intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

“trắng hồng rạng rỡ” và “ sôcôla”

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

50
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Hắn là một nam sinh lớp 11, chả có gì nổi bật, ko đẹp trai, ko nhà giàu, ko học giỏi, chỉ có một điều duy nhất khiến dễ nhận ra hắn khi hắn đứng giữa đám đông là hắn trắng, làn da của hắn thật sự rất trắng,

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: “trắng hồng rạng rỡ” và “ sôcôla”

  1. “trắng hồng rạng rỡ” và “ sôcôla” Hắn là một nam sinh lớp 11, chả có gì nổi bật, ko đẹp trai, ko nhà giàu, ko học giỏi, chỉ có một điều duy nhất khiến dễ nhận ra hắn khi hắn đứng giữa đám đông là hắn trắng, làn da của hắn thật sự rất trắng, có thể nói cả trường ngay cả đám con gái cũng hiếm đứa nào trắng được như hắn. Dù là mùa thu mát mẻ, mùa đông lạnh giá, mùa xuân ẩm uớt ấm áp hay mùa hè nắng gắt hắn cũng ko bao giờ đội mũ. Vào một ngày hè nắng chói chang, tất cả mọi người đều cố gắng đi vào những bóng cây râm mát tráng nắng, riêng hắn vẫn lặng lẽ đi dưới ánh nắng gay gắt, ko đội mũ, k0 che ô, ko áo dài tay, chỉ có đôi mày khẽ cau lại vì chói mắt, đó là điều duy nhất nắng có thể ảnh hưởng đến hắn. Hắn yêu nắng ư? Ko, hắn ko yêu nắng, ngay cả cuộc đời này hắn cũng chẳng thiết tha, mẹ là người duy nhất hắn yêu, là niềm hạnh phúc duy nhất, là lí do duy nhất để hắn tồn tại, để hắn nỗ lực. Hắn thờ ơ với những lời khen “ cậu trắng nhỉ?”, “ trắng thế, chia tớ ít đi”,… hắn ko quan tâm những lời trêu chọc của đám con trai “ trắng như con gái”, đôi khi những lời nói đó khiến hắn vài phần bực mình, khó chịu. Hắn ghét, ghét khi người ta cứ nhìn vào hắn, có thể là với ánh mắt ngạc nhiên, có thể là ngưỡng mộ, ước ao,.. bởi vì hắn “trắng”. Hắn mà làm người mẫu quảng cáo mĩ phẩm “ trắng hồng rạng rỡ” chắc hàng sẽ bán chạy lắm………. Hắn vẫn cứ bước đi chậm dãi chẳng hề vội vàng dưới trời nắng. Đôi mày dần giãn ra vì ko còn thấy chói nữa, hắn bất chợt nhìn thấy một người: -Sao lại đi đầu trần thế, nắng thế này về cảm đấy!-con bé cất giọng quan tâm Hắn ngỡ ngàng, nhận ra đó là Hà, cô bạn cùng lớp -uhm, tớ quen rồi -trời, bó tay cậu luôn, trâu bò thế! -uh -Tớ che ô chung nha, ok? -uh Con bé cứ tíu tít suốt quãng đường ko dài ko ngắn đó, nói đủ thứ trên đời, nào là
  2. lớp mình thế này, lớp mình thế kia, cô này ghê gớm, thầy này hiền lắm,…hắn ko bận tâm lắm, chỉ thỉnh thoảng ậm ừ cho cô bạn đỡ “quê” khi cứ tự biên tự diễn. Học cùng nhau cả năm lớp 10 rồi, bây giờ cậu mới phát hiện Hà là một người rất vui tính, hài hước, đôi mắt một mí trông lại ngịch ngợm, cái miệng lúc nào cũng ko ngớt nói, đôi khi cười để lộ chiếc răng “nanh” bên phải và kái núm đồng tiền xinh xinh bên má trái, một sự kết hợp khá là cân đối. Đây là lần đầu tiên hắn nhận thấy “ có một người bạn như thế cũng ko pải là một điều tồi tệ”. Những ngày sau đó, hắn và Hà luôn song hành, vẫn như thế, Hà luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, hắn cũng vẫn vậy, ậm à ậm ừ, nhưng cũng dần dà nói nhiều hơn, học thêm đc vài câu cảm thán kiểu như :“vậy ak?”, “thật ko”, “ khủng nhỉ?”. Tần suất hai người sánh vai nhau càng nhiều thậm chí tạo nên cả một xì-căng-đan rằng “trắng hồng rạng rỡ” và “ sôcôla” là một “couple” trái ngược 99,99%. Đúng vậy, trong khi hắn cao dong dỏng, nước da “trắng hồng rạng rỡ” thì Hà có một chiều cao khá khiêm tốn, dáng người nhỏ nhắn, nước da “sôcôla”, hắn im lặng một mình, còn Hà thì xông xáo, hoạt bát vui vẻ; hắn mang nét khá là già dặn con Hà lại nhí nhảnh trẻ con,…có lẽ điểm chung duy nhất của hai người là cùng ghét môn văn lắm chữ, cả hai cùng cảm nhận một “ luồng gió mới” nơi đối phương. Người bạn thân nhất của Hà là hắn, người bạn thân nhất của hắn ko ai khác ngoài Hà. Có đôi khi ngồi ngẩn ngơ dưới gốc cây bàng vườn sau trường, Hà vu vơ hỏi -Sao hai đứa mình lại trái ngược nhau thế nhỉ? -… hắn ko đáp, chỉ khẽ cười -Khác nhau về ngoại hình thì ko nói làm gì, bố mẹ sinh ra đã thế rồi, ngay cả tính cách cũng trái chiều như thế, mà cũng hay nhỉ, mì với tao lại làm bạn thân -uhm -thôi kệ, dù thế nào thì tao với mì vẫn là bạn thân nhỉ? -uh, chắc chắn rồi -ak, bít ko? Hum qua tao …. lại quay trở lại với những câu chuyện thường ngày, Hà luôn kể với hắn những chuyện dù là nhỏ nhặt nhất như con milu nhà nó bị ốm mấy hôm, ko ăn được gì, chuyện đứa em hàng xóm ngịch ngợm, kể cả chuyện về những giấc mơ xa vắng, mịt mờ, hắn luôn lắng nge, ko tỏ thái độ gì mà chỉ ậm ừ. Cho đến một ngày Hà kể chuyện cậu bạn lớp bên “ tỉnh tò” với nó, lần đầu tiên cậu hỏi lại Hà với vẻ sốt xắng
  3. -ai cơ? lớp nào? Còn mì thì sao? hắn thấy lo sợ, lo sợ vì hắn ích kỉ, ko muốn chia sẻ người bạn thân của mình với một người khác, dù hắn biết như thế là ko tốt, hắn sợ khi có tình yêu rồi thì Hà sẽ ko còn quan tâm cậu nhiều nữa, ko còn kể lể mọi thứ trên đời với cậu như trước, cả hai sẽ ít đi những lần ngồi dưới gốc bàng, ít đi những lần lang thang ngoài phố ăn kem,… -Gê, làm gì mà mì cứ sốt xình xịch thế, thằng đó tỏ tình với tao chứ có phải nhờ tao chuyển lời đến mì đâu? -uh, thế mì định thế nào? -Chả thế nào cả, tao ko thích trò đó, toàn một lũ bốc phét, yêu với chả đương, biết gì về tao đâu ngoài kái mặt tao? -uh -mà tao kũng chả kần có người iêu, tao có mì rồi mà, hehe -ếh, tao có phải là của mì đâu -Thì đằng nào chả thế, hếhế -Thế có tao rồi thì mì định làm gì? -Ôi trồi ôi, kái đó miễn bàn, tất nhiên là cho mì làm osin rồi -èo, bạn bè thế đấy -hêhê, chiều nay qua mì chơi nha -uh, làm gì? -Tao chơi với mì lâu ghê mà chưa biết nhà, vào chơi thôi, xem nơi đã đào tạo ra một ôsin như mì chứ -uh, nhưng tao ko pải ôsin ko công cho mày đâu -What?
  4. -Cái gì cũng pải có giá của nó chứ, hêhê -êh, kiểu cười đấy thuộc bản quyền của tao mà -mày có đăng kí bản quyền chưa? Đưa tao xem, hêhê -xì…….. ************** Buổi chiều hôm đó đc về khá sớm, như đã hẹn, hai đứa cùng nhau đi về nhà hắn chơi. Theo cái nhìn của Hà, nhà hắn ko to cũng ko nhỏ, ngôi nhà chưa đc sơn, vẫn còn nguyên lớp vữa chát, nhưng có vẻ đã lâu rồi, khoảng sân nho nhỏ trước nhà chỉ trồng duy nhất một cây sấu làm bóng mát. Vào nhà, Hà thấy ngổn ngang mấy tấm vải , một bàn may, một túi đựng rất nhiều phecmotuya -mẹ tao làm may-hắn -uh, hẳn nào Nghe thấy tiếng động, một người phụ nữ đi ra, Hà hơi bất ngờ, nhưng cũng cúi đầu lễ phép chào -Cháu chào cô ạ Phải nói là Hà ngạc nghiên 1 thì người phụ nữ ấy ngạc nhiên 10, miệng mấp máy -uh, cháu ngồi đi -Con chào mẹ-hắn chào người phụ nữ ấy -uh, ngồi đi Mặc dù đã đoán trước, hắn trắng thế hẳn mẹ hắn cũng rất trắng nhưng Hà vẫn thấy bất ngờ, người phụ nữ ấy ko pải là xinh đẹp, cũng ko có gì nổi bật, như hắn, chỉ có làn da rất trắng, khiến một cô gái phơi phới tuổi xuân như Hà còn thấy hơi…ghen tị Còn về phần mẹ hắn, cũng ko kém ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ mời bạn vào nhà
  5. chơi, kể cả con trai, bà ko ngờ lần đầu tiên hắn đưa bạn về chơi lại là một đứa con gái. Hắn lầm lì ít nói, ít tiếp xúc với người khác kể từ cái ngày đó, khi hắn vô tình biết được sự thật về bố hắn. Ba người ngồi nói chuyện, mẹ hắn hỏi Hà rất nhiều thứ, có vẻ bà rất phấn khích, nụ cười cũng sáng lạn hơn ngày thường. Hà nói chuyện cùng mẹ hắn rất vui vẻ, gì chứ nói chuyện là năng khiếu sở trường của nó. Hắn vẫn vậy, im lặng ngồi nghe hai người nói chuyện với nhau. Hà biết thêm khá nhiều thứ về gia đình hắn, mẹ hắn một mình nuôi hắn từ khi hắn mới sinh ra, ngôi nhà này đc xây nên là nhờ số tiền dành dụm trong mấy năm mẹ hắn xuất khẩu lao động ở bên Nga, sau khi về Việt Nam thì sinh hắn. Có một chi tiết Hà rất thắc mắc là bố hắn, theo như lời mẹ hắn thi bà một mình nuôi hắn, vậy bố hắn ở đâu, chắc ko phải là đã chết vì trên ban ko có tấm ảnh thờ nào cả, bấm bụng nghĩ thầm nhưng Hà ko dám hỏi, sợ lại nói điều ko nên nói. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu ko có sự xuất hiện của một vị khách ko đk chào đón. Kể từ khi người đàn ông có nước da ngăm đen đó bước vào, ko khí trong phòng mang một nét im lặng đén căng thẳng, người phá vỡ sự im lặng đó là hắn -ông đến đây làm gì? -ta đến để đưa tr..-người đàn ông có da ngăm đen đáp -thôi đi, tôi ko cần, ko có ông thì tôi và mẹ vẫn sống tốt -ngày đó ta vì… -ông lại muốn biện minh à? rằng ông cả tin người khác, rằng ông bị lừa? -ta…Dương à, con.. -đừng gọi tên tôi, ông là một kẻ hèn nhát Dứt lời, hắn bước đến, cầm táy Hà lôi đi -mẹ, con đưa Hà về -uh, đi cẩn thận nha con -…… Hà chỉ kịp chào mẹ hắn rồi bị hắn lôi đi luôn, ra khỏi căn nhà ấy, bước chân hắn
  6. chậm dần, bàn tay kầm tay Hà cùng buông lỏng dần, 2 đứa cứ đi trong im lặng, rồi như ko thể chịu đc hơn, Hà kéo tay hắn lại, lôi hắn đến dưới một gốc cây ở công viên gần đó -Nói đi, có chuyện gì với mì vậy?-Hà -uhm, chả có gì đâu -mì có coi tao là bạn ko đấy? sao phải giấu cả tao? -mì thật sự muốn biết? -uh, muốn-Hà quả quyết -…….(im lặng)………ông ta là bố tao -Hả? uh, sao nữa? -Khi tao mới sinh ra, ông ta ko nhận tao, vì tao…trắng, còn ông ta thì đen -Trắng đen thì liên quan gì ở đây? -ông ta li hôn với mẹ, và lấy một người phụ nữ khác -uhm, vậy nên mày ghét ổng hả? -ko hẳn, thế thôi thì chưa đủ, tao ghét, vì ông ta là một người hèn nhát ko dám nhận lỗi lầm của mình, ông ko dám thừa nhận ông ta là một người trăng hoa, một kẻ ích kỉ, thà rằng là ông ta nói toẹt là ông ta ko yêu mẹ tao nữa hay là đã có người khác bên ngoài, nhưng ông ta lại lấy lí do tao trắng để làm cái cớ nói mẹ tao ko chung thuỷ, lấy lí do đó để li hôn -Thật là ngớ ngẩn. Hà nghĩ ra, trước đây hắn ko bao giờ đội mũ dù trời nắng gay gắt, chẳng lẽ vì hắn muốn “đen” đi ak? -Chắc mì đang nghĩ đến chuyện tao ko bao giờ đội mũ hả -uh, sao mì biết -nhìn cái mặt ngố ngố của mì là biết rồi
  7. - Ềh!....... mà sao bây giờ ổng lại quay lại? -Chẳng ai chịu nổi ông ta, ko còn ai nên định quay về -Đáng……mì muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố hắn quay sang nhìn Hà một hồi, mắt mở to hết cỡ -Phìiiiiiìiii -Tao nói thật đấy, cười cái gì? -mì xem phim nhiều quá đấy, khóc gì chứ? Sao phải khóc? -mì ko buồn ak? -lúc mới biết thì có, nhưng bây giờ thì ko? “ thời gian là liều thuốc tốt nhất cho mọi nỗi đau” -uh, chắc thế. Hà im lặng, ko nói gì thêm. Nó may mắn sinh ra trong một gia đình ko giàu sang gì nhưng hạnh phúc khá trọn vẹn, nhưng nó luôn thấy cô đơn khi ko người bạn nào hiểu, lắng nghe nó, nó mở lòng với tất cả mọi người để lấp đầy nỗi cô đơn, người nó cần đơn giản “ chỉ cần lắng nghe và thấu hiểu, ko cần phát biểu”, và nó đã tìm thấy người bạn đó-là hắn. Hắn cũng cô đơn, nhưng hắn khác Hà, hắn thu mình vào trong cái vỏ ốc hắn tự tạo ra. Có lẽ, khi con người ta thấy cô đơn thì một là mở lòng với tất cả, hai là ko ai hết. Hà chọn cách thứ nhất, còn hắn chọn cách thứ hai. Cả hai ngồi im lặng chìm vào suy nghĩ riêng tư thì bị lôi ra thực tại bởi tiếng gió rít mạnh, những là cây bay xào xạc theo gió, những đám mây đen ngùn ngụt kéo đến. Đúng là cô gái mùa hè thật đỏng đảnh, vửa rồi trời vẫn còn trong xanh mà mây giờ đã đen kịt, sấm chớp bắt đầu vang lên, những tia sét xé toạc bầu trời,…Hắn lại cầm tay Hà chạy đi trú mưa-đây là lần thứ hai trong ngày hắn cầm tay Hà. Cả hai trú vào một mái hiên gần đó nhất. Mưa bắt đầu rơi, từng hạt,…từng hạt,…nặng nề,…nhiều dần, dầy dần,..to dần. Khẽ đưa ray khỏi mái hiên để hứng những giọt nước mưa, Hà reo lên thích thú -A ha!, Hưng ơi, mưa mát lắm, mày cũng thử đi
  8. hắn mỉm cười gật đầu làm theo, giờ khắc ấy baonhiêu buồn phiền dường như tan theo những hạt mưa kia đi hết. Mưa rào đúng là mưa rào, thật đúng với cái tên của nó, rào đến, rồi lại rào đi, để lại cho người ta cảm giác có phần hụt hẫng. Trời chưa tối, ánh nắng vẫn chưa tắt, sau khi mưa tạnh, ánh nắng vẫn tiếpp tục rọi xuống mặt đất tạo nên một cầu vồng rực rỡ. Lúc này chẳng cần ai nói gì, hai đứa ko hẹn mà cùng nhìn về một phía- cầu vồng. Rất tự nhiên, nắm tay nhau đi về “ sau cơn mưa trời lại tạnh, muốn thấy cầu vồng thì phải biết chấp nhận cơn mưa” “ bầu trời vốn dĩ luôn là màu xanh, nếu như bạn thấy màu đen thì đó chỉ là màu của những đám mây, đám mây đen ấy rồi sẽ qua đi và trả lại bầu trời xanh thẳm”  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2