intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 2tt

Chia sẻ: Nguyen Hoang | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

171
lượt xem
24
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Vết sẹo cánh thiên thần Chương 2 (tt) "Tôn giáo?" Patch có vẻ ko bất ngờ trước câu hỏi này, nhưng cũng ko mừng rơn vì nó. "Hình như cậu vừa nói là chỉ hỏi nhanh vài câu thôi. Cậu hỏi đến câu thứ 4 rồi đấy!" "Tôn giáo?" Tôi hỏi, kiên quyết hơn. Patch đưa tay xoa cằm. "Ko phải tôn giáo...mà là giáo phái." "Cậu là thành viên của 1 giáo phái à?" Tôi nhận ra giọng mình tỏ rõ sự ngạc nhiên - trong khi ko nên như vậy - nhưng đã quá muộn. "Thực ra thì, mình...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Vết sẹo cánh thiên thần Chương 2tt

  1. Vết sẹo cánh thiên thần Chương 2 (tt) "Tôn giáo?" Patch có vẻ ko bất ngờ trước câu hỏi này, nhưng cũng ko mừng rơn vì nó. "Hình như cậu vừa nói là chỉ hỏi nhanh vài câu thôi. Cậu hỏi đến câu thứ 4 rồi đấy!" "Tôn giáo?" Tôi hỏi, kiên quyết hơn. Patch đưa tay xoa cằm. "Ko phải tôn giáo...mà là giáo phái." "Cậu là thành viên của 1 giáo phái à?" Tôi nhận ra giọng mình tỏ rõ sự ngạc nhiên - trong khi ko nên như vậy - nhưng đã quá muộn. "Thực ra thì, mình đang cần 1 cô gái khỏe mạnh làm vật tế. Mình đã lên kế hoạch nhử cho cô ấy tin tưởng mình trước, nhưng nếu bây giờ cậu sẵn sàng..." Tôi ko cười nổi. "Cậu ko hề gây ấn tượng gì với mình." "Mình còn chưa thử mày." Tôi tuột xuống bàn và đứng trước mặt Patch. Cậu ta cao hơn tôi cả 1 cái đầu. "Vee nói là cậu học năm cuối. Cậu trượt môn Sinh học lớp 10 mấy lần rồi? 1 lần? Hay 2 lần?" "Vee ko phải là người phát ngôn của mình."
  2. "Cậu đang chối là đã bị trượt à?" "Ý mình là năm ngoái mình ko đi học." Đôi mắt cậu ta khiêu khích tôi. Nó chỉ khiến tôi cương quyết hơn. "Cậu trốn học à?" Patch đặt gậy bi-a lên mặt bàn và ngoắc ngón tay ra hiệu cho tôi lại gần hơn. Tôi ko làm theo. "1 bí mật." Cậu ta nói với giọng kín đáo. "Trước đây mình chưa bao giờ đi học. 1 bí mật khác: đi học cũng ko nhàm chán như mình tưởng." Patch đang nói dối. Ai cũng phải đi họ. Đó là luật. Cậu ta đang nói dối để làm tôi tức đên lên. "Cậu nghĩ minh đang nói dối à," cậu ta cười nói. "Cậu chưa bao giờ đi học sao? Nếu đó là sự thực - dù mình chả tin lắm - vậy điều gì khiến cậu quyết định đi học năm nay vậy?" "Cậu." 1 nỗi sợ hãi dâng lên trong tôi, nhưng tôi tự nhủ rằng làm cho tôi sợ chính là điều Patch muốn. Thế nên, vẫn giữ nguyên lâp trường, tôi có tỏ ra khó chịu. Tuy nhiên mất 1 lúc tôi mới nói được: "Đó ko phải là câu trả lời thành thật." Hình như cậu ta vừa bước lại gần tôi hơn, bởi cơ thể chúng tôi đột nhiên chỉ còn cách nhau trong gang tấc. "Đôi mắt cậu, Nora. Đôi mắt xám lạnh lùng đó thật khó lòng cưỡng lại được." Patch nghiêng đầu sang 1 bên, như thế để quan sát tôi từ 1 góc mới. "Và đôi môi cong cong quyến rũ đến chết người kia..."
  3. Tôi ko giật mình lắm bởi lời khen đó, mà 1 phần trong tôi còn phản ứng tích cực với nó. Tôi lùi lại. "Đủ rồi. MÌnh đi đây." Nhưng ngay khi những lời đó thốt ra khỏi miệng, tôi biết chúng ko đúng tý nào. Tôi thấy cần phải nói thêm điều gì nữa.Lục lọi giữa đống ý nghĩ đang rối tung trong đầu, tôi có tìm xem điều mình cần phải nói đó là gì. Tại sao Patch cứ chế nhạo tôi, và tại sao cậu ta lại hành động như thể tôi đã làm gì đó để đáng bị như vậy? "Có vẻ cậu biết nhiều về mình," tôi nói, cố giữ giọng kiềm chế, "hơn là cậu nên biết. Có vẻ cậu biết chính xác những gì phải nói để làm mình khó chịu." "Nhờ cậu mà việc đó cũng dễ dàng hơn." 1 tia giận dữ bùng lên trong tôi. "Cậu thừa nhận rằng cậu cố tình làm thế này à?" "làm thế này?" "KHiêu khích mình ấy." "Hãy nói lại từ khiêu khích đi. Miệng cậu trông cũng rất khiêu khích khi cậu nói thế đấy." "Chuyện giữa bọn mình đã xong. Chơi nốt ván bi-a của cậu đi!" Tôi túm lấy cây gậy bi-a trên bàn và giơ về phía Patch. Cậu ta ko cầm nó. "Mình ko thích ngồi cạnh cậu," tô nói. "Mình ko thích làm bạn chung bàn với cậu. MÌnh ko thích nụ cười ngạo mạn của cậu." Hàm tôi giật giật - 1 phản ứng chỉ xảy ra khi tôi nói dối. Tôi ko biết có phải mình đang nói dối ko. Nếu có, tôi thực sự muốn đá cho mình 1 cái. "Mình ko thích cậu," tôi nói 1 cách thuyết phục nhất có thể và ấn cây gậy vào
  4. ngực Patch. "Mình thấy vui vì thầy huấn luyện viên đã cho bọn mình ngồi cạnh nhau. " Cậu ta nói. Tôi nhận thấy chút châm biếm trong từ " thầy huấn luyện viên", nhưng ko thể hiểu được bất cứ ẩn ý nào trong đó. Lần này, cậu ta cầm lấy cây gậy. "Mình sẽ thay đổi điều đó," tôi đốp lại. Patch nghĩ chuyện này thật khôi hài và nhe răng cười. Cậu ta giơ tay về phía tôi, và trước khi tôi kịp tránh ra, cậu ta đã gỡ thứ gì đó khỏi tóc tôi. "Mẩu giấy," Patch giải thích và phủi nó xuống đất. Khi Patch giơ tay ra, tôi nhận thấy còng cổ tay cậu ta có 1 vết bớt. Ban đầu tôi nghĩ đó là 1 hình xăm, nhưng nhìn lại lần nữa tôi thấy đó là 1 vết bớt hơi gồ lên, màu nâu đỏ, giống hình 1 giọt sơn bị bắt tung tóe. "Quả là vị trí ko đẹp đẽ cho 1 vết bớt," tôi nói, cực kỳ khó chịu vì nó ở 1 cỗ rất giống vết sẹo của tôi. Patch đột nhiên kéo tay áo xuống. "Cậu muốn nó ở vị trí kín đáo hơn à?" "Mình chẳng muốn nó ở đâu cả." Tôi ko chắc câu này nghe ra sao và thử lại: "Mình ko quan tâm đến vết bớt của cậu, chấm hết." "Còn câu hỏi nào ko?" Patch hỏi. "Hay lời bình luận nào đó?" "Không." "Vậy hẹn gặp lại ở lớp Sinh học." Tôi định nói rằng cậu ta sẽ ko bao giờ gặp lại tôi nữa. Nhưng tôi ko thể nuốt lời đến 2 lần trong 1 ngày được.
  5. *** Đêm đó, 1 tiếng "rắc" làm tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi nằm im, mặt vẫn úp lên gối, mọi giác quan được đẩy lên mức cảnh giác ao nhất. Mẹ tôi đi công tác ít nhất mỗi tháng 1 lần, vì thế tôi đã quen với việc ngủ 1 mình và ko còn tưởng tượng ra tiếng bước chân rón rén đi dọc hành lang về phía phòng tôi hàng tháng nay. Thực ra thì tôi chưa bao giờ thấy hoàn toàn cô độc. Ngay sau khi bố tôi bị bắn chét ở Portland khi đang mua quà sinh nhật cho mẹ tôi, 1 bóng hình kỳ lạ đã bước vào cuộc đời tôi. Như thể ai đó đang đi bên cạnh thế giới của tôi, quan sát tôi từ xa. Ban đầu, sự hiện diện của bóng hình đó khiến tôi thấy sợ, nhưng khi nó chẳng gây ra điều gì tồi tệ, sự lo lắng của tôi cũng giảm dần. Tôi bắt đầu tự hỏi liệu có phải ông trời đ ã ban cho tôi cảm giác đó ko, hay có phải linh hồn bố tôi đang ở b ên tôi ko. Ý nghĩ đó thường giúp tôi yên lòng - nhưng tối nay, sự hiện diện đó lại khiến tôi lạnh toát. Khẽ quay đầu lại, tôi thấy 1 cái bóng đang lướt qua mặt sàn. Tôi ngoảnh lại nhìn ra cửa sổ, ánh trăng mỏng manh là thứ ánh sáng duy nhất trong phòng có thể tạo nên 1 cái bóng. Nhưng ngoài đó ko có gì cả. Tôi siết chặt chiếc gối vào mình và tự nhủ rằng đó chỉ là 1 đám mây lướt qua mặt trăng, hay chỉ là 1 mẩu rác đang bay trong gió. Tuy nhiên, phải mất vài phút tôi mới trấn tĩnh lại được. Cuối cùng tôi cũng có đủ can đảm để ra khỏi giường, khoảng sân dưới cửa sổ phòng tôi thật tĩnh mịch và yên ắng. Chỉ còn âm thanh của những nhành cây xào xạc cọ vào ngôi nhà, và tiếng tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
21=>0