Vẽ bản đồ bầu trời và âm phủ
Trở ngại lớn trong việc khám phá hình thể của trái đất, các lục
địa và đại dương, không phải là sự ngu dốt, mà là những ảo tưởng của
nhận thức. Trí tưởng tượng có ảnh hưởng sâu đậm, vừa tạo niềm hy
vọng vừa gây nên sợ hãi, trong khi sự hiểu biết cứ tiến tới từ từ kèm
theo những bằng chứng mâu thuẫn nhau.
Bản thân người dân làng quê luôn luôn sợ leo lên những đỉnh núi,
song họ lại đặt chỗ cho những người chết của mình ở những độ cao không
thể nào đạt tới.
Các thiên thể là những ví dụ rõ ràng về sự biến mất và hồi sinh. Mặt
trời tàn đi mỗi đêm để rồi hồi sinh mỗi buổi sáng, trong khi mặt trăng được
tái sinh mỗi tháng một lần. Có phải mặt trăng này cũng được cái thiên thể cứ
tái sinh đều đặn không? Có phải những ngôi sao chiếu sáng mỗi buổi chiều
tà cũng là những ngôi sao tàn lụi mỗi khi bình minh tới? Có lẽ, giống như
chúng, mỗi người chúng ta cũng có thể bị chết đi rồi lại hồi sinh. Không có
gì đáng ngạc nhiên khi người ta liên kết những thiên thể, đặc biệt mặt trăng,
với sự hồi sinh của người chết. Chúng ta sẽ tìm hiểu những ý niệm này từ Hi
Lạp và Rôma cổ đại, nhưng cũng nên nhớ rằng những ý niệm này không chỉ
có ở vùng Địa Trung Hải hay thế giới phương Tây.
Trong thời kỳ đầu của Hi Lạp cổ đại, nữ thần mặt trời là chủ của các
quỷ thần, nữ hoàng âm phủ. Theo một khoa chiêm tinh phổ biến ở phương
Đông, những tia sáng ẩm ướt lãnh lẽo của mặt trăng làm thối rữa xác người
chết, nhờ đó linh hồn thoát ra khỏi xác và linh hồn này được giải phóng khỏi
ngục tù trần gian để bay lên cõi trời. Những người Syria thời cổ đã cố gắng
làm cho tiến trình này được xảy ra mau lẹ bằng cách dâng những hiến tế ở
mộ người chết vào đêm mà những tia sáng mặt trăng mạnh nhất. Trong Giáo
Hội Đông Phương, người ta ấn định những ngày cử hành nghi thức cho
người chết để khơi dậy những niềm hy vọng này.
Kinh Upanishad, một bản văn Ấn Giáo cổ tuyên bố, “Mọi người lìa bỏ
trái đất đều đi lên mặt trăng và hơi thở của họ làm mặt trăng trương phồng
lên vào thượng tuần mỗi tháng”.
Việc các linh hồn bay lên tới mặt trăng không chỉ là một ẩn dụ. Theo
những triết gia Khắc Kỷ, mặt trăng được bao bọc bởi một vùng có những
tính chất vật lý đặc biệt. Linh hồn là một hơi thở nóng, bay lên một cách tự
nhiên qua không khí để vào vùng lửa của bầu trời. Khi tiến gần đến mặt
trăng, linh hồn gặp “vòm” khí ê-te, một chất khí có đặc tính giống như bản
tính của linh hồn khiến cho linh hồn nổi lên ở đó trong trạng thái cân bằng.
Mỗi linh hồn là một quả cầu lửa được phú bẩm trí thông minh và mọi linh
hồn hợp lại tạo thành một ban hợp xướng xung quanh mặt trăng tươi sáng
láng. Theo lối hiểu này thì Thiên Đường không phải trên mặt trăng như phái
Pythagore quả quyết, mà ở vòm khí ê-te bao quanh mặt trăng, nơi chỉ những
linh hồn tốt lành mới có thể vào.
Theo khoa thiên văn phổ biến thời đó, mặt trăng là hành tinh thấp nhất
trong bảy hành tinh và vòm ê-te của nó tiếp giáp với khí quyển dơ bẩn của
trái đất. Phái Pythagore và Khắc Kỷ còn tưởng tượng ra việc các linh hồn trở
về trái đất ngay sau khi đi hết vòng của mặt trăng.
Theo tin tưởng dân gian châu Âu, có lẽ mỗi người ngôi sao của mình -
sáng hay tối, tùy theo hoàn cảnh và số mệnh của mình - ngôi sao này sáng
lên lúc người ấy sinh ra và tắt lúc người ấy chết. Vì thế, một sao băng có thể
có nghĩa là có ai đó chết. Từ khái niệm dân gian này, Giám mục Eusêbiô
thành Alexandria ở thế kỷ 5 đặt câu hỏi, “Nếu vậy thì chỉ có hai ngôi sao vào
thời điểm Ađam và Eva thôi sao, cũng như chỉ có tám ngôi sao sau cơn
Hồng Thủy, khi mà chỉ còn ông Nôê và bảy người khác sống sót thôi sao?”
Mỗi người đều sinh ra dưới một ngôi sao tốt hoặc một ngôi sao xấu.
Nhiều thiên niên kỷ trước cuộc khám phá định luật trọng lực, mặt trời,
thiên thể mạnh nhất trong các thiên thể, được coi là cai trị các thiên thể khác
và là một thứ “trung tâm của vũ trụ, nguồn sinh ra các linh hồn mới”. Theo
phái Pythagoras thế kỷ 2 trước C.N, mặt trời là Apollo Masaagetes, nhạc
trưởng của các Thi Thần, âm nhạc của họ là sự hòa điệu của các tinh cầu.
Những người có thể nhất trí với nhau về một ít sự kiện khác của
những vùng xa xôi của trái đất hầu như đều nhìn nhận có thế giới âm phủ.
Cả trước khi người ta biết được hình thù của phần lớn mặt đất, người ta đã
biết mô tả rất sống động và chi tiết về Thế Giới Ngầm dưới đất. Việc chôn
người chết dưới đất rõ ràng cho thấy người ta có thể nghĩ rằng Âm Phủ là ơi
ở của người chết. Hình như chỗ ở của người chết gợi ra cho người ta ý tưởng
về đời sống sau khi chết. Truyền thuyết kể lại rằng người Rôma, khi xây
dựng thành phố của mình, đã theo một tập tục của người Etrúca cổ và đào
một cái giếng ở giữa thành phố để cho những tổ tiên đang sống dưới âm phủ
có thể liên lạc dễ dàng với thế giới người sống. Người ta đổ vào giếng này
những của cúng - những trái đầu mùa và một cục đất lấy từ thành phố những
cư dân đã ở trước khi đến đây - để làm cho những người đã chết được yên
ổn và để đảm bảo có những dòng dõi nối tiếp.
Lúc đầu, đời sống dưới Âm Phủ chỉ là nối dài đời sống trên trái
đất. Đây là lý do tại sao nhiều dân tộc chôn các chiến binh của mình với
xe trận, ngựa, vũ khí và các thê thiếp của họ...
Lúc đầu, đời sống dưới Âm Phủ chỉ là nối dài đời sống trên trái đất.
Đây là lý do tại sao nhiều dân tộc chôn các chiến binh của mình với xe trận,
ngựa, vũ khí và các thê thiếp của họ, tại sao người thợ được chôn với các
dụng cụ của mình và tại sao phụ nữ được chôn với các đồ thêu dệt và các đồ
bếp núc của mình. Như thế cuộc đời trên mặt đất có thể tiếp tục dưới âm
phủ.
Ở Hi Lạp, có một giáo phái lấy tên của Orphenus, một thi sĩ thần thoại
muốn cứu Eurydice, người vợ yêu dấu của mình ra khỏi âm phủ; giáo phái
này đã tôn dương Orphenus như là người anh hùng trong những cuộc hành
trình mạo hiểm đi xuống âm phủ và đi lên mặt đất. Khoảng thế kỷ 6 trước C.
N, giáo phái này và những người Etrrusca theo họ đã khai triển một ý niệm
về ngày phán xét, một cảnh ngày tận thế thật cảm động mà chúng ta vẫn còn
có thể thấy những bức vẽ thật đẹp trên những chiếc bình của họ.
Có vẻ như ở Hi Lạp và Rôma cổ đại, ý niệm về âm phủ như là nơi ở
của các âm hồn đã được dân chúng chấp nhận rộng rãi, hay ít là không hoài
nghi một cách tích cực.
Mặc dầu triết học Plato và Kitô giáo đối chọi nhau về vô số giáo điều,
nhưng cả hai đều nhìn nhận được những bản đồ truyền thống về thiên đường
và âm phủ, theo những cách khác nhau. Khi phái Tân Plato ở thế kỷ 3 phục
hưng những giáo thiết của Plato như là kinh điển, họ đã bảo vệ lối mô tả sinh
động của Plato về cuộc sống của các linh hồn trong lòng đất. Porhyri, một
địch thủ quyết liệt của Kitô giáo, cắt nghĩa rằng mặc dù mỗi linh hồn bản
chất là một “hơi thở nóng” có khuynh hướng bay lên trời, nhưng khi một
linh hồn đi thấp xuống bầu khí của trái đất, nó trở nên ẩm ướt và nặng.
Trong cuộc sống của linh hồn trên mặt đất, khi nó bị vương bẩn vì đất sét
của đời sống nhục dục, nó càng trở nên nặng hơn, cho tới khi nó tất yếu bị
lôi kéo xuống vực thẳm của lòng đất. Proclus, một nhà Tân Plato khác lập
luận rằng, “Mặc dù linh hồn tự bản chất có khát vọng bay lên nơi ở tự nhiên
của nó, nhưng khi bị dục vọng xâm chiếm, nó bị đè nặng xuống và những
bản năng thấp hèn trong linh hồn lôi kéo nó tới chỗ nó phải ở, là lòng đất”.
Như thế dễ hiểu rằng những linh hồn xấu xa sẽ bị kết án xuống Âm Phủ. Vì
vậy, Âm Phủ không phải chỉ là một ẩn dụ, mà là một mạng lưới ngầm dưới
đất gồm những dòng sông và đảo, những nhà tù và xà lim, có những dòng
sông và đảo, những nhà tù và xà lim, có những dòng nước của trái đất đi qua
và không bao giờ thấy mặt trời.
Trong thiên niên kỷ sau đó, Kitô giáo đem đến cho hình ảnh thiên
đường và hỏa ngục cổ xưa có ý nghĩa và một thực tại mới. Ít có cái nhìn nào
ấn tượng cho bằng quan niệm của thánh nữ Hildegard ở Bingen 1099 - 1179,
một phụ nữ có cá tính mạnh đã sống trong một nữ tu viện từ khi lên tám, tại
đó bà được dự các nghi thức cuối cùng dành cho người chết để dạy bà rằng
bà đã được mai táng đối với thế gian. Bà đã viết những tiểu sử các thánh với
những lời lẽ hùng hồn, những tác phẩm về lịch sử tự nhiên, y học và những
bí nhiệm của việc Tạo dựng vũ trụ. Bà đã nhìn thấy và mô tả một cách sinh
động những gì xảy ra cho những linh hồn tội lỗi không biết hối cải.
Đương nhiên, người mô tả thiên đường và hỏa ngục thuyết phục nhất
của Kitô giáo là đại thi hào ý Dante Alighieri 1265 - 1321. Kinh nghiệm cảm
xúc chủ đạo của đời ông là cái chết của Beatrice, người yêu của ông, lúc ông
mới 25 tuổi; kinh nghiệm này đã dẫn dắt ông dành hầu như tất cả đời sáng
tác của mình để viết một thiên sử thi về thế giới bên kia nơi Beatrice đã đi
đến. Ông bắt đầu viết từ năm 1307 và vẫn còn viết cho tới ngày ông chết.
Mười ba bài ca cuối cùng của tác phẩm lẽ ra đã bị mất nếu sau khi chết
Dante không trở về báo mộng cho Jacop con ông biết chỗ ông cất giấu
những vần thơ ấy.
Cuộc hành trình của ông xuống âm phủ là một cuộc lữ hành, một cuộc
trở về với những cảnh trí rất quen thuộc đối với con người thời cổ đại.
La Divina Commedia Hài kịch Thần Linh là một thiên sử thi kể lại
cuộc hành trình của tác giả xuống âm phủ, nơi cư ngụ của kẻ chết. Một trăm
bài thi ca 14,233 dòng mô tả đầy đủ “tình trạng của các linh hồn sau khi
chết” xuyên qua cuộc hành trình của Dante xuống Hỏa ngục Enferno, Luyện
Ngục Purgatorio và lên Thiên Đường Paradiso.
Dante đã sử dụng những quan niệm văn học thời trung cổ để mô tả
toàn cảnh của đời sống thế giới bên kia. Virgilius, thi hào Latinh cổ đại, dẫn
ông qua Hỏa Ngục và tiếp tục dẫn ông qua Luyện Ngục. Beatrice dẫn ông
qua Thiên Đường và chỉ nhường chỗ cho thánh Bênađô hướng dẫn tiếp khi
ông đã gặp được Thiên Chúa. Vigilius dẫn ông đi xuống chín tầng âm phủ, ở
mỗi tầng đều có những hình phạt khác nhau dành cho từng loại linh hồn bị
đọa đầy, cho tới khi họ gặp chính Satan ở tầng cuối cùng. Đi lên theo một
đường hầm dẫn tới chân núi Luyện Ngục, họ leo lên 7 tầng của Luyện Ngục,
mỗi tầng là một trong bảy trọng tội, rồi họ tiếp tục leo lên tới Thiên Đường,
ở đó có chín tầng trời. Tầng trời thứ mười là nơi ở của Thiên Chúa và các
thiên thần của ngài.
Cảm nhận sự hiểu biết còn hấp dẫn hơn chính sự hiểu biết. Và
không có gì ngạc nhiên khi óc tưởng tượng của con người đã tạo cho
trái đất những hình thể đối xứng đơn giản nhất.