


Lời tâm sự của Diễm được viết ra giấy - Ảnh: Tấn Thi |
Tháng 11-1988, Nguyễn Bích Diễm chào đời trong niềm hạnh phúc của một đôi vợ chồng nghèo ở thôn 3, xã Cư Êbua (TP Buôn Ma Thuột, Đắc Lắc). Thế nhưng niềm vui ấy chẳng được bao lâu, khi vừa tròn 3 tháng tuổi, sau một trận sốt Diễm đã bị liệt toàn thân.
Di chứng căn bệnh đã khiến miệng Diễm méo xệch, lưỡi cứng đơ phát âm rất khó khăn, duy chỉ có bộ não của em thì phát triển hoàn toàn bình thường. Ngày ngày nằm oặt oẹo trước hiên nhà nhìn các bạn cùng trang lứa cắp sách đến trường mà Diễm ứa nước mắt. May cho em, đến năm 1998, khi dự án y tế Hà Lan - Việt Nam đến làm việc tại Buôn Ma Thuột, Diễm được các chuyên gia nước ngoài tận tình hướng dẫn các bài tập phục hồi chức năng tại nhà. Sau gần hai năm tập luyện kiên trì với không biết bao nhiêu lần té ngã, tê buốt toàn thân, cuối cùng em cũng tự đứng được, rồi chập chững đi được trên chính đôi chân tật nguyền của mình. Niềm vui của gia đình như được nhân đôi khi Diễm bập bẹ đòi ba mẹ cho đi học.
Ông Nguyễn Ngọc Quang, phó giám đốc Sở GD-ĐT Đắc Lắc, cho biết sở cũng vừa nhận được thông tin về trường hợp của em Diễm. “Dẫu bị tật nguyền nhưng em vẫn cố gắng vượt lên số phận để học tập và đạt thành tích tốt là rất đáng biểu dương và khuyến khích em tiếp tục đi học. Tuy nhiên do quy chế nên không thể tuyển em vào các trường THPT được. Sở sẽ xem xét giới thiệu em về học hệ bổ túc tại Trung tâm Giáo dục thường xuyên tỉnh” - ông Quang nói. |
Diễm bất chấp những mỉa mai châm chọc kiểu trẻ con của bạn bè, quyết tâm học thật giỏi để chứng minh mình không phải là người tàn phế. Và rồi với nghị lực cùng trí thông minh, Diễm đã gây bất ngờ cho gia đình, thầy cô và bè bạn. Liên tục trong chín năm liền, năm nào Diễm cũng đạt danh hiệu học sinh giỏi. Không những thế em còn là học sinh giỏi văn cấp thành phố năm lớp 9 vừa rồi.
Những tưởng với nghị lực, quyết tâm cùng với thành tích học tập đó, cô bé tật nguyền Nguyễn Bích Diễm sẽ tiếp tục lập nên “kỳ tích” ở những năm học THPT để tiếp tục nuôi dưỡng ước mơ trở thành bác sĩ. Nhưng thực tế trớ trêu khi quy chế của ngành giáo dục không cho phép em vào học các trường THPT vì đã quá tuổi.
Anh Hải nghẹn ngào: “Sau khi được xét tốt nghiệp THCS (loại giỏi), Diễm lao vào ôn luyện để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10. Thế nhưng bao nhiêu háo hức, hi vọng của cháu đã tắt ngúm khi không có trường nào chịu nhận hồ sơ vì Diễm đã quá tuổi quy định. Lên Sở GD-ĐT hỏi thì được giới thiệu về Trung tâm Giáo dục thường xuyên tỉnh để học hệ bổ túc. Tuy nhiên ở đây cũng không đồng ý nhận vì lý do cháu là người khuyết tật, mà trung tâm lại chưa có giáo viên dạy học sinh khuyết tật!”.
Khi gặp chúng tôi, gương mặt nhăn nhúm của Diễm rạng rỡ hẳn lên. Phần vì bị tật, phần vì xúc động Diễm không thể phát âm được tròn tiếng, đành phải lấy giấy bút viết ra ý mình muốn nói. Diễm muốn và khao khát được đi học tiếp để lấy kiến thức bù đắp khiếm khuyết do bệnh tật của mình. Diễm muốn học thành tài để tự nuôi sống bản thân, để đỡ đần ba mẹ. Diễm muốn học ngành y để chữa bệnh, cứu người... Diễm tự tin khẳng định: “Nếu được đi học, em sẽ cố gắng học thật tốt, học hơn các bạn bình thường!”.
