intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Yên Chi Bảo Đao - Hồi 2

Chia sẻ: Truong Tuyen | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:30

1.225
lượt xem
12
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Người đi đầu tiên chính là La Văn Bính. Phía sau La Văn Bính còn có bốn năm nhân vật mặc áo cẩm bào hoa lệ, bọn họ đều là những võ lâm danh gia có tiếng tăm ở vùng Quan Lạc. Nhưng trên mặt mỗi người đều có vẻ ngạc nhiên. La Văn Bính cũng đã nghe Tiểu Lan thuật lại sơ bộ, nên hắn cũng đã rõ đôi chút sự việc. Vì vậy khi vừa bước vào La Văn Bính đã lớn tiếng nói : – Tử Úy huynh, ngươi làm sao rồi? Khi ấy, Hà Lăng...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Yên Chi Bảo Đao - Hồi 2

  1. Yên Chi Bảo Đao Hồi 2 Kỳ ngộ Người đi đầu tiên chính là La Văn Bính. Phía sau La Văn Bính còn có bốn năm nhân vật mặc áo cẩm bào hoa lệ, bọn họ đều là những võ lâm danh gia có tiếng tăm ở vùng Quan Lạc. Nhưng trên mặt mỗi người đều có vẻ ngạc nhiên. La Văn Bính cũng đã nghe Tiểu Lan thuật lại sơ bộ, nên hắn cũng đã rõ đôi chút sự việc. Vì vậy khi vừa bước vào La Văn Bính đã lớn tiếng nói : – Tử Úy huynh, ngươi làm sao rồi? Khi ấy, Hà Lăng Phong đã mặc xong y phục và ngồi lên trên ghế. Khi nghe thấy tiếng gọi này, chàng không khỏi vô cùng ngạc nhiên.
  2. La Văn Bính không đợi cho chàng kịp mở miệng, liền cung tay nói với Dương phu nhân : – Đại tẩu, như vầy là thế nào? Không phải Tử Úy huynh đang ngồi ở đấy hay sao? Tại sao Tiểu Lan lại nói Tử Úy huynh đã phát điên rồi? Dương phu nhân vẻ lạnh lùng : – Ta cũng không biết là chàng có điên hay không. Nhưng dẫu sao ngày hôm qua trước khi bước chân ra khỏi cửa, chàng vẫn con bình thường. Hôm nay tỉnh lại, thì đã biến thành như vậy. Không những chàng không nhận ra được người thân, mà ngay cả bản thân mình chàng cũng không nhận ra. Hễ mở miệng ra là chàng cứ nói mình mang họ Hà... La Văn Bính cảm thấy vô cùng kỳ lạ : – Tại sao lại có chuyện kỳ lạ đến như vậy? Đêm qua khi trở về phủ, Tử Úy huynh không hề có biểu hiện gì khác. Những bằng hữu cùng uống rượu đêm qua bây giờ đều đã có mặt ở đây, mọi người đều tận mắt nhìn thấy việc ấy cả! Dương phu nhân nói :
  3. – Các ngươi là hảo bằng hữu của chàng, vậy tại sao không hỏi thử vài câu xem? La Văn Bính “à” lên một tiếng rồi quay sang hỏi Hà Lăng Phong : – Tử Úy huynh thật ra huynh đang định làm gì đây? Đừng đùa như vậy với lão bằng hữu được hay không? Hà Lăng Phong nghe La Văn Bính lại gọi mình bằng “Tử Úy huynh”, trong lòng hết sức ngạc nhiên. Chàng trầm ngầm thật lâu rồi nói : – La huynh, xin huynh hãy xem k ỹ lại. Tại hạ thật sự là Dương Tử Úy của Thiên Ba phủ sao chứ? La Văn Bính mỉm cười nói : – Thế nào? Không lẽ Dương huynh cho mình là không phải? Hà Lăng Phong nói : – Trên thế gian này, những người có tướng mạo giống nhau rất nhiều. Có thể vì nhất thời La huynh hoa mắt nhận lầm người. La Văn Bính cười ha hả nói :
  4. – Làm sao lại có chuyện này chứ. Cho dù mắt của ta có hoa nhìn lầm người đi nữa, nhưng không lẽ tất cả bằng hữu ở đây đều hoa mắt cả hay sao? Không tin Dương huynh cứ việc tự hỏi bọn họ xem. Không đợi cho Hà Lăng Phong lên tiếng hỏi, tất cả mọi người đều đồng loạt nói : – Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi kết giao bằng hữu với Thiên Ba phủ đã nhiều năm, lẽ nào lại không nhận ra Dương huynh sao? Hà Lăng Phong cố cãi : – Nhưng mà các vị đã nhìn lầm người rồi. Mọi người liền cười nói : – Bao năm quen biết với nhau, lẽ nào lại có lý nhìn lầm người. Hà Lăng Phong nói : – Nhưng mà ta dám đánh cá, lần này các vị nhất định đã nhận lầm người, bởi vì chính tại hạ biết rằng mình không phải là Dương Tử Úy. Mọi người đều lấy làm vô cùng kinh ngạc, bởi vì giọng nói Hà Lăng Phong rất là kiên quyết, không có chi là giống nói đùa cả.
  5. Hà Lăng Phong lại nói tiếp : – Tại hạ muốn nhắc cho La huynh nhớ một người. Không biết La huynh có còn nhớ hay không? La Văn Bính liền hỏi : – Người đó là ai? Hà Lăng Phong nói : – Có một lần, La huynh đi săn ở bên ngoài thành. Vì tranh giành một con thỏ rừng đã bị thương, La huynh đã đánh cá với một gã cùng hán. Sau đó hai người đã trở thành bằng hữu và cùng ở trên núi ăn món thịt thỏ quay. Ăn xong cả hai còn khen là mùi thỏ thơm ngon nhất thiên hạ nữa. La Văn Bính nói : – Ồ! Dương huynh muốn nói đến cùng hán Hà Lăng Phong kia? Hà Lăng Phong nói : – Chính là người đó. La huynh còn nhớ hắn ta hay không? La Văn Bính nói :
  6. – Làm sao mà quên được. Người đó võ công siêu phàm tuyệt đối không thua kém gì hai huynh đệ chúng ta. Chỉ đáng tiếc là người ấy chỉ thích cuộc sống thanh bần đạm bạc, không muốn qua lại với những người giàu sang phú quí. Hà Lăng Phong nói : – Nếu như hiện giờ vị Hà Lăng Phong kia có mặt ngồi ở đây, La huynh có nhận ra không? La Văn Bính nói với vẻ tin tưởng : – Nhất định nhận ra. Tiểu đệ và Hà Lăng Phong tuy mới lần đầu gặp mặt, nhưng Hà Lăng Phong đã để lại cho tiểu đệ ấn tượng rất sâu. Cho đến bây giờ, tiểu đệ vẫn còn nhớ rõ dung mạo của Hà Lăng Phong! Chỉ đáng tiếc tuy hắn ta là một viên ngọc quí, nhưng chưa được mài giũa, nên chưa thành ngọc được. Quả thật đáng tiếc. Hà Lăng Phong nói : – La huynh có muốn gặp hắn ta không? La Văn Bính lắc đầu nhè nhẹ nói :
  7. – Muốn gặp thì sao chứ? Đáng tiếc đời này đã không có chuyện tao ngộ. Hà Lăng Phong hỏi : – Tại sao? La Văn Bính thở dài một tiếng : – Vị Hà Lăng Phong kia đã qua đời rồi. Hà Lăng Phong vô cùng sửng sốt, liền ngồi ngay lại hỏi : – Ai nói với La huynh việc này? La Văn Bính chỉ tay ra sau nói : – Tin này là do Tiểu Điền vừa biết được. Nếu như ai cho rằng, “Tiểu Điền” một chàng thiếu niên trẻ tuổi, thì đó một điều sai lầm. Tiểu Điền tên thật là Điền Ba Đạt. Kỳ thật Tiểu Điền đã trạc tứ tuần, nhưng vì dáng vóc và hai mắt quá nhỏ, nhưng hai tai lại rất dài và thính. Cho nên mọi người đặt cho Điền Bá Đạt tên “Trường Nhĩ Tiểu Điền”.
  8. Nãy giờ Điền Bá Đạt vẫn đứng phía sau La Văn Bính. Nghe nói vậy liền bước lên hai bước, thấp giọng nói : – Không sai, tại hạ cũng vừa nghe được tin này vào sáng sớm hôm nay. Hà Lăng Phong muốn đánh cho hắn ta hai tát tai về tội nói bậy, nhưng chàng kiềm lại được nói : – Tin tức như thế nào? Điền Bá Đạt kể : – Nghe nói đêm qua tên Hà Lăng Phong kia đánh bạc ăn được không ít. Sau khi uống rượu xong, hắn đi thẳng đến Phượng Hoàng viện. Một đêm phong lưu sáng sớm hôm nay thì đã có tin hắn ta đã chết trong phòng kỹ nữ Tiểu Thúy. Có người nói rằng đó là mưu tài hại mạng, cũng có người nói là hắn ta cỡi... Điền Bá Đạt liền nhìn về phía Dương phu nhân, rồi vội tát cho mình hai tát tay nói : – Tại hạ thật đáng chết, thật là đáng đánh, tại hạ nhất thời vọt miệng nói ra, quên rằng phu nhân cũng đang có mặt ở đây.
  9. Hà Lăng Phong cười nhạt nói : – Hóa ra Điền huynh đây cũng nghe người khác nói lại, chứ không đích thân nhìn thấy. Điền Bá Đạt liền nói : – Tin này chắc chắn là chính xác, và đã truyền đi khắp nơi trong thành Lạc Dương. Bây giờ thi hài của Hà Lăng Phong vẫn còn đề ở trong Phượng Hoàng viện. La Văn Bính xen vào : – Khi không Dương huynh nhắc đến người này chẳng lẽ Dương huynh cũng quen biết hắn ta hay sao? Hà Lăng Phong cười lớn nói : – Không chỉ quen biết mà ta còn biết hiện giờ hắn ta vẫn còn sống. La Văn Bính hỏi : – Tại sao Dương huynh lại biết được? Hà Lăng Phong gằn từng tiếng một :
  10. – Vì ta chính là Hà Lăng Phong. Tất cả mọi người có mặt lúc ấy đều thất kinh, dường như không còn tin tưởng vào mắt và tai mình nữa, còn sắc mặt thì tái nhợt. La Văn Bính liền đưa tay lên rờ trán Hà Lăng Phong, rồi nói với vẻ quan tâm : – Dương huynh, người có bị bệnh gì không? Hà Lăng Phong nói : – La huynh xem ta có giống người bệnh hay không? La Văn Bính gượng cười nói : – Vị Hà Lăng Phong kia tiểu đệ đã từng gặp qua. Hắn ta là hắn ta, còn Dương huynh là Dương huynh, tại sao lại gom hai người lại thành một chứ? Hà Lăng Phong nói : – Tại hạ cũng đang cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng tại hạ là Hà Lăng Phong, nhưng tại sao mọi người cứ nói tại hạ là Dương Tử Úy? Rõ ràng tại hạ vẫn còn sống, tại sao mọi người lại nói là chết? La Văn Bính ú ớ không biết trả lời như thế nào.
  11. Nhưng ngược lại Dương phu nhân khóc lớn lên nói : – Tất cả đều tại các ngươi cả, cứ rủ chàng đi uống rượu, bây giờ mọi việc như thế này đây... La Văn Bính vội lính quýnh nói : – Đại tẩu đừng vội nôn nóng, theo như tiểu đệ thấy thì Tử Úy huynh có lẽ đã bị trúng tà hay là hung thần...! Dương phu nhân liền cắt ngang : – Cái gì là hung thần? Nếu như các người không kéo chàng đi uống rượu tại sao lại ra nông nổi này. Hôm nay nếu như các người không làm rõ việc này thì đừng ai có thể rời khỏi Thiên Ba phủ. La Văn Bính bị mắng cho một trận cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Trầm ngâm một hồi lâu, La Văn Bính liền quay sang nói với Điền Bá Đạt : – Tiểu Điền, tin tức của ngươi thật ra có đáng tin cậy hay không? Điền Bá Đạt nói : – Tin tức của tại hạ rất đáng tin cậy, tại hạ dám đem đầu của mình ra để bảo đảm.
  12. La Văn Bính nói : – Nếu vậy thì ngươi hãy lập tức trở về Lạc Dương mang thi hài của Hà Lăng Phong đến Cửu Khúc thành này ngay, để cho Dương huynh tận mắt nhìn thấy, nhằm phá đi những hoang tưởng trong đầu của Dương huynh. Khi ấy bệnh tình tự nhiên sẽ khỏi. Mọi người đều đồng loạt tán thành, nói : – Đúng đấy, đây quả là một ý kiến hay! La Văn Bính nói : – Đại tẩu, việc chuyển thi thể đến đây quả thật là chuyện bất đắt dĩ, đại tẩu có phản đối hay không? Dương phu nhân nói : – Không có cách nào khác sao? La Văn Bính nói : – Chỉ còn có cách này mới có thể trừ được những suy nghĩ hoang tưởng trong đầu của Dương huynh, để cho Dương huynh tin tưởng rằng mình không phải là Hà Lăng Phong.
  13. Dương phu nhân đành thở dài một tiếng : – Thôi được, chỉ cần làm cho Thất lang tỉnh lại, việc gì ta cũng đồng ý. Hà Lăng Phong mỉm cười nói tiếp : – Tại hạ cũng đồng ý. Hơn nữa tại hạ con dám đem đầu mình ra đánh cá với Tiểu Điền. La Văn Bính không màn đến câu nói châm biếm của chàng mà vội vàng tiễn Điền Bá Đạt ra khỏi phủ. Mọi người chỉ đưa mắt nhìn Hà Lăng Phong mà không đáp lại lời chàng. Bởi vì trong thâm tâm của mọi người, Hà Lăng Phong đã là một người điên, hơn nữa bệnh tình còn rất nghiêm trọng. Nhưng trong mắt của Hà Lăng Phong, thì ngược lại bọn La Văn Bính quả thật quá ngu xuẩn, đến buồn c ười. Một người còn sống sờ sờ ra đó, bọn họ lại tin là đã chết. Chính mắt nhìn thấy Hà Lăng Phong, bọn họ lại cứ nói là Dương Tử Úy. Đặc biệt là vị Dương phu nhân kia không ngờ lại nhận người lạ làm tướng công của mình...
  14. Hà Lăng Phong càng nghĩ càng cảm thấy tức cười. Mọi người nhìn thấy chàng vô cớ lại cười, càng đinh ninh rằng là chàng đã bị điên. Mọi người càng cho rằng chàng bị điên, thì chàng càng cảm thấy tức cười. Thế rồi không khí trong Cúc Hương tạ đột nhiên trở nên hỗn loạn, có tiếng người khóc, có tiếng người cười, cũng có tiếng người thở dài... ***** Điền Bá Đạt đã trở về. Đi theo Điền Bá Đạt còn có hai gã hán tử khiêng một chiếc giường cũ. Trên giường có một tử thi được bao phủ bằng vải trắng. La Văn Bính nghinh đón Điền Bá Đạt nói : – Tiểu Điền, thật là khổ nhọc cho ngươi. Điền Bá Đạt vừa đưa tay lau mồ hôi vừa nói : – Có khổ cực cũng chẳng sao. Chỉ cần việc này được sáng tỏ là được rồi. La Văn Bính liền nói :
  15. – Nguyên nhân cái chết đã được điều tra kỹ càng hay chưa? Điền Bá Đạt nói : – Vẫn còn chưa điều tra rõ ràng. Tại hạ đã trực tiếp hỏi Tiểu Thúy cô nương, cô ta nói đêm qua khi Hà Lăng Phong đến Phượng Hoàng viện, trong cơ thể say mèm. Vừa đến phòng Tiểu Thúy, Hà Lăng Phong liền ngã ra nằm ngủ ngay. Đến sáng hôm nay thì mới phát hiện toàn thân của hắn đã lạnh băng... La Văn Bính nói : – Nếu nói vậy là do say rượu mà chết? Điền Bá Đạt nói : – Nếu phân tích kỹ càng thì chưa hẳn là như thế. Nhưng năm mươi lượng bạc kia vẫn còn ở trong phòng của Tiểu Thúy cô nương. Như vậy nguyên nhân của cái chết không thể là giết người cướp của được. La Văn Bính thở dài một tiếng, nói : – Nhưng một gã hán tử khỏe mạnh như vậy, lại chết một cách không được minh bạch.
  16. La Văn Bính quay sang nói với Hà Lăng Phong : – Dương huynh, huynh c ứ kiên quyết cho rằng mình là Hà Lãng Phong. Bây giờ có thể chứng minh được Hà Lăng Phong đã chết ở Lạc Dương, hơn nữa thi hài đã mang đến đây, vậy Dương huynh có muốn đích thân xem hay không? Hà Lăng Phong cười cười nói : – Đương nhiên là phải xem, tại hạ không tin rằng trên thế gian này lại có hai Hà Lăng Phong. La Văn Bính nói : – Được, nhưng tử thi đã rất khó nhìn, xin đại tẩu hãy tránh sang một bên. Dương phu nhân và bọn tỳ nữ liền quay người đi. La Văn Bính đưa tay lên vẩy một cái, hai tên hán tử liền khiêng chiếc giường đến gần hơn. Điền Bá Đạt nhè nhẹ đưa tay lên gỡ tấm vải trắng xuống. Nụ cười trên mặt của Hà Lăng Phong liền tắt ngang. Người nằm trên giường chính là Hà Lăng Phong.
  17. La Văn Binh nói : – Dương huynh, bây giờ huynh đã tin hay chưa? Hà Lăng Phong chỉ thấy toàn thân nóng ran lên, liền vòng tay ra sau chụp lấy cổ tay của Điền bá Đạt nghiêm giọng quát : – Từ đâu ngươi có được cái tử thi giả này? Nói mau! Điền Bá Đạt hoảng hồn nói : – Không có... đây... đây chính thi hài c ủa Hà Lăng Phong, một chút cũng không giả... Mọi người vội vây quanh lại nói với giọng khuyên ngăn : – Dương huynh huynh hãy bình tĩnh lại một chút, không nên quá xúc động... – Dương huynh, huynh hãy buông Tiểu Điền ra trước, rồi hãy nói. – Đúng rồi, huynh hãy buông Tiểu Điền ra đi chúng ta là hảo bằng hữu mà! Hà Lăng Phong đưa tay sờ sờ lên trán mình đột nhiên toát cả mồ hôi lạnh.
  18. Chàng hét lớn một tiếng, dùng lực đẩy lay Điền Bá Đạt ra, đồng thời chàng thuận tay chụp lấy chân giường tống ra bên ngoài. Hai tên hán tử đứng không vững, cả người lẫn giường đều bị đẩy ra bên ngoài cửa thủy tạ... Hà Lăng Phong thừa cơ hội phóng mình ra khỏi cửa vội vàng băng mình về phía chiếc cầu : – Mau cản Dương huynh lại, Dương huynh đang định nhảy xuống sông tự tử đấy. – Hãy khống chế huyệt đạo của Dương Huynh rồi hãy tính. – Dương huynh đã phát điên rồi, mau bắt giữ lại. Thật ra Hà Lăng Phong đâu có điên và c ũng đâu có ý định tự tử. Mà chàng chỉ muốn chạy đến bên cầu, soi bóng mình xuống dòng nước sông xanh biếc, để nhìn lại dung mạo của mình. Chàng đã nhìn rõ ràng, và cũng vô cùng kinh ngạc! Gương mặt hiện ở dưới nước đã không phải là Hà Lăng Phong mà là gương mặt của một người trung niên, có nước da trắng trẻo và anh tuấn.
  19. Không cần nói cũng biết, người trung niên anh tuấn này chính là chủ nhân Dương Tử Úy của Thiên Ba phủ. Hà Lăng Phong chưa từng gặp qua Dương Tử Úy. Nhưng mà gương mặt dưới nước có mấy phần hơi quen. Chàng không khỏi rùng mình một cái. Chẳng lẽ ta thật sự đã chết rồi sao? Chẳng lẽ mình đã thật sự biến thành Dương Tử Úy? Chàng chỉ kịp suy nghĩ đến đó, thì bọn La Vãn Bính ào tới. Có tên thì kéo tay chàng, có tên kéo chân chàng, thậm chí có tên còn điểm huyệt chàng, rồi bảy tám tên xúm lại khiêng chàng trở vào trong thủy tạ. Thiên Ba phủ tuy không phải là vương phủ, nhưng lại là một đại hào môn danh chấn một phương. Cho nên vô cùng rộng lớn và hoa lệ, đồng thời canh phòng rất nghiêm ngặt, hơn hẳn với một vương phủ. Hà Lăng Phong nếu muốn trốn khỏi Thiên Ba phủ, quả thật còn khó hơn cả đi lên trời. Nhưng mà không có lúc nào là chàng không muốn bỏ trốn đi.
  20. Đây không phải vì chàng khinh khi cuộc hưởng thụ xa hoa, giống như trong hoàng cung. Mà chàng phải xác định được mình là ai? Thật ra chàng là ai? Ngay cả chính chàng cũng cảm thấy mơ hồ. Từ lúc nhìn thấy thi hài của Hà Lăng Phong và cũng từ lúc nhìn thấy gương mặt của Dương Tử Úy chàng đã hoàn toàn mơ hồ không còn biết gì nữa. Thi hài không thể giả được. Từ vóc dáng, cho đến diện mạo đều giống y với Hà Lăng Phong. Còn về dung mạo của Dương Tử Úy cũng không phải là giả, mọi người đã khẳng định điều này. Ngay cả Dương phu nhân mà còn không có chút hoài nghi. Nhưng chàng rõ ràng nhớ rằng mình là Hà Lăng Phong ở Lạc Dương, không biết tại sao lại biến thành Dương Tử Úy của Thiên Ba phủ ở Cửu Khúc thành.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2