intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

13 lý do tại sao: phần 1

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hiền Phúc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:97

53
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

phần 1 , câu chuyện bắt đầu từ "thưa quý khách?", cô nhân viên bưu điện nhắc lại. "quý khách muốn chuyển bưu phẩm này trong thời gian bao lâu ạ?"..." mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: 13 lý do tại sao: phần 1

Băng 4: Mặt B<br /> <br /> <br /> <br /> Các bạn có muốn mình có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác<br /> không?<br /> <br /> <br /> Dĩ nhiên là bạn muốn rồi. Mọi người đều nói có với câu hỏi này cho tới<br /> khi họ nghĩ cho thấu đáo.<br /> <br /> <br /> Ví dụ như, liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu người khác đọc được suy nghĩ<br /> của bạn? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ có thể đọc được suy nghĩ của bạn...<br /> ngay lúc này đây?<br /> <br /> <br /> Họ sẽ thấy sự bối rối. Thất vọng. Thậm chí với vài người là giận dữ. Họ<br /> thấy lời của một cô gái đã qua đời đang chạy xuyên qua tâm trí tôi. Một cô<br /> gái mà vì lý do nào đó đổ lỗi cho tôi vì việc cô ấy tự sát.<br /> <br /> <br /> Đôi khi chúng ta có suy nghĩ về những điều chúng ta thậm chí cũng<br /> không hiểu. Những suy nghĩ thậm chí không thật - đó không thực sự là<br /> những điều chúng ta cảm thấy - nhưng chúng vẫn chạy qua tâm trí của<br /> chúng ta bằng mọi cách bởi vì nghĩ về chúng rất là thú vị.<br /> <br /> <br /> Tôi điều chỉnh cái kẹp giấy ăn trước mặt mình sao cho chỗ ngồi của<br /> Tony phản chiếu lên lớp bạc bóng loáng. Cậu ấy ngồi dựa lưng và lau tay<br /> vào tờ giấy ăn.<br /> <br /> <br /> Nếu bạn có thể đọc được suy nghĩ của người khác, bạn sẽ nghe lỏm<br /> được cả những điều chân thực cũng như cả những điều hoàn toàn ngẫu<br /> nhiên. Và bạn sẽ không phân biệt được cái nào với cái nào nữa. Nó sẽ khiến<br /> bạn phải điên đầu mất. Cái nào là thật? Cái nào không? Hàng triệu suy<br /> nghĩ, nhưng chúng có nghĩa là gì?<br /> <br /> <br /> Tôi không biết Tony đang nghĩ gì. Cậu ấy không biết gì về tôi. Cậu ấy<br /> không biết giọng nói đang trong đầu tôi, giọng nói đang vang lên từ chiếc<br /> Walkman của cậu ấy là của Hannah Baker.<br /> <br /> <br /> Đó là điều tôi thích ở thơ ca. Càng trừu tượng càng hay. Những thứ mà<br /> bạn không chắc ý nhà thơ đang muốn nói là gì. Bạn có thể biết dù không<br /> chắc chắn. Không biết tuyệt đối trăm phần trăm. Mỗi từ ngữ được lựa chọn<br /> riêng, có thể có tới hàng triệu ý nghĩa khác nhau. Nó có phải là một biểu<br /> <br /> tượng thay thế cho một ý tưởng khác không? Liệu rằng nó có chứa đựng một<br /> phép ẩn dụ bao quát hơn, kín đáo hơn không?<br /> <br /> <br /> Đây là người thứ tám rồi, Hannah ạ. Nếu là về thơ ca thì lại không phải<br /> là tôi. Và chỉ còn năm cái tên nữa thôi.<br /> <br /> <br /> Tôi ghét thơ ca cho tới khi có người chỉ cho tôi cách cảm thụ nó. Cậu ấy<br /> bảo tôi hãy coi bài thơ như một trò chơi ô chữ. Người đọc có nhiệm vụ lý<br /> giải mật mã, hoặc những câu chữ căn cứ trên mọi điều họ biết về cuộc sống<br /> và những xúc cảm.<br /> <br /> <br /> Có phải nhà thơ dùng màu đỏ để biểu trưng cho máu? Sự giận dữ?<br /> Khao khát? Hoặc tả cái xe cút kít màu đỏ đơn giản bởi màu đỏ nghe hay hơn<br /> là màu đen?<br /> <br /> <br /> Tôi nhớ chuyện đó. Ở giờ học tiếng Anh. Đã nổ ra một cuộc tranh luận<br /> lớn về ý nghĩa của màu đỏ. Tôi không biết cuối cùng chúng tôi đã quyết định<br /> là gì.<br /> <br /> <br /> Chính người đã dạy tôi cảm thụ thơ ca cũng đã dạy tôi ý nghĩa của việc<br /> làm thơ. Và chân thành mà nói, không có cách nào thám hiểm những cảm<br /> xúc của bạn tốt hơn là dùng thơ ca.<br /> <br /> <br /> Hoặc dùng băng cát-xét.<br /> <br /> <br /> <br /> Nếu bạn giận dữ, bạn không nhất thiết phải viết một bài thơ đối phó với<br /> nguyên nhân của cơn tức giận. Nhưng lại cần có một bài thơ giận dữ. Vậy<br /> hãy thử làm xem... viết một bài. Tôi biết bạn chí ít cũng có đôi chút giận tôi<br /> mà.<br /> <br /> <br /> Và khi bạn hoàn thành bài thơ của mình, hãy giải mã nó như thế là bạn<br /> vừa tìm thấy nó được in trong một cuốn sách giáo khoa và hoàn toàn không<br /> biết chút ít về tác giả của nó. Kết quả có thể rất đáng kinh ngạc. và đáng<br /> sợ nữa. Nhưng nó lại luôn ít tốn kém hơn là trả tiền cho nhà trị liệu.<br /> <br /> <br /> Tôi đã làm việc đó đôi lần. Với thơ ca, chứ không phải với nhà trị liệu.<br /> Có thể nhà trị liệu lại giúp ích cho cậu, Hannah ạ.<br /> <br /> <br /> Tôi đã mua một quyển sổ tay được đóng gáy xoắn để lưu giữ lại tất cả<br /> các bài thơ của tôi. Đôi ba ngày một tuần, sau giờ học, tôi lại đi tới Monet's<br /> và viết một hoặc hai bài thơ.<br /> <br /> <br /> Một vài nỗ lực ban đầu của tôi có hơi đáng buồn. Không được sâu sắc<br /> <br /> và tinh tế. Khá là hợp lý. Tuy vậy, một số bài được viết ra khá hay. Chí ít là<br /> tôi nghĩ chúng hay.<br /> <br /> <br /> Rồi thì thậm chí không cần phải cố gắng, tôi đã thuộc những bài thơ<br /> đầu tiên trong cuốn sổ tay đó. Và dù có cố gắng đến mấy, tôi dường như<br /> không thể rũ nó ra khỏi trí nhớ của mình ngay cả đến ngày hôm nay. Và nó<br /> đã dành cho sự cảm kích... hoặc thích thú của bạn.<br /> <br /> <br /> <br /> <br /> <br /> <br /> <br /> <br /> <br /> <br /> <br /> Nếu tình yêu tôi là một đại dương,<br /> Sẽ chẳng còn chỗ cho đất liền.<br /> Nếu tình yêu tôi là một sa mạc,<br /> Bạn sẽ chỉ thấy một biển cát thôi.<br /> Nếu tình yêu tôi là một vì sao.<br /> Thức trong đêm, sáng lung linh.<br /> Và nếu tình yêu tôi có thể chắp cánh,<br /> Tôi sẽ bay vút lên trời cao.<br /> <br /> <br /> <br /> Cứ thử đi. Cứ cười đi. Nhưng bạn biết bạn sẽ mua nó. Nếu bạn bắt gặp<br /> nó trên một tấm thiệp chúc mừng.<br /> <br /> <br /> Đột nhiên có cơn đau nhói sâu thẳm trong lồng ngực tôi.<br /> <br /> <br /> <br /> Chỉ biết rằng tôi vẫn tới Monet's để viết những vần thơ cũng khiến cho<br /> những tháng ngày dễ chịu đựng hơn.<br /> <br /> <br /> Những chuyện hài hước, gây náo động hay đau đớn vẫn có thể xảy ra và<br /> tôi sẽ nghĩ. Điều này sẽ làm nên một bài thơ ngây ngất.<br /> <br /> <br /> Nhìn qua vai, tôi thấy Tony đang đi ra cửa trước. Việc này có vẻ thật kỳ<br /> quặc. Tại sao cậu ấy không dừng lại để nói tạm biệt nhỉ?<br /> <br /> <br /> Đối với tôi, tôi cho rằng những cuốn băng này là một dạng thức của trị<br /> liệu bằng thơ.<br /> <br /> <br /> <br /> Qua cửa sổ phía trước, tôi quan sát Tony lên xe ô tô của mình.<br /> <br /> Khi tôi kể cho bạn những câu chuyện này, tôi đang khám phá ra một vài<br /> điều. Những điều về bản thân tôi, đúng thế, cả về các bạn. Tất cả các bạn.<br /> <br /> <br /> <br /> Cậu ấy bật đèn pha ô tô lên.<br /> <br /> <br /> <br /> Và chúng ta càng tiến gần hơn tới kết thúc, tôi càng phát hiện ra nhiều<br /> mối quan hệ. Những mối quan hệ sâu sắc. Một vài câu chuyện tôi kể với các<br /> bạn lại móc nối tới một câu chuyện ở phần tiếp theo. Trong khi những<br /> chuyện khác, tôi chưa từng kể gì cho các bạn cả.<br /> <br /> <br /> <br /> Chiếc xe Mustang rung mạnh khi Tony khởi động máy. Rồi chiếc xe của<br /> cậu ấy chậm rãi lùi ra phía sau.<br /> <br /> <br /> Có thể bạn còn khám phá ra một số mối quan hệ mà tôi không biết. Có<br /> thể bạn có triển vọng trở thành thi sĩ.<br /> <br /> <br /> Không đâu, Hannah. Khó mà trở thành thế.<br /> <br /> <br /> <br /> <br /> Và khi tôi nói những lời cuối cùng... Chà, chắc là chưa phải những lời<br /> cuối cùng của tôi đâu nhưng là những lời cuối trong những cuốn băng này...<br /> nó sẽ là một vũ điệu chan chứa cảm xúc và cao sang của những lời nói.<br /> <br /> <br /> Dùng từ khác thì là một bài thơ.<br /> <br /> <br /> <br /> Quan sát chiếc ô tô của Tony qua cửa sổ giống như đang xem một bộ<br /> phim, chiếc xe Mustang chậm rãi lùi ra sau màn hình. Nhưng ánh đèn pha ô<br /> tô không mờ dần đi như đáng lẽ nó phải thế nếu cậu ấy lùi hoặc quay xe.<br /> Thay vì thế, ánh sáng đèn dừng lại. Như thể nó được tắt đi.<br /> <br /> <br /> Nghĩ lại, tôi đã không viết vào sổ tay của mình khi tôi không còn muốn<br /> biết về bản thân nữa.<br /> <br /> <br /> Có phải cậu ấy đi ra ngoài, ngồi trong xe, chờ đợi ư? Tại sao thế?<br /> <br /> <br /> <br /> Nếu bạn nghe thấy một ca khúc khiến bạn khóc và bạn không hề muốn<br /> khóc nữa, bạn sẽ không nghe ca khúc đó thêm lần nào nữa.<br /> <br /> <br /> Nhưng bạn lại không thể thoát khỏi chính mình. Bạn không thể quyết<br /> định không nhìn thấy chính mình nữa. Bạn không thể quyết định tắt âm<br /> thanh huyên náo trong đầu mình.<br /> <br /> <br /> Khi đèn pha ô tô của Tony tắt đi, những ô cửa sổ của quán ăn chỉ còn là<br /> một khung kính tối đen.<br /> <br /> <br /> Thông thường ở bãi đỗ xe, mỗi khi có ai lái xe xuống đường thì lại có<br /> một vệt sáng lướt từ ô cửa sổ này sang ô cửa sổ kia. Nhưng lần này nguồn<br /> <br /> sáng bất động duy nhất, tuy là ở xa, lại chiếu lên góc từ phía trên bên phải.<br /> Cái ánh sáng mờ mờ xanh tía. Trên đỉnh, biểu tượng đèn neon của rạp<br /> Crestmont nhô cao hơn tất cả mái nhà của những cửa hàng xung quanh đó.<br /> <br /> <br /> Chúa ơi! Sao tôi không cố mà vẫn cứ hồi tưởng lại mùa hè năm ngoái.<br /> <br /> <br /> <br /> Khi chỉ có hai chúng tôi, thật dễ đàng để bắt chuyện với Hannah. Thật<br /> dễ dàng cười đùa với cô ấy. Nhưng cứ có người ở quanh là tôi lại ngại<br /> ngùng. Tôi lại tránh ra. Tôi đã không biết phải cư xử như thế nào cả.<br /> <br /> <br /> Trong cái quầy bán vé nhỏ xíu như bể cá vàng đó mối liên hệ duy nhất<br /> của tôi với các đồng nghiệp trong tiền sảnh là một chiếc điện thoại màu đỏ.<br /> Không có những nút bấm, chỉ có một ống nghe.<br /> <br /> <br /> Nhưng mỗi khi tôi nhấc máy gọi và Hannah trả lời ở đầu máy bên kia<br /> thì tôi thấy bồn chồn. Cứ như thể tôi đang gọi cô ấy từ nhà mình chứ không<br /> phải đang gọi cách có ba chục bước chân.<br /> <br /> <br /> "Mình cần đổi tiền", tôi vẫn thường nói thế.<br /> <br /> <br /> <br /> "Lại đổi nữa à?", cô ấy vẫn trả lời thế kèm theo một nụ cười. Và mỗi lần<br /> như vậy, tôi đều cảm thấy mặt nóng ran lên vì ngượng ngùng. Bởi vì sự thực<br /> là tôi yêu cầu đổi tiền khi cô ấy đang làm việc nhiều hơn những lúc cô ấy<br /> không làm việc.<br /> <br /> <br /> Một vài phút sau đó, có tiếng gõ cửa, tôi vuốt thẳng áo sơ mi rồi mở cửa<br /> mời cô ấy vào. Cầm chiếc hộp nhỏ đựng tiền lẻ trên tay, cô ấy chen vào sát<br /> cạnh tôi để đổi một số tờ tiền chẵn. Và đôi khi, trong những đêm chiếu buồn<br /> tẻ, cô ấy thường ngồi lên chiếc ghế của tôi và bảo tôi đóng cửa quầy.<br /> <br /> <br /> Mỗi khi cô ấy bảo thế, tôi phải gắng sức để kìm hãm trí tưởng tượng của<br /> mình lại. Bởi vì cho dù rằng những ô kính vẫn bắt chúng tôi lộ liễu qua ba<br /> mặt quầy, giống như những hấp dẫn trong một cuộc trình diễn của lễ hội hoá<br /> trang và mặc dù cô ấy chỉ nói thế bởi vì chúng tôi không nhất thiết phải để<br /> mở cửa ra vào thì bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra bên trong cái không<br /> gian hạn hẹp ấy.<br /> <br /> <br /> Đúng hơn thì tôi đã mong được thế. Nhưng tại sao? Tại sao mỗi khi ai<br /> đó thấy chúng tôi, tôi lại giả bộ như không có ý gì? Chúng tôi chỉ đang làm<br /> việc, đó là điều tôi muốn họ tin thế.<br /> <br /> <br /> <br /> Không phải hẹn hò. Chỉ là đang làm việc. Tại sao?<br /> <br />
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2