intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

"Người đi ngang đời tôi"...

Chia sẻ: Camp_1 Camp_1 | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:5

51
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Trở lại với buổi chiều cuối hạ, Bảo Long đưa Nhã Lan về nhà, nhà cô nằm sâu trong một con hẻm cụt đường Hoàng Diệu, cuối đường thấp thoáng một hàng Mimosa ánh bạc, cạnh bên là một căn biệt thự hai tầng khang trang màu ghi, Nhã Lan nhẹ nhàng mở cổng bước vào, cô không quên vẫy tay chào Long. Rồi đột nhiên, cô quay trở lại, nhón người, đưa tay sửa chiếc cổ áo bị lật của Long…

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: "Người đi ngang đời tôi"...

  1. "Người đi ngang đời tôi"... Trở lại với buổi chiều cuối hạ, Bảo Long đưa Nhã Lan về nhà, nhà cô nằm sâu trong một con hẻm cụt đường Hoàng Diệu, cuối đường thấp thoáng một hàng Mimosa ánh bạc, cạnh bên là một căn biệt thự hai tầng khang trang màu ghi, Nhã Lan nhẹ nhàng mở cổng bước vào, cô không quên vẫy tay chào Long. Rồi đột nhiên, cô quay trở lại, nhón người, đưa tay sửa chiếc cổ áo bị lật của Long… - Anh quên bẻ cổ áo này! – Nhã Lan nhắc người con trai đương ngẩn ngơ trước hành động của cô – Anh Long sao vậy? – cô khẽ quơ tay qua lại trước mặt người anh trai… - À không! – Long chợt tỉnh như qua một cơn mơ, một giấc mơ hạnh phúc – Cảm ơn em ha! Hi hi... Thôi, anh về nhé! Buổi chiều dần kết thúc nhẹ, từ tốn nhưng thật lãng mạn như vậy. Tại căn phòng của mình, Bảo Long đang viết những dòng nhật ký vào cuốn sổ bìa màu xanh nước biển… “… Hôm nay, Nhã Lan đã giúp mình bẻ cổ áo, mình không biết cảm giác đúng nghĩa là như thế nào nhưng thật sự mình muốn thời gian ngừng lại ngay lúc đó, để mình được nhìn mãi nụ cười ấy. Mình đã chờ Nhã Lan vào nhà rồi mới về. Thật lạ kỳ, hơn chục năm rồi, bước chân đó vẫn không thay đổi, như lướt qua mặt đường, chẳng nghe một chút tiếng động nào cả…”
  2. Dòng suy nghĩ của Long đột nhiên bị cắt khi có tiếng gõ cửa, anh gấp lại cuốn nhật ký, tiến đến mở cánh cửa… - Đang làm gì vậy con trai, xuống ba mẹ hỏi chuyện tí… - một người phụ nữ trung niên, trạc năm mươi nhưng trên gương mặt rất ít dấu hiệu nào của sự lão hóa bởi tuổi tác, đó là cô Hà – mẹ Bảo Long. - Dạ, con xuống liền mẹ! ---------- Căn phòng khách ấm cúng nhà Bảo Long thể hiện ít nhiều sự tôn quý của gia chủ, trần nhà cao ước chừng hơn năm mét gắn chùm đèn pha lê trong suốt được trang trí khá tinh tế, cầu kỳ, đang tỏa ánh sáng vàng xuống bộ ghế màu trắng ngà. Trên chiếc ghế sofa lớn là chú Minh – ba của Long, một người đàn ông bản lĩnh, đã lèo lái con tàu “Rồng Vàng Bảo Long” có được thành công như ngày nay. Thấy Long, chú xếp vội tờ báo đang đọc dở, đợi con ngồi xuống, chú hỏi con trai mình: - Bao giờ con đi học lại Long? - Dạ, đầu tháng chín con học lại ba, nên con tính qua ngày Quốc khánh con xuống để sắp xếp công việc luôn. - Ừ, vậy là còn vài ba ngày nữa thôi à, sao con về ít vậy, mới chơi với ba mẹ có hơn một tuần thôi mà! - Dạ, do con được nghỉ ít, con cũng muốn vừa ở chơi, vừa giúp ba mẹ thêm ít bữa nhưng thời gian hơi bị động nên con… - Hai cha con ăn ít trái cây nè! – cô Hà cùng một dĩa táo được bài trí rất ngon mắt, cô đặt nhẹ xuống bàn, trao cho chồng mình một miếng táo, rồi cô đưa cho Long một miếng – Ăn đi con! - Con trai mẹ có bạn gái chưa mà sao không thấy dắt về cho ba mẹ xem à nghe! Lời nói của mẹ như một mũi tên chạm vào suy nghĩ của Long, nhưng cũng
  3. thường mà, mẹ hay hỏi anh nhiều về chuyện anh có người yêu chưa lắm, âu cũng là sự quan tâm và lo lắng chính đáng của người mẹ dành cho con trai mà thôi. Long đã trải qua hai, ba mối tình… và đều là tình đơn phương. ---------- Đó là chuyện của một cậu Long khi bé còn ngây ngô, nghịch ngợm và dễ bị say sưa bởi “ánh nắng” từ những cô “công chúa”, ai mà có thời không tơ tưởng, nhớ nhung một hình bóng sâu đậm trong thời học sinh, hai buổi cắp sách đến trường. Mà kỳ lạ, chúng ta đi học là để học nhưng lắm khi đi học chỉ để yêu… Mối tình đầu của Long là một cô gái học chung lớp cấp hai, làm sao mà không yêu cho được khi cô ấy quá xinh xắn, học giỏi, vả lại không chỉ Long mà rất nhiều cậu con trai trong trường đều mong muốn có một cô bạn gái như thế. Cậu đã từng viết những dòng chữ hết sức ngây ngô cho cô bé ấy, dòng “thư tình” nghệch ngoạc trên tấm giấy note học trò. “H. làm bạn gái của Long được không?” – cô bé ấy tên H. Thật lạ là cô bé ấy không hề cười ngặt nghẽo rồi vò mẩu thư “vớ va, vớ vẩn” vứt đi – theo phỏng đoán của mấy tên bạn Long, cô lặng lẽ xếp đôi tờ giấy nhỏ, ép vào một quyển tập, cô hẹn cậu gặp nói chuyện sau giờ học tại sân trường… H. đã nói ra điều Long không muốn nghe rằng họ không thể quen nhau, chẳng phải là H. chưa sẵn sàng để thích một ai đó ở độ tuổi học trò mà lý do chính là cô chỉ muốn coi cậu như một người bạn mà thôi. Tưởng là chuyện tình “KFC” của cậu sẽ dừng lại khi cậu bị H. từ chối, nhưng không… … Một buổi trưa, vài tháng sau câu chuyện tỏ tình thất bại của Long. Giờ tan học, H. đứng chờ ba cô đến đón trước cổng nhà thờ gần trường, Long cũng chờ người nhà gần đấy, cậu cách H. đúng một nhịp hàng rào. Lúc ấy, một mâu thuẫn nhỏ xảy ra giữa cậu và một học sinh nhỏ hơn nhưng rõ ràng phần lỗi mười mươi là ở Long, H. đã can ngăn cậu đừng làm to chuyện với
  4. em học sinh lớp dưới nhưng Long không nghe. Bất thình lình… chỉ nghe Long kêu to một tiếng, gương mặt cậu đỏ lừ, nhìn chằm chằm vào H., cô đã cắn vào khuỷu tay Long, dường như cô cắn rất mạnh, cậu trông khá đau đớn. Long nhìn thẳng vào H., ánh mắt dường như nửa thầm trách móc, nửa buồn bã, có lẽ cậu không đau vì vết cắn mà cậu nhói lòng khi hôm nào họ còn tâm sự dưới tán cây, dù là nói về một câu chuyện “không hồi kết”, nhưng hôm nay, cô nỡ… Cùng lúc có người tới rướt Long, trước khi quay xe, vẫn thấy Long nhìn H. tủi thân, đôi mắt ấy giận nhưng thật thương và từ lúc bị cắn đến khi đó, Long không cất lên một lời nào, dù là tiếng la thất thanh: “Bỏ tôi ra!”, hay lời đe dọa: “Cậu chờ đó!” - “Sao cậu dám!” – tất cả chỉ được Long diễn tả bằng ánh nhìn, cậu chỉ nhìn và nhìn vậy thôi… Về đến nhà, Long chạy vội lên phòng, cậu ngồi bên bàn học, nắm tay thật chặt, hàm răng cắn sâu vào đôi môi, nhìn ra phía cửa sổ. Cậu ngồi đó rất lâu, cậu đang nghĩ về H. chăng? Chỉ thấy… mười phút, hai mươi phút, cậu vẫn ngồi yên, không nói, không gào thét, vẫn ánh mắt đương xa xăm về một điều gì vô chừng, vô định… rồi hơn nửa giờ đồng hồ, cậu mới cởi chiếc áo len đồng phục ra. Chiếc áo sơ mi trắng thấm vết máu đỏ, Long nhấc cánh tay một cách khó khăn… Vết cắn của H. không sâu, nó tạo thành hình vòng cung như khuôn hàm của cô, Long tự rửa vết thương. Càng lạ ở chỗ, Long không hề ghét H. sau lần ấy, trái lại, cậu lại càng mến H. nhiều hơn. Họ học chung với nhau một năm duy nhất rồi bị tách lớp; lên cấp ba, Long học trường Bùi Thị Xuân, H. học trường Trần Phú, rồi họ ít gặp nhau từ đó. Nhưng Long vẫn không thôi nghĩ về H., đôi khi cậu nghĩ mình đã yêu H. trong một khoảng thời gian dài, nhất là khi nhìn lại vết cắn của H. năm xưa; thời gian dần qua, Long vào đại học, nhưng vết cắn vẫn cứ in đúng chừng đó, không hề to lên chút nào trên khuỷu tay Long. Trong đám bạn bè, ai cũng biết Long thầm yêu H. từ nhỏ, riêng
  5. Trương Bình biết thêm về “sự tích” vết cắn của H. mà cậu ta cứ hay chọc Bảo Long là “dấu ấn rồng thiêng” định mệnh. Nhưng câu chuyện này không kể về mối tình đơn phương năm ấy của Long dành cho H. dù nó rất thơ ngây, nhiều kỷ niệm…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2