Yêu theo tử vi
lượt xem 4
download
"Tớ không biết," tôi nhìn mình chằm chằm trong cái gương soi nói. "Tớ thấy cái đầm này nổi quá." Tôi xoay người để nhỏ bạn thân nhất, Jayne Engerman, nhìn được cả người tôi. "Cậu nghĩ sao?" "Natatlie Taylor, cậu đoan trang thật đấy!" Jayne kêu lên.
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Yêu theo tử vi
- Yêu theo tử vi Tặng cho những người thích tử vi ở khắp mọi nơi MỘT Natalie Bò Cạp (23.10 - 21.11) Đừng nhìn mãi vào quá khứ mà hãy mong chờ tương lai. Phần thưởng cho bạn có thể là một tình yêu mới. Nhưng rất khó bỏ những thói quen cũ, nhất là khi lòng bạn lo âu. Kim Ngưu sẽ đóng vai trò chữa lành vết thương. "Tớ không biết," tôi nhìn mình chằm chằm trong cái gương soi nói. "Tớ thấy cái đầm này nổi quá." Tôi xoay người để nhỏ bạn thân nhất, Jayne Engerman, nhìn được cả người tôi. "Cậu nghĩ sao?" "Natatlie Taylor, cậu đoan trang thật đấy!" Jayne kêu lên. "Mặc màu đỏ trong lễ Valentine thì có gì mà nổi quá?" Jayne và tôi đang ở trong phòng thử đồ ở Kleinfeld, một trong những cửa hiệu nổi tiếng nhất Seattle. Hai đứa tôi chen chúc trong cái phòng nhỏ xíu gắn gương có cảm giác đến cả ngày rồi. Tâm trạng thoải mái của Jayne nhanh chóng biến mất, và tôi không trách nó vì bắt đầu hơi cáu. Suốt gần một tiếng đồng hồ nó phải ngồi trên sàn nhà, chân thu vào ngực dành cho tôi nhiều chỗ nhấy mà thao diễn. Kích thước phòng thử đồ ở các cửa hàng là một trong những tội ác lớn nhất toàn nhân loại. Đứng ngay sau nó là các phòng hòa nhạc và sân vận động không bao giờ có đủ phòng trong nhà vệ sinh nữ. Phải tay tôi mà thiết kế phòng thử đồ, dứt khoát tôi sẽ cho cả một ghế khán giả vào bản vẽ. Tôi muốn nói là có ai mà lại đi mua sắm một mình cơ chứ? Chán chết! "Tớ không nói về màu," tôi nói, hướng sự chú ý vào gương. "Tớ muốn nói tới một thực tế là trông tớ như vừa bị một bình xịt thun spandex tấn công vậy." Phải thừa nhận là cái cái đầm làm nổi thân hình tôi lên. Eo tôi trông nhỏ xíu, và vì gấu chỉ dài qua mông một chút, chân tôi có vẻ dài hơn. Tóc tôi (mà tôi vẫn gọi là màu nâu đất, còn mọi người thì tả là màu hạt dẻ) và đôi mắt nâu sẫm nổi bật lên trên nền thun đỏ tươi. Da tôi thậm chí còn hơi sạm nắng, là điều kỳ diệu nếu xét tới thực tế là tôi sống ở Seattle, Washington, còn có tên là Thủ phủ Mưa của Phương Tây. Ngoài ra, trông tôi giống một cô gái đang thử giọng làm người dẫn chương trình trên MTV hơn là ăn mặc đi khiêu vũ ở trường trung học. Jayne ngắm nghía cái đầm một lát. "Theo nguyên tắc, vải thun không có phong cách," nó tuyên bố. "Không như lụa, nó chẳng để lại gì cho trí tưởng tượng cả." Tôi đồng ý với Jayne, nhưng tôi đang tuyệt vọng tìm một bộ đồ hoàn hảo đến mức hy vọng nó sẽ thuyết phục tôi rằng loại vải đặc biệt này hợp với tôi. "Sao cậu không bảo quách là trông tớ giống Em xinh Sleeze * của Năm cho nó
- xong?" Tôi hỏi. Jayne nhún vai. "Trông cậu giống Tanya Wright - cong tệ hơn giống Em xinh Sleeze của Năm." Giờ thì tôi biết chắc là Jayne đang khó chịu. Nó biết rất rõ là chỉ cần nhắc đến tên Tanya thôi cũng đủ làm tôi ăn mất ngon cả tuần rồi. Nhưng tôi quyết định phớt lờ nhận xét của nó và tập trung suy nghĩ vào chỗ mà nó nên tập trung. Vào Dean Smith. Theo suy nghĩ của tôi, chuyện Dean mời tôi đi chơi cũng giống như một phép màu - nhất là khi xét tới mọi chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi. Hay, nói chính xác hơn, là đã không xảy ra. "Chắc nó phải trở lại giá treo rồi," tôi vừa nói vừa cúi xuống kéo cái đầm lên. "Có khi thế là tớ gặp may còn một cô nàng nào đó sẽ không trả nốt được tiền mua trả góp." "Có thể," Jayne đáp. "Nhưng tớ nghi lắm." Tôi giật cái đầm thật mạnh, cố kéo nó lên qua khỏi đầu. Nhưng tôi lại thấy mình mắc kẹt trong một nhà tù bằng thun spandex. "Jayne, cậu phải giúp tớ với," tôi van nài. "Tớ nghĩ cái đầm này có linh hồn." Jayne đúng là bạn tốt nhất của tôi trong mọi chuyện. Chu dù có kém vui đến mấy, nó cũng sẽ vì tôi. Chắc chắn vì nó là Song Ngư. Họ là những người trung thành và nhạy cảm. Phương châm của Song Ngư là Tôi Tin. Chú thích: * Sleeze - hai anh em nhân vật chính trong loạt truyện hài của John Carnell - ND. ...Tanya Wright đã chia tay Garth Hunter. Garth và Tanya được Jayne gọi là một cặp thuộc danh sách hạng A. Quan hệ của họ luôn là chuyện được bàn tán của lớp mười một. Quan trọng hơn cả cuộc sống. Và mặc dù Garth và Tanya cãi nhau liên miên, không ai từng trông đợi chuyện họ thực sự chia tay nhau. Và khi họ chia tay, chắc chắn là tôi không trông đợi một điều không thể tưởng tượng được sẽ xảy ra. Nhưng nó đã xảy ra. Garth quay sang tôi. Tôi đã phải lòng Garth Hunter từ khi bắt đầu có trí nhớ. Chắc là từ lần đầu tiên tôi học được cách thở. Chỉ cần một lời nói, một cái nhìn của Garth là Dean Smith đã trở thành lịch sử. Dù cho Dean có ba cái đầu và ba cặp mắt xám to đẹp tôi cũng chẳng nhận thấy. Garth là chàng trai duy nhất trong mắt tôi. Thật không may, điều mà tôi không nhận thấy là toàn bộ mối quan hệ của chúng tôi không có gì khác hơn một trò đùa. Chúng tôi hẹn hò đi chơi với nhau vài lần và đã có một quãng thời gian thật sự tuyệt vời... hoặc là tôi cứ nghĩ như vậy. Nhưng hóa ra, Garth chỉ dùng tôi để giành lại Tanya. Ngay khi nó bò trở về, Garth bỏ tôi. "Natalie," Jayne nhẹ nhàng nói, giọng đầy thông cảm. Chắc chắn là nó đã thấy được toàn bộ câu chuyện đau khổ với Dean và Garth vừa lướt qua trong mắt tôi. "Cậu đã mắc sai lầm," Jayne nói tiếp. "Ai mà chẳng mắc sai lầm. Dean có vẻ không nghĩ đến chuyện ấy, sao cậu lại để cho nó làm cậu phiền lòng?" "Tớ là Bò Cạp mà," tôi nói yếu ớt. "Ôi, không," Jayne nói. "Cậu đã hứa trong lúc mình đi mua sắm thì không cơ mà.
- Không tử vi gì hết." Tử vi là chủ đề duy nhất mà Jayne và tôi không hợp nhau. Tôi thì nghĩ đó là lời giải thích chính xác nhất cho tất cả mọi chuyện. Nó thì nghĩ trong đó có rất nhiều điều bậy bạ. Nhưng chính tử vi cuối cùng đã giúp tôi vượt qua được chuyện Garth. Nghiên cứu các ngôi sao và sự liên kết của các hành tinh đã giúp tôi hiểu tầm quan trọng của việc nhìn vào sau vẻ bề ngoài của một người để tìm xem bên trong họ thế nào. Một số người dùng tâm lý học bình dân để phân tích tính cách con người trong cuộc sống của họ. Tôi thì thích tập trung vào những đặc điểm trong tử vi của một người. Giá tôi say mê tử vi trước khi ngu ngốc đủ để đi chơi với Garth, tôi hẳn đã biết rằng mối quan hệ của chúng tôi sẽ đi đến thảm họa. Các cung của chúng tôi hoàn toàn không hợp nhau! Tôi là Bò Cạp ( 23.10 - 21.11 ). Anh ta là Song Sinh ( 21.5 - 20.6 ). Song Sinh là những người có sức quyến rũ, nhưng hoàn toàn không thể đoán trước được họ. Trong trường hợp của Garth thì không thể đoán trước đồng nghĩa với không đáng tin cậy. Thường thì tôi sẽ cố tranh luận đến cùng với Jayne về cái quan điểm hẹp hòi của nó về tử vi. Nhưng tối nay tôi không có thời gian. Nếu tôi không tìm ra cho nhanh một cái đầm, tôi sẽ phải dành cả buổi tối còn lại ôm cuốn từ điển, tìm cho ra tên một bệnh trước đây chưa từng được biết đến và rất hiếm gặp. Rồi tôi sẽ ho cho đến khi khàn tiếng, gọi điện cho Dean và bảo anh tôi phải hủy hẹn. Nhưng tôi không muốn làm thế. Tôi từng muốn đi chơi với Dean - hơn bất cứ điều gì mà tôi từng muốn làm trong một thời gian rất dài, rất dài. "Natalie, về chuyện không tìm được cái đầm nào này," Jayne bắt đầu. "Cậu nghĩ gì khi đi mua nó?" Câu trả lời đã quá rõ ràng. "Đương nhiên là tớ nghĩ về Dean rồi." "À há!" Jayne nói. Tôi gần như có thể thấy cái bóng đèn hiện ra phía trên đầu nó. "Cái 'à há!' ấy có nghĩa là gì thế hả?" tôi hỏi. Đôi khi tôi gặp khó khăn trong việc bắt theo dòng suy nghĩ của Jayne. Nó có xu hướng hơi trừu tượng. "Cậu đã tập trung vào một việc sai lầm. Cậu đã cố nghĩ xem Dean sẽ thích gì rồi," Jayne khăng khăng. "Mình biết rồi á?" "Natalie," Jayne nói, cùng cái giọng nó dùng khi tôi không hiểu được cái mà nó coi là bài toán hết sức đơn giản dễ hiểu (mặc dù theo ý kiến tôi thì không có cái loại bài toán đơn giản dễ hiểu ấy). "Dean thích cậu." Tôi nghĩ về điều nó nói một lát. Có lẽ Jayne nói đúng. Có lẽ nguyên nhân không có cái gì khoác lên người tôi trông được là vì tôi cố gắng quá mức. "Cậu đang nói rằng nếu tớ chỉ cần chọn cái mà tớ thích thì Dean sẽ thích nó à?" Jayne gật đầu. "Chính là điều tớ đang nói." "Nhưng thế thì đơn giản quá." "Cậu biết người ta nói gì về khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm mà, đúng không?"
- Jayne khoanh tay trước ngực hỏi. Tôi cắn môi. "Rằng luôn có gì đó ở giữa?" "Trong cuộc sống của cậu thì chắc là đúng," Jayne cười trả lời. "Trong thế giới thực thì không." "Ôi, thôi được," tôi nói. "Tớ hiểu vấn đề rồi. Tớ sẽ cố nghĩ ít hơn và chỉ tìm nhiều hơn cái mà tớ thích thôi." Tôi dừng lại. "Rồi, mình ra ngoài thử lại lần nữa nào. Tớ sẽ tìm thứ gì đó nữ tính và hấp dẫn." "Nhưng không lộ liễu quá," Jayne nói thêm. Tôi gật đầu. "Đầm của tớ phải có một chút bí ẩn." Thật ra lời miêu tả ấy nghe khá hay. Tôi đã sẵn sàng... cho bất kỳ thứ gì. Khuya thứ sáu tôi ngồi trên giường, lắng nghe mưa nhỏ giọt từ mái hiên ngoài cửa sổ phòng tôi. Tôi đang kiên nhẫn chờ cho đồng hồ nhảy qua con số 12 giờ đêm. Đến 12 giờ đêm sẽ là ngày Valentine. 14 tháng hai. Ngày hẹn đầu tiên của tôi với Dean. Tôi không định thức khuya đến thế. Thật ra, tôi hơi lo lắng về việc thiếu ngủ. Tôi không muốn đến buổi khiêu vũ Con tim Ngọt ngào mà trông giống gấu trúc. Nhưng có vẻ như có cố mấy tôi cũng không tài nào ngủ được nên rốt cuộc đành thôi không cố nữa. Vả lại, tôi nghĩ nếu thức đến nửa đêm, tôi có thể cho phép mình đọc lá số tử vi của ngày Valentine. Tôi từng đọc lá số tử vi chỉ để cho vui. Nhưng đó là chuyện trước khi tôi say mê nó. Giờ thì tôi đã nghiêm túc chú ý đến nó. Đó chính là việc đầu tiên mà tôi làm mỗi ngày. Đọc dự đoán là một trải nghiệm mang lại kiến thức nền tảng. Nó giúp tôi nhận ra rằng mọi thứ trong vũ trụ đều có liên hệ với nhau. Vị trí của một ngôi sao hay hành tinh trên đường đi ngang hệ mặt trời đều có khả năng ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời tôi. Dĩ nhiên là mong muốn đọc dự đoán của ngày Valentine có một lý do đặc biệt. Tôi muốn xem có chuyện gì liên quan đến cuộc hẹn sắp tới với Dean không. Tôi liếc nhìn cái đồng hồ nằm trên bàn đầu giường. Tôi luôn nghĩ rằng đọc dự đoán trong ngày dù có sớm hơn một giây cũng xui xẻo. Những con số màu xanh hiện lên 11:59. Lúc tôi nhìn thì chúng nhảy số. 12:00. Rốt cuộc thì cũng tới. Sự chờ đợi đã chấm dứt. Tôi mở ngăn kéo bàn đầu giường lôi ra dự đoán tử vi của tôi. Những người Bò Cạp sinh trong khoảng từ 23 tháng mười đến 21 tháng mười một. Nhưng như mọi nhà nghiên cứu tử vi đều biết, những ngày này không cố định. Có một số năm nó lệch đến một ngày. Tất cả tùy thuộc vào vị trí của các ngôi sao và hành tinh trên trời. Chỉ một phút thôi cũng có khả năng xác định một người sinh dưới cung nào. Và nếu người đó sinh vào đúng điểm chuyển tiếp thì có khả năng anh ta hoặc cô ta sẽ có một số đặc điểm của cả hai cung: cung vừa kết thúc và cung mới bắt đầu. Nhưng tôi không phải lo gì về cả hai điều ấy. Tôi sinh ngày năm tháng mười một, ngay chính giữa cung Bò Cạp.
- Những người Bò Cạp cảm nhận mọi việc sâu sắc hơn những người khác, trừ Sư Tử. Bò Cạp cũng là một cung cố định. Nghĩa là chúng tôi bướng bỉnh, tập trung và kiên nhẫn. Một khi chúng tôi đã quyết định, chúng tôi sẽ không chùn bước. Đừng nhìn mãi vào quá khứ mà hãy mong chờ tương lai, lá số tử vi của tôi viết. Phần thưởng cho bạn có thể là một tình yêu mới. Nhưng sẽ rất khó bỏ những thói quen cũ, nhất là khi lòng bạn lo âu. Kim ngưu sẽ đóng vai trò chữa lành vết thương. Tôi đặt tờ báo xuống, suy nghĩ về những lời dự đoán. Nhìn chung nghe khá tốt, nhất là câu nói về tình yêu mới. Và có thể có Kim Ngưu trong bức tranh rõ ràng là một điểm cộng rồi. Kim Ngưu (20.4 - 20.5) là đối tượng khác phái trong tử vi của tôi. Là bạn đời lý tưởng nhất của tôi. Kim Ngưu là những người rất thực tế, không viển vông. Thật ra, Kim Ngưu là cung Thổ cố định. Điều đó biến họ thành chỗ dựa thăng bằng lý tưởng cho Bò Cạp - đất cố định làm nền cho nước cố định. Tôi ghi nhớ trong đầu là phải kiểm tra xem Dean có thật là Kim Ngưu không. Nhưng tôi không quá lo lắng. Tất cả bản năng đã cho tôi biết anh là Kim Ngưu. Anh đã không quay lưng lại với tôi sau chuyện kinh khủng với Garth. Và còn một thực tế nữa là anh đã mời tôi đi khiêu vũ... "Natalie, chờ đã!" Dean đã kêu lên như thế hai tuần trước khi chúng tôi leo lên thềm trước Trường Trung học Emerald. Vì rất xanh, Seattle có tên hiệu là Emerald City (Thành phố Ngọc lục bảo); và đó là nguồn gốc tên trường chúng tôi. Tuy nhiên, học sinh Emerald tuyên bố trường có tên đó là vì lý do khác - chất nhờn màu xanh hình như luôn chảy dọc tường nhà vệ sinh. Áo khoác của Dean đã ướt, những giọt mưa đọng trên hai hàng mi anh. Tôi tự hỏi không biết anh có nghe thấy riếng tim tôi đột nhiên đập thình thình lên không. Tôi đã cố nghĩ cách cho Dean thấy là chuyện giữa tôi và Garth đã chấm hết, nhưng không nghĩ ra được kế hoạch nào cho ổn. Dean chưa bao giờ thực sự rủ tôi đi chơi, nên cũng không giống như tôi đã không chung thủy với anh hay gì khác. Giống như tôi đã không chung thủy với triển vọng về anh đúng hơn. "Trời có bao giờ ngừng mưa không nhỉ?" Dean than phiền khi cánh cửa Emerald sập lại sau lưng chúng tôi. "Tháng hai thì không," tôi bảo anh. "Năm ngoái trời mưa suốt hai mươi sáu trong hai mươi tám ngày." "Thế đấy," anh nói. "Anh chuyển về Arizona đây. Ở đó bọn anh rất khoái bão cát." Tôi cười dọc hành lang đến tiết Anh văn đầu tiên. "Natalie này," Dean gọi theo tôi. "Anh đang tự hỏi-" Tôi dừng lại quay người về phía anh. Mặt Dean trông hơi căng thẳng nhưng rất quyết tâm. "Em đã hẹn ai đi dự đêm khiêu vũ Con tim Ngọt ngào chưa?" Chuyện diễn ra như thế đấy. Không làm tôi thấy khó chịu về những gì đã hoặc đã không xảy ra giữa chúng tôi. Không hề nhắc gì tới Garth Hunter. Trong khoảnh khắc đó tôi đã biết Dean là Kim Ngưu cổ điển. Lập tức tôi biết bản năng của tôi về anh đã không nhầm. Chúng tôi có thể thật sự có một tương lai cùng nhau.
- Vậy thì nhìn mãi vào quá khứ ở đây nghĩa là gì? Tôi tự hỏi khi liếc nhìn lại phần dự đoán tử vi của mình. Tôi nghĩ về nó một lúc, thấy các con số trên đồng hồ đã nhảy sang 12:30. Cuối cùng tôi ra khỏi giường. Sàn gỗ cứng lạnh ngắt, nhưng tôi không ngại vì đã có đôi dép đi trong phòng ngủ. Tôi đi thực hiện một sứ mạng. Tôi nhón chân đi ngang qua phòng và mở ngăn kéo cuối cùng của tủ đồ. Nằm ẩn dưới những cái áo thun kiên- nhẫn- chờ- mùa- hè là một hộp đựng văn phòng phẩm cũ có nắp vàng chạm nổi. Tôi kéo cái hộp ra và trở lại giường. Rất nhẹ nhàng, tôi mở nắp hộp. Bên trong là tất cả những kỷ vật của đời tôi với Garth. Chủ yếu là tôi đã cắt từ báo trường ra. Tôi cất lại tất cả những gì từng được viết về Garth. Có một bài báo viết về việc anh ta tranh cử vào hội đồng học sinh. (Anh ta không trúng cử, nhưng không hề xấu hổ tí nào.) Một bài khác có kèm ảnh anh ta đang ngồi trên ghế sau khi bị ra khỏi sân vì phạm quá nhiều lỗi trong một trận bóng rổ. Nhưng cái mà tôi thích nhất là ảnh chụp hai chúng tôi. Tấm ảnh chụp mùa thu vừa rồi, trong lễ gặp mặt các học sinh đã tốt nghiệp. Tay Garth quàng qua vai tôi. Anh ta cười với máy ảnh. Tôi thì mỉm cười với anh ta. Khuôn mặt tôi đầy vẻ yêu thương, có mù cũng thấy được điều đó. Nhưng trừ vẻ mặt tôi, mọi thứ trong tấm ảnh đều là giả tạo. Tấm ảnh trên tờ Emerald Times là sự trả thù Tanya của Garth. Bằng chứng thực tế rằng anh ta không quan tâm đến chuyện bị nó bỏ. Và khi Tanya trông thấy bức ảnh chụp Garth choàng tay ôm một cô gái khác trên trang nhất tờ báo trường, nó đã làm đúng theo những gì mà Garth muốn. Nó bò về với anh ta. Sao mình còn giữ những thứ này nhỉ? Tôi vừa tự hỏi vừa nhìn chằm chằm xuống nụ cười đắc thắng của Garth. Đến tận bây giờ, nhìn tấm ảnh đó vẫn làm tim tôi thắt lại đau đớn. Không phải đau vì mất Garth - mà đau là vì tôi đã quá ngu ngốc. Ngay từ đầu đáng ra tôi phải đủ thông minh để thấy Garth là đồ cặn bã. Lá số tử vi của mình nói đúng, tôi nghĩ. Tôi chưa thật sự hướng tới phía trước. Chừng nào tôi còn bám lấy những kỷ niệm về Garth là tôi vẫn còn đang sống trong quá khứ. Lần này khi ra khỏi giường, tôi đút chân vào đôi dép lông đỏ. Tôi còn mặc cả áo choàng vải bông xù dày. Rồi tôi nhón chân đi xuống lầu, cẩn thận không đánh thức ba mẹ. Tôi không muốn phải giải thích với mẹ tại sao tôi lại lang thang khắp nhà lúc nửa đêm với một cái hộp đầy trong tay. Nhưng tôi đã biết mình phải làm gì. Tôi đi về phía bếp và mở nắp thùng rác. Tôi trút hết cái hộp đựng những kỷ vật về Garth vào thùng. Quá khứ đã chết. Đã đến lúc chôn nó đi. Tôi lấy một cái xẻng nhỏ trong ngăn kéo bếp cẩn thận ấn từng bức ảnh Garth xuống bên dưới đống bã cà phê ướt.
- HAI DEAN Song sinh (21.5 - 20.6) Khởi đầu mới mẻ! Cơ hội mà bạn mong đợi đang đến gần. Giờ là lúc bạn sửa lại những sai lầm cũ. Tuy nhiên, đừng để cho lòng nhiệt tình dẫn bạn đi chệch hướng. Khi thấy nghi ngờ, hãy thong thả. "Trông tớ như thằng thộn ấy," tôi nhìn mình trong gương phòng tắm nói. Tôi đã cố gắng đút ngón tay vào giữa cái cổ áo sơ mi quá chật với quả táo Adam mà không được. Ăn mặc trang trọng thế này làm gì nhỉ? Các bài quảng cáo trên tạp chí hẳn là có đông đảo độc giả tin rằng bộ xmôking sẽ làm một người đàn ông trông có vẻ lãng mạn. Nhưng tôi nghĩ nó hạn chế khả năng của đàn ông, đó là còn chưa nói tới ý thích, tới chuyện thở. "Trông cậu hơi không thoải mái," John Muirhead, bạn thân của tôi, nói từ ngoài cửa. Điểm trung bình của John là 4.0. Nó thích dùng những kiểu từ mà tôi thường chỉ gặp trong kỳ thi môn tiếng Anh. "Tớ nghĩ tớ đang bị siết cổ đến chết," tôi rên rỉ. "Trông anh giống đầu ba bị," em trai tôi, Randy, hét lên phụ họa từ phòng nó. "Óc ba bị," Roy, thằng anh sinh đôi của nó, chỉnh lại. Tôi có thể nghe thấy âm thanh kỳ cục nghẹn trong họng John bên kia cửa. Tôi đoán là vì nó đang cố không cười. Vì lý do gì không biết, nó thấy hai thằng em tôi vui vô cùng tận. Chắc chắn là vì nó không phải sống với chúng nó. "Trông cậu giống bù nhìn thật đấy Dean," John nói. "Chắc cậu được làm bằng gỗ và đang ngồi trên đầu gối của một người biết nói tiếng bụng." "Dean bù nhìn!" Roy hét. Tôi nghe một trận cười rúc rích. Hay thật. Từ giờ tôi sẽ phải mang cái tên "Dean Bù nhìn" ít nhất là sáu tháng nữa. "Cám ơn cậu nhiều đấy John," tôi cằn nhằn. "Không dám," John nói. Rốt cuộc tôi cũng nhét được ngón tay vào trong cổ áo sơ mi. Tôi kéo nhẹ nó ra. Cái nơ con bướm tôi phải mất hai mươi phút vừa rồi mới chỉnh được lại lệch đi - nhưng ít nhất thì tôi cũng có thể thở được. Chắc chắn là phải có bí quyết gì đó với cái này, tôi nghĩ khi đánh vật bắt cái nơ khuất phục. Một điều gì đó mà đàn ông toàn nhân loại đều biết trừ tôi. Ngay lúc này tôi ước gì mình đã mua cái nơ con bướm kẹp mà tôi thấy ở chỗ cho thuê xmôking. Tôi rên rỉ. "Làm sao mà tớ lại đi nghĩ là tớ muốn ăn mặc trang trọng cơ chứ?" tôi hỏi John. "Cậu nhắc tớ nhớ lại được không?" "Không một người đàn ông Mỹ khỏe mạnh nào muốn ăn mặc trang trọng cả," John khẳng định. "Cậu đã sẵn sàng hy sinh để không mất cơ hội tốt nhất mời Natalie Taylor đi chơi." John nói đúng, dĩ nhiên. Không phải là tôi định thừa nhận một lần nữa nó lại đọc được suy nghĩ của tôi. Ngày Valentine có vẻ là cơ hội lý tưởng nhất để tiến lại gần Natalie. Tôi đã muốn đưa cô ấy đi chơi mấy tháng rồi, suốt từ khoảnh khắc tôi thấy cô ấy trong
- tiết Anh văn đầu tiên. Cô ấy đang cười khi nghe ai đó nói đùa ngay trước khi tôi bước vào lớp. Đôi mắt to, nâu ấm áp và cởi mở - dù không nghe thấy câu nói đùa, tôi vẫn thấy muốn cười cùng cô ấy. Đây chính là cô gái mà mình muốn biết rõ hơn, tôi nghĩ. Không may cho tôi, tôi không đủ can đảm để làm gì tiếp sau sự hấp dẫn ban đầu ấy trong suốt một thời gian khá lâu. Tôi không muốn làm mọi việc một cách vội vã. Tôi chưa từng làm như thế bao giờ. Tôi thích hành động khi cảm thấy đã có nền tảng vững chắc. Nếu không, tôi sẽ biết cảm giác sẽ thế nào khi tôi ngã. Mẹ tôi nói chuyện tôi không vội vàng lao vào mọi việc là một phẩm chất tốt. "Chậm và chắc sẽ thắng cuộc đua, Dean ạ." Mẹ tôi có đâyf những câu nói sáo rỗng cũ rích. Hầu như trong mỗi hoàn cảnh bà đều có một câu. Nhưng trong chuyện Natalie Taylor, không những đã thua trong cuộc đua, tôi thậm chí còn không tham gia vào sân chơi. Đúng lúc tôi có đủ dũng khí để rủ Natalie đi chơi thì có một sự xao lãng nhỏ. Sự xao lãng có tên là Garth Hunter. Rồi tôi phải chờ ba tháng để Natalie nhớ lại được là tôi tồn tại. Tôi chờ thêm một tháng nữa mới rủ cô ấy đi chơi - chỉ để đảm bảo rằng không có bất kỳ chuyện gì sau cơn sốt bám theo mối quan hệ ngắn ngủi của cô ấy với Garth. Cuối cùng tôi quyết định không thể chờ qua lễ Valentine được nữa. Nhưng bây giờ, Ngày Valentine đã đến đây rồi, mà tôi thì đứng nhìn mình chòng chọc trong gương nhà tắm, lo lắng vô cùng. "Thôi nào Dean," John gọi. "Cậu cũng phải ra khỏi đó chứ." Tôi bước ra hành lang. "Này, trông cậu không tệ lắm đâu," John nhận xét. Nó nghiêng đầu sang một bên như đang xem xét một thí nghiệm khoa học. "Khăn thắt lưng dễ thương." Tôi quẹt ngang qua nó trên đường trở lại phòng ngủ. "Cám ơn." Tôi vớ cái bóp trong ngăn kéo tủ nhét vào túi quần. "Rồi có ngày cậu sẽ phải mặc tất cả những cái của nợ này. Khi đó sẽ tới phiên tớ tra tấn cậu bằng những nhận xét ác ý." John ngồi phịch xuống giường tôi. "Tớ mặc xmôking á? nó chế nhạo. "Không đời nào!" Tôi quay người nhìn nó. "Đừng bao giờ nói không bào giờ. Cứ thử gặp một cô nàng phù hợp xem." John nghiên cứu hoa văn trên tấm khăn trải giường. "Tớ không nghĩ là có một cô nàng phù hợp dành cho tớ." Giỏi lắm Dean, tôi tự mắng mình. Mày cứ phải nhắc John nhớ nó là Người Cô Đơn ở Seattle này sao. Không may cho John, nó là kiểu người trông giống như đạt 4 điểm trung bình. Ý tôi không phải nó là một thằng hoàn toàn lập dị. Nhưng nó gặp vấn đề nghiêm trọng về tóc. Đỉnh đầu nó lúc nào trông cũng giống như vừa bị sét đánh. "Dean, gần bảy giờ rồi đấy," tiếng mẹ tôi vang dọc hành lang. Sự có mặt của mẹ chấm dứt cuộc trò chuyện của John và tôi. "Và đừng quên cái này." Mẹ chìa ra một cái hộp
- nhỏ. Ban ngày, mẹ tôi là người quyền cao chức trọng trong ngành quảng cáo. Nhưng hễ về đến nhà là mẹ thay ngay bộ vét ra mặc quần jean áo thun. Nhân dịp Valentine, tối nay mẹ mặc quần thể thao đỏ và chiếc áo thể thao tím vàng của Trường đại học Washington Huskies. Mẹ cầm hộp nhựa, trong đó có vòng hoa tay cho Natalie. Mẹ đã khăng khăng bắt để cái vòng hoa trong tủ lạnh, hình như là cách tốt nhất để giữ cho nó tươi. Nhưng suốt cả ngày mẹ cứ sợ là tôi sẽ đi mà quên mất hoa. Cứ như thật ấy. Mẹ sững lại một cái khi thấy tôi trong bộ xmôking đắt tiền, chưa nói tới bất tiện, đi thuê. Có một vẻ giống như mơ màng trong mắt mẹ. Dứt khoát là một khoảnh khắc Kodak. Đúng lúc đó thằng em Randy của tôi thò đầu qua cửa phòng nó. "Trông Dean giống bù nhìn," nó thông báo. "Mẹ nghĩ trông anh ấy tuyệt lắm," mẹ tôi đáp. "Mẹ là mẹ. Mẹ phải nói thế thôi," Randy đáp, lè lưỡi ra với tôi. "Nhà chỉ có đủ kem để chia cho anh John nữa thôi." Bây giờ cho đến lúc xuất phát, tôi đi từ cảm giác hồi hộp sang kinh hãi. Tôi đã muốn đi chơi với Natalie từ rất lâu rồi, nhưng lỡ có chuyện gì thì sao? Đôi khi, mong chờ một sự kiện tốt hơn chính bản thân sự kiện ấy. Không phải là tôi thật sự nghĩ rằng sắp có vấn đề. Không phải với Natalie Taylor. "Vậy là," tôi nói. "Chắc tốt nhất là con nên đi thôi?" Nhưng chân tôi không nhúc nhích. John chỉ. "Cửa đằng kia kìa." Mặt nó nở nụ cười tự mãn của một kẻ không phải dành năm tiếng đồng hồ sắp tới để chuyện phiếm trong lần hẹn đầu. Tôi lấy chìa khóa xe trong tủ. "Kể từ giờ phút này, tớ sẽ coi việc tìm cho cậu một cô nàng cùng đi dự dạ hội là ưu tiên hàng đầu," tôi bảo John. "Chúc vui vẻ, con trai," mẹ tôi gọi với theo khi tôi đi dọc hành lang. "Mẹ sẽ cố không quá đa cảm và sẽ thức chờ con về." Roy thò đầu ra khỏi phòng nó. "Chúc buổi tối tốt lành, óc bù nhìn," nó gọi. Tôi tự hỏi không biết những thằng con trai khác có đủ may mắn mà có được một gia đình đầy yêu thương như thế này không hay tôi là thằng duy nhất. "Dean," mẹ tôi gọi ngay trước lúc tôi bước ra khỏi nhà. "Con có quên gì không?" Tôi dừng lại và kiểm tra lướt qua danh sách trong đầu. Xmôking. Chìa khóa xe. Tiền. Vòng hoa... Ối trời. Tôi quên biến mất không mang cái hộp đựng vòng hoa đeo tay của Natalie. Đi ngược lên gác về phòng, tôi nghe tiếng cười của John - cùng tiếng cười của tất cả mọi người trong nhà. "Anh không tin nổi chuyện này đấy," mấy tiếng đồng hồ sau tôi nói. Natalie và tôi đang đứng gần cửa vào phòng thể dục của trường Emerald, dưới một hàng rào mắt cáo bằng gỗ trang trí hoa hồng đỏ. Gần đó, một cái máy cát-xét phát ra tiếng chim. Tôi đoán tiếng hót líu lo cốt để giúp tạo cảm hứng, nhưng tôi vẫn buồn cười không
- chịu được. Nhất là với tiếng trống của Ginger Ross, ban nhạc chơi trong buổi khiêu vũ, nện ầm ầm làm nền. "Anh không tin nổi là anh lại để em thuyết phục chụp ảnh," tôi nói tiếp với Natalie. "Em không tin nổi là anh lại trẻ con trong chuyện này đến thế," em đáp. Tôi cúi nhìn em, cố nghĩ ra một câu đối đáp sắc sảo. Đúng lúc ấy thì đèn chớp lên. "Ồ, tuyệt lắm," người thợ chụp ảnh kêu lên. "Đấy, thấy chưa," Natalie luồn tay vào cánh tay tôi nói. "Đâu đến nỗi nào, đúng không?" "Không trừ khi em lo lắng về những đốm sáng khổng lồ trước mắt anh. Natalie cười. Tiếng cười nhẹ nhàng thanh thản. Cho đến giờ, buổi tối của chúng tôi trôi qua hết sức tốt đẹp. Natalie và tôi chuyện trò đùa giỡn cứ như đã biết nhau từ nhiều năm rồi. Tôi biết là mọi chuyện sẽ diễn ra hết sức tốt đẹp ngay từ lúc đón em. Trông Natalie thật lộng lẫy. Em mặc đầm đen tuyệt đẹp được may bằng loại vải không-đến-mức- nhìn-xuyên-qua-được. Cái đầm khiến tôi muốn nhìn Natalie lần thứ hai. Rồi thứ ba. Và thứ tư. Thật ra, tôi sững sờ trước vẻ đẹp của Natalie đến mức suýt quên đưa cho em vòng hoa đeo tay. Tôi đã hơi lo lắng một chút về vòng hoa. Những nụ hồng đỏ và hoa baby trắng thì không được độc đáo lắm. Nhưng cuối cùng hoa ra ra lại cực kỳ đẹp. Vòng hoa đeo tay hợp với chùm nụ hồng cài trên mái tóc búi cao của em. "Được rồi," người thợ chụp ảnh gọi to lên trên tiếng hót giả chim líu lo. "Sẵn sàng chụp tấm thứ hai nào." "Cười với con chim non nào," tôi thì thầm. "Cười với con chim non nào," người thợ chụp ảnh kêu to. Như nghe được ám hiệu, tiếng chim trong cái băng bắt đầu hót như điên. Lần này cả Natalie và tôi cùng phá lên cười khi đèn chớp. "Em ước gì Jayne ở đây chứng kiến chuyện đó," mấy phút sau Natalie nhận xét. Chúng tôi ngồi bên một bàn nhỏ được chiếu sáng bằng ngọn nến hình trái tim. Ban nhạc đang nghỉ giải lao nên Natalie và tôi đi dạo và uống rượu pân. "Jayne," tôi nói. "Em nói Jayne Engerman ấy à?" Natalie gật đầu. "Tối nay cô ấy không ở đây à?" Natalie nhấp một hớp pân lắc đầu. "Ước gì nó ở đây. Em thề là đôi khi em nghĩ bọn con trai ở Emerald chắc phải bị rối loạn sự chú ý hay gì đó. Không cậu nào từng nhận ra nó thật sự tuyệt vời đến mức nào." "Này, đừng có nghĩ là em có thể đổ lỗi mọi chuyện cho con trai nhé," tôi phản đối, thấy cần phải bảo vệ phái mình. Dĩ nhiên không phải là Natalie nói không đúng về nhiều đứa con trai. Nhưng tôi khó mà chấp nhận được những nhận xét trách cứ kiểu như thế. Tôi sẽ bị tống cổ ra khỏi hiệp hội testosterone mất. "Anh biết một đứa cực kỳ tuyệt vời," tôi nói tiếp. "Và không một cô nàng nào từng chú ý đến nó cả."
- "Thật á? Ai vậy?" Natalie hỏi, mắt lấp lánh. "John Muirhead." "John Muirhead thông minh nhất toàn nhân loại ấy à?" "Chính nó đấy. Thật tình cờ là nó cũng thích hẹn hò đi chơi. Nhưng không cô nàng nào mà anh biết thèm để mắt tới nó" "Em cá Jayne sẽ để mắt," Natalie thách thức. "Nó cũng thông minh y như cậu ta vậy. Dám chắc là hai đứa nó có nhiều điểm chung. Em cá là mình chỉ cần đưa chúng nó lại với nhau là chúng nó sẽ chết mê chết mệt nhau cho mà xem." "Thế thì thật buồn cười," tôi nói. "Em không thể lên kế hoạch cho tình yêu sét đánh được." Dĩ nhiên, John và Jayne đã biết về nhau - tôi chắc là hai đứa đã từng cùng học vài lớp nâng cao rồi. Natalie nhìn tôi qua miệng ly, mắt em đang cười. "Chết nhát." Cái tính chậm chạp vững vàng của tôi có một tật rất lớn. Tôi không tài nào cưỡng được sự thách thức. "Rồi, cá đi," tôi nói. Xét cho cùng, tôi có gì để mất đâu? Điều tệ nhất có thể xảy ra là bốn chúng tôi đi chơi chung mà Jayne và John chẳng thèm để ý gì đến nhau. "Em định làm thế nào?" tôi hỏi. Natalie suy nghĩ câu hỏi một lát. Tôi nghe tiếng ban nhạc đã bắt đầu chơi lại. Natalie gõ chân theo nhịp trống. "Trưa mai khoảng một giờ, Jayne và em sẽ đi uống cà phê," cuối cùng em trả lời. "Nếu hai anh cũng tình cờ có mặt ở quán cà phê," cuối cùng em trả lời. "Nếu hai anh cũng tình cờ có mặt ở quán cà phê - thì trông có vẻ sắp đặt quá không?" "Anh nghĩ là không đâu," tôi nói, đầu nghĩ tới nghĩ lui. "Nhất là nếu các em đến tiệm Bob's Buzz Stop." "Cà phê ở Café Luna ngon hơn," Natalie cho tôi biết. "Nhưng em nghĩ em có thể chịu đựng Bob's Buzz Stop vì một tình yêu đích thực." "Rồi, vậy là mình thỏa thuận nhé. Một giờ mai ở Bob's Buzz Stop." Natalie gật đầu. "Tuyệt. Nếu chúng nó tâm đầu ý hợp, tất cả các chiều chủ nhật còn lại trong tháng anh sẽ phải đưa em tới Luna." "Nếu không, em sẽ phải trả tiền," tôi nói. Hay quá đi mất. Natalie đã lên kế hoạch gặp lại tôi. "Bắt tay nào," Natalie chìa tay qua bàn nói. Tôi nắm lấy tay em. Ngón tay em lạnh ngắt vì cầm ly rượu pân có đá.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Yêu một cô nhóc
17 p | 61 | 8
-
Truyện ngắn Yêu một cô nhóc
11 p | 63 | 5
-
hẹn hò theo kiểu của em: phần 2 - nxb văn học
196 p | 40 | 4
-
Em yêu anh mù quáng
6 p | 86 | 4
-
Nếu, Vì và Mặc Dù...
7 p | 57 | 4
-
Nếu, Vì và Mặc Dù
8 p | 50 | 4
-
Từ nơi hoang vắng
6 p | 70 | 4
-
Từ trái tim đến trái tim
6 p | 94 | 4
-
Tình trai bao
13 p | 62 | 4
-
Anh giận em chỉ vì ..anh yêu em
4 p | 101 | 3
-
Vì sao em yêu anh? - Kì 1
14 p | 43 | 3
-
Yêu Dấu Tan Theo
5 p | 45 | 3
-
Bởi vì Trái đất tròn mà!
31 p | 81 | 3
-
Em không đá Anh, vì....
10 p | 51 | 3
-
Bài toán Tình yêu
9 p | 90 | 2
-
Khi tình yêu khởi nguồn từ tình bạn
8 p | 45 | 2
-
Yêu chầm chậm
3 p | 82 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn