YOMEDIA
ADSENSE
Vũ điệu quỷ - Phần 33,34
72
lượt xem 7
download
lượt xem 7
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
Tôi quan sát Cassie ngủ. Stephanie đi cùng với tổ cấp cứu nhưng đã trở lại khoảng nửa giờ sau. Tôi hỏi: - Cindy thế nào rồi? - Có thể cô ta sẽ bị đau đầu dữ dội nhưng không đến nỗi tự vong. - Có thể cần giải độc cho chị ta. Hắn nói là chị ta đã quen như vậy mặc dù không thừa nhận đã đầu độc chị tả và khăng khăng trên người không hề có chất gì liên...
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Vũ điệu quỷ - Phần 33,34
- Phần 33,34 Tôi quan sát Cassie ngủ. Stephanie đi cùng với tổ cấp cứu nhưng đã trở lại khoảng nửa giờ sau. Tôi hỏi: - Cindy thế nào rồi? - Có thể cô ta sẽ bị đau đầu dữ dội nhưng không đến nỗi tự vong. - Có thể cần giải độc cho chị ta. Hắn nói là chị ta đã quen như vậy mặc dù không thừa nhận đã đầu độc chị tả và khăng khăng trên người không hề có chất gì liên quan đến ma tuý. Nhưng tôi tin chắc là hắn đã từ bỏ thứ đó vào tách cà phê của chị ta, nhiều lần từ trước đến nay chứ không phải riêng tối nay. Bất cứ khi nào tôi nhìn thấy hắn ở đây, hắn đều có một tách cà phê. Cô gật đầu, ngồi lên giường và tháo cặp ống nghe trên cổ, sưởi ấm chiếc đĩa thuỷ tinh và đặt lên ngực Cassie. Khi Stephanie khám xong, tôi hỏi: - Có chất gây mê gì trong cơ thể Cassie không? - Không, chỉ có điều là lượng đường thấp thôi - Cô nói như thì thầm đoạn nâng một cánh tay của Cassie lên bắt mạch - Mạch rất tốt và đều. Stephanie ngồi nán lại một lúc rồi phủ tấm chăn đến cổ Cassie, hôn nhẹ lên má con bé. Tấm rèm mở cho nên tôi có thể thấy cặp mắt mệt mỏi của cô nhìn ra bóng đêm bên ngoài. Stephanie nói: - Không thể thế được. Tại sao hắn vẫn dùng insulin ngay sau khi anh phát hiện ra những chiếc xi lanh đó. Chỉ có thể là Cindy không nói gì với hắn. Quan hệ của họ tồi tệ đến như vậy rồi sao? - Tôi chắc chắn chị ta đã nói với hắn và đó chính là lý do hắn sử dụng chúng ngày hôm nay. Hắn cố tình để ở đó cho tôi phát hiện ra. Hắn đã gọi điện để biết chính xác tôi có đến không và cố tình đi vắng. Giả vờ mình có liên quan nhưng thực ra hắn đã biết là chúng ta nghi ngờ Munchausen và hắn hy vọng là khi phát hiện ra những chiếc xi lanh đó tôi sẽ nghi ngờ Cindy. Về chi tiết này thì hắn đã đúng, đó là giống như loại bà dì từng dùng. Cindy lại ở cùng với bà ta vì vậy hoàn toàn có thể là cô ta giấu chúng ở đó. Và cô ta là người mẹ luôn có cảm giác so đo với chính mình. Lần đầu tiên tôi gặp hắn, hắn đã cố ý tiết lộ với tôi rằng hắn có một cuộc hôn nhân theo truyền thống và việc trông con là bổn phận của người vợ. Stephanie lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình: - Tự so đo với chính mình? Có vẻ được sắp đặt kỹ quá. - Rất tỉ mỉ kỹ càng. Nếu tôi không phát hiện ra những chiếc xi lanh kia trong chuyến viếng thăm ngày hôm qua thì còn có rất nhiều cơ hội để hắn đổ tội cho cô ấy. - Đúng là một con quỷ. - Con quỷ đội lốt người. Cô khoanh tay trước ngực. Tôi nói tiếp: - Liều được tiêm vào người con bé có lớn không? Stephanie nhìn Cassie và nói: - Hơn mức vừa phải. - Vậy thì tối nay phải là hồi kết của câu chuyện này. Cassie bị đầu độc chết. Cindy
- ở ngay đó bất tỉnh và chúng ta sẽ đổ dồn vào mọi nghi ngờ vào chị ta. Nếu chúng ta không bắt được quả tang hắn thì có lẽ hắn kịp giấu chiếc kim vào ví của mình hay thủ tiêu ở một nơi nào đó bí mật. Như vậy lượng valium trong người chị ta sẽ càng củng cố thêm cho bức màn chắn tội lỗi của hắn: Chị vợ tự tử. Hoặc Cindy cảm thấy ân hận vì đã giết con mình và rơi vào trạng thái bất tỉnh vì choáng váng. Stephanie lau mắt và chống tay lên cằm: - Thủ đoạn tàn ác ngoài sức tưởng tượng... Làm thế nào mà hắn vào được mà lại không qua kiểm tra của bảo vệ? - Ông bạn Bill của cô nói hắn không vào bệnh viện bằng cửa trước. Vì vậy có thể hắn sử dụng chìa khoá của bố mình và vào bằng cửa sau. Vào giờ này không có ai ở đó cả. Chúng tôi theo dõi qua camera và phát hiện thấy hắn chờ đến khi y tá đi ra khỏi phòng mới lẻn vào trong. Có thể hắn đã làm điều tương tự khi Cassie phải vào đây lần đầu tiên. Quả là cuộc trình diễn ngoạn mục. Lẻn vào tiêm thuốc mê cho Cassie với lượng vừa đủ để con bé không phản ứng ngay rồi về nhà chờ Cindy gọi điện và rồi quay lại xoa dịu cô ta. Căn phòng gần như không có ai đã tạo điều kiện dễ dàng cho hắn đến và đi mà không bị phát hiện. - Lúc đó tôi đang chăm sóc Cindy. Hắn chọn thời gian thật không còn chê vào đâu được. - Chị ấy là đối tượng dễ bị nghi ngờ nhất. Tự trọng thấp, tính tình dễ dãi, sớm mắc bệnh hiểm nghèo. Có thể qua sách báo, hắn đã phát hiện ra hội chứng này. Chính vì vậy hắn đã không chuyển Cindy sang bệnh viện khác. Hắn muốn chúng ta có thời gian để nghi ngờ. Hắn coi chúng ta như những con bài trong trò chơi của hắn - như những sinh viên khờ khạo của hắn. Hắn quả là người diễn kịch tài tình. Nhưng chúng ta không bao giờ thấy được điều đó vì sách vở chỉ nói rằng đó là một phụ nữ. - Hắn giết Chad có phải không? - Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra. - Tại sao, Alex? Tại sao hắn lại sử dụng những đứa con của mình để hướng sự nghi ngờ vào Cindy? - Tôi không biết, nhưng tôi sẽ nói với cô một chi tiết: Hắn rất ghét Cassie. Trước khi Milo và Huenengarth đưa hắn đi hắn đã nhìn Cassie với ánh mắt vô cùng căm phẫn. Nếu có băng ghi lại cảnh đó thì có thể sẽ là chứng cớ rất thuyết phục trước toà. Stephanie lắc đầu, trở lại giường và vuốt tóc Cassie. - Cô bé thơ ngây thật tội nghiệp. Tôi vẫn ngồi đó, cũng không muốn suy nghĩ hay nói chuyện gì nữa. Một bộ ba con LuvBunny nằm trên sàn nhà ngay gần chỗ chân tôi. Tôi vô tình nhặt một con lên chuyển từ tay nọ qua tay kia. Có cái gì đó hơi cứng ở sống lưng con thú nhồi. Tôi bóc phần ngoài và phát hiện ra có cái gì đó giấu bên trong. Tôi móc ra và đó là một gói nhỏ đường kính khoảng 3 centimét. Tôi mở cái gói ra, bên trong là bốn viên thuốc màu xanh nhạt hình trái tim. Stephanie thốt lên: - Valium. - Đây là bí mật được cất giấu của chúng ta - Tôi gói lại và để sang bên cạnh cho Milo xem khi anh quay lại - Hắn thật tinh quái khi không mang theo mình chất gây mê gì. Trò chơi thật thú vị. Stephanie nói:
- - Vicki đã mua những con thỏ này. Chính Vicki là người đưa chúng cho Cassie. - Thế thì chúng ta sẽ phải nói chuyện với Vicki rồi. - Thật là kỳ lạ. Có tiếng kêu khe khẽ phát ra từ phía giường. Mắt Cassie chớp chớp và mở ra. Con bé lại chớp chớp liên tục mấy lần nữa. Stephanie nói: - Tốt rồi, cháu yêu. Cháu khoẻ rồi. Cassie hơi mấp máy miệng và cuối cùng cũng phát ra được tiếng kêu: - Eh... e...e... Stephanie dỗ dành con bé: - Được rồi, cô háu yêu. Cháu sẽ nhanh khoẻ và sẽ lại được về nhà mình. Cassie lại chớp mắt, muốn cử động nhưng không được đành nằm yên, vẻ mặt đầy thất vọng. Stephanie ôm và ru con bé. Cassie trườn ra như không muốn nhận sự quan tâm của Stephanie. Tôi nhớ các con bé phản đối tôi trong phòng ngủ. Đó là sự phản ứng trước móố lo của mẹ mình? Hay đó là ký ức về một người đàn ông đến giữa đêm như bóng ma và làm đau con bé? Nhưng tại sao con bé lại không hoảng hốt khi nhìn thấy Chip? Tại sao con bé lại nhào vào lòng hắn một cách rất tự nguyện trong lần đầu tiên tôi nhìn thấy họ? Cassie lại kêu: - Eh...e. Stephanie lại dỗ dành và ru con bé. Được một lúc thì Cassie nhắm mắt trở lại và thở đều đều. Stephanie bế con bé thêm một lúc rồi đặt xuống giường. - Quả là sự kỳ diệu - Cô nói và đeo chiếc ống nghe lên cổ rồi đi ra khỏi phòng. Một y tá và một cảnh sát tới ngay sau đó. Tôi đưa cho anh ta những viên thuốc và đi ra cửa. Ở đầu Đông của tầng năm, mọi người đang đi lại nói chuyện nhưng tôi không để ý đến họ, bấm thang máy và đi xuống tầng hầm. Nhà ăn đóng cửa. Tôi phân vân không biết Chip có chìa khoá vào đó không. Tôi mua một tách cà phê ở máy bán hàng tự động, quay số điện thoại và hỏi thông tin về số của Jennifer Leavitt. Không có thông tin gì. Trước khi nhân viên tổng đài kịp gác máy, tôi yêu cầu anh ta kiểm tra bất kỳ cái tên Leavitt nào ở huyện Faifrax. Có hai số. Một trong hai số đó gợi lại trong trí nhớ mờ nhạt của tôi về số điện thoại của bố mẹ Jennifer. Đồng hồ của tôi chỉ chín giờ ba mươi tối. Tôi biết ông Leavitt thường đi nghỉ sớm để chuẩn bị cho ngày làm việc hôm sau bắt đầu lúc năm giờ sáng nhưng vẫn cố gọi. - Alô? - Xin lỗi có phải bác Leavitt đấy không ạ? Tôi là bác sĩ Delaware. - Ồ, chào bác sĩ. Ông khoẻ không? - Dạ, tôi vẫn khoẻ, thế còn bác? - Tôi vẫn bình thường. - Tôi gọi có muộn quá không ạ? - Ồ, không, không sao. Chúng tôi cũng vừa xem tivi thôi. Nhưng Jenny không có đây. Nó có căn hộ riêng của mình rồi, con bé có tính tự lập cao lắm. - Vậy thì chắc hai bác rất tự hào về cô ấy.
- - Đúng thế. Nó luôn là niềm tự hào của tôi. Bác sĩ có muốn lấy số điện thoại của nó không? - Có, phiền bác đọc giúp. - Xin bác sĩ chờ một lát... Con bé ở Westwood cùng với cô bạn gái. Đây rồi, số đây rồi. Nếu nó không có ở đó thì có thể đang ở văn phòng. Nó cũng có cả văn phòng riêngười rồi đó. - Tuyệt quá - Tôi ghi lại số của cô ta. - Bác sĩ biết không, chúng tôi rất nhớ con bé, vắng nó nhà cửa vắng vẻ quá. - Tôi cũng nghĩ vậy. - Ông đã giúp con bé nhiều, thưa bác sĩ. Vào đại học ở tuổi nó không phải là dễ. Ông nên tự hào về chính mình. Không có anh trả lời ở căn hộ của Jennifer nhưng khi tôi gọi đến văn phòng thì cô ta nhấc máy ngay: - Alô, tôi nghe đây? - Alô, Jennifer đấy à? Alex Delaware đây. - Chào Alex, anh đã giải quyết xong vụ Munchausen rồi à. - Đã biết được thủ phạm nhưng chưa rõ nguyên nhân vì sao. Hoá ra, người cha chính là thủ phạm. - Thật nan giải. Như vậy không phải khi nào cũng là bà mẹ. - Đúng. Hắn dựa vào giả thuyết thường thấy người mẹ là thủ phạm để hại vợ mình... - Thật xảo quyệt. - Hắn tỏ ra là một tay trí thức, hắn là giáo sư đấy. - Ở đây? - Không, ở một trường cao đẳng. Nhưng hắn cũng làm một số nghiên cứu ở trường đại học, chính vì vậy tôi gọi cho em. Tôi nghĩ hắn đã đọc rất nhiều về các triệu chứng bệnh học để tạo ra câu chuyện giả che mắt chúng ta. Đứa con đầu của hắn chết vì SIDS, có thể đó cũng là một chuyện giả tạo. Tôi đang phân vân không biết điều đó có đúng không. - Ồ, không. Điều đó nghe kinh khủng quá. - Tôi đang nghĩ về hệ thống SAP. Nếu hắn có một tài khoản nào đó ở khoa thì có cách nào tìm ra được không? - Thư viện lưu lại tất cả hồ sơ của người sử dụng để làm hoá đơn đấy. - Liệu trong đó có ghi các mục nào đã được tra cứu không? - Có chứ. Mấy giờ rồi nhỉ? Chín giờ bốn mươi bảy phút. Thư viện vẫn mở. Em sẽ gọi đến đó xem có còn ai đang làm việc không? Tên của người đó là gì? - Jones, khoa Xã hội học, Trường Cao đẳng Cộng đồng miền Tây Valley. - Được rồi, anh gác máy đi, em sẽ gọi cho họ và sau đó gọi lại cho anh. Năm phút sau cô ta gọi lại: - Đây rồi, Alex. Lão ngốc đó để lại nhiều thứ lắm. Nói chung là hắn đã xem tất cả kho tài liệu của thư viện trên ba chủ đề: Munchausen, cái chết bất đắc kỳ tử của trẻ em và cấu trúc xã hội học của bệnh viện. Ngoài ra còn có hai chủ đề khác nữa là độc tính diazepam và sở thích của phụ nữ đối với kích cỡ của quý của đàn ông. Có cả tên, ngày tháng và giờ chính xác. Ngày mai, em sẽ in ra cho anh. - Tuyệt vời. Tôi đáng giá cao những thông tin ấy đấy Jennifer.
- - Còn một điều nữa, lão ta không phải là người duy nhất sử dụng tài khoản đó đâu. Còn có một chữ ký khác nữa cũng tìm kiếm những thứ đó. Người đó đặt tên là Kristie Kirkash. Anh có biết ai tên đó không? - Không, nhưng tôi sẽ không ngạc nhiên nếu cô ta còn trẻ, có thể đó là một sinh viên của lão ta. Có thể cô ta còn tham gia chơi bóng chày cùng với hội nữ sinh của trường - Việc làm của gã giáo sư đó thật bẩn thỉu. Anh nghĩ thế nào? - Lão ta không bằng một con súc vật.
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn