<br /> với tôi: ‘Tôi không thể hiểu tại sao tôi rất khó tìm được những<br /> bạn chân tình. Tôi ngỏ lời trước với những người khác, nhưng<br /> dường như họ sợ tôi đến gần họ.’ Nói chung người ta rất sợ sự<br /> tức giận điên cuồng của người khác nên dương nhiên người ta<br /> sợ có quan hệ thân thiết với cá nhân hay giận dữ. Mặt khác, sự<br /> tức giận khi biểu lộ thích hợp có thể có những hậu quả rất có lợi<br /> trên bất cứ tình bạn chân thành nào. Nó dẫn đến việc làm<br /> trong sáng bầu khí và đem lại sự hiểu biết lẫn nhau nhiều hơn<br /> và một mối đồng cảm giữa bạn bè.<br /> Có nhiều hiểu lầm vây quanh cảm xúc này do việc ngộ<br /> nhận rằng tức giận là không đúng. Chính hậu quả của tức giận<br /> kích động một hành vi phá hoại đối với chính mình hay đối với<br /> người khác có liên quan đến đạo đức. Tự thân sự tức giận thì<br /> <br /> trung tính về mặt đạo đức, như mọi thứ cảm xúc. Điều mà tức<br /> giận dẫn đến mới trở thành sai lầm về mặt đạo đức. Khi người<br /> ta liệt kê những tội trọng, cảm xúc không bị coi là vô luân. Chữ<br /> ‘trọng’ từ tiếng La-tinh là ‘caput’ chỉ cái đầu hay nguồn gốc của<br /> hành động. Tuy nhiên, sự tức giận một cảm xúc tự phát bên<br /> ngoài lãnh vực luân lý được hiểu là nguồn gốc chính của hành<br /> vi có thể sẵn sàng trở thành vô luân.<br /> Cũng vì một vài cách biểu lộ sự tức giận của người lớn<br /> trên một phần cơ thể của một đứa trẻ làm nó cảm nghiệm sự<br /> đau đớn khó chịu, nên nhiều trẻ em trong cuộc sống đã sớm<br /> nhận được một thông điệp rằng tức giận tự nó là xấu và không<br /> thể được chấp nhận. Một đứa bé còn nhỏ khó có thể phân biệt<br /> giữa cảm xúc và hành động qua đó đàn ông hay đàn bà tìm<br /> cách biểu lộ cảm xúc ấy. Vì thế chính sự tức giận, thay vì là<br /> hành động, có vẻ sai lầm. Tất cả những thông tin ấy, thu thập<br /> trực tiếp hay gián tiếp qua cuộc sống có thể dẫn đến việc từ<br /> chối thừa nhận sự tức giận khi nó hiện diện hoặc chối bỏ hay<br /> dồn nén nó.<br /> Đúng hơn, tức giận phải được nhận biết như một tiềm<br /> năng có giá trị trong đời sống cho tất cả chúng ta. Nó là một<br /> phản ứng bình thường cho thấy một vài tổn thương đến con<br /> người hay lợi ích của chúng ta còn tồn tại hay đã xảy ra. Bất cứ<br /> việc gì tấn công vào giá trị bản thân, làm suy giảm nhân phẩm,<br /> hay làm tổn thương chúng ta ở phương diện nào đều gợi ra<br /> cảm xúc đặc biệt ấy. Vì thế, nó có thể được coi như sứ giả báo<br /> động chúng ta về việc phúc lợi thực tế của chúng ta bị đe dọa<br /> một cách nào đó. Cả những bé sơ sinh cũng có những lúc giận<br /> dỗi nếu những nhu cầu nền tảng không được đáp ứng. Nó gào<br /> khóc, mặt đỏ gay, hai bàn tay nắm chặt là bằng chứng rõ ràng<br /> về điều đó.<br /> Thường không dễ dàng nhận ra chúng ta tức giận, đặc<br /> biệt nếu chúng ta không quen với việc ghi nhận cảm xúc của<br /> chúng ta. Sự tức giận có thể dễ dàng được ngụy trang như ‘bối<br /> rối’, ‘bị tổn thương’ hay ‘lo lắng’. Một tác nhân gây cảm xúc<br /> <br /> căng thẳng mạnh, đặt cơ thể dưới ảnh hưởng của hệ thần kinh<br /> giao cảm với những phản ứng sinh lý mà chúng ta đã biết. Khi<br /> chúng ta nhận biết những thay đổi ấy trong cơ thể, sự căng<br /> thẳng tê cứng, đỏ mặt, tía tai thì điều quan trọng là phải nhận<br /> biết nguyên nhân để có thể thừa nhận nó. Nhận ra sự tức giận<br /> của chúng ta đem lại sự tự do cần thiết để chọn cách thức lành<br /> mạnh biểu lộ sự tức giận. Khi chúng ta không biết điều gì xảy<br /> ra, sự tức giận thường thái quá và biểu lộ theo những cách vượt<br /> ngoài sự kiểm soát của chúng ta. Một khi nhận biết cảm xúc<br /> nổi lên, chúng ta nhận biết nguyên nhân là sự tức giận nếu<br /> chúng ta biết mình bị khinh thường và ức chế một cách nào đó.<br /> Thông tin ấy thường mang lại một điều gì đó ngăn cản những<br /> nhu cầu hay ước muốn hợp pháp của chúng ta hay nói cách<br /> khác miệt thị chính chúng ta và những người có phúc lợi liên<br /> đới với chúng ta.<br /> Như biểu đồ sau đây chỉ rõ, sự ngăn cản ấy được gọi là<br /> ức chế sẽ xuất hiện từ hành vi của một cá nhân và đôi khi từ<br /> một vật vô tri, một cái cửa bị nêm cứng hay một ciếc xe không<br /> sao khởi động được. Sự đáp trả bình thường cho loại ức chế ấy<br /> là cảm xúc tức giận. Một khi được nhận ra, cảm xúc ấy để mặc<br /> chúng ta chọn lựa điều cần phải làm như một kết quả. Nếu<br /> chúng ta không biết cảm xúc ấy hoặc không để nó biểu lộ,<br /> những hậu quả của nó sẽ tiếp tục cả khi nó bị dồn vào vô thức.<br /> Từ đó nó là một tác nhân gây căng thẳng, nó sẽ có môt hậu quả<br /> về sinh lý làm hại đến cơ thể bằng nhiều cách. Do đó ba chọn<br /> lựa được mở ra: chọn và cho sự tức giận một biểu lộ nào đó<br /> công khai; dồn nén nó, nghĩa là nhận ra sự hiện diện của nó<br /> nhưng quyết định gạt nó sang bên một thời gian và tập trung<br /> trên một sự việc khác; sau cùng là trấn áp nó. Điều này bao<br /> hàm trước đó chúng ta đã có quyết định không chấp nhận cảm<br /> giác ấy và kết quả là chúng ta không nhận ra sự hiện diện của<br /> nó. Sự tức giận chỉ còn bên dưới trình độ hữu thức và được đưa<br /> vào kho cất giữ những cảm xúc không được nhận ra và không<br /> được biểu lộ.<br /> <br /> Mô hình sự tức giận<br /> HÀNH VI CỦA CÁ<br /> NHÂN<br /> ỨC CHẾ<br /> HOÀN<br /> <br /> CẢNH,<br /> <br /> VIỆC<br /> <br /> ƯỚC MUỐN<br /> Hay NHU CẦU<br /> <br /> MỤC TIÊU<br /> <br /> TÖÙC GIAÄN<br /> <br /> BIỂU LỘ hay<br /> DỒN NÉN<br /> <br /> NÓI NHIỀU<br /> NGƯỜI<br /> <br /> ĐỐI PHÓ<br /> <br /> TRẤN ÁP hay<br /> VÔ THỨC<br /> <br /> TỰ TRÁCH<br /> <br /> TRÁCH<br /> <br /> BIỂU LỘ THỂ LÝ<br /> VIẾT RA<br /> THƯ GIẢN<br /> CHẤP NHẬN<br /> ĐỊCH<br /> CHUYỂN DỊCH<br /> HẤN<br /> <br /> THA THỨ<br /> <br /> CHÁN NẢN<br /> <br /> THÙ<br /> GÂY<br /> <br /> SỰ<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2