intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Vì em.Một buổi chiều trước biển

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:10

63
lượt xem
6
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Một buổi chiều trước biển. Gió và sóng ngào ngạt. Tự nhiên em thấy mình chông chênh, muốn ngã một cái, nhưng đã có bờ ngực anh rất vững chãi phía sau. Anh choàng nhẹ vai, vươn tay che chở em trước cái mênh mông đến ngợp người của biển xanh. Thì thầm: -Em mệt à? Em chỉ cười khẽ. Làm sao em dám nói rằng chỉ đến khi anh hỏi vậy, em mới thấy mệt mỏi vô cùng. Em không muốn đứng vững lại nữa, để mặc kệ cho mình dựa hoàn toàn, nép mình vào bờ ngực anh. Em biết...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Vì em.Một buổi chiều trước biển

  1. Vì em
  2. Một buổi chiều trước biển. Gió và sóng ngào ngạt. Tự nhiên em thấy mình chông chênh, muốn ngã một cái, nhưng đã có bờ ngực anh rất vững chãi phía sau. Anh choàng nhẹ vai, vươn tay che chở em trước cái mênh mông đến ngợp người của biển xanh. Thì thầm: -Em mệt à? Em chỉ cười khẽ. Làm sao em dám nói rằng chỉ đến khi anh hỏi vậy, em mới thấy mệt mỏi vô cùng. Em không muốn đứng vững lại nữa, để mặc kệ cho mình dựa hoàn toàn, nép mình vào bờ ngực anh. Em biết khi em như vậy, anh rất hạnh phúc. Bờ ngực anh là chỗ dựa, là tấm chắn gió, là ô che mưa, là mặt đất nơi em đứng. Anh là mọi điều em cần trong cuộc đời này. *** Từ khi yêu nhau đến giờ, anh vẫn thường nói anh sẽ che chở và bảo vệ cho em. Và anh cũng đã làm điều ấy thật hoàn hảo. Anh không cho gió đến vì sợ làm em lạnh. Anh không cho mưa rơi vì sợ làm em buồn.
  3. Anh không cho nắng vì sợ làm em chói. Anh không bao giờ để em một mình vì không muốn em cô đơn và sợ hãi Anh không bao giờ thế này … Anh không bao giờ thế kia … Vì em. Đó là điều mà mọi đứa con gái đều mong ước, nhỉ? Nhưng, không phải chỉ buổi chiều hôm ấy, từ lâu rồi cơ, có một bóng đen cứ dần lớn lên trong tim em. Từ khi yêu em đến giờ, anh có làm điều gì sai? Anh làm điều này, anh làm điều kia, anh không làm điều đây, anh chẳng làm điều nọ. Đều là vì em. Chẳng phải anh là mọi điều em cần trên thế gian này đó sao? Nhưng anh à, cũng có khi, em tự nhiên thấy mình như chẳng cần điều gì cả…
  4. Bên em, anh là chỗ dựa, là tấm chắn gió, là ô che mưa, là mặt đất nơi em đứng. Nhìn lại, thấy bốn phương tám hướng đều anh, tình yêu thành nhà tù. Anh là mọi điều em cần trong cuộc đời này. Nhìn lại, em thấy mỗi góc nhỏ cuộc sống của em đều tràn ngập anh, thừa mứa anh, lênh láng anh. Anh tràn ra, chảy thành từng giọt từng giọt xuống đời em. Chỉ là có lúc muốn thử ngã một cái mà không có người đỡ dậy, thử đau một cái mà không có ai lo lắng, thử một mình trong một buổi chiều vắng lặng. Điều đó vô lý quá sao, anh? Làm sao em dám nói? Rằng Khi anh không cho gió đến vì sợ làm em lạnh, nhưng anh không biết em cần gió để cảm nhận tự do. Khi anh không cho mưa rơi vì sợ làm em buồn, nhưng anh không biết em muốn mưa để cảm giác sự ướt lạnh thấm sâu vào tim. Khi anh không cho nắng vì sợ làm em chói, nhưng anh không biết em cần nắng để hong khô chính mình.
  5. Khi anh không bao giờ để em một mình vì không muốn em cô đơn và sợ hãi, nhưng anh không biết em đã không chỉ một lần muốn thử vắng anh để được thể nghiệm nỗi nhớ. Anh không bao giờ thế này … Anh không bao giờ thế kia … Anh không biết những điều em muốn. Anh chỉ biết những-điều-anh-nghĩ là em không muốn thôi. Và tự nhiên em thấy muốn xa anh. Xa thật xa, xa đến nỗi nhắm mắt không hình dung nổi gương mặt của anh nữa, xa đến nỗi em bớt sợ anh, xa đến nỗi em phải cảm thấy nhớ anh. Khát khao xa anh - cái bóng đen ấy ngày một lớn lên trong em. Đến nỗi em không còn có thể im lặng nữa. Em bươn bải đi tìm một lời khuyên, em tìm ai đó để quyết định giùm em. Đáp lại câu hỏi của em, bạn bè em bảo: Mày không biết quý những gì mày có. Liệu mày có dám chắc là mày sẽ không hối tiếc không? Bố mẹ em thì bảo: Thằng đó được như thế, mày còn đòi gì nữa?
  6. Những lời ngăn cản, khuyên nhủ kiểu đó, em nghe nhưng chẳng vào đầu được mấy. Họ mắng em bốc đồng, họ mắng em đỏng đảnh, trẻ con. Em im lặng không giải thích, chấp nhận làm kẻ bị lên án. À mà không, đúng là em đáng bị lên án thật, vì em sai. Nhưng em không cảm thấy hối tiếc về ý định của chính mình. Thế mà, chị gái không ngăn cản em, chị ấy chỉ nói một câu thôi, chỉ một câu mà làm em đau nhiều lắm, anh. Chị bảo: Ngày xưa bà vẫn hay dạy chị, đánh rơi một hạt cơm thôi, cũng phải nghĩ đến người đói. Rồi chị ấy thở dài, quay đi, vai chị gầy và nhỏ, mong manh như phiến lá, trĩu xuống vì những năm tháng chờ đợi mỏi mòn. Người ấy của chị du học ở Pháp gần 6 năm rồi. Dù những lá thư vẫn đi về như gió, nhưng chị nhận ra khoảng cách và thời gian dường như tỉ lệ thuận với độ bấp bênh của tình yêu. Nhìn chị mà em đến thắt cả lòng lại. Giá như ta có thể cân bằng mọi điều trong cuộc sống này, người này sẻ chia cho người kia một chút thừa thãi của bản thân? Nếu như thế sẽ đơn giản biết bao nhiêu…
  7. Nhưng mà, không có cực này cực kia, chỉ một màu nhàn nhạt mờ mờ, chỉ những xúc cảm đơn giản và nhẹ nhõm, chỉ có tình yêu thường thường, nỗi nhớ nhẹ nhẹ. Nhàm chán biết bao nhiêu. *** Ngày em bỏ đi. Anh vẫn không thể hiểu mình đã làm gì sai. -Em nói gì? Anh không hiểu .. Sao lại thế? Anh tìm cách ôm lấy em như mọi lần vẫn thường làm để dập tắt những cơn hờn lẫy của em. Nhưng em giật mình tránh cái ôm, hơi bất ngờ. Em bảo: - Sợ cứ mãi dựa vào anh, sẽ không còn có thể đi trên đôi chân của chính mình. Anh bảo: - Em cứ dựa vào anh, anh sẽ không để em phải tự đi. Em kêu lên thảng thốt: - Nhưng anh! Em-muốn-tự-đi. Anh hơi choáng ngừơi đi một lúc. Người yêu nhỏ bé ngoan hiền của anh vừa
  8. nói ra điều anh chưa từng ngờ đến bằng đôi mắt của một con mèo hoang. Cái nhìn anh ngột ngạt dò hỏi, còn em – như tất cả những kẻ tội lỗi trên thế gian này – cụp mắt tránh ánh nhìn của anh. Im lặng. -Anh biết không, ở bên anh rất yên bình, yên bình lắm, yên bình đến nỗi em cảm thấy như mình không được sống. Rồi em sợ, em sợ rằng đâu thể mãi mãi thế được, anh? -Chỉ cần anh còn đây, và em còn yêu anh. Anh đây rồi, còn em? -Em-còn-yêu-anh. Đôi khi một lời nói yêu thương lại có thể lời một lời chia tay rất dứt khoát. Anh nhìn em cái nhìn tuyệt vọng, một thoáng thôi, rồi quay lưng đi, anh lạnh lẽo hỏi: -Em có về nữa không? -Đừng đợi em. -Anh sẽ không đợi em -Nếu có thể, thì quên em đi luôn cũng được… -Cái đó nằm ngoài phạm vi quyền hạn của em và của chính anh nữa.Nhưng anh sẽ cố.
  9. -Em không muốn làm anh buồn đâu. Em cố vớt vát nhưng chỉ nhận lại được nụ cười anh rất nhạt. Rồi anh quay đầu, từ từ bỏ đi. Anh bỏ đi không lưỡng lự. Lúc ấy, em hiểu rằng hình phạt lớn nhất của em chính là đây, chính là việc phải nhìn thấy tội lỗi của mình in bóng khổ đau lên dáng hình người khác. *** Chiều nay em lại bước chân ra biển. Biển không đổi, vẫn chênh chao, vẫn lồng lộng và ngào ngạt. Thiếu có anh. Em chưa từng nghĩ trên đời này có thứ tự do nào lại nặng nề như vậy. Thứ tự do được tưới bằng gàu nước ích kỷ. Phía sau em là bóng hình anh cô độc, là bờ ngực anh trống vắng. Phía trước em là tuổi hai mươi đầy bất trắc. Còn giờ đây ở bên cạnh em chỉ có biển. Em thả tội lỗi mình xuống biển, sóng đập vào bờ trả lại em. Em khóc.
  10. Sóng ơi, Hãy đem quá khứ đi xa mãi. Ôm nặng nề vào tim làm chi. Đời người chỉ có ba ngày
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2