YOMEDIA
ADSENSE
Vầng Trăng Trên Bục Giảng
47
lượt xem 3
download
lượt xem 3
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
- Chào ba con đi. Phương nhảy từ yên xe xuống lề đường, tháo mũ bảo hiểm, vội chào ba rồi ôm cặp cùng một bao tải to chạy ào về phía cổng trường. Nó nhăn mặt khi thấy cổng chính đã đóng kín, đằng phải cắn răng vượt qua “tử địa” cổng phụ,
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Vầng Trăng Trên Bục Giảng
- Vầng Trăng Trên Bục Giảng - Chào ba con đi. Phương nhảy từ yên xe xuống lề đường, tháo mũ bảo hiểm, vội chào ba rồi ôm cặp cùng một bao tải to chạy ào về phía cổng trường. Nó nhăn mặt khi thấy cổng chính đã đóng kín, đằng phải cắn răng vượt qua “tử địa” cổng phụ, tất nhiên có cả hai tên cờ đỏ “tử thần” trực cổng, lăm le trên tay cuốn sổ ghi tên những thành phần đi học trễ. Phương làm mặt lạnh, tỉnh bơ bước về phía trước. Đúng như nó đoán, vừa đặt chân qua khỏi cổng, một cánh tay đưa ra chặn lại ngay. Tên “tử thần” còm nhom hất mặt, ánh mắt tỏ vẻ nguy hiểm. - Cho mình xem bảng tên bạn ơi! Điệu bộ ấy làm Phương khó chịu, nó hất cánh tay trước mặt ra một cách bực bội. Rồi nó đi thẳng trước khuôn mặt ngơ ngác của tên cờ đỏ. Chưa kịp hít thở bình thường, vai nó bị giữ lại bởi một nhân vật nó lỡ quên mất. Tên “tử thần” còn lại, nãy giờ nó tưởng đã bị đông cứng với cuốn tập bìa đen sì trên tay. - Bạn đi trễ mà thái độ gì thế hả? Tên gì và lớp nào? Phương thở dài “Lại gặp thêm một tên dai nhách nữa.” Nó ra vẻ ngượng bộ, cố nói câu nào nghe cho xuôi tai.
- - Tha cho mình lần này đi, đồng chí cờ đỏ gương mẫu. - Để xem, lớp 12A2, họ tên Tr… Phương vội che bảng tên mình lại, giận một nỗi nó không thể giở trò “đánh người thi hành công vụ” được. - Này thì cho ghi đấy, họ tên đầy đủ Trần Anh Phương, lớp 12A2. Muốn xin số làm quen, lên đấy mà gặp. Đúng là làm phách. Nói một cách dõng dạc xong, nó quẳng cái bao tải lên vai, chạy nhanh lên lớp trước khi chuông báo vào tiết vang lên. Tuấn quay lại vị trí, cười ha hả. - Ê mày. Trông tao oai không? Thằng bạn cũng nhăn nhở, nó gật gù tự hào, vào ngày đầu tiên trực cổng, tụi nó đã làm việc đúng như tinh thần cờ đỏ mà tổ trưởng đàn anh đã dặn dò “Nhân nhượng là tự sát, độc ác là huy hoàng.” Rồi nó bỗng nhớ lại mình vừa bị qua mặt bởi một trường hợp vi phạm rất táo bạo. - Con nhỏ đó đi trễ mà làm ghê quá. Tuấn lắc đầu. - Chỉ hù được mấy đứa mới đứng trực cổng như mày thôi. Hên gặp tao chứ mà là ông Vĩ hả, nhỏ đó không sợ xanh mặt mới lạ. Tuấn lại cắm mặt vào cuốn tập bìa đen, miệng lẩm bẩm vài từ trong một bài hát tiếng Anh. - Trần Anh… - Trần Thanh Phương, 12A2. Không để thằng bạn nói hết câu, Tuấn nhíu mày, một hạt bụi nhỏ vừa bay vào mắt. - Hả? Sao lại vậy? Tao nghe rõ ràng là…
- - Nhưng tao nhìn bảng tên rõ ràng mà. Tuấn chớp mắt vài cái cho hạt bụi theo nước mắt trôi ra. Rồi nó cười toe. * Vừa bước vào lớp, Phương lập tức nhận được những ánh mắt mang hình lưỡi liềm, hèn chi nó cứ thấy cổ họng nghẹn ứ lại, khó khăn lắm mới nuốt nổi ngụm nước bọt. Chẳng phải ai xa lạ, là những thành viên của Ban cán sự. Phương le lưỡi cười trừ rồi đi về chỗ ngồi. Không nhận ra thầy Thành đang đứng nhìn chăm chăm nó ở cuối lớp. - Phương, lên bàn giáo viên gặp tôi. Tim Phương giật lên thon thót “Cái ngày gì mà còn đen hơn… cuốn tập của tên cờ đỏ đó nữa.” Nó nghiến răng ken két từ chỗ ngồi cho đến lúc lên đến nơi mới chịu ngừng. Hít một hơi thật sâu, nó cúi đầu. - Dạ, thầy gọi em. Cuộc nói chuyện diễn ra trong hai phút cuối cùng của giờ truy bài. Bên cạnh mấy cái miệng cười mếu xệch của Ban cán sự là toàn bộ những ánh nhìn lo lắng. Cả hai trường hợp biểu hiện đều khẽ bàn tán với nhau về nội dung cuộc “đàm đạo” ngắn ngủi đó. Chuông vừa reng cũng là lúc thầy Thành gật đầu bảo Phương về chỗ. Biểu hiện lạ lùng trên mặt Phương làm cho cả lớp đều nổi máu tò mò. Tranh thủ thời gian cô Liên dạy Ngữ Văn đang đứng rì rầm gì đó với thầy chủ nhiệm bên ngoài hành lang, Vy chồm sang Phương, hỏi nhỏ: - Bị phạt hả mày? Phương làm bộ ngao ngán, nó thở dài: - Thầy nhắc nhở tao lần sau chấp hành giờ giấc cho nghiêm túc và chuyện trốn đi lao động thì… Câu trả lời bị ngắt quãng càng làm cho Vy thêm hồi hộp,
- những đôi tai dỏng lên xung quanh cũng mang cùng tâm trạng. - Mình tao đi bù vào chiều mốt chứ ở đấy mà hỏi với chả han. Phương gục đầu xuống bàn sau khi nói một tràn dài, nó chẳng quan tâm khi nghe thấy một vài đứa bật cười thành tiếng. Vy đập vào vai nó, giọng nói vang to. - Một khi đã cùng lớp vi phạm nội quy, thân là Lớp trưởng thì “đứng mũi chịu sào” cho lớp là điều đương nhiên nhỉ. Cả lớp được một trận cười to. Phương ngẩn đầu dậy, mặt nó trông không khác gì cọng bún để lâu ngày, khô quắc queo. - Ờ. Nói thì hay lắm. Mình tao lượm rác, nhổ cỏ hết cái sân trường này chắc tụi mày hết được gặp tao sớm. - Bậy quá! Mày còn phải ở với tụi tao lâu lâu dài dài. Chiều mốt sẽ có mặt đầy đủ tất cả cho mày xem. Bí thư Toàn la lên trong tiếng vỗ tay rào rào hưởng ứng nhiệt liệt. Cô Liên và thầy Thành đều nhìn vào trong, cả lớp liền im bặt, ra dáng chăm chú đợi chờ giờ học lắm. Rồi tiết học bắt đầu với vẻ mặt nghi ngờ của cô giáo, lẫn trong niềm hân hoan âm thầm của đám học trò lém lỉnh. * Giờ ra chơi, thay vì ùa nhau ra căng tin để thỏa mãn cái bụng đang kêu ầm ĩ như ngày thường. Lớp 12A2 hôm nay không một ai bước ra ngoài. Hai cánh cửa ra vào đóng kín mít, từ ngoài nhìn vào chắc ai cũng nhầm tưởng lớp này đang tổ chức… “Hội nghị bàn tròn vì hòa bình thế giới”, thỉnh thoảng lại có vài tiếng hô hào to
- tướng. Trong lúc Phương và Bí thư Toàn hăng hái chỉ đạo cho cuộc “nổi dậy ngầm” này, lớp phó học tập Vy chịu trách nhiệm xin trống tiết Ngoại ngữ tiếp theo để lớp có thời gian “toàn tâm toàn ý” thực hiện kế hoạch đặc biệt của mình. Vy gặp Tuấn ngay khi từ phòng giáo viên bước ra. Tuấn cũng vừa tổng kết xong sổ trực cho tổ cờ đỏ. - Bạn cờ đỏ gì đấy ơi? Tuấn nhìn quanh không thấy ai, nó quay lại chỉ ngón trỏ vào mình. - Bạn gọi mình à? - Không bạn thì còn ai vào đây. Bạn trực cổng hồi sáng phải không? - Ờ. Là mình. Có gì hả? Tuấn ngơ ngác không hiểu. - Nhờ bạn du di cho lớp trưởng lớp mình được không? Bạn ấy có việc rất quan trọng sáng nay nên mới đi trễ. - Lớp trưởng lớp bạn? Tuấn theo thói quen lại nhìn bảng tên của cô bạn lạ mặt. - À… 12A2. Trần Thanh Phương phải không? Mà tại sao bạn lại phải đi xin lỗi giùm lớp trưởng? Làm chức cao có lợi nhỉ? Muốn sai bảo ai cũng được… Vy nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Tuấn kiểu muốn “ăn tươi nuốt sống”. - Bạn vừa phải thôi. Bạn hiểu gì về người ta mà bảo họ thế này thế nọ. Là tôi muốn xin lại chút công bằng cho bạn ấy thôi, cuối năm rồi ai mướn bạn làm gắt gao thế
- này, muốn kiếm ít thành tích chứ gì!? Nếu không được thì thôi, xin lỗi vì đã phiền đến giờ giải lao của bạn. Tuấn đứng ngẩn ra, lòng chợt dâng lên nhiều điều thắc mắc về cái lớp toàn “sư tử cái” này. Điều gì làm cho cô bạn này giận dữ đến vậy. Vì lời nói chủ quan của nó chăng? Tuấn giật mình khi thấy bóng cô bạn đang tiến nhanh về phía cửa ra vào, ngăn cách khu vực văn phòng với sân trường. Nó chạy lại kéo vai Vy, nét mặt lộ rõ vẻ ngần ngại. - Cho mình biết lý do đó đi. Vy ngước đôi mắt ngạc nhiên nhìn nó, mày nhíu lại, miệng chữ A. - Lý do cô bạn lớp trưởng tên Phương ấy đi học trễ và lý do… bạn nổi giận. Tuấn nhắc lại một cách chắc chắn với ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết. * Tiết sinh hoạt chủ nhiệm cuối cùng cũng đến. Cả tập thể 12A2 nín thở chờ đợi giây phút thầy Thành chủ nhiệm bước vào lớp. “Kẹt!” - Sao lớp kéo rèm tối thui thế này? Lúc thầy vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, Phương bắt nhịp một bài hát bằng cái búng tay giữa không gian yên tĩnh của phòng học. Một đoạn nhạc dạo vang lên bởi tiếng kèn Harmonica, lớp phó văn thể mỹ Diệp Anh bắt đầu cất tiếng hát trong vắt của mình, hòa cùng âm nhạc da diết. “Thầy kể về vầng trăng trong ca dao thuở nào.
- Thầy kể về cơn mưa trên đồng ruộng bao la. Vầng trăng vàng lục bát, ai mang xẻ làm đôi. Cơn mưa từ câu hò, chập chờn cánh cò bay. Cũng có một vầng trăng nhưng sao thầy không kể? Những đêm ngồi soạn bài, ánh trăng lùa khuya khoắt. Và dài những cơn mưa. Thầy ơi sao không kể? Đường mưa thầy lặn lội, sớm chiều với đàn em… Bao nhiêu là bụi phấn, sao không kể thầy ơi? Bao nhiêu là bụi phấn, sao không kể thầy ơi?...” Rồi bài hát kết thúc bằng khúc hát đồng ca của cả lớp. Đâu đó thấp thoáng những đôi mắt đỏ ửng, có những tiếng thút thít cất lên. Thầy Thành cứ đứng lặng, đuôi mắt chân chim hằn sâu nét xúc động, bồi hồi. Phương và Vy cũng bắt đầu rơi nước mắt. Bí thư Toàn khẽ hắng giọng rồi ra hiệu kéo rèm các ô cửa sổ. Toàn tiến đến bên thầy, trao cho thầy một chiếc đĩa CD. - Thưa thầy! Nhanh quá phải không thầy? Từ lúc chúng em còn ngơ ngác khi mới bước vào ngôi trường này, lớp học này, thầy đã luôn bên cạnh giúp đỡ, khuyên bảo mỗi khi thấy chúng em căng thẳng lo âu, thầy cũng luôn giành cho chúng em những hình phạt độc nhất của riêng thầy khi chúng em làm điều sai trái và tặng chúng em những món quà sâu sắc nhất khi chúng em nỗ lực học tập, đạt được thành tích cao. Còn rất nhiều thứ thầy dạy cho chúng em biết qua những tiết học vui nhộn của thầy. Chỉ còn một tuần nữa là chúng em chính thức rời mái trường này, và đây là món quà biết ơn của chúng em dành tặng thầy. Dù hình thức nó nhỏ nhưng chúng em tin chắc thầy sẽ hiểu hết những điều chúng em muốn nói. Càng về sau, giọng nói của Toàn càng nhỏ lại dần. Có lẽ nó cũng đang cố gắng ghìm lại sự xúc động để không bật ra thành tiếng.
- Đôi mắt mệt mỏi của thầy Thành rơm rớm, thầy nhìn quanh căn phòng thân quen giờ đủ những vì sao bằng giấy mang hình từng thành viên trong lớp, chính giữa phòng là ông trăng to lớn với bức chân dung thầy mỉm cười rất tươi, chẳng biết đám học trò đã “chộp” được lúc nào. Rồi thầy nở nụ cười hiền. - Lớp mình như được thay áo mới vậy. Đẹp lắm các em ạ. Chà! Còn bài thơ này? - Mời cây văn thơ của lớp mình ra đọc cái nào. Văn rụt rè tiến ra, đọc chầm chậm mà du dương bài thơ được viết trên bảng. “Thầy Thành dạy Sử tỉnh tươi, Bốn mươi lăm đứa cùng cười nhe răng. Thầy Thành mày nhó trán nhăn, Bốn mươi lăm đứa trùm chăn im lìm. Xa thầy tâm nhớ lòng chìm, Mai này họp lớp, nhắn tim nhau về.” Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, mấy tên con trai hú hét ỏm tỏi. Thầy Thành bấy giờ mới nói tiếp. - Thôi được rồi các em ạ. Để lớp khác còn sinh hoạt. Và đây là tất cả thành quả đạt được nhờ cuộc “cúp cua” lao động hôm qua chứ gì. Thầy cảm ơn các em rất nhiều. Nhưng việc gì ra việc nấy, hình phạt vẫn phải thực hiện đấy nhé. Cả lớp lại vỗ tay lần nữa, chúng vui vẻ nhận lấy hình phạt cuối cùng mà người thầy thân thương giành cho chúng. * - Lớp Phương đoàn kết quá. Sẽ tốt biết mấy nếu lớp mình cũng được như vậy. Tuấn nói với Phương khi cả hai gặp nhau ngoài cổng trường lúc tan học. Tuấn dựng chân chống xe đạp, đi lại bên cạnh Phương. Phương ngớ người một lát, rồi nó
- nhớ ra, đầu gật gù, nó cười. - Chẳng có gì tự nhiên mà thế cả. Lớp Phương hồi trước cũng phe phái đầy ra. Nhờ câu nói từ một chị lạ mặt hay đón em học ở đây mà mình mới có động lực đưa lớp đoàn kết đến vậy. Tuấn nghiêng đầu thắc mắc. Phương nhắm đôi mắt, giọng nói như hồi tưởng lại. - Hãy trân trọng khoảng thời gian ngắn ngủi này, nó sẽ không còn đẹp được như vậy khi em đã rời khỏi đây đâu. Tặng những ai sắp kết thúc những năm tháng “mài đũng quần” tại ngôi trường thân yêu của mình. ^^
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn