intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

VÕ LÂM U LINH KÝ Hồi 13 – Phần 1

Chia sẻ: Truong Tuyen | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:21

75
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Giữa tháng mười một, đoàn người về đến Long Hồ Sơn Hai đứa bé đã biết ngồi, tròn trĩnh trong áo lông dầy cộm, nhìn cha mẹ bằng cặp mắt xa lạ. Mùa đông đã về trên đất Giang Tây, năm nay rét đậm nên tuyết rơi lất phất, thường thì phải ra giêng mới có. Cảnh đoàn viên êm ấm chỉ kéo dài đến giữa tháng giêng là gián đoạn bởi một lá thư của Thần Thông Cái. Lỗ Quý Thường cho biết đã tìm ra sào huyệt Thiên Ý Bang ở vùng núi Khánh Sơn, ngay ranh...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: VÕ LÂM U LINH KÝ Hồi 13 – Phần 1

  1. VÕ LÂM U LINH KÝ Hồi 13 – Phần 1 Lâm trung quỷ diện hoan xuân mộng Hổ huyệt cương thi bảo mỹ nhân
  2. Giữa tháng mười một, đoàn người về đến Long Hồ Sơn Hai đứa bé đã biết ngồi, tròn trĩnh trong áo lông dầy cộm, nhìn cha mẹ bằng cặp mắt xa lạ. Mùa đông đã về trên đất Giang Tây, năm nay rét đậm nên tuyết rơi lất phất, thường thì phải ra giêng mới có. Cảnh đoàn viên êm ấm chỉ kéo dài đến giữa tháng giêng là gián đoạn bởi một lá thư của Thần Thông Cái. Lỗ Quý Thường cho biết đã tìm ra sào huyệt Thiên Ý Bang ở vùng núi Khánh Sơn, ngay ranh giới Hà Nam với Huy Châu, cách bờ Bắc sông Hán Thủy hơn trăm dặm. Khánh Sơn là Tổng Đàn chính, còn những nơi khác như núi Đông Bạch, Thiên hạ đệ nhất trang đều có lực lượng trấn giữ. Vạn Gia Táo Quân đã được lệnh tiềm nhập núi Khánh Sơn, phát hiện nơi giam giữ bốn vị chưởng môn. Minh Chủ võ lâm Hàn Xuân Chước đem hai trăm đệ tử Xà Bang phối hợp với ba trăm tăng lữ Thiếu Lâm Tự, tập kích núi Khánh Sơn nhưng thất bại. Một phần vì Thiên Ý Bang đông hơn, địa hình hiểm trở, lại có mê hồn phấn nên phe tà ma chiếm ưu thế Phần khác là do võ công của Hoan Lạc Thần Quân, sầm Thu Danh và Ngũ Cương Thi quá cao siêu, phe họ Hàn
  3. không ai địch lại. Bản thân Hàn Xuân Chước cùng ba cao tăng hàng chữ Kiếm của Thiếu Lâm Tự đều thọ thương nên quần hùng phải rút lui. Thần Thông Cái đã gởi thơ yêu cầu võ lâm Tam Bảo hỗ trợ nhưng lại bị từ chối. Họ nói rằng mình chịu ơn Dao Quang nên trước đây vì chàng mà xuất lực, chứ chẳng muốn dính dáng đến ân oán võ lâm làm Do những yếu tố trên, Thần Thông Cái đã khẩn thiết mời Dao Quang đến ngay Tổng Đàn võ lâm để vãn hồi cục diện và chống cự với Thiên Ý Bang. Nghe xong, Thần Bút Lực Sĩ bực bội chỉn vang: - Tồ cha năm lão họ Cổ. Họ đã thề độc rồi sao vẫn không chịu về Thương Châu mà cứ ở lại nối giáo cho giặc? Sưu Mệnh Thần bật cười: - Đấy là lỗi tại chúng ta tưởng họ thật thà nhưng không để ý đến nội dung lời thề! Họ có về Thương Châu đâu mà rời hay ở. Chính lão phu cũng mắc lừa. Thiệt là đáng thẹn ! Dao Quang lắc đầu:
  4. - Có lẽ lúc thề thì họ rất thành thực, nhưng đã nghiện chất nhựa anh túc trong tiên đan của Hoan Lạc Thần Quân nên họ mới bội ước. Nam Lĩnh Y ẩn Cầm Bá Hồ đã không về Quảng Tây mà quyết định ở lại luôn Long Hồ Sơn với Phó Kỳ Khâm. Cầm lão góa vợ, không con cái, nên chẳng muốn trở lại quê xưa. Người Trung Hoa trọng nghĩa khinh tài, xem bằng hữu như huynh đệ, nên việc nương tựa nhau là chuyện thường Hơn nữa. tài y thuật của Cầm Bá Hồ rất cần thiết cho Thiên Sư Giáo. Ai chẳng yên tâm khi có một bậc danh y trong nhà? Do vậy, hôm nay Y ân có mặt trong bàn . Lão vui vẻ tán thành ý kiến của Dao Quang: - Quang nhi bàn rất phải! Loại ma dược ấy có tác dụng rất mạnh, khiến người nghiện mất cả ý chí. Lão phu cho rằng Hoan Lạc Thần Quân sẽ dùng tiên đan đầu độc các chưởng môn cùng hai trăm cao thủ để khống chế họ. Dao Quang nghiêm giọng:
  5. - Vãn bối đã có được phương thuốc giải trừ chất độc anh túc, chỉ lo lắng về Vô Hương Mê Phấn. Việc này xin nhờ tiền bối chỉ giáo cho. Yên gật gù: - Quang nhi yên tâm! Ta sẽ đi theo ngươi để hỗ trợ, chỉ cần tìm được một ít mê phấn để phân tích là lão phu có thể nghĩ ra thuốc giải. Ngọc Đường phụng phịu bảo Dao Quang: - Tướng công mới gần thê tử được ít ngày đã vội đi rồi sao? Dao Quang cười buồn: - Ta đã thề với ân sư rằng sẽ suốt đời vì bách tính và võ lâm nên không thể ẩn dật mặc lo cho hạnh phúc riêng tư Nàng không muốn xa ta thì cứ việc đi theo. Ngọc Đường thẹn thùng đáp; - Nhưng thiếp lại cấn thai rồi! Cả nhà phá lên cười vang. Phó Kỳ Khâm nói bỡn : - Nhà ta quả có phúc nên con mới mắn đẻ như vậy ! Lão bấm độn xem thử, thở dài nói tiếp :
  6. - Lần này lại sanh đôi nữa. Chỉ vài năm nữa là nhà này sẽ có đủ Ngũ Quái hay Bát Yêu ! Ngọc Đường đỏ mặt tía tai, bỏ chạy vào nhà sau. Ở đây mọi người chúc mừng Phó Giáo Chủ và Dao Quang. Ngọc Thiền cũng c ười nhưng ánh mắt phảng phất nỗi buồn, vì không biết khi nào mình mới được danh chánh ngôn thuận làm vợ Dao Quang và đẻ cho chàng những đứa con thơ như Ngọc Đường. Những người yêu nhau tha thiết thường có mối đồng cảm rất vi diệu. Dao Quang hiểu ngay tâm trạng Ngọc Đường, chàng thò tay nắm lấy bàn tay nàng bóp nhẹ như hứa hẹn, như an ủi. Và chàng từ tốn nói với Phó Kỳ Khâm: - Sau khi diệt trừ được Thiên Y Bang, tiểu tế sẽ nhờ Hàn Minh Chủ tuyên cáo trước võ lâm rằng Thiền muội là con nuôi của gia phụ. Lúc ấy mong nhạc phụ đứng ra làm chủ hôn cho ! Mọi người hớn hở tán thành. Phó Giáo Chủ mỉm cười: - Hay lắm! Chúng ta đâu cần phải khai rõ Thiền nhi là con của Hiên Viên Lộc !
  7. Ngọc Thiền đỏ mặt vì sung sướng. Nàng không ngờ Dao Quang lại có sách lược sáng suốt như vậy. Hai tin vui đủ khiến Phó Kỳ Khâm sai gia nhân bày đại yến ăn mừng vào buổi chiều, cũng là tiệc tiễn hành những người sắp ra trận . Trong lúc dao thớt rộn ràng, Dao Quang đùa giỡn với hai tiểu hài. Chúng đã quen với chàng, bập bẹ gọi cha rất đáng yêu. Lòng chàng bỗng se lại khi nghĩ đến trận chiến sắp tới. Chàng tự nhủ mình sẽ không để hai mái đầu xanh này phải chít khăn tang và lớn lên không cha. Thê tróc tử phọc là nhược điểm thường tình của đấng anh hùng. Cảnh vợ đẹp con ngoan làm lòng họ mềm đi. Nhưng khi xông pha làn tên mũi giáo liệu họ có còn nhớ đước đến người thân hay lại say máu vì vinh quang mà liều thân? Chợt Ngọc Thiền từ ngoài chạy vào phòng, mặt tươi như hoa đầy vẻ thích thú: - Đại ca! Có lão Cương Thi Cồ Ngũ đến xin bái kiến. Lão ta rách nát như xơ mướp và sắp chết đói đến nơi ! Dao Quang mỉm cười, gọi nhủ mẫu trông chừng hai đứa bé, thay áo đi theo Ngọc Thiền ra khách sảnh.
  8. Thấy chàng, Cồ Lão Ngũ mừng rỡ buông tô cháo bước đến nắm tay cất giọng khẩn thiết: - Công tử! Lão phu quá chán cảnh đầu sai cho Tề Vĩnh Nguyệt nên bỏ Khánh Sơn tìm về đây nương tựa Mong công tử thu nhận lão phu. Dao Quang vỗ vai lão: - Tôn giá cứ yên tâm! Dẫu cả năm anh em các vị về đây, tại hạ cũng hoan nghênh ! Cồ Ngũ cười hềnh hệch: - Quả là lão phu có nhãn quang sắc bén, không nhìn lầm người. Lão an lòng buông chàng ra. về chỗ ăn nốt chén cháo nóng. Túy Đạo Nhân cười bảo: - Quang nhi! Người thật có duyên với cõi âm, hết làm U Linh lại mê hoặc được Cương Thi ! Lão Cồ Ngũ này trong túi không còn một trinh mà vẫn dám lặn lội đi tìm ngươi đấy! Ngọc Thiền hiếu kỳ hỏi: - Cồ tiền bối ! Thế dọc đường ông ăn ngủ ra sao?
  9. Cồ Ngũ cười đắc ý: - Ngủ thì chùa miếu, mái hiên, còn ăn lại càng dễ dàng. Lão phu vào quán nào cũng được người ta cung phụng đầy đủ! Phó Kỳ Khâm cười dài: - Té ra cái dung mạo gớm ghiếc kia cũng có diệu dụng! Cả nhà cười theo khiến Cồ Ngũ tự ái, nốc liền ba chén rượu. Dao Quang tủm tỉm cười hỏi : - Tôn giá đến đây có cho bốn vị lệnh huynh biết hay không? Cồ Ngũ lắc đầu nói: - Không! Họ sẽ tưởng là lão phu bỏ về Thương Châu với gia mẫu. Nam Lĩnh Y ân xen vào : - Dường như Cồ lão đệ không nghiện tiên đan như các anh mình? Cồ Ngũ cười khì:
  10. - Tại hạ thuở nhỏ, vì đói quá đã ăn hết xác một con Hồng Thiền Thừ phơi khô của gia mẫu nên chẳng sợ bất cứ chất độc hay mê dược nào cả. Còn bốn lão kia thì đã nghiện nặng tiên đan của họ Tề. Sưu Mệnh Thần là người cơ cảnh, đa nghi, tuy ngoài mặt vui vẻ những vẫn chú tâm dò xét: - Thế lão rời Khánh Sơn như thế nào? Cồ Ngũ lộ vẻ đắc ý: - Trưa mùng ba tết, lão phu lén tháo cửa chuồng đám heo bò gà vịt, xua chúng chạy xuống núi, rồi giả đò cùng mọi người đi tìm. Sau đó lão phu chuồn thẳng! Cả nhà bật cười, song lại giật mình vì câu hỏi thứ hai của Từ Giang Hán: - Phải chăng lão mang mặt nạ? Cồ Ngũ ngượng ngùng thú nhận : - Đúng vậy! Lão phu không luyện lớp chót Cương Thi Ma Công để còn nối dõi tông đường cho họ Cổ, nên phải mang mặt nạ mới giống các bào huynh.
  11. Lão cẩn thận, nhẹ nhàng lột lớp da mỏng để lộ gương mặt trắng trẻo, hiền lành và khá anh tuấn, đôi mắt lão cũng trở lại bình thường chứ không có dạng tam giác quái dị nữa. Mọi người ngơ ngác, bán tín bán nghi, chẳng biết có nên tin tưởng Cồ Ngũ hay không. Dao Quang thì khác, chàng ngồi cạnh lão, vận dụng giác quan thứ sáu của mình để đo lường lòng dạ họ Cổ. Chàng không phát hiện sát khí nên vui vẻ nói : - Hay lắm! Tại hạ đã có cách cứu các chưởng môn rồi! Cồ Ngũ hớn hở khai báo: - Lão phu biết rõ họ bị giam ở đâu và biết cả cách mở cửa hang đá! Đại yến vừa bày ra thì gia nhân lại vào báo rằng có tổng tiêu đầu Toàn Phong tiêu cục ở Hà Bắc xin bái kiến. Tỏa Lâm Đao Phàm Cao Cương áp tải hàng qua địa phận Loạn Hồ Sơn nên ghé thăm Dao Quang và Ngọc Thiền. Sưu Mệnh Thần hân hoan vỗ đùi: - Thế là trời đã giúp chúng ta! Sáng ngày mười chín tháng giêng, đoàn tiêu xa trống rỗng của Toàn Phong tiêu cục có mặt ở bến đò ngang sông Hoàng Hà. Không ai để ý rằng
  12. số tiêu sư tăng thêm đến tám người. Phe Dao Quang đã cải trang đi chung với đoàn tiêu xa để giữ kín hành tung. Qua trận phục kích ở bờ Tây sông Oâ Giang, Dao Quang biết rằng trinh sát Thiên Ý Bang luôn theo dõi mình va Hoan Lạc Thần Quân biết chắc là phe Bạch Đạo sẽ cầu viện đến Lưu Sơn Kỳ Hiệp. Cồ lão Ngũ cũng có mặt trong đoàn người ngược Bắc. Lão luôn đi sát Dao Quang để chỉ dẫn cho chàng những điều cần thiết, từ lai lịch gia đình, thói quen của Ngũ Cương Thi, đến những nhân vật trong Tổng Đàn Khánh Sơn. Dao Quang và Cồ lão Ngũ có vóc dáng tương tự nên chàng sẽ mang mặt nạ giả làm lão ta và trở về Tổng Đàn Thiên Ý Bang, tìm cách giải thoát cho bốn vị chưởng môn Bạch Đạo. Có cứu được họ thì đệ tử từ các phái Võ Đang, Nga Mi, Thanh Thành và Hoa Sơn mới chịu hợp sức cùng võ lâm tiêu diệt Thiên Ý Bang. Đầu tháng hai, đoàn tiêu xa dừng chân ở trấn Kim Lân trên đường trục chính Nam Bắc, cách sông Hán Thủy hai trăm dặm. Từ đây về núi Khánh Sơn rất thuận đường.
  13. Tối hôm ấy, Dao Quang được Sưu Mệnh Thần hóa trang rất cẩn thận. Hàm răng trắng của chàng phải nhuộm vàng để giống với lão Cồ Ngũ. Cả vú cũng tô màu! Mờ sáng, Dao Quang mặc bộ y phục rách rưới, rời khỏi khách điếm tiến về hướng Đông Nam. Nhờ cơ trí hơn người, chỉ sau nửa tháng chàng đã thuộc lòng đường lối pho Ngũ âm Bạch Cốt Trào và khinh công Quỷ ảnh của nhà họ Cổ. Tuy chưa điêu luyện nhưng cũng đủ để qua mặt đối phương. Thực ra Dao Quang không đi một mình, theo sau chàng là hai gã Tà Kiếm, Quỷ Đao. Họ ở khá xa nhưng sẵn sàng có mặt để hỗ trợ chủ nhân. Khi Dao Quang lên núi Khánh Sơn rồi họ sẽ mai phục vòng ngoài chờ đợi Và xa hơn một chút chính là bọn Thần Bút Lực SĨ Đường từ trấn Kim Lân đến núi Khánh Sơn dài hơn trăm dặm. Dao Quang đóng vai si ngốc nên có quyền giở khinh công mà bôn tẩu. Chàng cười thầm khi nghĩ đến việc trong người không có đến nửa phân bạc. Cảm giác rỗng túi quả là khó chịu đối với một kẻ quen mang theo vài ngàn lượng.
  14. Những bông tuyết nhỏ cuối đông bám đầy trên chiếc nón rộng vành bằng tre, và làm ướt đẫm y phục Dao Quang. Chàng vận công lướt đi vùn vụt để cơ thể nóng lên, chống lại cái rét cắt da của luồng gió Bắc. Trên đường quan đạo cũng có những kẻ bộ hành như chàng. Họ co ro trong chiếc áo bông, run rẩy vì gánh nặng trên vai. Dao Quang bỗng xấu hổ vì cái nghèo khó giả mạo của mình. Ngàn vạn bách tính Trung Hoa vẫn phải sống trong cảnh lầm than, túng thiếu Lúa mỗi năm một vụ, lại phải trông chờ vào việc mưa thuận gió hòa. mỗi lần có thiên tai là chết đói như rạ. Là người có tâm huyết với đồng bào và xã tắc, Dao Quang chạnh lòng thở dài, thức ngộ rằng việc mình làm mấy năm nay chẳng có ý nghĩa gì. Và lần đầu tiên trong đời, chàng ao ước mình được làm Hoàng Đế, đủ quyền lực, phương tiện để mang lại ấm no cho lê thứ. Lịch sử đã chứng minh rằng khi đất nước có một vị vua tốt thì quốc gia cường thịnh, trăm họ an vui. Đang miên man suy tưởng, chàng không để ý rằng mình đã lướt qua một thớt ngựa đang phi nước kiệu.
  15. Ky sĩ là một thiếu nữ tuổi đôi mươi, áo lông cừu trắng muốt phủ kín gối. Trên đầu nàng là chiếc nón rộng vành, đan bằng cành liễu rất công phu. Đây là sản phẩm phương Bắc vì nơi ấy không có tre, mây. Đôi mắt bồ câu của nàng lóe lên ánh kinh ngạc và bực bội vì bị qua mặt. Tính hiếu thắng nổi lên, nàng ra roi thúc ngựa phi nước đại cố vượt qua kẻ rách rưới kia. Dao Quang nghe được tiếng vó ngựa. lại vô tình gia tăng tốc độ. Chàng đã thể nhập vào vai một lão già ngây dại như trẻ con nên phải xử sự cho hợp tính cách ấy Thiếu nữ áo lông cừu giận tím mặt, quất ngựa túi bụi, quyết chẳng chịu thua. Được hơn chục dặm, Dao Quang thấy hướng ngược lại có khá nhiều lữ khách, liền bỏ cuộc đua. Chàng lách vào sát vệ đường, chạy chậm lại, nhường cho ky sĩ phía sau qua. Khổ thay, tính tình nàng thiếu nữ kia nóng nảy, ngang ngược không kém Phó Ngọc Đường. Nàng vươn người vung roi quất vào đầu của kẻ đã dám bỡn cợt mình. Dao Quang nghe tiếng rít gió nhận ra mình đang bị tập kích bởi một đòn rất mãnh liệt. Chàng vội quay lại, vươn tay tóm lấy đầu roi giật mạnh, lôi đối phương xuống, đồng thời hữu thủ của chàng chụp vào ngực trái.
  16. Dao Quang đã nổi giận trước hành vi bá đạo của người ky Sĩ Nhát roi kia có thể giết người chứ chẳng chơi. Tuy vậy, Dao Quang cũng ra đòn rất nhẹ, chỉ điểm huyệt để giáo huấn. Sai lầm phát sinh ở chỗ chàng không biết đối phương là nữ nhân. Chỉ khi những ngón tay chạm vào khối thịt mềm mại chàng mới hết hồn. Chiêu tráo này nhắm vào ba huyệt ưng Song, Nhũ Trung, Nhũ Căn thuộc kinh Túc Dương Minh Vi làm tê dại nửa người đối thủ. Nhưng vì nạn nhân là nữ sắc nên các huyệt trên đều được quả tuyết lê che chở. Dao Quang xuất thủ rất chừng mực, lại tưởng đối phương là nam nhân, do đó, chân khí không chạm đến đáy huyệt. Tuy còn cách cả một lớp lông cừu dày, song thiếu nữ vẫn hổ thẹn vô cùng. Nàng căm hận vung chưởng quạt xéo vào mặt Dao Quang. Chàng còn đủ bình tĩnh để nghiêng đầu tránh cái tát trời giáng, chỉ bị rơi mất chiếc nón tre. Gương mặt cương thi ghê rợn hiện ra đột ngột khiến nàng thiếu nữ sợ hãi rú lên. Khổ thay, nàng không bỏ chạy mà lại ngất xỉu. Dao Quang vội đỡ lấy, và không muốn đám lữ khách sắp đi đến ngộ nhận, chàng đành bồng nữ
  17. lang nhảy lên lưng ngựa. băng qua thửa ruộng đang trơ gốc rạ. tiến về phía chiếc chòi lá nhỏ cuối bờ. Trong chòi không người vì lúa đã thu hoạch xong, chẳng còn gì mà canh giữ. May thay, người nông dân kia không khiêng chiếc chõng tre về nhà cất. Dao Quang đặt thiếu nữ lên chõng, xoa bóp những huyệt đạo quanh gáy. Nàng ta tỉnh lại, vừa nhìn thấy gương mặt quái dị của chàng lại xỉu đi. Dao Quang thử lần nữa thì kết quả cũng vậy. Chàng bối rối than thầm: - Đúng là nữ nhân! Đánh người thì không nương tay, hung dữ như cọp thế mà lại sợ ma quỷ. Chàng không thể bỏ mặc người con gái xinh đẹp này nằm một mình ở đây. Lỡ nàng bị kẻ xấu hãm hại thì chàng sẽ hối hận suốt đời. Dao Quang thăm mạch, phát hiện nàng mang triệu chứng bệnh tim, lòng rất bất nhẫn. Sau mỗi lần bất tỉnh, cơ thể nàng sẽ hư nhược vài khắc sau mới hồi phục lại được. Chàng không biết nàng là ai, có quan hệ gì với Thiên Ý Bang hay không, nên vẫn phải đề phòng.
  18. Dao Quang đã nghĩ ra cách, chàng vừa cứu tỉnh nàng ta xong là co giò bỏ chạy khỏi căn nhà tranh, ẩn vào bụi cây rậm rạp gần đấy. Lát sau nữ lang lảo đảo lên ngựa đi ra đường quan đạo, miệng lẩm bẩm nguyền rủa con quỷ đáng ghét. Dao Quang bám theo sau, cách độ nửa dặm, không để nàng ta phát hiện ra mình. Được vài khắc, thấy đối phương ra roi phi nước đại, chứng tỏ sức lực đã hồi phục, chàng thở phào đi chậm lại, không cần quan tâm đến nàng ta nữa. Bóng nàng khuất dần trong làn mưa tuyết rồi mất dạng. Cuối giờ Ty, Dao Quang đến trấn Thanh Lam. M ùi xào nấu bay ra từ tửu quán bên đường khiến bụng chàng cồn cào. Dao Quang cố nén tâm trạng hồi hộp và hổ thẹn, bước vào quán, ngồi phịch xuống ghế. Chàng lột nón tre ra. để lộ dung mạo gớm ghiếc như xác chết trôi của mình. Thực khách đều là nam nhân nên dù sợ cũng không đến nỗi ngất xỉu. Họ len lén nhìn chàng rồi rù rì bàn Theo đúng cách Cồ Ngũ đã làm, Dao Quang cắm ngập hữu tráo xuống mặt bàn, lạnh lùng nói : - Tiểu nhị! Mau dọn cho lão phu một mâm cơm mợu!
  19. Tuy không có khả năng chống lại đao kiếm như song tráo của Cồ Ngũ, nhưng với công lực tròn hoa giáp, việc dùng ngón tay xoi thủng gỗ đối với Dao Quang chẳng khó gì. Chưởng quỷ run lên bần bật, đốc thúc tiểu nhị xuống bếp dọn cơm ngay. Dao Quang quắc mắt nhìn mọi người, ánh mắt hung ác, sáng chói của chàng khiến họ rợn người. Các hào khách vẫn bấm gan ngồi lại, còn thường nhân thì líu ríu gọi tính tiền và rời quán. Chàng ngồi ngay bàn ngoài nên khách mới có muốn vào cũng vội ra ngay. Chưởng quỷ tiếc của đến méo mặt, thầm nguyền rủa lão già chết tiệt kia. Nhưng nhờ vậy mà rượu và thức ăn được dọn lên rất nhanh. Chưởng quỷ đến tận bàn xuống nước năn - Xin lão gia ăn nhanh rồi dời gót ngọc cho! Có oai hùm của lão gia ở đây, chẳng ai dám vào bổn điếm cả! Dao Quang cười khà khà: - Lão phu ăn nhanh thì ngươi có bớt giá xuống không? Chưởng quỷ vội đáp:
  20. - Lão gia đã thương thì tiểu nhân đâu dám tính tiền ! Dao Quang phì cười: - Đấy là do ngươi tự nguyện chứ chẳng phải lão phu ăn quịt đâu nhé! Chàng chứng tỏ sự biết điều của mình bằng cách chụp nón tre lên đầu, kéo sụp xuống rồi động đũa. Dao Quang vừa buồn cười vừa xấu hổ nên lùa nhanh hai chén cho qua bữa. Nhưng chàng chưa kịp đi thì có một toán công sai đông độ mười tên dừng cương trước quán Dường như bọn này là khách quen nên lão chưởng quỷ bước ra chào đón. Có hậu thuẫn hùng mạnh, lòng bủn xỉn nổi lên, lão r ỉ tai tên đội trưởng, trình bày việc bị ăn quịt. Gã này thấy Dao Quang không vũ khí, yên tâm thi hành công vụ. Dao Quang uống xong ba chén rượu, đứng lên rời quán thì bị lão chưởng quỷ chặn lại: - Xin lão gia thanh toán tiền cơm rượu ! Dao Quang đã biết vì sao. Chàng cười khanh khách: - Lão phu là Hộ Pháp Thiên Y Bang ở Khánh Sơn, ngươi cứ đem hóa đơn đến đấy mà đòi !
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2