YOMEDIA
ADSENSE
Vũ điệu quỷ - Phần 31,32
94
lượt xem 8
download
lượt xem 8
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Một đêm yên tĩnh ở phòng của Cassie. Buồng Cassie nằm là buồng hai cửa, số 505. Hình ảnh trên tivi mà tôi đang xem màu đen trắng, nhỏ và mờ. Căn phòng sạch sẽ và vẫn còn mùi khử trùng mặc dù đã lâu không có người nằm ở đây. Tôi đã ở đây gần trọng một ngày. Bóng tối bao trùm...
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Vũ điệu quỷ - Phần 31,32
- Phần 31,32 Một đêm yên tĩnh ở phòng của Cassie. Buồng Cassie nằm là buồng hai cửa, số 505. Hình ảnh trên tivi mà tôi đang xem màu đen trắng, nhỏ và mờ. Căn phòng sạch sẽ và vẫn còn mùi khử trùng mặc dù đã lâu không có người nằm ở đây. Tôi đã ở đây gần trọng một ngày. Bóng tối bao trùm... Cửa được cài then. Căn phòng tối om ngoại trừ một tia sáng từ chiếc đèn nhỏ ở góc phòng. Tôi ngồi trên chiếc ghế dài màu da cam, co cụm như một bệnh nhân. Có tiếng nhạc văng vẳng phía trước. Người đàn ông tự nhận mình là Huenengarth ngồi đối diện với tôi trong căn phòng, gần chiếc đèn, trên một chiếc ghế cũng giống như chiếc ghế của tôi. Một chiếc radio cầm tay nhỏ màu đen gắn trên ve áo của anh ta. Trên giường là một tập giấy xếp nghiêng. Các tài liệu của Chính phủ. Anh ta đã đọc tờ tài liệu trong hơn một tiếng đồng hồ. Phía bên dưới tờ giấy là một dòng số, những ký tự linh tinh và một từ mà một nghĩ đó là từ "Cập nhật" nhưng rồi cũng không chắc bởi vì chúng tôi ngồi quá xa nhau và không ai muốn trao đổi điều đó. Tôi cũng có cái để đọc: Báo cáo mới nhất về Cassie và tờ báo Huenengarth đưa cho. Năm trang giấy đánh máy về việc biển thủ lương hưu do giáo sư W.W.Zimberg viết với rất nhiều từ được đánh dấu. Mắt tôi lại trở về với chiếc ti vi. Không có cử động nào trên màn hình ngoài những giọt cà phê nhỏ chậm rãi trên chiếc ống nhựa. Tôi bắt đầu nghi ngờ cái thế giới không màu thu nhỏ đến hàng nghìn lần này... Quần áo ngủ và rào chắn, một thân hình mờ mờ tóc đen, gò má sưng húp. Tôi cảm nhận thấy sự di chuyển trong căn hòng mặc dù không hề nhìn thấy. Huenengarth lấy chiếc bút ra và gạch xoá gì đó. Theo những tài liệu mà anh ta tiết lộ với Milo ở văn phòng sếp phó thì anh ta ở Washington D.C. trong cái đêm Dawn Herbert bị giết hại trong chiếc xe nhỏ. Milo kể với tôi anh ta đã chứng minh được điều này. Trên đường tới bệnh viện, Milo đã thuật lại cho tôi câu chuyện. - Chính xác anh ta làm việc cho ai? - Tôi không biết chi tiết nhưng có thể đó là lực lượng bí mật nào đó, có thể có sự thông đồng với Bộ Tài chính. - Một gã hoạt động bí mật? Vậy thì có thể anh ta biết người bạn của chúng ta, ông đại tá ấy. - Tôi cũng đang phân vân. Anh ta phát hiện ra khá nhanh là tôi không chơi trò chơi trên vi tính. Sau khi ra khỏi phòng sếp phó, tôi giả vờ đề cập đến tên ông đại tá và anh ta nhìn tôi chăm chú ra vẻ không hiểu gì nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên nếu hai người bọn họ thuộc cùng một phe cánh nào đó. Tôi nói cho anh một điều, Alex - tay đó không đơn giản đâu. Đằng sau gã ta chắc có thế lực lớn lắm đấy. Tôi nhắc lại: - Vừa có thế lực, vừa có động cơ. Bốn năm rưỡi để trả thù cho cha mình. Anh thử nghĩ xem anh ta làm thế nào có được hàng triệu đôla nhỉ? - Làm sao tôi biết được chuyện đó? Nhưng dù sao đi nữa thì anh ta cũng là tay cừ
- khôi đấy. - Có thể một ngày nào đó anh ta sẽ ra tranh cử Tổng thống. Anh còn nhớ là chính anh cũng đã vượt cả ngưỡng hai mươi trong số các tiêu chí của một vị tổng thống đấy chứ? - Nếu tôi ra tranh cử thì chắc chắn anh sẽ ủng hộ tôi rồi. Bây giờ anh lại ra dáng một nhân viên cảnh sát đó. - Có thể nói là như vậy. - Làm thế nào mà anh lại gặp được anh ta? - Tôi đâu có đi gặp anh ta. Khi tôi tới chỗ sếp phó thì Huenengarth đã ở đó rồi. Anh ta gặp tôi và hỏi tại sao tôi lại theo dõi anh ta. Tôi nghĩ về chuyện đó và nói sự thực với anh ta, vì tôi đâu còn sự lựa chọn nào khác? Anh ta còn hỏi tôi nhiều chuyện về gia đình Jones. Trong suốt thời gian ở đó, sếp của tôi chỉ ngồi ở bàn làm việc không nói một lời và tôi nghĩ mọi chuyện chỉ có thế thôi. Nhưng ngay khi tôi nói xong, anh ta cảm ơn tôi vì sự hợp tác và nói thật hổ thẹn khi một người có kinh nghiệm như tôi lại không đi phá án mà cứ ngồi trước màn hình máy tính. Huenengarth hỏi tôi có thể tham gia vào việc điều tra của anh ta hay không, sếp tôi đồng ý ngay như có sự thống nhất từ trước. Huenengarth và tôi rời văn phòng sếp cùng nhau và ngay khi ra khỏi đó anh ta nói rằng anh ta rất nghiêm túc trong chuyện đề nghị tôi hợp tác. Tuy nhiên, anh ta nói vụ Jones sắp hoàn thành và tôi không nên làm gì cản trở đến việc thanh toán của anh ta. - Thanh toán là thế nào? - Thanh toán theo nghĩa bình thường thôi chứ không phải là đâm chém... Rồi anh ta nói tiếp, có thể chúng ta bị chồng chéo nhau về công việc nhưng ông đừng có cản trở tôi thì tôi sẽ giúp ông. Rồi anh ta nói với tôi làm thế nào mà anh ta biết về Cassie qua Stephanie nhưng không làm gì bởi vì chưa có đủ chứng cớ nhưng có thể bây giờ thì anh ta có đủ rồi. - Nhanh và bất ngờ đến như vậy sao? - Có thể anh ta đã nắm được gáy Chuck và sẽ không ngần ngại làm tan nát gia đình này. Tôi cũng sẽ không ngạc nhiên nếu biết được là anh ta hài lòng khi chứng kiến Cassie đau khổ - sự trả thù gia đình Jones mà. Anh ta căm ghét họ đến tận xương tuỷ, Alex ạ. Hơn nữa, chúng ta sẽ đi đến đâu nếu không có anh ta? Vì vậy tôi nghĩ cứ thử để xem điều gì sẽ xảy ra. Anh thấy thế nào? - Được đấy. - Chúng ta sẽ thấy khi mọi việc được làm sáng tỏ. Một cử động trên màn hình. Rồi lại không thấy gì cả. Cổ tôi như cứng lại, tôi thay đổi vị trí ngồi trong khi mắt vẫn dán vào màn hình ti vi. Huenengarth vẫn tiếp tục công việc của mình. Đã nhiều giờ anh ta không thèm để ý đến những gì tôi làm. Thời gian trôi đi chậm chạp một cách tàn ác. Tôi lại thay đổi vị trí ngồi. Có bóng người ở một góc phòng, góc trên phía tay phải. Rồi lại không thấy gì trong một thời gian dài. Rồi... Tôi gọi :
- - Này... Huenengarth không ngẩng mặt lên mà nhìn qua trang giấy với vẻ mặt chán nản. Bóng người ở góc phải lại hiện lên, lần này rõ hơn. Có thể định hình được. Màu trắng và mờ. - Sao biển... tay người. - Có vật gì đó ở giữa ngón cái và ngón trỏ. Huenengarth đứng dậy. - Đi thôi. Đó là thứ chúng ta cần biết đấy. Anh ta mỉm cười. Cánh tay trên màn hình tiến lại gần hơn, lớn hơn và màu trắng. Tôi nói: - Thêm chút nữa đi... Huenengarth đặt tờ báo xuống. Cánh tay thọc mạnh một cái như thụi vào vật gì đó. Huenengarth nhìn như nuốt lấy hình ảnh đó. Anh ta nhìn tôi như thể tôi vừa trải qua một cơn ác mộng. Vật nằm giữa hai ngón tay cử động. Huenengarth cười nhếch mép. Tôi nói: - Khỉ gió. Anh ta cầm chiếc radio nhỏ lên và gí sát vào miệng mình. - Hãy tập trung vào chỗ đó. Cánh tay bây giờ đã ở gần chỗ cái thước đo truyền huyết thanh, sử dụng vật ở giữa những ngón tay để xoa cái đầu bọc cao su. Vật gì đó khá nhọn. Một chiếc ống màu trắng, giống chiếc bút. Mũi kim siêu nhỏ. Nó lao xuống như chim vồ mồi. Huenengarth nói vào chiếc radio: - Đi thôi! Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra anh ta bỏ qua từ: - Chuẩn bị. Anh ta lao ra cửa nhưng tôi là người mở then và ra trước. Cánh cửa phòng 505 đã mở rộng chờ sẵn. Cassie đang nằm ngửa và thở bằng miệng. Giấc ngủ chập chờn. Con bé được phủ chăn lên đến cổ. Ống thở ôxy luồn dưới chân. Cindy cũng đang ngủ, một tay để trên bụng, một tay thả lủng lẳng. Milo đứng cạnh chỗ thiết bị thở nhân tạo. Một tấm phù hiệu của bệnh viện được gắn trên áo anh: Tiến sỹ Sturgis, bác sĩ, có cả ảnh. Nhưng mặt thật lại là của một cảnh sát. Một tay anh túm chặt lấy lưng của Chip Jones. Tay kia bẻ gập cánh tay ông ta lại phía sau. Chip kêu lên vì đau đớn. Milo không thèm để ý và ra lệnh cho ông ta phải làm những gì. Chip mặc áo màu nâu da lạc đà, đi giày thể thao. Lưng ông ta hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay cứng như thép của Milo, đôi mắt ánh len vẻ sợ hãi. Chính sự khiếp sợ của ông ta khiến tôi muốn giết chết ông ta ngay.
- Tôi chạy lại chỗ giường và kiểm tra ống truyền nước. Khoa vẫn được gắn keo, ý tưởng của Stephanie. Không có chút gì trong chiếc xi lanh được tiêm vào mạch máu của Cassie. Thật sáng tạo nhưng vẫn còn sơ hở. Chỉ cần vài giây sau là Chip sẽ phát hiện ra sự tăng áp ở ống tiêm và hiểu ra vấn đề. Tuy nhiên, bây giờ ông ta đã bị Milo khống chế và bắt đầu khóc lóc. Huenengarth liếm môi và chửi: - Thằng chó má. Tôi không nhìn thấy anh ta vào từ lúc nào. Chip nhìn anh ta trừng trừng, miệng vẫn há hốc vì kinh ngạc. Ông ta đánh rơi cái gì đó trên sàn nhà. Một chiếc xi lanh với mũi tiêm nhỏ xíu. Chiếc xi lanh lăn lông lốc trên tấm thảm. Chip đưa chân ra định giẫm lên nó. Milo kịp ngăn ông ta lại. Huenengarth đeo găng tay y tế vào và nhặt chiếc xi lanh lên. Anh ta dứ chiếc xi lanh trước mặt Chip. Chip khóc, rên rỉ và Huenengarth đáp lại bằng một cử chỉ thô tục. Tôi đến chỗ Cindy và lay chị ta dậy. Chị ta trở mình nhưng vẫn không thức giấc. Tôi nắm vai chị ta lắc đầu nhưng vẫn không có kết quả. Tôi lắc mạnh hơn và gọi chị ta nhưng cũng vô ích. Một tách cà phê vẫn còn lưng lưng đặt trên sàn nhà gần cánh tay lủng lẳng của Cindy. - Mày đã đầu độc cô ta bằng cái gì? - Tôi hỏi Chip. Ông ta không trả lời. Tôi nhắc lại câu hỏi, ông ta không dám nhìn mọi người mà lảng tránh nhìn xuống nền nhà. Tai ông ta hôm nay có lẽ bị điếc. - Mày đã cho ông ta uống gì? - Tôi hỏi lại và quay số điện thoại. Ông ta bĩu môi. Nhân viên trực tổng đài trả lời và tôi gọi hồi sức cấp cứu khẩn. Chip vẫn nhìn tôi, mắt trợn ngược. Huenengarth tiến lại phía ông ta. Milo vẫn giữ ông ta trong tay và hăm doạ: - Nếu cô ta bị nguy hiểm mà mày không nói cho bọn tao biết thì chính mày sẽ tự chuốc thêm tai họa. Chip có vẻ như chuẩn bị nói điều gì đó nhưng ròi lại im lặng. Tôi đến bên giường Cassie nằm. - Được rồi - Milo nói - Mày sẽ vào tù. Chúng tao sẽ để cho cảnh sát làm rõ mọi chuyện. Chip nói: - Có thể là thuốc giảm căng thẳng thần kinh nhưng tôi không đưa cho cô ấy. - Bao nhiêu? - Tôi hỏi. - Cô ấy thường uống khoảng bốn mươi mi-li-gam. Milo nhìn tôi. - Có thể không nguy hiểm đến tính mạng nhưng liều như vậy là khá cao đối với người như cô ta. Chip cắt ngang ngay: - Không hẳn như vậy đâu, cô ta đã quen rồi. Tôi nói: - Chắc chắn là thế rồi. Chip nói:
- - Đừng ngớ ngẩn, các ông cứ lục trong người tôi đi xem có tìm thấy tí ma tuý nào không. Huenengarth nói: - Mày không còn giữ trong người nữa vì mày đã cho cô ta uống hết cả rồi. Huenengarth bắt ông ta ngồi xuống, lộn tất cả các túi của ông ta ra nhưng không có gì ngoài một chiếc ví và chùm chìa khoá. Chip nhìn anh ta không chớp mắt và cười khẽ. - Có gì buồn cười à, thằng khốn kia? Chip trả lời: - Anh đã mắc sai lầm lớn. Nếu tôi không phải là nạn nhân thì tôi thực sự cảm thấy hối tiếc cho anh đấy. - Vậy sao, thằng khốn. - Rất hối tiếc là đằng khác. - Thằng khốn này dám coi việc chúng ta làm là trò hề - Quay sang Chip, anh ta nói - Thế mày nghĩ cái quái gì đang diễn ra ở đây? Mày nghĩ một trong những luật sư của bố mày có thể giúp mày thoát khỏi vụ này hay sao? Bọn tao đã ghi hình được cảnh này muốn giết đứa con đẻ từ việc mày lấy thuốc và tìm cách đưa vào người con bé. Mày có muốn biết chiếc camera ở đâu không? Chip vẫn tỏ ra cao ngạo nhưng vẻ kinh ngạc đã lộ rõ trong mắt ông ta. Họ vẫn nhìn nhau như kình địch và đi quanh căn phòng. Bất ngờ ông ta gục đầu xuống lẩm bẩm gì đó. Huenengarth hỏi: - Làm sao thế? Mày vừa nói gì? - Không còn gì để bàn bạc nữa. Huenengarth đến gần hơn. - Âm mưu giết một người không phải là tội nhẹ đâu. Không hiểu một kẻ thối tha như thế nào mới có ý định giết hại máu mủ của chính mình nhỉ? Chip vẫn gục đầu không nói gì. Huenengarth tiếp tục: - Mày vẫn có thể bắt đầu một âm mưu mới - tranh thủ sự giúp đỡ của các luật sư khi mày đã ở trong tù. Những con người "đáng kính" đó coi trọng cái học thức thối tha của mày đấy. Chip không cử động. Cơ thể ông ta mềm nhũn và Milo phải gắng sức mới giữ được ông ta đứng vững. Một tiếng động phát ra từ phía chiếc giường. Cassie trở mình. Chip nhìn con bé. Con bé lại trở mình nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê. Vẻ kinh ngạc xuất hiện trên khuôn mặt. Chip - thất vọng vì công việc không hoàn thành. Trông ông ta đáng ghét đến nỗi tôi chỉ muốn cho ông ta một trận nhừ tử ngay lập tức. Cả ba chúng tôi đều nhận tôi hấy điều này. Căn phòng trở nên rất nhỏ hẹp. Huenengarth tức đỏ mặt và lồng lộn lên như con bò điên. Anh ta lẩm bẩm: - Hy vọng phần còn lại của đời mày sẽ vui vẻ, đồ con hoang. Anh ta lao ra khỏi phòng. Khi cánh cửa phòng đóng lại, Chip cười khúc khích nhưng nghe rất rõ.
- Milo dẩy ông ta ra phía cửa. Họ vừa ra thì Stephanie đến cùng với tổ cấp cứu.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn