intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Trang Tử Tam Kiếm

Chia sẻ: Dongthao_1 Dongthao_1 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:278

73
lượt xem
9
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Hồi 1 - Tây Hồ Khán Mai Vũ Mới cuối giờ thìn mà tầng ba của Tây hồ đại tửu lâu đã đầy ắp tửu khách. Ngoài kia trời vẫn mờ mịt vì cơn mưa phùn lạnh lẽo. Hàng năm, vào khoảng trung tuần tháng sáu, khu vực trung và hạ du Trường giang thường có những trận mưa phùn kéo dài cả tháng. Đây cũng là lúc hoa mơ nở rộ nên người đời gọi hiện tượng này là mai vũ. Đó là lý do vì sao nhân sĩ Hàng Châu tụ tập trên tửu lâu này. Trời u ám,...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Trang Tử Tam Kiếm

  1. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa Trang Tử Tam Kiếm Tác giả: Ưu Đàm Hoa Thể loại: Truyện Kiếm Hiệp Website: http://motsach.info Date: 30-October-2012 Trang 1/278 http://motsach.info
  2. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa Hồi 1 - Tây Hồ Khán Mai Vũ Mới cuối giờ thìn mà tầng ba của Tây hồ đại tửu lâu đã đầy ắp tửu khách. Ngoài kia trời vẫn mờ mịt vì cơn mưa phùn lạnh lẽo. Hàng năm, vào khoảng trung tuần tháng sáu, khu vực trung và hạ du Trường giang thường có những trận mưa phùn kéo dài cả tháng. Đây cũng là lúc hoa mơ nở rộ nên người đời gọi hiện tượng này là mai vũ. Đó là lý do vì sao nhân sĩ Hàng Châu tụ tập trên tửu lâu này. Trời u ám, mặt nước Tây hồ nổi sóng. Ngọn cô sơn giữa hồ ẩn hiện, huyền hoặc như núi Bồng Lai ngoài Đông hải. Cảnh vật kỳ tú này có thể khiến bậc tao nhân mặc khách ngắm nhìn suốt ngày mà không biết chán. Trong hơn trăm tửu khách có mặt hôm nay chẳng có mấy người đáng mặt thi nhân. Nhưng dẫu sao thì những vò rượu Thiệu Hưng lâu năm, thơm phức cũng khiến một số đông người ngỡ mình là Lý Bạch. Phần lớn thực khách là đám thiếu niên thế gia công tử, tuổi trên dưới đôi mươi. Họ là con cháu của các bậc quyền quý, các nhà đại phú ở Hàng Châu. Cũng có vài chàng hiệp sĩ vai mang bảo kiếm, y phục diêm dúa,mặt mũi lạnh lùng cao ngạo. Nhưng lạ thay, đám công tử coi trời bằng vung này hôm nay lại rất đạo mạo và nghiêm túc. Họ chậm rãi nhâm nhi những hớp rượu nhỏ, say sưa ngắm cảnh Tây hồ, đầu gật gù đắc ý với những vần thơ ngẫu hứng. Khi đã chắc mẩm mình đã tìm ra câu tuyệt cú, họ bèn đọc lên để bằng hữu cùng bình phẩm bàn luận. Giọng ngâm trầm bổng, trau chuốt và hơi lớn quá mức cần thiết. Mắt họ liếc về chiếc bàn kê sát lan can phía tây. Nữ lang áo vàng kia chính là đích ngắm, là thần tượng mà mỗi người gỉn gấm nỗi niềm. Tây hồ tiên nữ Dư Tiểu Phàm tuổi mới đôi mươi, nổi tiếng là đệ nhất nữ nhân vùng Giang Nam. Nàng còn nổi tiếng bởi pho Việt Nữ Kiếm ảo diệu và lợi hại phi thường. Nhưng thực ra bản lãnh nàng chỉ thuộc hàng nhị lưu trong võ lâm. Mọi người nể sợ Dư Tiểu Phàm vì nàng quá xinh đẹp và cũng vì nàng là ái nữ của Giang Nam thần kiếm Dư Tâm Nhiên. Dư lão không những là cao thủ số một vùng Hoa Nam mà còn là một đại tài chủ có gia tài cự vạn. Được lọt vào mắt xanh của một nữ nhân tuyệt sắc và giàu có là mơ ước của bất cứ nam nhân nào. Nhưng rất tiếc, Dư Tiểu Phàm lại chẳng hề để ý tới ai cả. Nàng là người con gái tinh ranh, ngang ngạnh và tàn nhẫn Nàng vẫn thường ban phát những nụ cười, những ánh mắt mê hồn và thỉnh thoảng buông ra những câu nói bâng quơ khiến người nghe ngượng ngùng và bối rối. Đã có mấy chàng công tử bị nàng trêu ghẹo, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất. Nhưng sau đó, họ lại tiếp tục nhìn nàng bằng cặp mắt si dại, tôn thờ. Hôm nay cũng vậy, Dư Tiểu Phàm đến đây không phải là vì cảnh đẹp của Tây hồ trong mùa mai vũ. Nàng đến chỉ để nghe Trang 2/278 http://motsach.info
  3. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa những câu thơ ngớ ngẩn của đám thanh niên. Nàng đóng kịch rất giỏi nên chỉ mỉm cười khuyến khích, nhưng khi về đến Dư gia trang, nàng sẽ đọc lại tất cả cho phụ thân và đám tỳ nữ nghe. Họ sẽ cùng nàng ôm bụng cười thỏa thích. Tuy nhiên, giờ đây lòng nàng không được vui. Đôi mắt phượng thường liếc về phía một chàng thư sinh áo vải trắng tinh. Bàn của chàng ta chỉ cách nàng có hơn một trượng nhưng chưa một lần chàng ta nhìn nàng. Dư Tiểu Phàm không chấp nhận được cái gã học trò kia đui mù nên không biết rung động trước nhan sắc thiên kiều bá mị của mình. Nàng cố tình hắng giọng, bật cười khúc khích. Tiếng cười trong trẻo như ngọc vỡ làm xao xuyến cử tọa nhưng chẳng thể khiến chàng thư sinh quay lại. Dư Tiểu Phàm hậm hực nhìn mãi, cố chờ đợi một chút lưu ý của đối phương. Và càng nhìn lâu, nàng phát giác ra cảm giác rung động len lén dâng trong hồn. Chàng thư sinh tuổi đã gần tam thập, gương mặt nhìn nghiêng trông thanh tú và rắn rỏi lạ lùng. Đôi mắt sâu như mang nỗi buồn thăm thẳm, dõi nhìn bóng cô sơn trong làn mưa bụi. Thỉnh thoảng, bàn tay tả với những ngón thon dài, nâng chung rượu với động tác khoan thai, tao nhã một cách rất tự nhiên. Ngồi chung bàn với Dư Tiểu Phàm còn có hai ả tiểu tỳ thân tín Tiểu Yến và Tiểu Oanh đã cùng lớn lên với nàng trong Dư gia trang. Họ cũng xinh đẹp nhưng không thể so với Tây hồ tiên nữ. Tiểu Oanh tinh ý nhận ra tâm sự của chủ nhân. Nàng bực bội nói: - Tiểu thư để ý làm gì gã học trò ngu dốt ấy. Nếu gã là người thông minh thì đã không thờ ơ trước nhan sắc của tiểu thư. Dư Tiểu Phàm mỉm cười lắc đầu. Đúng lúc ấy, một chàng công tử mặc võ phục màu lam, bằng gấm Hồ Châu thượng hạng, ngất ngưởng đứng lên, bước lại phía bàn nữ nhân. Gã đã đủ say để có dũng khí đến hầu chuyện với người mình tôn thờ. Gã là Hàng Châu nhất long Du Tuấn Võ, nam tử của Du bá hộ, và là cháu quan tuần phủ. Với dung mạo khá anh tuấn và chút thanh danh trong võ lâm, họ Du là ứng cử viên sáng giá. Du Tuấn Võ đã uống hết một vò rượu năm cân nên không còn biết sợ là gì nữa. Gã hiên ngang vòng tay nói: - Tại hạ mạo muội xin được bồi tiếp tiểu thư vài chung rượu. Dư Tiểu Phàm đang trong tâm trạng xấu nên trút giận lên đầu họ Du. Nàng ranh mãnh hỏi: - Té ra công tử tửu lượng kinh nhân, đã cạn một vò mà còn có thể uống được nữa? Du Tuấn Võ huênh hoang đáp: - Được đối ẩm với nữ nhân thì Võ này dẫu có uống ngàn chung cũng chẳng say. Mọi người nhìn nụ cười trên môi Tiểu Phàm, biết ngay họ Du sắp gặp tai họa. Nàng lộ vẻ hân hoan: - Thật là đáng khâm phục! Hôm nay thiếp mới được chứng kiến bản lãnh bậc anh hùng. Nàng nhìn sang, cao giọng bảo gã tiểu nhị: - Ngươi mau đem ra một vò rượu quý năm cân để Du công tử thưởng thức. Tiểu Phàm không mời ngồi nên Tuấn Võ phải đứng. Dẫu đã say, nhưng khi thấy tiểu nhị đặt vò rượu trên bàn, gã cũng thức ngộ rằng mình đang tự Trang 3/278 http://motsach.info
  4. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa thắt cổ. Dư Tiểu Phàm bưng vò rượu trao tận tay gã. miệng mở một nụ cười mê hoặc: - Xin công tử uống cạn để thiếp được đại khai nhãn giới. Hàng Châu nhất long than thầm trong bụng, cười khổ nhận lấy, ngửa cổ uống cạn một vò. Dẫu đã cố tình để rượu trào ra áo nhưng số còn lại cũng khiến gã bổ nhào. Hơi rượu xông lên tận óc, gã mê man ngã khuỵu xuống, nằm dài trên sàn gỗ. Tay vẫn ôm chặt vò rượu, miệng lè nhè: - Tại hạ... đã... uống xong. Gã nói xong, lật ngang ngủ như chết. Tây hồ tiên nữ cười nửa miệng hỏi: - Chẳng hay còn bậc anh hùng nào muốn đối ẩm với tiện thiếp nữa không? Toàn trường lặng lẽ như tờ, giả như ngắm cảnh Tây hồ. Bất chợt, từ đầu cầu thang có giọng âm u cất lên: - Lão phu xin được hầu hạ nữ nhân. Câu nói chưa dút thì một bóng đỏ đã đến bên Tiểu Phàm. Đó là một lão già búi tóc theo kiểu đạo sĩ nhưng tấm đạo bào bằng tơ lại đỏ như máu, trước sau có hình bát quái thêu chỉ đen. Dung mạo xú ác của lão khiến nữ nhân kinh hãi, nàng cùng hai tỳ nữ lùi nhanh đến sát lan can. Đôi mắt lộ đỏ ngầu, chiếc mũi hếch to tướng, lởm chởm lông dài ló ra cũng như cái miệng nhỏ xíu kia đã đi vào truyền thuyết võ lâm. Hồng Bào tôn giả là một trong Ngũ đại hung thần, danh tiếng lẫy lừng hơn cả Giang Nam thần kiếm, thân phụ của Tiểu Phàm. Ngoài tính hiếu sát, lão còn là kẻ hiếu sắc, dâm ác phi thường. Cổ Hào hùng cứ ở Hồ Nam, chưa một lần đến Chiết Giang nhưng gương mặt quái dị là tiên chỉ mà ai cũng biết. Mọi người run rẩy, liếc quanh tìm đường tẩu thoát Tôn giả cười hô hố: - Chẳng lẽ lão phu không xứng hầu rượu với Tây hồ tiên nữ hay sao? Tiểu Phàm cố trấn tĩnh nói: - Tiền bối là bậc trưởng thượng, tiểu nữ không dám mạo phạm. Cổ Hao nhìn nàng bằng cặp mắt tà quái, dâm đãng. Ánh mắt lão khiến da thịt Tiểu Phàm nhột nhạt, rờn rợn. Lão gật gù bảo: - Dư nha đầu không những xinh đẹp mà cốt cách cũng phi phàm. Ta sẽ nhận nàng làm đồ đệ, chỉ ba năm là có thể ngạo thị giang hồ. Tiểu Phàm rùng mình lo sợ. Cả võ lâm đều biết lão có đến mấy chục nữ đệ tử và họ cũng chính là đồ chơi của lão. Nàng gượng cười: - Đa tạ lòng ưu ái của tiền bối. Tiếc là tiểu nữ đã có gia học họ Dư. Cổ Hào cười rộ: Trang 4/278 http://motsach.info
  5. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa - Chút võ nghệ tầm thường của Dư Tâm Nhiên nào có ra gì mà nàng nhắc đến. Ta đã quyết ý, nàng đừng phản kháng uổng công. Dư Tiểu Phàm biết không thể đấu dịu, nàng căm hận chỉ mặt lão ma: - Cổ Hao! Lão đừng tưởng có thể đem chút ác danh ra mà uy hiếp được bổn cô nương. Ta thà chết chứ không theo lão. Dứt lời, nàng rút kiếm ra chém liền, chiêu kiếm cực kỳ hiểm ác và nhanh nhẹn. Nhưng Hồng Bào tôn giả chỉ nhếch mép cười nhạt, vung song thủ giải phá. Tay áo lão như con linh xà quấn chặt lấy bảo kiếm, giật phăng khỏi tay Tiểu Phàm. Bàn tay tả điểm nhanh lên người nữ nhân. Tây hồ tiên nữ bị điểm trúng huyệt đạo, đứng im như tượng gỗ Đôi mắt đẹp tràn lệ, tỏa ánh bi phẫn, oán hận. Nàng bị phong tỏa cả á huyệt nên không thể chửi mắng được, cơn giận dữ làm phập phồng đôi ngực căng tròn. Cổ Hao cười dâm đãng, thò tay vuốt ngực nữ nhân. Dư Tiểu Phàm hổ thẹn đến mức chỉ muốn cắn lưỡi tự sát. Nhưng nàng tình cờ nhìn ngang qua vai lão ác ma, thấy chàng thư sinh ra dấu cố chịu đựng. Lão ma say đắm nghe cảm giác râm ran từ đôi nhũ phong truyền vào cơ thể, lửa dục bốc cao, tâm xao động khiến màn cương khí hộ thể mỏng đi. Đúng lúc ấy, chàng thư sinh lao đến như ánh chớp, vung chưởng giáng vào vai và lưng Cổ Hao. Lão ác ma bị đẩy văng vào vách lầu hướng bắc, máu miệng rỉ ra. hưng công lực lão vô cùng thâm hậu, lập tức gầm lên lao đến. Tiếc là đối phương đã ôm lấy Tiểu Phàm, nhẩy qua lan can lầu, lần lượt điểm chân lên mái ngói tầng hai, tầng một, rơi xuống đất và phi thân chạy thẳng. Hồng Bào tôn giả giận dữ đuổi theo, thấy gã áo trắng kia dù phải mang theo một người mà cước bộ vẫn nhanh như thiểm điện, lão thầm kinh hãi. Nhưng bản tính tự tôn, hẹp hòi không cho phép lão bỏ qua mối hận. Cổ Hao nghiến răng dồn toàn lực vào đôi chân, truy sát đến cùng. Bạch y thư sinh vượt qua khu rừng liễu ven hồ, chạy ngược vào thành. Chàng dùng một tay giải huyệt cho Tây hồ tiên nữ rồi hỏi: - Dư gia trang ở hướng nào? Tiểu Phàm e lệ đáp: - Công tử cứ chạy thẳng chừng hơn dặm nữa sẽ thấy bên tả có một tòa nhà lớn, trước cửa là hai con kỳ lân bằng bạch thạch. Tiếng quát tháo của Hồng Bào tôn giả ở phía sau không hề làm cho chàng thư sinh bối rối, hơi thở vẫn điều hòa. mắt nhìn thẳng, chân lướt nhanh như lưu thủy hành vân. Dư Tiểu Phàm nằm im trên đôi tay mạnh mẽ, say đắm ngắm nhìn gương mặt hiền lành của ân nhân. Nhịp chân rung động khiến da thịt cọ sát nhau, mang lại cảm giác hưng phấn. Tiểu Phàm buột miệng nói: - Thiếp là Dư Tiểu Phàm, dám hỏi đại danh công tử? Thư sinh điềm đạm trả lời: - Tại hạ là Tây Môn Sĩ Mệnh! Trang 5/278 http://motsach.info
  6. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa Lát sau Dư gia trang hiện ra. Sĩ Mệnh lao thẳng vào cánh cửa mở rộng. Đám gia binh vội ùa đến chặn đường Hồng Bào tôn giả. Cổ Hao điên cuồng vung chưởng đánh bạt bọn chúng ra. Chưởng kình của lão uy mãnh tuyệt luân, giết liền bốn gã áo xanh. Tiếng chuông báo động khua vang, Giang Nam thần kiếm cùng hai lão già râu tóc hoa râm vội chạy ra. Trước đó Tây Môn Sĩ Mệnh đã đặt Tiểu Phàm xuống thềm đại sảnh, lặng lẽ phi thân đi mất. Tây hồ tiên nữ ngỡ ngàng gọi theo: - Công tử! Nhưng chàng không hề quay lại. Tiểu Phàm tức tối dậm chân. Vừa lúc Dư trang chủ đến nơi, nàng bật khóc: - Cha! Lão ác ma kia định bắt hài nhi. Nhận ra Hồng Bào tôn giả. Dư Tâm Nhiên biến sắc, lạnh lùng bảo: - Phàm nhi yên tâm, để ta và nhị vị tiền bối đây đối phó. Cổ Hao đang tung hoành chém giết bọn tráng đinh, thấy Giang Nam thần kiếm bước đến, lão dừng tay nhảy lùi, quát vang: - Dư Tâm Nhiên, nếu ngươi không giao con gái và gã tiểu quỷ áo trắng kia ra, lão phu sẽ làm cỏ nơi này. Dư trang chủ không biết có sự hiện diện của Sĩ Mệnh, nhưng là người thâm trầm, ông đoán ra rằng có kẻ đã cứu ái nữ của mình. Trang chủ cười nhạt đáp: - Cổ Hao! Ngươi dám đến tận đây là coi như tận số rồi. ông phất tay ra hiệu, hai lão nhân mặc thanh bào ập đến như cơn lốc. Chưởng kình của họ tựa như bốn làn sương xanh nhạt phủ kín đối phương. Hồng Bào tôn giả vội múa tít song chưởng tấn công. Chưởng khí chạm nhau nổ vang rền, song phương đều lùi lại ba bước. Nhận ra lai lịch của đối thủ, Cổ Hao quát vang: - Thì ra Thanh Vụ song sát. Không ngờ hai lão lại đem thân nương nhờ dưới trướng họ Dư. Song sát vẫn ngậm tăm, lao vào tấn công. Thanh danh của họ tuy không lẫy lừng bằng Hồng Bào tôn giả nhưng xem ra bản lĩnh chẳng kém. Thanh Vụ độc chưởng tỏa mùi hăng hắc rất khó chịu, lại hùng mạnh như bão tố khiến Cổ Hao không dám coi thường. Lão đem pho Huyết Ma chưởng thành danh ra đối phó, dần dần chiếm được thế thượng phong. Nhưng Dư Tâm Nhiên đã nhập cuộc, thân hình ông bốc lên cao, hòa với kiếm quang bủa xuống đầu Cổ Hao. Lão ma thấy đối phương dùng phép ngự kiếm, hồn phi phách tán, dồn toàn lực vỗ hai đạo chưởng phong chống đỡ. Lão chặn được đường kiếm nhưng lại trúng một chưởng của song sát vào ngực. Cổ Hao cắn Trang 6/278 http://motsach.info
  7. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa răng chịu, lăn tròn trên mặt sân ướt át, phi thân đào tẩu. Những vết máu tươi để lại từng vũng chứng tỏ lão thọ thương rất nặng. Thanh Vụ song sát định đuổi theo nhưng Dư trang chủ không cho. Nhất sát hỏi: - Phải chăng trang chủ ngại gây oán với Huyết Y môn? Dư trang chủ gật đầu: - Đúng vậy! Lúc này chúng ta chưa đủ lực lượng để đối chọi với họ. Ông ra lệnh cho thu dọn chiến trường rồi cùng song sát trở vào trong. Cả ba không biết rằng trên tàn cây du rậm rạp cạnh tường nam có một bóng trắng ẩn nấp. Người này đã xem hết trận chiến và nghe cả những đối đáp của họ. Tây Môn Sĩ Mệnh buông mình xuống đất, lẩm bẩm: - Dư trang chủ luyện thành thuật ngự Kiếm là chuyện không ai ngờ được. Lại thêm hai lão ma Thanh Vụ song sát bên cạnh, xem ra hùng tâm của Giang Nam thần kiếm chẳng phải là nhỏ. Hôm ấy, thủ hạ của Dư gia trang bủa khắp thành Hàng Châu để tìm kiếm chàng công tử. Nhưng chàng ta đã biến mất và không ai biết đã đi về hướng nào. Dư Tiểu Phàm vùng vằng giận dỗi, trách móc đám thuộc hạ bất tài. Nhất sát Cù Quốc Nhân cười khà khà bảo: - Dư trang chủ là ân nhân của Cái bang, trong tay nắm lệnh phù trưởng lão, lo gì không tìm được? Tiểu thư có nóng ruột cũng vô ích thôi. Tiểu Phàm mừng rỡ, không còn phụng phịu nữa. Giang Nam thần kiếm nhíu mày nói: - Không hiểu Sĩ Mệnh là đệ tử của bậc kỳ nhân nào mà lại có thể đả thương Hồng Bào tôn giả và thoát đi một cách dễ dàng như vậy? Ngay bản thân ta. nếu phải ẵm Phàm nhi trên tay, cũng không thể chạy nhanh hơn Cổ Hao. Tây hồ tiên nữ bẽn lẽn cúi đầu, nhớ lại cảm giác ngọt ngào khi nằm trong vòng tay Sĩ Mệnh. Nhị sát Hướng Tâm Như ứng tiếng: - Chẳng lẽ đó lại là pho khinh công Xúc Địa Thành Thốn của Ngũ Hành lão nhân? Nhất sát bác ngay: - Không thể được, lão nhân đã hơn trăm tuổi, vắng bóng đã bốn chục năm nay, lẽ nào lại có truyền nhân nhỏ tuổi như vậy? Dư Tiểu Phàm cáo mệt, xin vào nghỉ sớm. Chờ nàng đi khuất, Dư trang chủ cười bảo: - Xem ra con bé cứng đầu này đã say mê chàng thư sinh thần bí kia. Trước sau gì nó cũng lén bỏ nhà đi tìm, nhị vị hộ pháp phải lưu tâm giùm ta mới được. Nhất sát cười đáp: - Trang chủ yên tâm, lão phu sẽ phái cao thủ theo hộ vệ. Trang 7/278 http://motsach.info
  8. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa Quả nhiên không ai hiểu con bằng cha mẹ. Mờ sáng hôm sau, Dư Tiểu Phàm dẫn theo hai tỳ nữ âm thầm rời khỏi Dư gia trang. Lúc tối nàng đã vào phòng của cha. trộm lấy Cái bang trúc phù. Với vật này, nàng có thể dò hỏi bọn hóa tử về tung tích chàng thư sinh áo trắng. Thực ra thì dẫu không có Trúc lệnh phù trong tay, đệ tử Cái bang cũng hết lòng tôn kính Dư tiểu thư. Năm năm trước, tổng đàn Cái bang gặp hỏa tai, Giang Nam thần kiếm đã tặng bang hội này một ngàn lượng vàng để tái thiết. Nghĩa cử này đã khiến Cái bang cảm kích, phong tặng danh hiệu trưởng lão danh dự cho Dư trang chủ. Trước tiên, Dư Tiểu Phàm đến phân đà Cái bang, yêu cầu phân đà chủ diều tra lộ trình của Tây Môn Sĩ Mệnh. Chỉ nửa canh giờ sau, lão đã phúc đáp rằng: - Chiều hôm qua. một nam nhân bạch y tuổi tam thập đã rời thành Hàng Châu qua cửa nam, vượt sông Tiền Đường, đi về hướng tây. Chàng ta cưỡi một con ngựa đen tuyền. Tây hồ tiên nữ mừng rỡ, thưởng cho gã phân đà chủ trăm lượng bạc rồi lên đường ngay. Nhưng tiếc rằng bọn hóa tử đã lầm lẫn, khiến Dư Tiểu Phàm đi sai đường. Thực ra sau khi rời Dư gia trang, Tây Môn Sĩ Mệnh đã trở về khách sạn thay áo rồi khoác bọc hành lý đi về hướng ngọn núi phía bắc Tây hồ. Chàng phi thân lên đỉnh ngọn núi thấp, tìm đến một ngôi đạo quán cổ kính. Tấm bảng trên cửa tam quan đã phai nhạt vì mưa gió, chỉ còn lờ mờ mấy chữ "Toàn Chân đạo quán." Sĩ Mệnh đứng trước cánh cổng đóng kín, gọi lớn: - Đại sư huynh! Tiểu đệ theo di mệnh của tiên sư đến bái kiến. Từ trong, một đạo sĩ già. tuổi độ bát tuần, râu tóc bạc trắng bước ra. Lão mở cửa. buồn rầu bảo: - Té ra ân sư đã tạo hóa. Sư đệ vào đi. Người này chính là Tùy Vân đạo trưởng, đại đệ tử của Thiên Hạc chân nhân. Sĩ Mệnh lặng lẽ đi theo lão vào căn trúc xá. mé hữu đại điện Đạo trưởng bảo sư đệ an tọa rồi hỏi: - Ân sư đã quy tiên lâu chưa? - Bẩm đại sư huynh, người đã khuất núi đúng đêm rằm tháng tư vừa rồi. Tùy Vân nhìn người tiểu sư đệ với vẻ yêu thương, chậm rãi nói: - Phải chăng ân sư đã dặn sư đệ đến đây gặp ta để hỏi về thân thế? Sĩ Mệnh cắn răng gật đầu: - Thưa phải, trước khi cưỡi hạc, ân sư mới thổ lộ rằng lai lịch của tiểu đệ rất bi thảm và có nhiều uẩn khúc Người dạy tiểu đệ đến gặp sư huynh để tìm hiểu. Tùy Vân đạo trưởng rót trà. nhấp một hớp rồi buồn bã kể lại chuyện hai mươi năm trước: Trang 8/278 http://motsach.info
  9. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa - Lệnh tôn nguyên là hình bộ thượng thư Tây Môn Thường, tham chính từ thời vua Minh Hiến tông. Đến năm Chính Đức thứ ba đời vua Minh Võ tông, thiên tử sủng ái tên yêu hoạn Lư Cẩn, người liền dâng sớ dàn hặc. Võ tông không nghe nhưng cũng chẳng trách phạt bậc trung thần. Từ đó họ Lưu đem lòng thù hận lệnh tôn. Năm sau, đê sông Hoài bị vỡ, thiên tử truyền chỉ phát chuẩn. Lưu Cẩn liền tiến cử lệnh tôn phụ trách việc này. Nào ngờ, đoàn thuyền từ Bắc Kinh xuôi nam, vừa qua khỏi Từ Châu đã bị tập kích. Hơn trăm tên bịt mặt võ công cực kỳ lợi hại đã lợi dụng bóng đêm, dùng thuyền nhỏ tấn công. Vì quá bất ngờ nên quan quân chẳng kịp trở tay. Ta vốn là bạn vong niên tri kỷ của lệnh tôn nên cũng đi theo hộ tống. Nhưng bản lãnh của bốn tên cầm đầu lợi hại phi thường, trong chớp mắt đã giết được lệnh tôn, lệnh mẫu. Ta cũng bị trúng một kiếm nên đành ôm sư đệ nhảy xuống sông đào tẩu. Năm ấy sư đệ đã bảy tuổi, nhưng vì bị một tên vung chưởng đánh phớt qua đầu nên mê man bất tỉnh, quên cả chuyện quá khứ. May nhờ tiên sư hết lòng cứu chữa nên mới thoát chết. Người lại yêu mến cốt cách của sư đệ nên mới nhận làm đệ tử. Tây Môn Sĩ Mệnh run rẩy gạt nước mắt hỏi: - Nhưng vì sao mãi đến hôm nay sư phụ mới cho tiểu đệ biết sự thực? Tùy Vân đạo trưởng thở dài: - Tên khốn kiếp Lưu Cẩn chính là kẻ chủ sự vụ huyết án bày. Bọn bịt mặt đêm ấy đã giết sạch quan quân, cướp đi hai vạn lượng bạc, phi tang thi hài phu thê hình bộ thượng thư và phao tin lệnh tôn cấu kết với cường đạo cướp bạc bỏ trốn. Lưu Cẩn vịn vào cớ này, hết lời sàm tấu. Minh Võ tông hôn ám liền nghe lời lão, xuống chỉ truy nã Tây Môn Thường. Do đó, ân sư và ta đâu dám cho sư đệ biết ẩn tình. Mãi đến năm ngoái vua Minh Thế tông mới xét lại vụ án, hủy bỏ hình phạt năm xưa. cho phép gióng họ Tây Môn được thi cử làm quan. Lưu Cẩn đã chết từ mười năm trước nhưng bọn bịt mặt vẫn vón đó, nhiệm vụ của sư đệ là tìm ra bọn chúng. Sĩ mệnh hỏi lại: - Đại sư huynh đã từng giao đấu với chúng, vậy có nhận ra chút manh mối nào không? Tùy Vân trầm ngâm: - Ta và tiên sư đã bàn bạc rất nhiều, cuối cùng kết luận rằng có bàn tay của ba trong số Ngũ đại hung thần Nhưng người thứ tư mới là kẻ đáng sợ, chỉ vài chục chiêu đã đả thương được ta. Sĩ Mệnh cười nhạt: - Tiểu đệ khổ luyện gần hai mươi năm nay, không sợ bất cứ ác thú nào. Chỉ cần bắt được một trong ba lão ác nhân, sẽ tra khảo ra những tên còn lại. Tùy Vân mỉm cười: - Ta biết sư đệ đã bẩm thụ hết chân truyền của tiên sư, võ công còn cao hơn cả ta. Nhưng nhớ câu "minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng." Bọn ác nhân đều cực kỳ gian xảo, thủ đoạn tàn độc, ti tiện. Sư đệ đừng chủ quan mà phụ lòng kỳ vọng của ân sư. Sĩ Mệnh toát mồ hôi, chỉnh sắc thưa: - Tiểu đệ nóng giận nên lỡ lời, thực lòng chẳng dám quên những lời giáo huấn của tiên sư. Trang 9/278 http://motsach.info
  10. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa Chàng phục xuống, lạy chín lạy, kính cẩn nói: - Không ngờ đại sư huynh lại là bằng hữu của tiên phụ cũng là người cứu mạng cho tiểu đệ. Chín lạy này để tỏ lòng kính ngưỡng. Nay sư phụ đã cưỡi hạc về trời, đại sư huynh chính là trưởng bối thay quyền, mong người hết lòng dạy dỗ. Tùy Vân đỡ chàng lên, ôm vào lòng, cười ha hả: - Ngày xưa. ngươi vẫn thường ôm cổ ta gọi bằng Mã bá bá. Không ngờ nay lại là bạn đồng môn. Đã đến bữa ăn chiều, Tùy Vân dọn cơm chay và rượu ngon cho hai người thù tạc. Sĩ Mệnh ở lại một đêm, ôm lấy đại sư huynh mà trò chuyện. Sáng ra. Tùy Vân trao cho đệ một thanh đoản kiếm rất kỳ lạ. Chuôi kiếm dài, lưỡi có bản lớn hơn trường kiếm, nhưng lại chỉ ngắn độ gang tay. Gần mũi kiếm có hai ngửi chạy giáp vòng, mỗi ngửi lại có một nốt lồi tròn nhỏ bằng hạt đậu đen. Đạo trưởng cười bảo: - Sư phụ chúng ta là thần nhân nên chỉ cần một thanh trúc là đủ. Nhưng sư đệ, công lực non kém tất phải có kiếm mới phát huy được tinh túy của pho Hạc Vũ kiếm pháp. Thanh Tam Tiết kiếm này tuy không phải là thần vật nhưng cũng rất sắc bén và tiện dụng. Nói xong, ông bấm vào nút cơ quan ở chuôi, thanh kiếm bỗng dài thêm một gang, bấm lần nữa thì thanh kiếm trở thành trường kiếm. Tùy Vân vung kiếm đâm vào cột gỗ. Mũi kiếm ngập sâu mà hai đoạn kia vẫn không thụt vào. Đạo trưởng rút ra. lần lượt nhấn vào hai hạt thép trên lưỡi kiếm, đẩy từng đoạn vào. Sĩ Mệnh thấy Tam Tiết kiếm được bố trí cơ quan tinh xảo, chàng hân hoan nhận lấy và hỏi lại: - Từ đâu mà đại sư huynh có bảo vật này? Tùy Vân cười đáp: - Sáu năm trước, trên đường từ Hoàng sơn về Hàng Châu, ta gặp một tên cường đạo dưới chân núi Xích Thành. Gã đang cướp bóc bọn lái buôn liền bị ta giết chết. Thấy thanh kiếm ngộ nghĩnh, ta đem nhặt về, định bụng sẽ tặng cho sư đệ. Sĩ Mệnh cảm động, xiết chặt tay đạo trưởng rồi quay gót. Chàng xuống núi, vượt Đại Vận hà đi về hướng tây. Bên kia sông là một trấn lớn. Chàng ghé vào dùng điểm tâm. Mua một con ngựa hồng phi nước đại Sĩ Mệnh tuy không phải là đạo sĩ nhưng đã quen chay tịnh hai mươi năm nay. Chàng thấm nhuần tinh thần đạo giáo, tâm hồn trong sáng, siêu thoát nên mối huyết thù không tạo thành sát khí trên nét mặt, mà chỉ khiến ánh mắt thêm buồn. Chàng đã nhiều lần xin Thiên Hạc chân nhân cho mình xuất gia nhưng ông không chấp thuận, nghiêm nghị bảo rằng: - Ngươi mang nặng sát nghiệp và tình nghiệp nên không thể tu hành được. Nhưng cuộc sống ẩn dật, thiền định suốt một thời gian dài, từ thuở ấu thơ đã hình thành tính cách hiện nay của Sĩ Mệnh. Chàng nắm được tinh túy của học thuyết lão Trang nên coi nhẹ sự đời, thuận theo tự nhiên mà sống. Trang 10/278 http://motsach.info
  11. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa Tư tưởng đạo giáo do lão Tử sáng tạo, nhưng mãi đến thời Đông Hán, Trương Đạo Lăng mới hoành bá thành một tôn giáo. Sau này, Đạo giáo chia làm hia phái chủ yếu. Một là phái chính nhất, còn gọi là Thiên Sư đạo, thịnh hành ở phía Nam, tôn Trương Đạo Lăng làm Thiên Sư hay Chính Nhất đạo sư. Đạo sĩ phái Chính Nhất không xuất gia. mặc đạo bào nhưng sống như người trần tục. Đám thầy cúng, thầy pháp ở Trung Hoa chính là đệ tử của phái Thiên Sư. Hai là phái Toàn Chân, lưu hành ở phương bắc, phát triển mạnh nhất từ thời Kim và Liêu. Các đạo sĩ, đạo cô của phái này đều xuất gia tu hành và ăn chay. Người đời thường gọi họ la"mao sơn đạo sĩ (I) Thiên Hạc chân nhân là một nhân tài kiệt xuất của phái Toàn Chân. Nhưng từ sáu mươi năm trước, ông bất mãn khi thấy đồng môn quan hệ mật thiết với triều đình, quên đi tôn chỉ của Đạo giáo, nên bỏ núi Lão sơn, hành hiệp giang hồ. Trong ba mươi năm, ông là đệ nhất cao thủ võ lâm, công tích trừ gian diệt bạo, cứu giúp lương dân không sao kể xiết. Năm bảy mươi tuổi, ông chọn đỉnh Hải Bạt, trong dãy Hoàng sơn làm nơi ẩn cư, tu luyện. Sĩ Mệnh kính ngưỡng sư phụ như thần thánh nên quyết noi theo gương. Trí tuệ và gân cốt của chàng thuộc hàng thượng phẩm nên đã tiếp thu trọn vẹn cả hai phần đạo học lẫn võ học của chân nhân. Hỗn Nguyên thần công không phải là Đồng Tử công, nhưng người luyện võ phải giới sắc cho đến khi đã luyện qua lớp thứ sáu. Tùy Vân đạo trưởng tuy là đệ tử chân truyền nhưng chẳng may lại mất nguyên dương khá sớm nên chẳng thể đạt đến mức đại thành. Nay Sĩ Mệnh đã giữ mình đến tuổi hai mươi bảy, sắp hoàn tất lớp thứ sáu của pho tâm pháp. Chính vì vậy, chàng chẳng hề màng đến sắc dục. Trang 11/278 http://motsach.info
  12. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa Hồi 2 - Nam Xương Tình Võng Vì Công Tử Nhắc lại, Sĩ Mệnh đi về hướng tây là muốn tìm đến Hồng Bào tôn giả ở ngọn Lễ sơn, bên dòng sông Lễ. Đêm qua. đại sư huynh chàng đã nói rõ ràng ba kẻ thù kia chính là Hồng Bào tôn giả. U Linh Quỷ Kiếm, Miêu Nhãn tú sĩ Người thứ tư thì không rõ. Quỷ kiếm và tú sĩ hành tung vô định, không rõ ở phương nào, chỉ mình tôn giả là có cứ địa cố định. Chàng quyết từ Cổ Hao mà lần ra tung tích ba người còn lại. Cuối tháng sáu, Sĩ Mệnh đến thành Nam Xương, nằm bên bờ sông Cảm. Cơn mai vũ vẫn còn lất phất, bầu trời vẫn một màu xám xịt, cảnh vật thê lương ảm đạm. Chàng dừng cương trước Bách Hoa Châu nên mới có tên như vậy Bách Hoa Châu là thắng cảnh thứ hai của Nam Xương. Đây là một bãi bồi cạnh sông, không trồng mà có đủ loại hoa đua nở. Cánh đồng hoa rộng. Hàng chục mẫu hoa tỏa hương thơm ngát, làm say lòng khách nhàn du. Xa xa. thấp thoáng ngói của tòa Đằng Vương các, danh thắng thứ nhất của Nam Xương. Thi hào Vương Bột đã sáng tác bài phú Đằng Vương các để tán tụng vẻ đẹp của nơi này. Sĩ Mệnh lên lầu chót, thản nhiên gọi một mâm cơm chay và vò rượu nhỏ. Chàng không mang vũ khí nên chỉ giống một thư sinh hiền lành. Phật giáo đang thời hưng thịnh nên việc ăn chay là chuyện thường tình, bọn tiểu nhị chẳng hề thắc mắc. Hôm nay, chàng lại mặc bộ bạch y bằng vải thô mộc mạc, nhưng phong thái chàng tiêu sái, dung mạo đoan chính, khiến người ngoài sinh hảo cảm, đôi mắt sâu thấp thoáng nỗi sầu muộn càng làm tăng thêm vẻ văn nhược Cũng như ở Hàng Châu, nhân sĩ đất Giang Tây cũng biết thưởng thức cái đẹp của cảnh vật dưới màn mưa bụi lất phất. Nhưng không phải là bọn thế gia công tử hợm hĩnh mà là hơn trăm hào kiệt võ lâm. Chuyện không khó hiểu nếu người ta nhớ lại rằng tòa tửu lâu này là tài sản của Giang Tây truy mệnh thương Từ Thanh Sơn, và từ ngày đầu tháng bảy tới đây là lễ thọ thất tuần của họ Từ. Bằng hữu giang hồ đến trước vài ngày và đương nhiên được mời lên tầng cao nhất uống rượul thưởng hoa. Tuy nhiên, họ chẳng thể ngồi hết ba trăm chỗ nên chỗ còn lại vẫn dành cho khách. Dẫu sao, Từ Thanh Sơn cũng chẳng thể vì bằng hữu mà bỏ sanh ý của mình. Từ lão và đám hào khách ngồi mé tả. cười nói vui vẻ, vừa nắm cảnh vừa bàn chuyện võ lâm. Sĩ Mệnh ăn xong, nâng chén nhâm nhi, thưởng thức phong cảnh Bách Hoa Châu, miệng thầm ngâm nga vài vần thơ ngẫu tác. Bỗng thang lầu vang lên rộn rã. chứng tỏ người lên tuổi còn rất trẻ và tính tình hiếu động, tinh nghịch. Đó chính là Tây hồ tiên nữ Dư Tiểu Phàm và hai tỳ nữ. Nàng hân hoan khi nhận ra Tây Môn Sĩ Mệnh nhưng lại bĩu môi hậm hực, bước về phía quần hào. Giang Tây truy mệnh thương nhận ra nàng, mừng rỡ cười ha hả: - Không ngờ năm nay Dư liễu đầu lại đến chúc thọ lão phu, thật là đáng kinh ngạc. Từ lão và Giang Nam thần kiếm có tình bái chi giao, lão rất thương yêu cô cháu gái xinh đẹp và bướng bỉnh này. Thực lòng thì Dư Tiểu Phàm không hề nhớ đến ngày thượng thọ của Từ bá phụ. Nàng đến đây vì đoán rằng Sĩ Mệnh là người văn nhã tất chẳng thể bỏ qua dịp ngắm cảnh Trang 12/278 http://motsach.info
  13. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa Bách Hoa Châu. Nàng thoáng đỏ mặt nhưng lại nhanh nhầu đáp: - Gia phụ vốn không cho tiểu nữ đến đây, vì nhớ bá phụ nên tiểu nữ lén trốn đi trước. Có lẽ ngày mai gia phụ sẽ mang lễ vật đến chúc thọ. Mong bá phụ nói vài lời che chở cho. Từ Thanh Sơn đẹp dạ. cười vang: - Phàm nhi yên tâm, đã có ta. cha ngươi sẽ không trách phạt gì đâu. Mau ngồi vào bàn và ra mắt các thúc. Từ lão đưa Tiểu Phàm và hai tỳ nữ vào bàn mình. Ông sang sảnh giới thiệu từng người. Phần lớn đều có mối giao tình với Giang Nam thần kiếm. Cũng có vài chục chàng thiếu niên hiện diện. Họ thay mặt trưởng bối đến đây dự lễ. Các chàng trai này đã nghe danh Tây hồ tiên nữ từ lâu, nay diện kiến đều đảo điên hồn phách, tuy cố giữ lễ nhưng vẫn lén lút liếc nàng say đắm. Tiểu Phàm ranh mãnh, giả đò thùy mị, ân thưởng cho họ những nụ cười đổ quán xiêu đình, khiến cho chàng nào cũng mở cờ trong bụng. Từ Thanh Sơn thấy đám thanh niên âm thầm sửa sang y phục, tóc tai, ngực ưỡn ra cho lộ vẻ hiên ngang. Ông cười khà khà nói đùa: - Phàm nhi! Chư vị thiếu hiệp đây đều là con cháu danh môn và là những đại biểu kiệt xuất của lớp anh hào trẻ tuổi đương đại. Phàm nhi xem có chấm được ai không? Tiểu Phàm e lệ nói: - Tiểu nữ đã thầm nguyện nâng khăn sửa túi cho bậc anh hùng trẻ tuổi nào giết được Hồng Bào tôn giả Cổ Hao. Nàng vừa nói vừa nhìn về phía bàn Sĩ Mệnh và tin chắc rằng chàng có thể nghe thấy. Sĩ Mệnh không có phản ứng gì nhưng câu nói của Tiểu Phàm là gáo nước lạnh dội vào đầu đám thanh niên. Hồng Bào tôn giả bản lãnh oai trấn võ lâm và còn là ái tử của Huyết Y thần quân, môn chủ Huyết Y môn. Với thân thế ấy, ai mà dám dây đến lão? Xuyên vân nhạn Hồ Gia Cư, thân hình nhỏ bé, tuổi độ lục tuần, vuốt râu hỏi: - Nhưng vì cớ gì mà hiền diệt nữ lại muốn giết Cổ Hao? Tiểu Phàm căm hận đáp: - Nửa tháng trước, lão quỷ ấy đã xuất hiện ở Tây hồ đại tửu lâu, định bắt tiểu nữ về Lễ sơn. May mà có bậc cao nhân giải cứu, nếu không... Từ Thanh Sơn giật mình: - Thế vị tiền bối ấy có đả thương được Hồng Bào tôn giả hay không? Danh hiệu của ông ta là gì? Tiểu Oanh tính thực thà. bộp chộp, bật cười đáp thay: - Từ lão bá lầm rồi, người ấy chừng gần tam thập mà thôi. Chàng ta đánh văng lão ác ma vào vách rồi bồng tiểu thư phi nhanh như gió. Tôn giả chạy theo hụt hơi mà vẫn không đuổi kịp. Trang 13/278 http://motsach.info
  14. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa Xuyên vân nhạn rất tự hào về khinh công của mình nên buột miệng bảo: - Không thể được! Ngay cả lão phu cũng tự lượng không làm được như vậy. Sáu năm trước lão phu có thi tài với Cổ Hao một lần và chỉ hơn lão được đúng một trượng. Tiểu Oanh thấy lão không tin, bực tức nói: - Tiền bối cho rằng nô tỳ đặt điều hay sao? Người ấy hiện đang có mặt ở đây. Mọi người sửng sốt nhìn quanh, xem ai là kẻ dám chọc đến lão ác ma. Sĩ Mệnh biết mình sắp gặp rắc rối, chàng thở dài gọi tiểu nhị tính tiền. Dư Tiểu Phàm khổ cực tìm kiếm nửa tháng nay mới gặp được, nay chàng lại định bỏ đi, lòng nàng đau như cắt, nước mắt lưng tròng. Tiểu Oanh và Tiểu Hồng vội chạy lại níu áo Sĩ Mệnh: - Công tử quả là kẻ vô tình! Tiểu thư dầm sương gội gió mười mấy ngày nay, mong gặp cho được công tử. Sĩ Mệnh cười khổ đáp: - Chuyện đời như mây trôi gió thoảng, hà tất phải nhớ chút ân nhỏ ấy làm gì? Mọi người đứng cả lên để xem mặt con người kỳ lạ. Bọn thiếu niên rủa thầm chàng là con người ngu ngốc, không biết tiếp thụ ân tình của nữ nhân. Thấy Dư Tiểu Phàm bước đến, Sĩ Mệnh chào rồi bất ngờ tung mình qua lan can, nhảy thẳng xuống đất. Đôi tay áo nhịp nhàng vẫy trong không trung như cánh hạc nhẹ nhàng đáp xuống. Quần hào Oà lên thán phục trước thân pháp phi phàm. Riêng Xuyên vân nhạn thảng thốt kêu lên: - Thiên Hạc Hành Vân! Sĩ Mệnh sa xuống mặt cỏ, quay lại vòng tay chào rồi bỏ đi. Nào ngờ Dư Tiểu Phàm tính tình cương liệt, không chịu nổi tủi hổ và đau đớn, lòng chẳng còn muốn sống nữa. Nàng ai oán gọi lớn: - Tây Môn công tử, xin hẹn nhau kiếp lai sinh. Dứt lời nàng lao thẳng đầu xuống đất. Mọi người kinh hãi quát vang nhưng không ai kịp nắm lại. May thay, Sĩ Mệnh vừa đi được vài trượng, nghe câu tuyệt mệnh vội quay lại. Thấy nữ nhân như hòn đá gieo vào không gian, chàng kinh hãi vận toàn lực bay về phía Tiểu Phàm. Thân hình chàng lướt nhanh tựa ánh sao băng, vừa kịp hứng lấy. Chàng toát mồ hôi hột nhưng Tiểu Phàm lại mỉm cười tinh quái: - Tiểu muội biết công tử sẽ không để tiểu muội phải chết oan. Sĩ Mệnh cảm động bảo: - Nàng dám đem sinh mạng ra để giữ chân ta sao? Ta nào có đáng để lưu tâm tới? Tiểu Phàm dầu mỏ lắc đầu, gục vào ngực chàng. Quần hào qua cơn kinh hoàng, vỗ tay hoan hô vang dội. Từ Thanh Sơn cao giọng: - Kính thỉnh Tây Môn công tử thượng lâu để bọn lão phu được diện kiến bậc anh hùng. Trang 14/278 http://motsach.info
  15. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa Sĩ Mệnh định buông Tiểu Phàm ra. Nàng càng xiết chặt vòng tay, phụng phịu nói: - Tiểu muội sợ nhũn cả chân, chẳng còn chút khí lực, công tử đưa tiểu muội lên đi. Chàng tự biết mình đã sa vào lưới của nữ nhân, nhưng vì cảm động trước mối chân tình nên không nỡ từ chối. Hơn nữa. chàng là người học Đạo giáo, thuận theo tự nhiên mà làm chứ không bị gò bó bởi lễ nghi Khổng Mạnh. Sĩ Mệnh mỉm cười, nhún chân tung mình lên mái ngói, mang theo cả Tiểu Phàm. Chàng lướt qua lan can tầng chót trong ánh mắt ngưỡng mộ của quần hào. Đám thiếu niên thất vọng, hiểu rằng không thể sánh với chàng. Giờ đây, danh hoa đã có chủ, họ chuyển tình cảm của mình qua chàng thư sinh có võ công tuyệt thế kia. Trong các môn công phu thì khinh công là môn khó luyện nhất vì đòi hỏi thời gian và sự nhẫn nại vô bờ. Hơn nữa. công lực phải rất thâm hậu mới có thể thành tựu được xưa nay võ lâm rất ít người nổi tiếng nhờ khinh công thân pháp. Sĩ Mệnh đặt Tiểu Phàm đứng xuống sàn lầu. Nàng chẳng hề tỏ vẻ thẹn thùng, nắm chặt tay áo như sợ chàng lại bỏ đi. Nhưng quần hào chưa kịp hỏi han gì thì Thiên Lý Nhãn La Thiện Huy kêu lên: - Từ đại ca. có đến mười mấy tử thi đang tấp vào bờ Bách Hoa Châu. Từ Thanh Sơn và mọi người vội ra lan can nhìn xuống. Quả nhiên, những khách nhàn du phía bờ đông cũng đã phát hiện, họ xúm lại xem. Trong đám ấy có cả người của Từ lão. Một hán tử quát vang: - Anh em mau dùng thuyền và sào chặn các tử thi, đem lên bờ. Gã hấp tấp chạy thẳng về phía tòa tửu lâu. Lát sau, hán tử chạy đến trước mặt Giang Tây truy mệnh thương, run rẩy bẩm báo: - Sư phụ! Các xác kia đều là cao thủ của chúng ta ở mỏ vàng Cảm sơn. Có cả thi hài của Trương sư thúc. Từ Thanh Sơn nghe như sét đánh bên tai vội chạy xuống bờ sông. Quần hào ùn ùn kéo theo. Thiết thương Trương Gia Lương chính là sư đệ của Từ lão, đang chỉ huy việc khai thác vàng ở trung du sông Cảm. Dư Tiểu Phàm cũng rất mến Thiết thương nên bảo Sĩ mệnh: - Chúng ta xuống xem thử thế nào. Trương nhị thúc là người rất dễ mến, không ngờ lại chết thảm như vậy. Sĩ Mệnh không muốn đi cũng chẳng được vì nàng tiểu thư xinh đẹp kia cứ kéo áo mãi. Hai người xuống đến thì các tử thi đã được vớt lên bờ, sắp nằm ngay ngắn. Tổng cộng là mười tám người. Từ Thanh Sơn bật khóc. Họ đều là huynh đệ hay đệ tử của lão. Hai mươi năm tọa quan đã đem lại cho Sĩ Mệnh một định lực rất thâm hậu. Dù không quen thấy cảnh chết chóc nhưng lòng chàng vẫn phẳng lặng, chăm chú quan sát tử trạng của các thi hài. Dù thân thể họ đã trương phồng, nham nhở vì cá rỉa. vẫn có thể nhận thấy tất cả đều chết vì một vết kiếm nơi yết hầu. Thiên Hạc chân nhân thọ đến một trăm linh tám tuổi nên kiến văn rất uyên bác, thông thuộc lai lịch và lộ số võ công của các cao thủ võ lâm trong vòng trăm năm nay. Sĩ Mệnh lại là người thông tuệ hiếm có, ký ức phi phàm nên dù chưa hề hành tẩu giang hồ cũng đã tích lũy Trang 15/278 http://motsach.info
  16. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa được một kho kiến thức. Chàng thở dài nói bâng quơ: - Kiếm pháp của Bành Hồ lão nhân quả là tàn độc. Mọi người đang thắc mắc, nghe câu ấy mừng rỡ hỏi lại: - Té ra công tử nhận biết được lai lịch bọn hung thủ? Chàng thản nhiên đáp: - Tại hạ không chắc lắm, chỉ nghe gia sư nói rằng đặc điểm của loại kiếm pháp này là vết thương thường ở cổ họng, bắt đầu từ mé hữu thực quản rọc xuống rồi ngặt ngang sang. Bọn kiếm sĩ Bành Hồ đều thuận tay trái. Từ Thanh Sơn cúi xuống, quan sát vết thương của sư đệ, gật đầu công nhận: - Công tử phán đoán không sai. Dám hỏi công tử đối với Thiên Hạc lão tiền bối là gì? Từ lão đoán rằng chàng là đồ tôn của chân nhân. Nào ngờ Sĩ Mệnh trả lời: - Người chính là ân sư của tại hạ. Toàn trường rúng động và bối rối. Về vai vế, Thiên Hạc chân nhân ngang hàng với sư tổ của họ. Như vậy, bối phận của Sĩ Mệnh cao hơn tất cả những người có mặt tại đây. Chính vì lẽ ấy mà chàng không xưng hô ai là tiền bối bao giờ. Xuyên vân nhạn ngượng ngùng bảo: - Đáng lẽ bọn lão phu phải gọi công tử bằng sư thúc. Sĩ Mệnh điềm đạm lắc đầu: - Xin hãy xưng hô theo lối giang hồ cho tiện. Giờ đây, việc quan trọng là phải đến mỏ vàng xem sao. Giang Nam truy mệnh thương quát thủ hạ mang các tử thi về Từ gia trang, cách đấy hơn dặm, để khâm liệm. Quần hào theo lão về trước, lấy ngựa và vũ khí. Hơn trăm thớt ngựa phi nước đôi, đầu giờ thân đã đến chân núi Cảm sơn. Khu khai khoáng nằm trong một sơn cốc ăn sâu vào sườn núi. Những dãy nhà gỗ vẫn còn nguyên vẹn nhưng vắng lặng như tờ. Trước đây, nơi này có đến hơn trăm phu mỏ, tiếng cười nói, tiếng đục đá. tiếng đào bới chẳng bao giờ dút. Những vũng máu đen sậm rải rác từ cửa cốc vào đến tận bên trong. Từ Thanh Sơn đau đớn gầm lên, lao thăn vào. Lão gọi vang nhưng chẳng hề có ai ứng tiếng. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Quần hào rút vũ khí lục soát các căn nhà gỗ. Họ kinh hoàng nhận ra hàng trăm xác chết trương phình. Dư Tiểu Phàm nghe mùi thối rữa là đã muốn ngất xỉu nên đứng yên ở cửa cốc. Đương nhiên Sĩ Mệnh cũng chẳng được vào. Chàng không hề phiền lòng, đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy vết bánh xe hằn sâu trên mặt đất ẩm ướt vì trận mưa phùn nửa tháng qua. Sĩ Mệnh quay lại bảo Tiểu Phàm: - CÔ nương định giữ chặt tại hạ đến bao giờ? Tiểu Phàm nũng nịu nói: - Mãi mãi! Trang 16/278 http://motsach.info
  17. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa Chàng mỉm cười: - Vậy ban đêm thì sao? Tiểu Phàm bối rối, mặt đỏ hồng: - Tiểu muội sẽ... Nàng thẹn thùng càng khiến dung nhan thêm kiều mị. Sĩ Mệnh nghe lòng xao xuyến, thở dài nói: - Tại hạ tu đạo từ thuở ấu thơ, nhạt mùi trần tục, e rằng không thể đáp lại mối chân tình của cô nương. Tiểu Phàm biến sắc: - Nhưng công tử có phải là đạo sĩ hay không? Sĩ Mệnh lắc đầu. Nữ nhân mừng rỡ, phụng phịu nói: - Công tử làm tiểu muội hết hồn. Nhớ lại lời sư phụ, biết mình không trốn được tình nghiệp, chàng nghe lòng thư thái, thuận theo duyên mà ứng xử. Sĩ Mệnh cười bảo: - Phàm muội đừng nắm áo ta nữa. ta sẽ không bỏ đi đâu. Tiểu Phàm nghe chàng xưng hô thân mật, hân hoan nói: - Công tử đã hứa xin hãy giữ lời. Nếu không, tiểu muội sẽ hận chàng suốt kiếp. Chàng gật đầu, lần theo vết bánh xe ngựa. Tiểu Phàm thích thú bám theo. Không có Tiểu Oanh, Tiểu Yến ở đây, nàng cảm thấy tự nhiên hơn. Họ yếu đuối nên đã phải ở lại Từ gia trang. Hai người đi nửa dặm, xác định rằng chiếc xe ngựa đã đi dọc theo bờ sông về hướng nam, họ liền quay lại sơn cốc Từ lão và quần hùng đang chờ đợi, thấy Sĩ Mệnh trở lại, hỏi ngay: - Công tử có tìm được dấu vết gì không? Sĩ mệnh gật đầu: - Dường như bọn chúng đã dùng hai xe tứ mã chuyển số quặng vàng của mỏ đi về hướng nam. Từ lão có thể ước lượng số vàng ấy là bao nhiêu không? Từ Thanh Sơn nhăn trán đáp: - Cách đây sáu ngày, nhị sư đệ có cho người về báo rằng sản lượng tháng này có thể đạt đến ba ngàn cân quặng thô. Với trọng lượng nặng nề như vậy, bọn chúng không thể đi nhanh được. Dù trễ hơn ba ngày nhưng lão phu tin rằng sẽ đuổi kịp, trước khi chúng đến bờ biển Phúc Kiến. Bành Hồ vốn là một nhóm đảo nằm ở eo biển Đài Loan, cách đất liền chưa đến ba trăm dặm. Quần hào tán thành, rậm rếch định đuổi theo. Sĩ Mệnh tư lự hỏi: Trang 17/278 http://motsach.info
  18. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa - Ba ngàn cân kim khoáng kia sau khi tinh luyện xong sẽ thu được bao nhiêu lượng vàng? Từ lão không hiểu nhưng vẫn đáp: - Với tỷ lệ một phần mười thì sau khi trừ hết chi phí sẽ thu được bốn ngàn lượng vàng. Sĩ Mệnh nghiêm mặt: - Bành Hồ lão nhân hùng cứ cả một vùng biển, tài sản có hàng ước vạn, lẽ nào cho thủ hạ vượt hàng ngàn dặm, đến đây để cướp một số vàng nhỏ như vậy? Lão nổi tiếng là người đa mưu túc trí, bọn thủ hạ được huấn luyện rất chu đáo, lẽ nào lại không biết xóa dấu vết? Tại hạ có cảm giác rằng họ cố tình thả những tử thi kia xuống sông để dụ chúng ta đến đây và lần theo dấu bánh xe. Thiên Lý Nhãn La Thiện Huy vốn là tổng bộ đầu của phủ Giang Tây, bản lãnh truy án nổi tiếng thiên hạ. Lão thầm công nhận chàng có lý, liền bảo: - Lão phu rất khâm phục suy luận của công tử, xin cho biết thêm cao kiến. Sĩ Mệnh hòa nhã tiếp lời: - Tại hạ mới xuất đạo, chẳng hề có chút kinh nghiệm nào. Nhưng nhờ nhận ra lai lịch bọn hung thủ nên mới đem dạ nghi ngờ, nếu có nói sai thì xin chư vị đừng cười. Xin hỏi Từ lão rằng tài sản hiện có ở Từ gia trang có lớn lắm không? Từ Thanh Sơn thất sắc: - Phải chăng công tử cho rằng bọn Bành Hồ bàn kế điệu hổ ly sơn? VÕ lâm ai cũng biết lão phu có không dưới năm chục vạn lượng vàng. Sĩ Mệnh mỉm cười: - Chúng ta về ngay may ra còn kịp. Hơn trăm tuấn mã cất vó phi như điên cuồng. Giữa canh hai họ về đến Từ gia trang, nằm dựa bờ sông Cảm, ở ngoại thành phía tây. Lửa cháy rực trời và tiếng vũ khí va chạm đã xác nhận suy luận của Sĩ Mệnh. Tiểu Phàm hỏi với giọng ngưỡng mộ: - Công tử mới xuất đạo sao lại đoán ra âm mưu này? Chàng cười đáp: - Giữ được cái tâm tĩnh lặng, trống không thì có việc gì mà không hiểu được. Lúc này, quần hào đã đến cửa trang, rời yên ngựa lao vào trong tiếp tay với bọn gia đinh, chống lại bọn hắc y bịt mặt. Sĩ Mệnh nắm tay Tiểu Phàm, đưa lên đầu tường quan sát cục diện. Sự xuất hiện bất ngờ của Từ trang chủ và hơn trăm cao thủ đã dồn phe đối phương vào thế bí. Dù bọn họ có chừng bốn chục người, đều là những tay kiêu dũng, kiếm pháp lợi hại tuyệt luân. Trên sân đã có hơn hai mươi xác thủ hạ của Từ lão nằm rải rác. Nếu họ về chậm chừng vài khắc, Từ gia trang sẽ chẳng còn ai sống sót. Từ Thanh Sơn căm hận múa tít cây thương dài, lao vào đám hắc y. Sự phẫn nộ đã làm tăng thần lực, Từ lão đánh gầy hai thanh trường kiếm và giết được một. Trang 18/278 http://motsach.info
  19. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa Các cao thủ khác cũng xông đến tấn công quyết liệt, dồn bọn hắc y vào giữa vòng vây. Đại đệ tử của Từ Thanh Sơn cao giọng gọi: - Sư phụ, phía hậu trang cũng bị tập kích. Từ lão nghĩ đến vợ con, rụng rời bảo Xuyên vân nhạn: - Hồ lão đệ đưa năm chục cao thủ vào hậu viện ngay. Hồ Gia Cư lập tức tuân lệnh, hô hoán đám bằng hữu. Họ đi rồi vẫn còn lại đến bảy tám chục người, gấp đôi số hắc y, vì vậy vẫn chiếm được thế thượng phong. Cuộc chiến cực kỳ khốc liệt, chỉ hơn hai khắc đã có gần hai chục tên hắc y bỏ mạng. Nhưng phe họ Từ cũng thọ thương khá nhiều. Dẫu sao, phe đối phương cũng chỉ là cá nằm trên thớt, sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt. Lợi hại nhất vẫn là thanh thần thương của Từ Thanh Sơn Thương là vũ khí dài, nặng, thích hợp với những cuộc hỗn chiến, và trong trường hợp này nó chính là khắc tinh của kiếm. Từ lão căm hờn vì cái chết thảm của sư đệ và thủ hạ nên dũng mãnh như thiên tướng, điên cuồng lao vào lưới kiếm. Những thanh trường kiếm mỏng manh kia chỉ chịu được vài lần va chạm là gãy đoạn, đem đến cái chết cho chủ nhân. Cuối cùng, chỉ còn lại hơn mười tên hắc y có bản lĩnh cao cường nhất. Chúng cắn răng cố chống trả một cách tuyệt vọng. Bỗng từ hậu trang, tiếng kêu thét kinh hoàng vọng lại, hòa với tiếng tiểu đồng khóc lanh lảnh. Một hán tử hắc y cao lớn đang kẹp chặt một đứa bé trai chừng tám tuổi trong tay trái, phá vòng vây xông ra. Gã quát vang như sấm: - Từ Thanh Sơn! Nếu lão cùng đồng bọn không buông vũ khí ra. ta sẽ giết ngay đứa bé này. Nhận ra con trai độc nhất đang nằm trong tay đối phương, Từ lão kinh hãi nhảy lùi. Quần hào cũng vội đình thủ. Hán tử nhảy đến đứng cạnh đồng bọn, ngửa cổ cười cao ngạo: - Từ Thanh Sơn! Bọn ta sẽ mang quý tử của ngươi đi. Một tháng sau, lão hãy mang năm chục vạn lượng vàng đến bờ biển Phúc Châu mà chuộc lại. Từ lão tun lẩy bẩy, mắt như đổ lửa. Lão nghĩ đến những người đã chết, nghiến răng nói: - Lão phu thà tuyệt tự chứ không để sư đệ và thủ hạ chết oan. Hôm nay lão phu thề sẽ giết sạch bọn ngươi để an ủi vong linh hơn trăm người ở mỏ Cảm sơn. Hán tử không ngờ Từ lão lại cương liệt như vậy, gã cười nhạt: - Té ra lão lại là người tàn nhẫn như vậy. Để ta cắt cổ đứa bé này xem lão có còn thản nhiên được hay không? Tiểu hài kia tên gọi là Lâm nhi. Nó sợ hãi cầu cứu: - Hài nhi sợ lắm! Phụ thân đừng để gã cắt cổ hài nhi! Hán tử kê trường kiếm vào cổ Lâm nhi để dọa dẫm Từ Thanh Sơn. Từ lão sa lệ nói lớn: - Lâm nhi! Trong hơn trăm người đã chết, có quá nửa là con cháu họ Từ, phụ thân không thể không báo thù cho họ. Lâm nhi hãy lượng thứ cho phụ thân. Quần hào thấy lão đã quyết hy sinh ái tử để bảo toàn đạo nghĩa. họ không dám mở lời can ngăn, chỉ thở dài thương cho đứa tiểu đồng kia. Hán tử biết không thể uy hiếp được Giang Tây truy mệnh thương, gã giận dữ định giết con tin. Bỗng có tiếng người vang lên: Trang 19/278 http://motsach.info
  20. Trang Tử Tam Kiếm Ưu Đàm Hoa - Khoan đã! Tại hạ có cách giải quyết. Quần hào vội chạy dạt ra để Sĩ Mệnh bước đến, chàng điềm đạm hỏi hán tử: - Bành Hồ lão nhân là gì của các hạ? Hán tử chấn động, lùi lại một bước. Gã không ngờ chàng thư sinh nho nhã kia lại có thể nhận ra lai lịch của mình. Đã ba mươi năm nay, người của đảo Bành Hồ không hề đặt chân vào Trung Nguyên. Gã lại rất kính ngưỡng sư phụ mình nên không thể mở miệng phủ nhận: - Người chính là ân sư của tại hạ. nhưng sao tiểu tử ngươi lại biết xuất xứ của bọn ta? Sĩ Mệnh không trả lời mà chỉnh sắc nói: - Các hạ định bôi nhọ thanh danh cao quý của Bành Hồ lão nhân hay sao mà dùng thủ đoạn đê tiện như vậy? Nếu lão nhân biết được, liệu người có vui lòng hay không? Hán tử bối rối, đứng lặng người không đáp. Sĩ Mệnh biết gã đang phân vân liền nói tiếp: - Để các hạ quyết định việc sống chết, tại hạ xin đề nghị một phương sách. Các hạ hãy thả đứa bé ra rồi dùng trường kiếm đọ sức với tại hạ. Trong vòng trăm chiêu, nếu các hạ chém rách được chiếc áo vải này thì có thể đưa thủ hạ ra đi an toàn. Bằng như các hạ thất thủ mà chết đi thì cũng xứng với công ơn giáo huấn của ân sư. Hán tử không tin rằng bản lãnh chàng thư sinh kia lại cao cường đến mức ấy, gã cười rộ, gật đầu: - Thôi được! Nể tình các hạ nhận biết gia sư, ta sẽ tha cho đứa trẻ này và thử xem hào kiệt Trung Nguyên tài giỏi đến đâu. Dứt lời, gã tung mạnh Lâm nhi về phía Sĩ Mệnh. Chàng đỡ lấy, trao lại cho Từ Thanh Sơn. Từ lão tuy nói cứng nhưng đút từng khúc ruột, nay cứu được con thơ, lòng mừng rỡ như sống lại, ôm đứa bé khóc vùi. Sĩ Mệnh ung dung bước đến trước mặt hán tử, chuẩn bị cho cuộc chiến. Hán tử trầm giọng: - Ngươi dùng vũ khí gì? Chàng mỉm cười dơ hai bàn tay trắng muốt ra. Hán tử cười nhạt: - Ngồng cuồng lắm! Nếu có chết thì cũng đừng oán ta tàn nhẫn. Gã rung kiếm lao đến như chớp giật, đem pho Hải Ba kiếm pháp ra thi thố. Nhưng chàng thư sinh kia chập chờn như bóng u linh, trôi dạt trong lưới liếm. Đôi bàn tay nhẹ nhàng xô bạt lưỡi kiếm sắc bén và chụp lấy ngực đối phương. Khách quan chiêm bên ngoài thấy chàng như cánh hạc lượn lờ trông rất đẹp mắt. Đây chính là pho Hạc chưởng thần kỳ của Thiên Hạc chân nhân. Hán tử động nộ, xuất những sát chiêu tối hiểm. Những thân kiếm vướng víu nặng nề như bị giải lụa mềm níu kéo. Đến chiêu thứ sáu mươi thì gã hoàn toàn kiệt sức, mồ hôi ướt sũng cả y phục. Mắt gã bỗng lộ hung quang, hữu thủ bất ngờ tung ra một nắm độc phấn vào mặt đối phương. Đồng thời, gã ôm kiếm nhảy xổ vào, tấn công bụng dưới. Sĩ Mệnh tuy không có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng cơ trí siêu phàm, định lực thâm hậu, dù tâm nguy cũng không hề hoảng loạn. Chàng lập tức phùng má thổi một hơi chân khí hùng hậu, đánh bạt luồng độc phấn. Song thủ Trang 20/278 http://motsach.info
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2