Thứ Bảy, ngày 18 tháng Sáu<br />
Ba ý nghĩ đầu tiên của tôi khi tỉnh dậy trong một căn phòng lạ hoắc là: Iona,<br />
Iona, Iona.<br />
Ý nghĩ thứ tư là: Tại sao lại bật bài hát của Norah Jones – “Don’t Know Why I<br />
Didn’t Come”[48]<br />
Ý nghĩ thứ năm là: Tôi biết chính xác tại sao tôi lại không dám làm gì đêm qua.<br />
Tôi đưa một cô bé tuổi vị thành niên về nhà, hoảng sợ vì độ tuổi của em nên lăn<br />
xuống cống.<br />
Ý nghĩ thứ sáu của tôi là: Người phụ nữ trạc tứ tuần (trông rất khêu gợi) kìa là ai<br />
mà nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là chiến lợi phẩm mà con mèo nhà bà mới tha<br />
về thế?<br />
Đó là mẹ của Iona. Iona ló đầu ra từ sau lưng bà, vẫn mặc bộ quần áo ngủ có<br />
hình gấu bông thêu đằng trước.<br />
“Mẹ ơi, đây là Jack. Anh ấy rất từ tế đưa con về nhà tối qua vì con hơi say một<br />
chút.”<br />
May quá, tôi không ngủ với cô bé.<br />
“Rất hận hạnh được gặp bác, Mrs. Iona”, tôi nói, vươn tay phải ra bắt và cố giữ<br />
cho tay trái không làm gì bậy bạ.<br />
“Ôi, chúng tôi thật biết ơn anh, Jack”, bà mẹ đon đả như thể tôi là chàng hiệp sĩ<br />
hào hoa trong bộ giáp sáng láng.”Làm sao mà tôi có thể cảm ơn anh cho hết vì đã<br />
hộ tống Iona? Anh phải đưa em nó số điện thoại để chúng tôi còn liên lạc với anh!”<br />
Trời đất ơi!!!!!!!<br />
Kẻ may mắn lại là Fred. Khi vừa quay trở lại từ buổi “Vinh danh hiệp sĩ” ở nhà<br />
Iona, tôi bắt gặp hắn và Jasper đang ăn sáng cùng cô nàng bí ẩn.<br />
“Được một bữa ngon lành chứ hả?” Jasper hỏi.<br />
“Không”, tôi trả lời, “Tao xử sự một cách cao thượng và lên giường một mình”.<br />
“Đồ ngốc”, Fred tiếp lời, “Chắc mày phải biết khi nào thì bọn nó đủ lớn để rời<br />
trường học rồi chứ?”<br />
“Khi nào?”<br />
“Ba rưỡi chiều”.<br />
Cười ngơ ngẩn rồi tôi lăn đùng ra giường ngủ.<br />
<br />
Chủ nhật, ngày 19 tháng Sáu.<br />
“Mười tháng nhịn ròng rã và tao vừa phá vỡ kỷ lục ấy với một cuộc tình tay ba –<br />
giấc mơ ngàn đời của bất cứ thằng đàn ông nào”.<br />
“Fred?”<br />
“Ơi, gì thế Jack?”<br />
“Chẳng phải mối tình tay ba là một thằng, hai con chứ không phải là một ả nhặt<br />
từ đây về và một thằng diễn viên thất thế tên là Jasper?”<br />
“Ừ, lý tưởng ra thì là như thế nhưng Jasper chẳng có chỗ nào để ngủ cả. Hoặc là<br />
hắn ngủ bờ ngủ bụi hoặc là chui lên giường với bọn tao. Hoặc là ghi bàn hoặc là<br />
nằm sàn.”<br />
“Fred, ông tởm lợm quá!”<br />
“Thế là bọn tao quyết định cho con chó gặm ít xương!”<br />
“Tởm!”<br />
“Mặc dù cô ả trông khá xấu xí!”<br />
“Kinh quá!”<br />
“Và hai bao giờ cũng tốt hơn một”.<br />
“Điên khùng. Cho dù một trong hai thằng là gay?[49]”<br />
“Ừ, hiển nhiên”<br />
“Fred, ông bị gay à?”<br />
“Câm miệng”<br />
“Ông có đụng chạm gì Jasper không đấy? Tất nhiên là ngoài vỗ tay ăn mừng ra”.<br />
“Không, thực ra thì… Tôi nói nghiêm túc đấy. Câm miệng đi”.<br />
Sau đó, tôi gọi điện cho bố để chúc mừng ông nhân ngày Father Day.<br />
“Ôi, con trai yêu quý, Jack. Hy vọng là anh không làm tôi xấu hổ bởi một món<br />
quà to tướng hay mời tôi đi ăn đấy chứ. Toàn là hình thức thôi!”<br />
“Không, nhưng con mua được cặp vé xem tennis ở Wimbledon vào ngày mai bố<br />
ạ”.<br />
<br />
Thứ Hai, ngày 20 tháng Sáu<br />
Một ngày tuyệt diệu ở Wimbledon. Trời khô ráo, ấm áp và bố trả tiền mua dâu<br />
tây. Ngắm nhìn hàng loạt các nam thanh nữ tú người Nga lượn lờ ở các sân phía<br />
ngoài, sau đó tìm chỗ ngồi ở sân trung tâm để chứng kiến một vận động viên Anh<br />
Quốc tha thảm hại hai séc đầu trước một đấu thủ vô danh tiểu tốt đến từ Slovenia<br />
và bật lại 12-10 trong hiệp thứ năm. Ông bố nghỉ hưu và cậu con trai vô công rồi<br />
nghề. Chúng tôi có thể ngồi với nhau bao lâu cũng được.<br />
“Bố định hỏi con,” bố nói trên đường về, “công cuộc tìm kiếm mục đích cuộc<br />
sống đến đâu rồi?”<br />
“Tệ lắm bố ạ. Con thử lối sống hoan lạc nhưng không ổn. Khi bắt đầu say là con<br />
lại muốn có một cô gái ở bên cạnh để chia sẻ tâm tư cùng”.<br />
“Thế chuyện bạn gái thì thế nào?”<br />
“Cũng không khá khẩm hơn gì. Với những người con không thích thì có thể ba<br />
hoa thoải mái, nhưng với những người con thực sự thích thì mồm miệng lại trốn đi<br />
đâu mất”<br />
“Thế cô bé Leila mà con vẫn nhắc tới thì thế nào?”<br />
“Hỏng chuyện rồi bố ạ!”<br />
“Còn cô nào nữa không? Con có hẹn hò với ai không?”<br />
“Bây giờ lại đến lượt bố nữa!”<br />
“Sự nghiệp thì định thế nào?”<br />
“Hừm, không tồn tại.”<br />
“Rick và Lucy thì sao?”<br />
“Sống cùng nhau”.<br />
Hai bố con nhìn nhau.<br />
“Khổ thân thằng bé!”, cả hai cùng nói rồi lăn ra cười.<br />
“Đúng vậy, đừng nói gì với mẹ nhé! Bố chưa bao giờ thích Lucy cả!”<br />
“May mà Rick có lòng kiên nhẫn của một vị thánh, innit?”<br />
Chugs tôi lại cười rồi ngồi im, thanh bình và hạnh phúc.<br />
“Daddy, có lần nà bố muốn con hỏi gì cũng được?”<br />
“Ừ, nhưng thú thật bây giờ cũng thấy ngại không biết con định hỏi gì đây.”<br />
“Ừm, bố vẫn, hừm, đại khái là “còn mực trong bút” chứ ạ? Liệu khi tuổi càng<br />
ngày càng cao, sự thèm muốn có giảm bớt đi không ạ? Hay bố vẫn hùng hục như<br />
một con thú dữ? Đến thời điểm này, bố đã có thể khẳng định chắc chắn ai là nửa<br />
<br />
thực sự của mình chưa?”<br />
“Tự tin lên con trai. Để thêm một thời gian nữa. Con sẽ ổn thôi”.<br />
“Bố vẫn chưa trả lời câu hỏi của con”.<br />
“Bố biết, Jack”, bố nói, anh mắt cười nhấp nháy.<br />
<br />
Thứ Sáu, ngày 24 tháng Sáu<br />
Ngày Hạ chí, Tôi đành chấp nhận bước chân vào trò chơi hò hẹn. Rick đã có<br />
Lucy, Leila đã hoặc sắp cặp kè với tên kế toán, Fred chơi kẹp sandwich với<br />
Jasper[50] và tất cả những gì tôi có gần đây là một cô bé 16 tuổi với bà mẹ mê tôi<br />
như điếu đổ.<br />
Tình thế chẳng hay ho gì. Mọi chuyện cần phải được thay đổi. Nhưng ở London<br />
này thì phải hẹn hò thế nào?<br />
Đã có một thời kiếm bạn gái thật dễ dàng. Khi còn nhỏ thì có thẻ chơi trò bác sỹ,<br />
y tá. Đến tuổi vị thành niên thì xin phép bố mẹ cho chơi qua đêm ở nhà bạn, mang<br />
theo túi ngủ đủ rộng và đợi phép thuật biến mình thành Casanova.[51] Vào đại học,<br />
khi anh có phòng riêng và kích cỡ của chiếc giường sinh viên khiến việc chung<br />
đụng là không thể tránh khỏi, nếu không muốn nói là luôn luôn xảy ra. Vừa đổ bể<br />
mối tình ở khóa này thì đến mỗi tháng Chín lại có một khóa mới toanh nhập trường.<br />
Mỗi năm anh có thể già thêm một tuổi nhưng các em mới vào thì bao giờ cũng mơn<br />
mởn ở tuổi mười tám đôi mươi.<br />
Rồi bỗng nhiên, anh bước vào tuổi 25 và thấy cuộc đời trở nên vô nghĩa. Khi tốt<br />
nghiệp đại học, tôi có Lucy.<br />
Khi bỏ Lucy, lại có Leila độc chiếm trong tâm tưởng. Và bây giờ tôi chẳng có ai<br />
bên cạnh cả.<br />
Tôi cần được hẹn hò. CÓ thể một trong số họ sẽ trở thành bạn giá và chúng tôi<br />
cùng chung lưng đấu cật tìm ra mục tiêu trong cuộc sống.<br />
“Fred, mày có đứa bạn gái nào tử tế không?”<br />
“Câm họng”.<br />
Tôi sẽ gọi điện cho Claire (bác sỹ và y tá) vậy.<br />
<br />