VAXILI ARĐAMÁTXKI<br />
<br />
VỤ<br />
BẮT CÓC<br />
THẾ KỶ<br />
Người dịch: Lê Quốc Hưng<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
NHÀ XUẤT BẢN CÔNG AN NHÂN DÂN<br />
<br />
VAXILI ARĐAMÁTXKI<br />
VỤ BẮT CÓC THẾ KỶ<br />
Chụp ảnh: conguyen<br />
Đánh máy: Fish, vqsvietnam, bống yêu, hungbc1010, hoi_ls, Huỳnh Thảo, hathao,<br />
lemontree123, conguyen<br />
Soát lỗi: tamchec<br />
Thực hiện ebook: Nhóm Tây Phong Lĩnh<br />
Ngày hoàn thành: 12/10/2014<br />
Nguồn: http://tve-4u.org<br />
<br />
Mục lục<br />
PHẦN THỨ NHẤT<br />
PHẦN THỨ HAI<br />
<br />
PHẦN THỨ NHẤT<br />
Vào một đêm, người sĩ quan trực nhật Côvancốp biến mất khỏi Ban tham mưu Xô<br />
Viết trụ sở đóng tại Ủy ban Thành phố Berlin. Đó là điều xưa nay chưa hề xảy ra, nó làm<br />
cho nhiều người cán bộ chỉ huy Hồng Quân phải đau đầu. Chẳng lẽ đây là một hiện tượng<br />
đào ngũ như Đài phát thanh Tây Đức đóng ở Tây Berlin đã thông báo. Một chiến dịch<br />
phản công được tổ chức để tìm hiểu sự việc đáng ngờ này. Nhiều cán bộ an ninh quốc gia<br />
được tập trung tại Ủy ban có sự chỉ đạo từ trung tâm khẩn trương làm việc để tìm biện<br />
pháp.<br />
Những màn kịch, những nhân vật nhập vai, bắt đầu từ một nữ vận động viên với anh<br />
chàng huấn luyện viên si tình, một tên cơ hội buôn tiền giả và hàng giả, tất cả được phái<br />
sang bên kia để luồn sâu vào hàng ngũ địch.<br />
Sự đấu trí đầy mưu mẹo giữa thiếu tá Khaútson – tình báo Mỹ với người Nga. Những<br />
tin tức thu lượm được đã trở thành cầu nối cho người sĩ quan.<br />
Âm mưu thâm độc và tàn nhẫn của một số tên chỉ huy Mỹ đã không từ thủ đoạn nào<br />
nhằm thực hiện mục đích dụ dỗ Côvancốp làm việc cho chúng đã bị thất bại vì lòng trung<br />
thành tuyệt đối của anh đối với Tổ Quốc.<br />
Được sự hỗ trợ của những người cộng sản Đức. Nhóm chiến dịch cuối cùng giáp mặt<br />
với đối thủ thực của mình – những người Mỹ thầm lặng và thực dụng. Họ đã chiến đấu<br />
thầm lặng, bền bỉ nhằm giải thoát bằng được những người đồng đội của mình.<br />
Tiếng sấm giữa bầu trời quang đãng cũng chẳng làm nhiều người ngạc nhiên hơn là<br />
sự kiện này – Trung úy Côvancốp, Aliôsa Côvancốp đã trốn khỏi Đông Đức để sang Tây<br />
Đức và xin cư trú tại đây. Ai có thể tin được, chỉ có điều không ai biết được có chuyện gì<br />
xảy ra với trung úy.<br />
Trong Ban tham mưu của khu quân sự quân đội Nga đặt ở Berlin là chiếc bàn không<br />
người của Côvancốp. Giữa trưa, các sĩ quan trong Ban tham mưu xúm xít quanh chiếc<br />
máy thu thanh nghe lại bản thông báo của Đài phát thanh Tây – Berlin về vụ trốn chạy của<br />
sĩ quan Xô Viết Aliôsa Côvancốp. Giọng tiếng Nga của người phát thanh viên vốn đã khó<br />
nghe nay lại càng khó nghe hơn vì bản thông báo của anh ta.<br />
Buổi phát thanh đã kết thúc. Dàn nhạc Jazz đã bắt đầu dạo lên một bản nhạc. Mọi<br />
người đều nhìn vào chiếc bàn trống của Côvancốp.<br />
- Tôi không tin. Tôi không tin tất cả là như vậy – Đại úy Rát Chúc khẽ nói. Anh<br />
không chỉ là người chỉ huy trực tiếp mà còn là bạn của Côvancốp. Họ cùng sống với nhau<br />
trong một căn hộ.<br />
- Anh ta có ngủ đêm ở nhà không? – Thiếu tá Dưviaghinxép hỏi.<br />
- Chúng tôi còn chơi cờ với nhau đến chín giờ cơ mà – Đại úy Rát Chúc nhăn trán nhớ<br />
lại. Côvancốp muốn đem quần áo đến hiệu giặt… Có tiếng động ở phòng ngoài với chiếc<br />
vali. Hình như có một người nào đó đã gọi điện thoại cho anh ta… Ngay sau đó tôi nghe<br />
thấy tiếng cửa ra vào đóng lại.<br />
- Anh ta đem theo cả vali đi à? – Dưviaghinxép hỏi luôn.<br />
<br />
- Tôi không biết, lúc đó tôi đã lên giường rồi. Đầu nhức, uống viên thuốc cảm nên tôi<br />
thiếp đi ngay.<br />
- Thế còn buổi sáng. Lúc nào các anh cũng cùng đi với nhau mà?<br />
- Thường thì tôi phải đánh thức anh ta dậy nhưng ngay từ tối hôm trước anh ta đã<br />
thông báo là sẽ dậy rất sớm. Anh ta nói phải đến khách sạn với người đồng hương vừa từ<br />
Mátxcơva chuyển gói bưu phẩm tới.<br />
Thiếu tá Dưviaghinxép nhún vai.<br />
- Lạ thật… Rất lạ đấy.<br />
- Tôi không tin tất cả là nhu vậy – Rát Chúc bướng bỉnh nhắc lại – Aliôsa đã chạy<br />
trốn rồi lại đề nghị được cư trú. Thật là vô lý!<br />
- Nhưng sự việc đã rành rành ra rồi. Anh ta không còn ở đây nữa – Trung úy Ukhanốp<br />
cúi đầu trước bàn trống của Côvancốp – Mới có một năm anh ta sống với chúng tôi tại<br />
Ban tham mưu. Làm sao chúng tôi biết tường tận về anh ta được? Như thiếu tá<br />
Dưviaghinxép nói thì bản tự khai chưa phải là vết tích.<br />
- Anh có thôi đi không? – Rát Chúc nổi cáu – “Tự khai, tự khai”… chính anh biết rõ<br />
rằng anh ta là một thanh niên tốt, một người Nga toàn tâm toàn ý. Vợ chưa cưới của anh ta<br />
ở Mátxcơva…<br />
- Cái cô vợ chưa cưới từ đời nào đến giờ? – Ukha nhếch mép cười xỏ xiên.<br />
Ngày hôm đó công việc làm chẳng ra đâu vào đâu. Mọi cán bộ tham mưu làm ra vẻ<br />
cứ như là bận bịu lắm. Hai giờ chiều, thiếu tá Dưviaghinxép triệu tập tất cả số sĩ quan<br />
cùng làm một ban với Côvancốp đến họp tại chỗ ông.<br />
Ngoài thiếu tá ra, trong phòng còn có hai người khác. Một người lạ mặt có thân hình<br />
vạm vỡ, tóc, lông mày, lông mi đều bạc trắng, ông ta mặc một bộ quần áo dân sự khá đẹp.<br />
- Các đồng chí, chúng ta sẽ trao đổi với nhau về đồng chí Côvancốp, chúng ta sẽ nói<br />
hết những gì mà chúng ta biết và suy nghĩ về anh ta. Thiếu tá ngoảnh đầu về phía hai<br />
người kia – chúng ta sẽ ghi lại câu chuyện. Phải làm như thế thôi. Ai sẽ là người bắt đầu<br />
nào? Có lẽ là Rát Chúc, bạn của Côvancốp, cứ cho là như vậy đi.<br />
- Tại sao lại “Cứ cho là như vậy”? – Rát Chúc đứng lên – Thực tế tôi là bạn của<br />
Côvancốp. Chẳng còn gì để bổ sung nữa ngoài những điều đồng chí đã nghe thấy rồi đấy.<br />
Hai người tốc ký đã chuẩn bị bút trong tay thản nhiên ngó những quyển vở. Người<br />
mặc thường phục, ngồi ở một góc đivăng lên tiếng:<br />
- Đại úy! Xin cho biết qua đặc điểm của Côvancốp.<br />
- Trung úy Alêcxây Gavrilovitr Côvancốp – Rát Chúc bắt đầu bằng giọng tẻ nhạt – là<br />
đoàn viên thanh niên Cômsômôn sinh năm hai mươi ba, đã là Đảng viên dự bị. Theo quan<br />
điểm của tôi thì đó là một đồng chí tiến bộ về chính trị và là một sĩ quan được đào tạo đầy<br />
đủ. Trung úy Côvancốp…<br />
- Khỏi phải nói như vậy – Người mặc thường phục nhăn nhó – Nếu có thể được đồng<br />
chí hãy cho biết quan điểm về một con người.<br />
Dựa vào yêu cầu của ông, Rát Chúc đã nắm được sự đồng tình có thiện cảm với số<br />
<br />