Chương 3<br />
<br />
duoi ánh sáng<br />
văn hóa hô chi minh<br />
“Văn hóa phải làm thế nào cho ai cũng có lý tưởng<br />
tự chủ, độc lập, tự do. Đồng thời phải làm thế nào<br />
cho quốc dân có tinh thần vì nước quên mình, vì lợi ích<br />
chung mà quên lợi ích riêng mình. Đối với xã hội,<br />
văn hóa phải làm thế nào cho mỗi người dân Việt<br />
Nam, từ già đến trẻ, cả đàn ông và đàn bà ai cũng hiểu<br />
nhiệm vụ của mình và biết hạnh phúc của mình nên<br />
được hưởng. Số phận dân ta là ở trong tay ta. Văn hóa<br />
phải soi đường cho quốc dân đi. Văn hóa lãnh đạo<br />
quốc dân để thực hiện độc lập, tự cường và tự chủ”.<br />
(Hồ Chí Minh)<br />
<br />
VĂN HÓA NÓI,<br />
VIẾT VÀ LÀM<br />
<br />
K<br />
<br />
hông phải ngẫu nhiên mà trong những bài viết,<br />
bài nói của mình, Bác Hồ lại thường xuyên nhắc<br />
nhở chúng ta phải nói thật, viết thật và làm thật. Bởi vì đối<br />
lập với thật là giả dối, bản chất của giai cấp bóc lột. Bác<br />
dạy phải thật sự thấm nhuần đạo đức cách mạng, thật sự<br />
cần kiệm liêm chính, chí công vô tư; phải giữ gìn Đảng ta<br />
thật trong sạch; phải xứng đáng là người lãnh đạo, người<br />
đầy tớ thật trung thành của nhân dân. Phải thật sự thực<br />
hành dân chủ; thật thà, nghiêm chỉnh tự phê bình và phê<br />
bình, v.v..<br />
Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nhắc nhở và phê phán<br />
bệnh “hữu danh vô thực” mà một biểu hiện rõ nét là nói<br />
dối, viết dối, làm dối. Người viết: “Làm việc không thiết<br />
thực, không từ chỗ gốc, chỗ chính, không từ dưới lên.<br />
Làm cho có chuyện, làm lấy rồi. Làm được ít suýt ra nhiều,<br />
141<br />
<br />
để làm một bản báo cáo cho oai, nhưng xét kỹ lại thì rỗng<br />
tuếch”(1). Người còn chỉ rõ trong báo cáo thì làng nào,<br />
huyện nào, tỉnh nào cũng có. Có hàng vạn hàng ức người.<br />
Nhưng khi hỏi lại rõ ràng, cụ thể có bao nhiêu người, bao<br />
nhiêu tổ chức làm được việc gì, thì chưa có gì thiết thực<br />
cả. Người phê bình: làm việc không thiết thực, báo cáo<br />
không thật thà là có tội với Đảng, với dân, là một bệnh rất<br />
nguy hiểm.<br />
Dối trá được Bác Hồ cảnh báo từ thập kỷ 40 là một<br />
bệnh rất nguy hiểm, đến thập kỷ 80 trở thành một trong<br />
những nguyên nhân dẫn đến tai họa đối với Liên Xô, nhà<br />
nước xã hội chủ nghĩa đầu tiên trên thế giới. Suy thoái đạo<br />
đức và dối trá góp phần đưa Liên Xô đến sụp đổ. Theo bài<br />
viết Mọi điều người ta cho rằng mình biết về sự sụp đổ của<br />
Liên Xô đều sai lầm đăng tải trên Tạp chí Foreign Policy<br />
(Mỹ) số tháng 7 – 8-2001, cho thấy sự sụp đổ của Liên Xô<br />
không hẳn vì lý do kinh tế, quân sự, chính trị hay sức ép<br />
từ bên ngoài, … mà có nguyên nhân sâu xa từ sự suy thoái<br />
đạo đức và dối trá. Vì thế, khi được châm ngòi, nó sẽ tạo<br />
ra sự công phá khủng khiếp từ bên trong. Nhân sự kiện<br />
20 năm Liên Xô sụp đổ (1991 - 2011), từ nguồn tin của<br />
Thông tấn xã Việt Nam, Ban Biên tập Tài liệu tham khảo<br />
đặc biệt phục vụ công tác lãnh đạo, quản lý của Ban Tuyên<br />
giáo Thành ủy Hà Nội đã tóm lược bài báo nói trên, trong<br />
1 Hồ Chí Minh: Toàn tập, Sđd, tập 5, tr. 256 - 257.<br />
<br />
142<br />
<br />
đó có đoạn: “Theo Thủ tướng Nikolai Ryzhkov (dưới thời<br />
Gorbachev), “tình trạng đạo đức của xã hội” vào năm<br />
1985 là nét đặc trưng “kinh hoàng nhất”: (Chúng ta) đánh<br />
cắp của chính chúng ta, nhận đưa hối lộ, nói dối trong<br />
các báo cáo, trên báo chí, từ những bục giảng, đắm mình<br />
trong những lời dối trá của chúng ta, đeo huy chương cho<br />
nhau. Và tất cả điều này đã diễn ra - từ trên xuống dưới và<br />
từ dưới lên trên”(1).<br />
Từ cảnh báo của Bác Hồ đến thực tiễn Liên Xô, hôm<br />
nay xã hội ta vẫn đầy rẫy chuyện nói dối, viết dối, làm dối.<br />
Đây không còn là câu chuyện dư luận, vỉa hè, chuyện dân<br />
gian, hò, vè - mặc dù dân gian là vô cùng quý giá - mà đã<br />
được nói đến trong nghị quyết của Đảng, trong phát biểu<br />
của các đồng chí lãnh đạo Đảng và Nhà nước thời gian<br />
qua. Các văn kiện của Đảng viết về việc “chạy chức, chạy<br />
quyền, chạy tội, chạy bằng cấp, chạy huân chương, chạy<br />
dự án” là nói đến sự dối trá. Ông Nguyễn Bá Thanh lại nói<br />
một cách hóm hỉnh: Chúng ta có nghị quyết “không này,<br />
không kia” nhưng sợ nhất là nghị quyết “không làm”. Thật<br />
ra, điều Nguyễn Bá Thanh nói cũng chỉ là nhắc lại nghị<br />
quyết của Đảng ở Đại hội XI: “Cuộc vận động “Học tập và<br />
làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” chưa thật sự<br />
đi vào chiều sâu, ở một số nơi còn mang tính hình thức,<br />
1 Thành ủy Hà Nội - Ban Tuyên giáo: Tài liệu tham khảo đặc biệt phục vụ công tác<br />
lãnh đạo, quản lý, số tháng 9-2011, tr. 23.<br />
<br />
143<br />
<br />