CHỈ CẦN CÚI XUỐNG<br />
Chúa Jesus mang đệ tử Peter đi du hành, trên đường đi trông thấy một cái<br />
móng ngựa bằng sắt cũ nát, Chúa bảo Peter nhặt nó lên, không ngờ Peter ngại<br />
cúi xuống giả vờ như không nghe thấy. Chúa không nói gì, liền khom lưng<br />
nhặt cái móng ngựa lên, đổi cho ông thợ sắt gần đó lấy được 3 đồng, và dùng<br />
tiền đó mua 18 quả anh đào.<br />
Ra khỏi thành, hai người tiếp tục đi, băng qua vùng hoang dã mênh mông,<br />
Chúa đoán Peter đang khát nước lắm, liền lặng lẽ làm rớt một quả anh đào<br />
trong tay áo xuống đường, Peter vừa nhìn thấy, vội vàng nhặt lên ăn, Chúa vừa<br />
đi vừa ném, Peter cúi xuống nhặt 18 lần, vì vậy Chúa cười nói với Peter:<br />
— Lúc nãy con chỉ cần cúi xuống một lần thì đã không phải cúi nhiều lần<br />
đến như vậy. Việc nhỏ không làm, sẽ vất vả trong việc nhỏ hơn.<br />
Không biết khom lưng hoặc khom lưng ít, là hồ đồ; còn khom lưng trước<br />
kẻ hạ nhục mình, đó chính là ngu ngốc! Thực ra ta sẽ thấy hơi mệt khi cúi<br />
xuống, nhưng nếu như người nông dân không khom lưng, thì làm sao họ có<br />
thể thu hoạch?<br />
<br />
HÃY TIN VÀO BẢN THÂN<br />
Socrates triết học gia Hy Lạp cổ có một câu nói rất nổi tiếng, đến nỗi từ già<br />
trẻ lớn bé ai ai cũng biết: “Hãy tin vào bản thân”. Nhưng câu này được bắt<br />
nguồn từ đâu? Câu chuyện như sau:<br />
Vào những năm cuối đời, Socrates biết thời gian còn lại của mình không<br />
nhiều, nên nghĩ ra cách thử tài học trò của mình mỗi ngày.<br />
Một hôm, ông cho gọi học trò đến bên giường nói:<br />
— Nến của ta sắp cháy hết rồi, con hãy lấy một cây khác gắn vào đó đi, con<br />
đã hiểu ý ta chưa?<br />
— Rõ - người học trò - Trí tuệ, uyên bác của thầy sẽ được truyền bá về sau.<br />
— Nhưng - Socrates chầm chậm nói - Ta muốn tìm một người kế thừa<br />
thông minh nhất, người đó không chỉ có trí tuệ xuất chúng, mà còn phải tràn<br />
đầy lòng tin và dũng khí phi phàm. Có điều, đến giờ ta vẫn chưa tìm được<br />
người này. Con tìm giúp ta một người như thế nhé?<br />
— Vâng, thưa thầy - Người học trò nói - Con nhất định dốc hết sức lực đi<br />
tìm, không phụ lòng tin và sự dạy bảo của thầy.<br />
Socrates mỉm cười, không nói gì. Người học trò chân thành và siêng năng<br />
đó, không ngại khó khăn gian khổ đi khắp nơi tìm kiếm. Nhưng những người<br />
anh tìm về đều bị Socrates khéo léo từ chối.<br />
Một lần, khi người học trò vừa quay về sau một chuyến đi dài, anh tiến đến<br />
trước giường bệnh của Socrates. Socrates đang trong giai đoạn nguy kịch, vừa<br />
nhìn thấy người học trò mình bước vào liền nắm lấy tay bảo ngồi xuống, rồi<br />
vỗ nhẹ vai người học trò:<br />
— Những ngày tháng qua thật là vất vả cho con, nhưng, những người con<br />
tìm về đều không bằng con.<br />
— Con nhất định sẽ nỗ lực hơn - Người học trò tha thiết nói - Con sẽ đi tìm<br />
từ khắp các thành phố đến thôn quê, dù phải đi khắp thế gian, con cũng sẽ tìm<br />
được người ưu tú nhất đưa về đây tiến cử cho thầy.<br />
Socrates cười không nói gì.<br />
<br />
Nửa năm sau, Socrates đã kiệt sức, đang cận kề với cái chết mà người ưu tú<br />
nhất vẫn chưa thấy. Người học trò vô cùng xấu hổ, nước mắt rơi lã chã ngồi<br />
bên cạnh giường bệnh, tự trách:<br />
— Con thật không phải với thầy con đã làm thầy thất vọng!<br />
— Ta là người thất vọng, nhưng con hãy xin lỗi chính bản thân con Socrates nói đến đây, thất vọng nhắm nghiền đôi mắt, dừng lại hồi lâu, mới<br />
thương xót nói:<br />
— Vốn dĩ người ưu tú nhất là con, chỉ là do con không có lòng tự tin mà<br />
không dám đề cử mình, làm bản thân vuột mất cơ hội.<br />
Nói chưa dứt câu, nhà triết học vĩ đại đã vĩnh viễn từ bỏ thế giới ra đi mãi<br />
mãi.<br />
Kỳ thực, mỗi một người đều là người ưu tú nhất, quan trọng là bạn phải tự<br />
tin vào bản thân, luôn tự đề cử và trọng dụng chính mình.<br />
<br />
ĐI THEO CHA<br />
“Chúng ta thường xuyên làm một động tác, thì sẽ tập thành thói quen; nuôi<br />
dưỡng một thói quen, sẽ tạo thành một phẩm cách”.<br />
Có một anh chàng có thói quen mỗi sáng trước khi bắt đầu công việc đều<br />
đến quán rượu trong thị trấn uống một ly.<br />
Một sáng nọ, sau khi hôn từ biệt vợ con, anh ta lại đi về phía quán rượu.<br />
Vừa đi được một đoạn, anh ta cảm giác có người đi sau lưng, khi quay đầu nhìn<br />
lại, thì thấy đứa con đang đi theo dấu chân của anh in trên tuyết, nó hứng thú<br />
nói:<br />
— Cha, cha xem này, con đang đi theo dấu chân của cha đó!<br />
Lời nói của con làm anh ta sửng sốt, anh nghĩ:<br />
— Ta đang đi đến quán rượu, và con trai ta lại đi theo ta!<br />
Từ hôm đó trở đi, anh ta không đến quán rượu nữa.<br />
<br />
GIÁO CHỦ<br />
Một giáo chủ rất có danh vọng đang thành kính cầu khẩn trong vườn hoa.<br />
Lúc này, có người thị nữ ruột gan rối bời, hoảng hốt chạy loạn tìm đứa con thất<br />
lạc.<br />
Do nóng lòng, cô ta không chú ý đến giáo chủ đang quỳ gối cầu xin ở đó,<br />
va mạnh vào ông ta, nhưng ngay cả câu xin lỗi cũng không nói, liền vội vã<br />
chạy đi. Giáo chủ bực tức giẫm chân, trong lòng rất tức giận, khi ông ta cầu<br />
khẩn xong, người thị nữ đó cũng tìm thấy con, vui vẻ chạy lại. Vừa nhìn thấy<br />
vẻ mặt tức giận của giáo chủ, cô ta rất kinh ngạc và hoảng hốt.<br />
Giáo chủ bực tức nói:<br />
— Cô có thể giải thích hành động vừa rồi.<br />
Người thị nữ nói:<br />
— Xin lỗi, giáo chủ, lúcđó tôi quá lo lắng đến sự an nguy của con, nên<br />
không nhìn thấy ngài đang ở đó. Có điều, không phải ngài đang cầu khẩn sao?<br />
Người mà ngài đang thỉnh cầu, chắc cũng quý trọng hơn ngàn lần so với đứa<br />
con của tôi? Sao ngài còn chú ý đến tôi?<br />
Lúc này giáo chủ cúi đầu không nói.<br />
<br />