intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Yesterday - Kì 2

Chia sẻ: Divangnhatnhoa Divangnhatnhoa | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:16

42
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Cô ngỡ ngàng nhìn anh, nhưng cô cũng xách túi đứng dậy. Chiếc cửa gỗ nặng nề khép chặt sau lưng cô, phía trên kia, chỗ ban công, fuurin vẫn leng keng, leng keng, buồn bã…. Cô chống tay dưới cằm, đầu khẽ nghiêng về một phía. Cô vẫn ngậm chiếc ống hút xoắn nhiều màu, khe khẽ thổi những bọt nước một cách vu vơ. Mắt cô không mở to như mọi khi, thật ra chỉ cần để ý một chút là người ta có thể thấy nó gần như sắp nhắm lại, vì cô đang chán, đang buồn...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Yesterday - Kì 2

  1. Yesterday - Kì 2: Những cánh đồng dâu
  2. Cô ngỡ ngàng nhìn anh, nhưng cô cũng xách túi đứng dậy. Chiếc cửa gỗ nặng nề khép chặt sau lưng cô, phía trên kia, chỗ ban công, fuurin vẫn leng keng, leng keng, buồn bã…. Cô chống tay dưới cằm, đầu khẽ nghiêng về một phía. Cô vẫn ngậm chiếc ống hút xoắn nhiều màu, khe khẽ thổi những bọt nước một cách vu vơ. Mắt cô không mở to như mọi khi, thật ra chỉ cần để ý một chút là người ta có thể thấy nó gần như sắp nhắm lại, vì cô đang chán, đang buồn ngủ đến mức muốn gục luôn xuống bàn.
  3. Nhưng cô không thể ngủ được, vì cô còn đang ngồi với một người khác, hơn nữa họ lại đang ở trong một cuộc hẹn. Cuộc hẹn nhàm chán nhất mà cô từng có. Cô chán tới mức không buồn nghe những gì người con trai ngồi đối diện cô đang nói nữa. Anh ta đang tuôn một tràng về những
  4. vấn đề vĩ mô nào đó mà anh ta đã đọc trên báo, như thể đang chuẩn bị thuyết trình khi lên nhận giải Nobel kinh tế không bằng. Sao trên đời lại có nhiều người nhạt nhẽo đến thế nhỉ? Cô khẽ ngáp một cái, rồi ngó lơ đi chỗ khác. Cô nhìn thấy anh. Anh đang xếp lại chiếc hộp đựng đầy những chiếc đĩa của The Beatles, cẩn thận đặt chúng đúng theo vị trí từ bao nhiêu năm nay. Những chiếc đĩa ấy đã được chơi từ ngày quán café này mới mở. Rồi cô nhìn ra một hướng khác, ngắm hai nhạc công đang say mê, một người kéo violin, một người đệm đàn guitar. Thân quen quá, những con người đã gắn bó lâu thật là lâu…  Này em…  …  Em ơi…. Cô giật mình, người con trai đối diện cô đang lay tay cô. Cô hơi khó chịu, rút tay lại. Anh ta cười ngượng nghịu:  Chắc em không thích chủ đề này hả? Thế chúng ta nói chuyện khác nhé, âm nhạc được không?
  5. Chấp nhận thiện chí, cô gật đầu. Ngày hôm nay, cô tự cảm thấy phục tính kiên nhẫn của mình vô cùng. Nhưng rồi cô nhận ra, thà không nghe có lẽ còn tốt hơn. Người con trai đang ngồi trước cô, trời ơi, cô biết nói làm sao đây. Anh ta và cô không hề có lấy một milligram tương đồng nào hết, và cái gu âm nhạc của anh ta, thật sự là tệ hại. Khi không hiểu rõ về cái gì, người ta nên lắng nghe thì hơn là cố tỏ vẻ uyên bác. Cô tự nhiên thấy thương hại anh ta, anh ta hi vọng gì về mối quan hệ như thế này? Anh ta không nhận ra những gì hiển hiện trên khuôn mặt cô ư? À mà đúng rồi, gương mặt cô lạnh quá mà. Vậy thì cô phải kết thúc, chấm dứt ngay ở đây thôi. Tốt cho anh ta, và tốt cho đôi tai khốn khổ của cô.  Anh này, The Beatles bây giờ còn mấy người ý nhỉ?- đột ngột cắt giữa bài “thuyết trình”, cô lên tiếng. Câu nói đầu tiên của cô kể từ lúc hai người bước chân vào quán.  Huh, anh tưởng thành viên ban nhạc đó chết hết từ lâu rồi, cũ quá rồi mà.  Vậy hả….- cô cười, nụ cười lạnh lẽo đến gai người, mắt hơi sầm xuống- thôi anh đi đi.
  6.  Ơ…  Thật đấy, khi tôi còn lịch sự, anh làm ơn hãy đi đi. Chúng ta không hợp nhau đâu, anh làm tôi mệt quá.- cô nói, không buồn nhìn anh ta nữa. Người con trai có vẻ khá sốc, nhưng nhìn cô, anh ta hiểu. Cô mừng là anh ta vẫn còn lễ độ, chứ mắc thêm bệnh mặt dày nữa thì chắc không còn gì cứu vãn nổi. Cô đẩy cốc nước cam với chiếc ống hút xoắn nhiều màu sang một bên.  Anh cho em một tách cacao đi - cô yêu cầu. Vừa vào anh ta đã gọi cho cô nước cam, không hề hỏi cô muốn uống gì. Anh ta không biết là cô rất ghét nước cam. Một người hồ đồ.  Hẹn hò vui quá nhỉ - anh mang cho cô tách cacao nóng như mọi lần, châm chọc.  Anh khỏi trêu em. Là em thương anh ta thôi - cô đỡ lấy cốc, chuyển chỗ ra gần hai nhạc công hơn. Cái tính trẻ con hàng ngày
  7. lại trở về. Nhưng anh biết tốt nhất là không nên hỏi han trêu đùa gì cô bây giờ, anh biết. Hầu như anh lúc nào cũng biết. Đúng là cô thương tên con trai kia nên mới đồng ý cuộc hẹn này. Anh ta theo đuổi cô đã gần nửa năm bất chấp việc cô tỏ ra ưa anh ta hay không, cô không muốn phải mất thời gian thêm nữa. Kéo người ta khỏi mộng tưởng trở về với thực tế, hơi phũ phàng một chút, nhưng cô biết rồi anh ta sẽ ổn thôi. Hơn nữa, cô còn nợ anh ta cơ mà. Cô nhắm mắt, để hương cacao nồng nàn với tiếng đàn réo rắt cuốn lấy mình… ……………………………………………………… Buổi sáng hôm trước, cô đã đứng một mình không biết bao nhiêu lâu, dựa người vào bức tường bên tòa nhà ấy. Mưa rơi lắc rắc, chiếc ô trong bao trùm lấy mái đầu nhỏ bé. Một buổi sáng nào đó ngày xưa, cô cũng đã từng đứng đây và ăn chung chiếc kem lớn với một người. Thời gian qua đi thật là nhanh, con người không thể đoán trước được tương lai mình sẽ như thế nào.
  8. Có một ánh mắt đang nhìn cô. Cô biết anh ta. Tình cờ gặp ở buổi dạ tiệc ở trường, anh ta tuyên bố với mấy đứa bạn là sẽ theo đuổi cô. Cô không đồng tình cũng chẳng phản đối, cô cũng không hiểu điều gì đang diễn ra bên trong đầu anh ta nữa, kệ anh ta muốn làm gì thì làm. Và hôm nay thì anh ta đi theo cô. “Vậy mà mình đã nghĩ anh ta có thể làm gì hơn thế này.”- cô cười khẩy- ‘Thật đáng thương.” Nhưng rồi cô chợt nhìn thấy cái người đã từng ăn kem chung với cô. Anh ấy cũng đang ăn kem, nhưng với một cô gái khác. Hơn nữa, họ lại đang đi gần về phía cô. Cô không muốn, cô không hề muốn anh ta nhìn thấy cô trong tình trạng thế này. Cái tính kiêu kì cố hữu của con gái và lòng tự trọng của cô không cho phép. Cô đi thật nhanh đến gần anh chàng đang nhìn cô. Trước sự ngỡ ngàng của anh ta, cô nói nhỏ:  Anh làm ơn sang bên đường mua hộ tôi một cây kem nữa nhé. Làm ơn, tôi nhờ anh đấy.- cô nói, giọng nói êm du cùng đôi mắt như đang năn nỉ. Đương nhiên là anh ta làm theo lời của cô, ai mà có thể từ chối cơ chứ. Cô chỉnh lại đầu tóc, lấy lại vẻ tươi tỉnh hàng ngày, cô biết thế là giả tạo, nhưng kệ thôi. Cái tôi của cô cao,
  9. rất cao, cô không thể để mình như một kẻ thua cuộc như thế được. Và người kia cũng nhìn thấy cô. Anh ta dừng lại, hơi ngạc nhiên. Cô chào anh ta với nụ cười tươi rạng rỡ, kể cả ngày xưa cô cũng chưa bao giờ cười tươi như thế. Cô gái đi cạnh anh khẽ kéo tay như ngầm thắc mắc.  Chúng tôi chỉ là bạn thôi mà, nhỉ? - cô khẽ nói, và vỗ vai người con trai đó “ngày xưa cái chỗ cô đứng từng là tôi đấy, cô ngốc ạ.”. Cô gái gật đầu, cười nhẹ nhõm. Anh chàng “bù nhìn rơm” kia cũng vừa kịp mua kem về. Cô sung sướng đỡ lấy, khoác lấy tay anh bù nhìn tội nghiệp.  Tôi xin phép đi trước đây, chào hai bạn nhé- cô kéo anh bù nhìn đi thật nhanh.  Đây là… - người con trai kia lên tiếng. Ồ, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng.  Chúng tôi đang có hẹn, xin lỗi nhé - cô dứt khoát kéo tay anh chàng còn đang lơ ngơ không hiểu chuyện gì. Phải đi thật nhanh, thật nhanh, trước khi mọi sự vỡ lở. Lúc nãy cô đã cảm thấy anh bù
  10. nhìn này đáng thương, nhưng hôm nay mà không có anh ta, chắc cô cũng thảm hại không kém. Đấy, đó chính là lý do cô đã phải “hẹn hò” thật sự với anh ta. Và kết thúc chỉ vẻn vẹn sau 2 giờ đồng hồ. Nhưng trên hết, mọi chuyện đã ổn, tất cả đã kết thúc thật rồi.  Hôm nay có một cô bé đến đây. Cô ấy nói với anh đã tự viết một email cho bản thân mình trong 5 năm nữa - anh bất chợt lại gần bên cô.  À, cái trang web nhận gửi email đó, em có biết.  Cô bé ấy đã hỏi “future me” của mình là 5 năm nữa, liệu có thêm một Beatles nào ra đi nữa không đấy.  Anh pha trò nhạt lắm anh ạ, anh muốn cười em thì cứ việc cười - cô uống một ngụm lớn cacao, không buồn ngẩng đầu lên.  Anh ta là một người tốt, em không nên xử sự như thế- anh ngồi cạnh cô, ôn tồn. Bản nhạc kết thúc, cô đã quay lại chiếc bàn nhìn ra ban công, bên trên chiếc chuông gió vẫn leng keng…
  11. Cô chỉ im lặng. Cô biết, cô thật may vì vớ được một người đóng thế như anh ta. So với nhiều người, anh ta còn tốt chán.  Thì em có định thế đâu, tại anh ta thôi- cô làu bàu như phân trần. Chẳng lẽ anh không hiểu với cô và cả với anh, không ai có thể chấp nhận được một sai lầm như anh chàng bù nhìn kia mắc phải ?  Đâu phải ai cũng thích The Beatles đâu, em cũng nên rộng lượng đôi chút.  Nhưng anh ta đã theo đuổi em gần nửa năm rồi, vậy mà điều như thế cũng có thể nói ra được. Lại còn nước cam nữa chứ - cô bực tức, uống thêm một ngụm lớn nữa, cốc cacao sạch bách. Anh rót thêm cacao cho cô, cô gái nhỏ thu mình lại, ôm chiếc gối dựa trước ngực. Thật nhỏ bé, giống như một chú mèo con.  Anh không tưởng tượng được người yêu em sau này thế nào nữa, khó tính quá rồi ế đấy cô ạ - anh cười hiền. Từ lúc nào anh đã thành bạn thân của cô, cô vẫn tìm đến anh và quán café này mỗi khi gặp rắc rối. Đôi khi không cần những lời khuyên bảo, cô chỉ
  12. cẩn một chỗ ngồi yên tĩnh và một khoảng không gian riêng. Nhiều lần cô đã đến đây, ngồi yên lặng từ sáng đến tối, liên tục uống cacao và ăn cookies. Có nhiều người chọn rượu để giải sầu, có lẽ với cô, cacao có tác dụng tốt hơn nhiều.  Em còn không biết nữa là anh. Có lẽ là một người nào đấy có ước vọng được giải Nobel hòa bình, như thế dễ chấp nhận hơn là người có khát khao Nobel kinh tế. Hòa bình cho thế giới, ừ, thế là chuẩn đấy. Anh lắc đầu, anh không thích cô mỗi lúc cô như thế này. Tâm trạng của cô có ảnh hưởng nhất định đến bầu không khí xung quanh. Những lúc cô thế này, tất cả u ám quá.  Em nên quên anh ta đi thì hơn… - anh buông một câu, phá vỡ bầu im lặng.- bao giờ quên được rồi thì hãy lại đến đây. Anh không muốn thấy em thế này, và anh cũng không thích bầu không khí này trong quán. Ảm đạm quá, người ta không đến đây để mua về cho mình nỗi buồn phiền. Bây giờ thì em về đi, cũng khá muộn rồi đấy - anh từ tốn.
  13. Cô ngỡ ngàng nhìn anh, nhưng cô cũng xách túi đứng dậy. 10h, anh nói đúng, muộn thật rồi. Chiếc cửa gỗ nặng nề khép chặt sau lưng cô, phía trên kia, chỗ ban công, fuurin vẫn leng keng, leng keng, buồn bã…. Anh dựng những chiếc gối nằm ngả nghiêng trên sàn, xếp lại những ly tách mà cô bé giúp việc để sai chỗ. Anh nghĩ về cô. Anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô gần đây, nhưng anh biết là chuyện ấy liên quan đến người đó. Anh ta chỉ hơn cô hai tuổi, hồi trước vẫn thường đến đây chơi violin vào mỗi tối thứ 7. Hai người đã quen và yêu nhau trong một thời gian cũng khá lâu, đủ để khi chia tay, cô gái nhỏ đã thay đổi rất nhiều. Cô vẫn hay ngồi ở chiếc bàn đấy, say sưa nhìn anh ta kéo đàn, và khi bản nhạc kết thúc, hai người sẽ lại cùng uống cacao. Một mối tình đẹp, nhưng kết thúc thật buồn. Anh đứng ngoài tất cả những chuyện ấy, đơn giản là nhìn theo mọi chuyện, giống như một người đang theo dõi một bộ phim. Khi người ta xem phim, người ta phải chấp nhận diễn biến của cốt truyện, người ta không thể can thiệp. Đó là anh. The Beatles vẫn hát, những bài hát phù hợp với tâm trạng con người một cách lạ lùng: "Hey Jude
  14. don't make it bad Take a sad song and make it better Remember to let her into your heart Then you can start to make it better” Cô về nhà khi trời cũng khá khuya. Hôm nay anh làm cô bực mình. Cô hay đến đấy vì cô coi anh là một người anh, người luôn sẵn sàng “chứa chấp” mỗi khi cô “hâm hâm dở dở”, người lắng nghe những câu chuyện ngớ ngẩn không đầu không cuối của cô. Với lại vì ở đó có The Beatles nữa. Hôm nay anh nói như thể cô là đứa chuyên gia đi reo rắc ám khí không bằng. Anh chẳng hiểu gì hết, từ chiều nay, cô đã quên anh ta, quên sạch rồi. Cô dẫn anh bù nhìn đến quán và ngồi ở chỗ đó, đơn giản chỉ là muốn nói lời chia tay cho cái mối tình thảm thương của cô mà thôi. ”Vậy mà anh ta lải nhải cái gì không biết’, cô bực mình nhét headphone vào tai. “ Hãy để anh dẫn em đi xuống…
  15. Vì anh đang đi Tới những cánh đồng dâu Không có gì là thật Và không còn gì để chờ đợi nữa Những cánh đồng dâu Là mãi mãi…” Cô lẩm bẩm hát theo. Và cô chợt nhớ ra cái gì đó. Trong lúc ngồi làm “thính giả” bất đắc dĩ cho cái anh chàng kia, cô đã kịp chép lại dòng chữ dưới tờ giấy ước của chiếc chuông gió. Hừm, với Google translate, không có gì là không thể nhé. Cô hiếu thắng, cô không thích chịu nhún nhường, một khi chưa tìm ra được cái gì, nó làm cô bứt rứt không yên. Cô cẩn thận kiếm được bảng chữ tiếng Nhật, may mà chúng không được viết bằng Kanji, không thì cô mò đến sáng mai. Cô lọ mọ căng mắt ra nhìn, copy paste từng chữ. “Dịch”, cô thở phào nhẹ nhõm và click chuột.
  16. 4 chữ hiện lên, và cô không thể tin vaò mắt mình. “Hòa bình thế giới.” Anh ta ước hòa bình cho thế giới ư ? “Những cánh đồng dâu Là mãi mãi…”
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2