intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Tựu trường ngày mưa

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

103
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bữa tựu trường hôm ấy không ngờ trời lại đổ mưa. Mới đêm qua da trời còn quang đãng, óng ánh sắc vàng của vầng trăng giữa tháng treo lờ lửng lưng trời, cùng chi chít muôn vàn vì sao như muôn vàn hạt ngọc dát vào màn đêm tím thẫm. Gió hát xạt xào trên mấy tàu lá chuối trước nhà, tinh nghịch luồn qua ổ cửa mở lật lật mấy trang sách còn rười rượi mùa giấy mới. Mắt Mèo như sợ gió làm hư cuốn sách Tiếng Việt mới, lật đật cầm sách lên, vuốt vuốt cái...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Tựu trường ngày mưa

  1. Tựu trường ngày mưa TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊ KIM HOÀ Bữa tựu trường hôm ấy không ngờ trời lại đổ mưa. Mới đêm qua da trời còn quang đãng, óng ánh sắc vàng của vầng trăng giữa tháng treo lờ lửng lưng trời, cùng chi chít muôn vàn vì sao như muôn vàn hạt ngọc dát vào màn đêm tím thẫm. Gió hát xạt xào trên mấy tàu lá chuối trước nhà, tinh nghịch luồn qua ổ cửa mở lật lật mấy trang sách còn rười rượi mùa giấy mới. Mắt Mèo như sợ gió làm hư cuốn sách Tiếng Việt mới, lật đật cầm sách lên, vuốt vuốt cái bìa bao cho ngay. Rồi bằng một vẻ nâng niu trìu mến rõ rệt trên khuôn mặt, em gom hết chồng sách vở chị Nhi xếp sẵn trên bàn, lần lượt cho vào cặp, từng cuốn một, thật cẩn thận, nhẹ nhàng như sợ chúng đau. Chị Nhi ngồi ủi cái áo trắng của Mắt Mèo trên giường, chốc chốc lại đưa mắt về phía em mình. Coi cái mặt vui như Tết của nó kìa. Cái cách nó tẩn mà tẩn mẩn bên mớ sách mới vở mới kia nữa. Sao mà thương đến thế không biết. Chắc trong trái tim bé nhỏ của nó cũng như Nhi hồi trước. Cũng rộn ràng háo hức, cũng lo lo một điều gì đó cả mình cũng không hiểu được. Chui vào mùng, bắt chước mẹ bày, nằm đếm hết mấy lần một trăm con cừu mà giấc ngủ cũng chẳng chịu đến cho. Mẹ thấy con gái cứ quậy quọ lăn tới lăn lui trên giường, vén mùng chui vô, nằm ôm Nhi ngủ. Trong lòng mẹ, có nôn nao lo lắng nào cũng tan biến hết đi. Mùi tóc mẹ, mùi da thịt mẹ ấm áp yêu thương, vỗ giấc ngủ ngọt ngào trôi đến trong hình hài một đám mây xốp thơm mùi kẹo ngọt. Sáng tỉnh giấc quàng cặp lên vai, chị còn mang theo cả cảm giác tiếc nuối đám mây kẹo trong mơ tới trường.
  2. Biết Mắt Mèo có mơ thấy điều gì thú vị như đám mây ngày nhỏ của chị Nhi hay không. Mà trong giấc ngủ em cứ khúc khích cười hoài. Nhanh quá. Mai đây Mắt Mèo bé bỏng của chị vào lớp một rồi. Thằng bé ngày nào mẹ sinh chị ra bệnh viện thăm, thấy da nhăn nheo đỏ hỏn, không dám nói ra nhưng trong bụng réo ầm lên: “Sao mà nó xấu òm!”. Thằng bé hôm qua hôm kia gì thôi còn lủn đủn di khắp nhà trên đôi chân mập ù ngắn ngủn, càng nhìn càng giống con vịt con lạch bà lạch bạch. Thằng bé mở to đôi mắt tròn xoe, đen lay láy như hai hột nhãn nhìn chị Nhi mà cứ bi bô mãi “ba…ba”. Ôi. Sao mà Nhi yêu biết bao nhiêu cái khuôn mặt bầu bĩnh ấy, cả đôi gò má nung núng thịt ấy nữa.Yêu quá đi thôi. Vậy mà nhoáng một tí ti thôi, ngoảnh tới ngoảnh lui, Mắt Mèo đã lớn. Em đứng cao tới hơn bụng chị, vươn cánh tay tròn lẳng ra là chạm tới đuôi tóc lúc nào cũng nhỏng nhà nhỏng nhảnh trên vai chị. Em biết rửa chén, biết quét nhà, biết gắp bỏ lại vào chén chị miếng thịt chị nhường em, còn làm mặt nghiêm trang: “Chị ăn đi. Em là đàn ông mà, ăn ít một chút cũng không sao.” Bữa đó chị Nhi được một bữa cười nôn ruột, cười mà chảy nước mắt ròng ròng như khóc. Chẳng biết em học đâu câu nói mà chắc chị nhớ miết đến già. Mắt Mèo vẫn khúc khà khúc khích gì đó trong giấc ngủ. Chị Nhi sửa lại đầu em lên chiếc gối êm mềm, với tay đẩy cánh cửa sổ khép hờ. Gió mát rượi tràn lên gương mặt chị, phất phơ mấy vạt mùng mỏng mảnh. Hong mắt lên tấm màn trời nhấp nhánh những vì sao, chị Nhi bâng quơ nghĩ về ngày mai. Buổi sáng ngày đầu tiên Mắt Mèo đi học. Ắt hẳn là một ngày rất đẹp trời. II Ấy vậy mà trời lại đổ cơn mưa. Tờ mờ sáng, trong lơ mơ chập chờn, chị Nhi nghe một thứ mùi ngai ngái nồng nồng thoảng trong gió len lỏi vào giấc ngủ. Mùi hơi đất. Chị Nhi bừng tỉnh, bật dậy nhìn ra khung cửa sổ còn tối mờ mờ. Không thấy được mưa, nhưng đã nghe tí ta tí tách tiếng nước nhỏ giọt mau dần trên những tàu lá chuối.
  3. Mưa rồi. Chị Nhi ngồi vòng tay ôm gối bất lực ngó mưa. Ào ào, rào rạt. Giọt xiên, giọt ngã, mưa giăng màn dày đặc ngoài trời. Giọt tiếp giọt, vướng vít, dằng dai. Mưa chừng như không bao giờ muốn tạnh. Mắt Mèo dậy từ lúc nào, mặc xong xuôi bộ quần tây xanh áo trắng thẳng thớm mới tinh. Em ngó nghiêng vài ba chập rồi đeo cái cặp nhỏ trên vai, lại gần cầm tay chị giật giật: - Mình đi thôi chị! - Mưa to lắm Mắt Mèo à… - Thì có sao đâu. Em không sợ mưa. Mưa em cũng đến trường. - Chị sợ mưa đường sình làm dơ áo em chị mất thôi. Để từ từ đợi tạnh bớt rồi mình đi, Mắt Mèo nhé! - Không được chị ơi, bọn thằng Ben đi hết cả rồi. Em đến trường trễ mất. Đi đi…Chị…Đi mà! -Mắt Mèo lay tay chị, mắt bắt đầu ươn ướt. Con trai mà cứ hay khóc nhè. Cũng tại chị cưng em quá đây mà. Chị Nhi lắc đầu chịu thua em, lôi ra cái áo mưa cũ màu xanh lợt nhách. Chui đầu vào thân áo lùm xùm, chị nâng vạt sau trùm lên Mắt Mèo. Rồi từ từ, từng bước từng bước, chị trước em sau, đội những hạt mưa rù rì dai dẳng đến trường. - Giống hai chị em mình đi múa lân quá trời!- Từ dưới vạt áo dài lướt thướt, vẳng tiếng Mắt Mèo cười giòn tan làm tiếng mưa cũng thánh thót rộn ràng. Mưa tạt vào mặt chị Nhi ướt nhẹp, trên những đầu ngón chân cảm giác bết bát, dính dấp ngày càng rõ rệt. - Bám chân chặt vào Mắt Mèo nhé, sình trơn lắm đó em! Mắt Mèo dạ thật ngoan sau lưng chị. Con đường làng đổ bê tông dở dang, loang lổ phơi mình dưới cơn mưa trắng xóa. Ờ bên kia là mảng đường xám trắng, là trường học. Còn đầu này là nhão nhoét, trơn nhẫy sình bùn trên con đường đất chằng chịt lỗi lõm những vết bánh xe lẫn dấu chân người.
  4. - Ráng tí nữa thôi Mắt Mèo ơi! Sắp hết đường đất rồi. - Chị Nhị nói với khoảng đường bê tông đã thật gần trước mặt. Rồi đây sẽ không còn những ngày mưa vất vả thế này nữa đâu, Mắt Mèo à. Mai mốt em của chị tha hồ mà chạy nhảy tắm mưa trên con đường không bùn sình, lầy lội. Đi học ngày mưa, chân em không lấm láp, quần em không phải xắn cao quá gối, đôi giày trắng tinh kia cũng không buộc dây đeo lủng lẳng bên cổ em thế này. Ngày đầu em chị đi học, vậy mà trời làm chi lại đổ cơn mưa. Không như chị, được đến trường lần đầu vào một ngày nắng đẹp. Bữa đó trời trong hơn cả nước trong lòng giếng nhà mình những ngày hè. Da trời xanh óng suốt, tưởng chừng bị xuyên qua bởi vô vàn tia nắng nhuốm sắc vàng lộng lẫy. Màu vàng rải khắp con đường chị đến trường hôm ấy. Vàng rực của nắng, vàng rộm của những bông lúa trĩu hạt ven đường, vàng rượi của những chùm quả lắc là lắc lẻo trong mái tóc hàng cây nêm xõa xanh mướt trước cổng trường. Gió mùa thu nhẹ vương vạt áo chị, bàn chân chị. Gió làm vương mớ tóc dài của mẹ lên gương mặt chị, lúc mẹ cúi xuống chị dịu dàng: “Đến trường rồi. Buông tay mẹ ra vào xếp hàng với mấy bạn đi con” Run rẩy, hồi hộp chị đi về phía trước. Đôi chân bỗng quính quíu như không muốn nghe lời. Đi vài bước, ngoảnh đầu. Mẹ vẫn đứng nguyên đấy, âu yếm nhìn chị, tay mẹ vẫy vẫy ra dấu. “Đi đi…đi đi con. Dũng cảm lên.” Chị như nghe tiếng mẹ sát bên mình. Hít một hơi thật sâu, lại quay lưng, lại bước. Cảm giác có một ai đó luôn ở phía sau dõi theo từng bước đi của mình thật hạnh phúc, Mắt Mèo à. Nên dù trời mưa chị vẫn nán lại dưới tàng cây nêm già, dõi theo em. Em đang xếp hàng trên thềm lớp học, đôi giày ba ta trắng đã xỏ vào đôi chân còn chưa kịp khô nước. Chị thấy bạn bè em, những cô bé, cậu bé chân nhem nhuốc bùn sình đưa những đôi bàn chân nhỏ xíu ra hứng nước mưa. Mưa xối trôi những lấm lem nhọc nhằn đến lớp. Mưa trả về những đôi bàn chân xinh xắn trắng bong, trả về những nụ cười ngây thơ trong vắt còn chưa phai hết vẻ bỡ ngỡ rụt rè.
  5. Ngày tựu trường không rộn ràng tiếng trống, không những tràng pháo tay đón chào học sinh mới. Chỉ có tiếng mưa êm êm gõ nhịp trên khoảng sân trường ướt lướt thướt. Buổi lễ khai giảng chắc dời đến ngày mai. III Mưa vẫn còn rả rích thả giọt lúc Nhi cởi tấm ni lông ướt nhẹp, đứng rũ rũ mái tóc dài ướt nước. Từ phía sau nhà, tiếng bác Ba gái lảnh lót: - Nhi tới hả con. Dẫn Mắt Mèo đi học rồi ha! Nhi dạ một tiếng dài rồi vòng qua bộ ngựa gỗ lên nước nâu bóng, đi thẳng ra đám thau rổ bày la liệt một mé nhà. - Sao? Mưa cu cậu có khóc nhè đòi ở nhà không con? – Bác Ba gái vẫn thoăn thoắt tay vặn hột điều ra khỏi trái, liên tục câu chuyện. - Nó khóc nhè bắt con dẫn đi học đó chớ bác. - Cha! Cũng ham học lắm chứ bộ à. Thằng nhỏ ngó vậy mà được quá há ông? - Thì tui nói với bà nó không được hồi nào. Nhìn mặt mũi nó sáng láng, cái gì nói qua một lần nó nhớ liền, là biết rồi. Đi học là không ai qua được đâu nhe! – Bác Ba trai vừa trả lời vợ, vừa khệ nệ trút xuống cái thau trống một đống những trái điều lẫn lộn. Nhi ngồi xuống bên cái thau điều bác Ba vừa đổ đầy, thò tay hốt lên mớ trái thuôn thuôn, đính trên đầu mỗi trái một hạt to chắc mẩy. Vặn ngược. Những hạt điều xam xám rơi vào cái rổ lớn sát chân Nhi. Trái ứa nhựa, ròng ròng chảy ướt bao tay ni lông, mùi chan chát nồng nàn lan tỏa nhanh trong không gian ẩm ướt. Bao năm rồi, từ mùa điều mẹ bỏ lại chị em Nhi, những ngón tay Nhi đã không biết bao nhiêu lần tắm ướt nhựa điều. Hương điều phảng phất thơm, vị điều ngòn ngọt say say. Vậy mà sao nhựa điều không lành không mát, để ngày qua ngày thâm đen nứt nẻ những kẽ móng tay Nhi. Bàn tay con gái 22 tuổi chưa được, mà cũng chưa dám được cầm bởi một bàn tay con trai nào. Chắc chẳng có ai trừ Mắt Mèo áp đôi bàn tay Nhi lên má, cười
  6. thật hồn nhiên: “ Tay chị âm ấm, sam sạm à, thích thiệt.” - Mẹ bây mà biết Mắt Mèo ham học vầy, chắc nó cũng vui lòng. Nhi cúi đầu lung liêng trong tiếng thở dài rười rượi của bác Ba trai. Ngoài mẹ, hai bác là người thương hai chị em Nhi nhất. Không có bác Ba gái, Nhi làm sao lo hết được cho Mắt Mèo từng miếng ăn, giấc ngủ từ ngày còn chập chững biết đi. Không có bác Ba trai, căn nhà trống trước trống sau, mai hư bóng đèn, mốt dột mái tôn, Nhi làm sao lo được. - Nhi nè, bác tính vầy, giờ con lo bổ túc cho xong cái bằng mười hai của con đi. Thẳng tiến đăng kí luôn trung cấp kế toán dưới thị xã. Chứ bây cứ theo hai bác làm tới làm lui ba chuyện lặt hột điều này, bác thấy cũng không được. Bây còn trẻ, đâu thể nào cứ thế này hoài. Kẹt hồi mẹ bay mới mất, bác cũng đang khó. Giờ nghĩ lại không ngăn bây nghỉ học hồi đó là dại. Không gì bằng có cái chữ với người ta đâu nghe con. Học lại đi, bác lo. Tiền nong bây ngại thì coi như bác cho mượn, ra đi làm trả cho tui, được không cô? - Bác Ba trai khà một ngụm trên cái ly trà bốc khói. Nhi ngơ ngẩn ngó hết bác qua bác Ba gái, hỏi lúng búng mãi mới được một câu: - Lỡ… lỡ con học ra mà không xin được việc làm sao bác? - Con khờ! Không xin được chỗ này thì mình xin chỗ khác, lo gì. Có cái bằng trong tay mày lo gì nữa hả con? – Bác Ba gái bật cười. - Còn không…không có việc làm, không có tiền thì tui bắt làm con dâu nhà này trả nợ, hả bà? – Bác Ba trai cười to hơn, cố lớn giọng ồm ồm để tiếng nói bay ra nhà trước. Một cái đầu con trai vừa bù xu thò ra sau ngách cửa, cất tiếng ngái ngủ: - Ba má nói gì cười vui vậy ba má? Rồi thình lình nhác thấy Nhi ngồi chồm hỗm trước thau điều to sụ, cái đầu giật đánh thót, mặt đỏ bừng lật đật thụt lại mất dạng trong nhà sau câu lí nhí: - Ủa Nhi qua rồi hả?
  7. Cố không để ý đến cái nháy nháy mắt vui vẻ của bác Ba trai, Nhi cúi xuống bẻ cái bụp một hột điều khỏi cuống. Cảm giác da mặt rần rần, nong nóng thật lạ kì. Chắc hổng phải mặt mình cũng đang đỏ như trái điều này chứ hở trời? IV Sâm sẩm tối. Mắt Mèo nằm gác chân lên chân chị, tíu tít kể chuyện ngày đầu tiên đi học. Đang tới đoạn cô giáo bầu lớp trưởng, chỉ đích danh Mắt Mèo, thằng Ben ngồi bên dưới vỗ tay bộp bộp làm cả lớp trố mắt nhìn quê thiệt là quê; thì có người bước qua khung cửa vào nhà. Mắt Mèo phóc một cái xuống giường, đu lấy người vừa bước vào tít mắt: -A! Anh Nam. Chơi tù xì cốc đầu nữa đi anh Nam! Nhi liếc liếc mấy cuốn tập mới cáu trong tay tên con trai, thoáng ngạc nhiên: -Bác Ba kêu đem tập cho Mắt Mèo hả? Thiệt tình… bữa tui nói với bác tui mua hết rồi mà. -Không phải của ba má, cũng không phải cho thằng Mèo. -Chớ sao? -Của tui đó. Nghe má nói Nhi sắp đi học lại đúng hông? Tui mua tặng Nhi đó. Ráng học giỏi nghe -Bày đặt quá đi! Ai kêu không biết nữa… Mắt Mèo thấy chị mình nhăn mặt, nhưng trong ánh mắt long lanh như đang thấp thoáng một nụ cười. Anh Nam ngồi nghe tiếp câu chuyện đi học của Mắt Mèo đến khi đồng hồ bong bong điểm chín cái nhịp nhàng. Lúc chị Nhi tiễn anh ra cửa, Mắt Mèo còn nghe loáng thoáng anh nói tối mai lên thành phố lại. Anh học trên đó, ba bốn tháng về thăm nhà chơi, mấy bữa lại đi. Chị Nhi nói anh học giỏi lắm., nhất lớp chị hồi xưa đó. Chị muốn Mắt Mèo cũng học giỏi như anh, mai mốt lớn đi thành phố như anh. Nhưng cứ
  8. nghĩ tới chuyện Mắt Mèo đến nơi xa lạ đó một mình, để chị ở đây cũng một mình, Mắt Mèo không thích một chút nào. Chị Nhi đã trở vào, chị ngồi xuống bên Mắt Mèo, tay mân mê một chai nhựa nhỏ nhỏ, dẹp dẹp. -Của anh Nam tặng chị nè! Ảnh nói thuốc này xức mấy ngón tay của chị hay lắm. Ở mình không có bán đâu nhe. – Chị khoe với Mắt Mèo, trông hớn hở hơn cả hôm Mắt Mèo lén đập bùng binh mua cho chị cái kẹp tóc hình quả lê. -Sau này em cũng mua cho chị… Mua chai bự hơn chai anh Nam gấp nhiều lần.- Bất giác Mắt Mèo nghe giọng mình hờn dỗi. Chị Nhi bật cười thật to. Rồi âu yếm, chị xoa bàn tay ấm áp lên mái đầu tròn ủm của Mắt Mèo: -Ừ! Chị biết mà. Vì Mắt Mèo thương chị nhất, cũng như chị thương Mắt Mèo nhất đúng hông? Mắt Mèo dụi đầu vào lòng chị. Êm ái, dịu dàng. Mưa vẫn còn lất phất bay dưới ánh đèn vàng hắt sáng ngoài sân trước. Ngả lưng xuống cạnh đứa em trai đã thiêm thíp ngủ tự lúc nào, chị Nhi thả mình vào một giấc mơ ngọt ngào. Không phải giấc mơ về đám mây thơm mùi kẹo ngày thơ bé. Giấc mơ này có lớp, có trường, có bảng đen và những quyển vở trắng thơm mùi giấy mới. Giấc mơ có cả con đường rợp bóng những hàng nêm duyên dáng, điểm xuyết mái tóc dày xanh mướt bằng những chuỗi quả vàng lấp lánh. Và đi giữa hàng cây ấy, dưới ánh nắng thu dát màu rực rỡ, là mẹ. Hai bên tay mẹ là chị, là Mắt Mèo. Ba mẹ con đi như trôi giữa sắc vàng lộng lẫy của trời thu. Bên ngoài, mưa đã ngớt trên nền đêm yên ả, trong veo. 21.7.2011
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2