intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

8 Năm Lưu Vong xứ Người (phần 1-2)

Chia sẻ: Haina Na | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:12

49
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

8 năm về trước 8 năm về trước.......một sự ngạc nhiên cho tất cả mọi người hàng xóm, phường đội, bạn bè, ...khi biết tôi (một người có cuộc sống không thiếu thốn và tốt nghiệp đại học) đi lấy chồng Đài...???? Năm đó tôi đang yêu, anh B ở Bến Tre còn tôi ở T.P, 2 người yêu nhau say đắm. Nhưng vì anh B ở quê và không có trình độ kiến thức mà chỉ là 1 công nhân với tháng lương

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: 8 Năm Lưu Vong xứ Người (phần 1-2)

  1. 8 Năm Lưu Vong xứ Người (phần 1-2)
  2. PHẦN 1: 8 năm về trước 8 năm về trước.......một sự ngạc nhiên cho tất cả mọi người hàng xóm, phường đội, bạn bè, ...khi biết tôi (một người có cuộc sống không thiếu thốn và tốt nghiệp đại học) đi lấy chồng Đài...???? Năm đó tôi đang yêu, anh B ở Bến Tre còn tôi ở T.P, 2 người yêu nhau say đắm. Nhưng vì anh B ở quê và không có trình độ kiến thức mà chỉ là 1 công nhân với tháng lương 400 nghìn tháng nên gia đình tôi phản đối quyết liệt, ngăn cản 2 chúng tôi đến với nhau. Qúa đau khổ và nỗi nhớ nhung người yêu, tôi nghĩ ra 1 cách để tình yêu chúng tôi được trọn vẹn (gạo nấu thành cơm). Thế là tôi đã thành công...Mẹ tôi nửa khóc nửa cười ...để chúng tôi đính hôn. Và hẹn 8 tháng sau làm đám cưới... Đến ngày 2 bên lên giáp mặt định ngày cưới thì...bên nhà trai không có cử động gì. Mẹ tôi hỏi tôi: _Sao nói hôm nay lên định ngày cưới mà sao không lên, cũng chẳng gọi điện báo 1 tiếng nếu có chuyện gì? Tôi đáp: _Để con về Bến Tre (BT) hỏi xem sao! Khi về đến BT, tôi hỏi ba chồng tương lai thì nhận được câu trả lời mà tôi không ngờ: _Gạo nấu thành cơm rồi, lần này lên không được thì lần sau lên, lần sau lên không được thì lần tới lên gấp gấp gì?...
  3. Đây là cái tội bất hiếu mà cái giá tôi phải trả. Một cú sốc như sét đánh ngang tai, thì ra anh đã nói cho gia đình anh biết, tôi đã có quan hệ xác thịt với anh. Chỉ trong vòng 1 tuần tôi như điên không còn thiết sống nữa, mẹ tôi còn hơn thế, bà đã già đi và sụt cân thấy hẳn, bà trở nên âm thầm và nước mắt chảy ngược vào tim, càng nhìn mẹ tôi càng đau, mẹ tôi sẽ đối diện với bà con lối xóm họ hàng thế nào đây? Trời ơi! Tôi phải làm gì để bù đắp lại cho người mẹ thân yêu của mình? Bà đã cặm cụi tích lũy từng đồng để tôi ăn học nên người, giờ tôi trả ơn như thế? Tôi hối hận quá! Mẹ vuốt tóc tôi và nói: _Mẹ cực khổ cho con ăn học thành người, không mong gì con nuôi lại mẹ, chỉ mong con có 1 mái ấm gia đình là mẹ mãn nguyện rồi. Nhưng sao con lại có hành động thua kẻ thất học, để mang tai mang tiếng như vầy hả con? Tôi ngậm ngùi: _Mẹ....con xin lỗi…mẹ! Nghẹn ngào trong dòng lệ, và cả 2 ôm nhau òa khóc như chưa được khóc bao giờ. Lúc này tim tôi thắt lại, ngậm ngùi với cái gọi là tình yêu. Lúc đó, tôi vừa học đại học (ban ngày), bán sinh tố (buổi tối), sự sắp đặt của ông trời trong lúc tình cảnh đó cho tôi gặp ông chồng Đài của tôi. Ông hơn tôi 23 tuổi, ông đã từng lập gia đình và có 3 con trai. Ông là người coi về thiên văn và đó cũng là công việc sinh sống của ông. Đây là 1 nghề được coi trọng ở đất ĐL, do công
  4. việc mà ông đã đến VN và đến quán sinh tố của tôi giải khát. Duyên nợ bắt đầu từ đó và tôi đã lấy chồng Đài. PHẦN 2: Cuộc hôn nhân không đầy 1 năm Có ai hy vọng, có ai biết trước được cuộc hôn nhân chỉ kéo dài không đầy 1 năm là tan vỡ đâu? Tôi không có ba má chồng, họ đều mất sớm. Tôi đến ĐL ở với chồng trong ngôi nhà mướn nhỏ, tiếng Đài tôi không biết nhiều nên đôi khi tôi chỉ active để diễn đạt. Vì ông đã có 3 đứa con trai nên mẹ tôi khuyên tôi muộn tí hẵng sinh con, vì tiếng nói không rành tôi nhờ người chị bên bác nói dùm, thế là chị tôi bị ông mắng: _Chuyện nhà người ta đừng có nhiều chuyện. Chị tôi bị mắng lần đó và lần sau tôi nhờ chị cũng từ chối...Từ đó, tôi chỉ biết dựa vào bản thân mình. Chồng tôi ao ước tôi sinh con gái, thế là tôi thụ thai. Vì xa quê hương, gia đình, nên tình cảm của tôi nhanh chóng dành hết cho chồng, tôi ao ước có 1 gia đình hạnh phúc. 3 tháng đầu ở ĐL Đi đâu chồng tôi cũng chở tôi theo khoe với mọi người có cô vợ trẻ, ông hết lòng chăm sóc tôi, từ miếng ăn giấc ngủ. Mỗi sáng ông chở tôi đi tham qua khu vực bị động đất và cùng nhau tập thể dục, dẫn tôi đi tìm bạn có vợ VN cho tôi nói chuyện cho đỡ buồn. Và tất cả chi tiêu trong gia đình ông đều lo tất, mỗi tháng cho tôi 11
  5. nghìn Đài tệ. Điều mà ông tốt nhất trong đầu tôi là: (khi ở VN tôi chỉ ăn học và kinh doanh nên chẳng biết nấu ăn) cho dù tôi nấu bất cứ gì ông cũng ăn và không bao giờ chê, tôi biết thân phận mình nên nói: _Em không biết nấu ăn. Nhưng không ngờ câu trả lời của ông làm tôi cả đời không sao quên được: _Lần này nấu không ngon thì lần sau, lần sau không ngon thì lần tới ngon, từ từ cũng ngon... Và dù ông có giận cỡ nào ông cũng không bao giờ đánh phụ nữ! Đây là mẫu người mà ai cũng thích lấy làm chồng phải không các bạn? Đó là ưu điểm của chồng tôi. Các bạn suy nghĩ tại sao chồng tốt vậy mà tôi...chắc là tại lỗi của tôi chăng? Tôi đã được sống thiên đàng ở đất ĐL 4 tháng, sau khi siêu âm biết được cái thai trong bụng lại là con trai, chồng tôi đã thay đổi 180 độ. Nói về chồng tôi trước khi lấy vợ VN Ông có người yêu A 40 tuổi (có 2 con gái, con riêng) ông đòi cưới cô ta nhưng cô ta không chịu gả, chỉ thích cặp bồ thế là đủ (gái ĐL họ đa số có suy nghĩ thế), và họ giận hờn nhau. Ông cưới tôi, cô ta khóc thật nhiều và sau khi biết được trong bụng tôi là con trai, ông lại huề với A, thường xuyên không về nhà, bỏ bê tôi ở nhà 1 mình, không cho tiền và cũng không mua rau, đồ ăn trong nhà. Tôi đang được yêu thương lo lắng chăm sóc, bỗng chuyển sang chấp nhận thái độ thờ ơ, lạnh nhạt, không quan tâm, không ngó ngàng gì nữa. Tôi trở nên hụt hẫng,chẳng biết dựa vào
  6. ai nữa, tiếng nói thì ít, đường xá không rành, chỉ biết mỗi cái công viên gần nhà. Tôi đáp lại tình cảm chân thật ông dành cho, nên cũng đã thể hiện 1 người vợ chu đáo nhà cửa sạch sẽ, cơm nước đầy đủ, quần áo lúc nào cũng ủi ngăn nắp... và ngày nào cũng đợi chồng về, dù sớm hay tối, có chồng có vợ thì mới đi ngủ. Sau khi thay đổi, ông không còn cảm động với hành động của tôi nữa, mặc cho tôi đợi tới sáng ông cũng không về. Ngày qua ngày và tôi cũng mệt rồi thiếp đi. Tuy chung 1 gian phòng nhưng chồng tôi không hề đụng đến tôi nữa, tôi đụng đến ông thì bị ông mắng. Ngày tháng trôi qua, tôi lầm lũi với bốn bức tường và công viên là nơi tâm tình thân thiết nhất đối với tôi, ngồi trên ghế đá công viên nhìn những chiếc máy bay không biết có phải bay về VN không, nhưng lòng tôi luôn hướng về VN mà lệ rưng rưng. Tôi âm thầm và im lặng trong 1 gia đình không có tiếng nói, tôi cũng chẳng cho gia đình biết cuộc sống tôi ở đây, bụng tôi càng lúc càng to và được 7 tháng rưỡi, hôm đó tôi đau bụng, tôi gọi điện cho chồng bảo tôi đau bụng nhưng...chồng tôi trả lời tôi: Tôi không phải bác sĩ, gọi cho tôi làm gì? Trời ơi ! Đau bụng quá! Ngoài chồng ra biết gọi cho ai bây giờ? Lần đầu mang thai, chẳng biết có sao không nữa, lại chẳng biết đường đến bệnh viện, tôi nhận được câu trả lời của chồng buông lơi điện thoại và tưởng chừng như chết điếng, không còn biết đau nữa. Vì thai không trở đầu, thai nhi đè lên tim tôi thật khó thở... úc về đêm tôi hay bị rút
  7. gân đau đớn và khó chịu, thế mà chồng tôi hờ hững mặc cho tôi đau đớn. 1 mình với mình, tôi lại ra công viên, may thay tôi gặp người VN cũng có chồng ĐL và ở gần nhà tôi (không gì vui mừng bằng) tôi ôm lấy cô ta và rơi lệ, cô ta hỏi tôi, nhưng tôi dám nói cho cô ta nghe nỗi lòng của mình mà chỉ nói, “nhớ VN !” . Từ đó, chúng tôi là bạn thân với nhau. Một hôm, tôi bắt được điện thoại của Bích, Bích nói trong tiếng khóc: _T qua đây giúp tao, chở con tao đi bệnh viện, chồng tao đánh con từ trên lầu xuống. Tôi hốt hoảng lập tức đi...nhưng chồng tôi không cho, tôi giải thích cho chồng nghe tình cảnh thế nhưng chồng tôi bảo: _Chuyện vợ chồng người ta đừng có chen vô. Cấp bách quá, mặc cho chồng ngăn tôi cứ đi...và ông quát to : _Mày không nghe lời tao thì mày đi luôn đừng có về nữa. Tôi không nghĩ nhiều và cứ đi giúp bạn trước, rồi về nói chuyện với chồng sau. Không đầy nửa tiếng tôi quay về thì...hỡi ơi!...Quần áo, va ly văng tung tóe ngoài đường. Tôi gõ cửa ông không cho tôi vô nữa. Hàng xóm thấy tôi khóc quá bèn đến xin dùm, ông đòi ly dị với tôi nhưng tôi không kí. Từ khi đó ông thường xuyên đem các cô gái bên ngoài về chọc tức tôi, có lần ông và cô gái nào đó ở bên trong và nhốt tôi ở ngoài, tôi nhớ là mùng 3 tết trời lạnh 5-9 độ, tới 5 giờ sáng. Tôi suy nghĩ có nên ly dị với ông không? nghĩ mãi, nghĩ mãi...1 lần đem nhục nhã cho gia
  8. đình chưa đủ sao, không lẽ đem thêm lần nữa? (gả chưa được bao lâu thì mang bụng bầu về VN), tôi lại thôi, đành cắn răng chịu đựng. Ngày sanh em bé sắp đến rồi mà quần áo trẻ em, vật dụng em bé đều không có, tôi buồn rầu, những người bạn VN tôi mỗi đứa 1 món, tình thương ấm áp đó giúp tôi vượt qua, và không bao lâu em bé trào đời. Sau khi sanh, tôi không ăn được gà nấu rượu nên trong vòng 1 tuần tôi sụt 17kg , xanh xao và không có 1 giọt sữa cho bé uống. Bé được 20 ngày tuổi, ông lén tôi đem bé cho cô bạn gái ở Đài Bắc. Tôi gội đầu xong quay trở ra thì con tôi không thấy đâu nữa, tôi gọi mãi điện thoại cho ông nhưng ông không bắt, tôi chẳng biết có chuyện gì nữa, thế là tôi đinh ninh ông chở nó đi đâu, đợi mãi đến tối, ông về và tôi hỏi: _Con tôi đâu ? Ông thờ ơ đáp: Cho người ta rồi ! Trời ơi! Tôi như cọp mất con, đã gây với ông đòi con và đã khóc khóc rất nhiều, nhưng ông không thèm nhìn đến tôi và bỏ đi, tôi gọi điện thoại cho ông mãi nhưng ông không bắt, và tôi nói nhắn tin nói với ông không trả con cho tôi tôi tự vẫn. Không đầy 5 phút ông có mặt tại nhà và tôi gọi điện cho công an đến, công an yêu cầu ông đem con trả cho tôi, ông đồng ý. Sau 1 ngày, lại 2 ngày chẳng thấy con tôi đâu. Tôi lại gọi công an, thế là con tôi lại về với tôi. Ông dụ tôi đem con cho người ta, họ sẽ cho tôi 1 số tiền lớn. Tôi nói với ông: _Tôi biết ông có suy nghĩ như vậy tôi sẽ không sanh cho ông, tôi sanh với con chó còn hơn.
  9. Ông bảo nếu tôi không đem con cho người ta thì tự tôi nuôi, ông sẽ không chi cho 1 đồng nào. Lần đầu tiên có con, làm sao đành cho người ta chứ, tôi quyết định tự nuôi con. Tôi hỏi ông tại sao như vậy? Con gái hay trai cũng là con, nhưng ông bảo ông có con trai nhiều quá (ông có 3 đứa con họ đều ở với vợ trước) cho bớt. Tôi giận dữ nói: _Thì ông có 3 thằng đem bớt cho người ta, còn tôi có 1 đứa, nên không bao giờ. Thế là cách duy nhất để bảo vệ con mình là tôi gởi nó về VN cho mẹ tôi nuôi, tôi đi làm kiếm tiền. Sau khi về VN trở qua ĐL, lúc đó tôi sanh được 1 tháng 10 ngày, vì tôi có hứa sanh mẹ tròn con vuông sẽ ăn chay 2 tháng, trong tháng tôi không ăn đầy đủ và lúc này lại ăn chay, tôi yếu lắm, tôi đã xỉu ở công ty và nằm viện 1 tuần. Thế là mất việc, sau đó không lâu tôi bị sốt 40.5 độ , lúc đó 9 giờ tối, tôi nhờ ông đưa tôi đi viện (xin giải thích...tôi có 1 người anh chết vì sốt mà không tìm ra bệnh), vì lo sợ như thế nên nói cho ông biết mà nhờ ông đưa đi bệnh viện nhưng ông quát lớn: _Giờ này bệnh viện đóng cửa, để sáng coi rồi đưa tôi đi. Tôi van xin ông, tôi quỳ dưới chân ông van xin nhưng ông thờ ơ, tôi phải chịu đựng đến sáng ông mới đưa tôi đến bệnh viện. Sau khi đến bệnh viện, ông bỏ tôi ở đó và bảo đi về nhà lấy nước suối...từ nhà tôi đến bệnh viện không hơn nửa tiếng, nhưng ông đã đi hơn 2 tiếng. 2 tiếng ở bệnh viện, bác sĩ đợi người thân cho tôi
  10. nhập viện nhưng chẳng thấy đâu. Tôi lúc sốt lạnh, lúc sốt cao, tôi đã khóc vì quá sợ và lạc lẽo 1 mình với cơn bệnh vật vã, những người “giúp đỡ tình thương” họ cho tôi uống nước và lấy gói lạnh giảm sốt của bệnh nhân khác không dùng nữa cho tôi dùng đỡ, lòng cảm động làm tôi càng khóc nhiều hơn, người ta lại tưởng tôi đau ở đâu đó, họ nóng lòng hỏi chồng tôi đâu? Tôi bảo là đi lấy nước suối, họ bảo: _Bên ngoài bệnh viện có bán rồi, đi đâu chi lâu vậy? Tôi chẳng biết nói sao nữa. Bác sĩ nói với tôi: _Cô phải nhập viện, hay cô muốn về nhà? Tôi đáp: _Thưa Bác sĩ, nếu được xin cho con được nhập viện, đừng cho con về vì không ai chăm sóc con đâu. Bác sĩ gật đầu với tôi. Sau hơn 2 tiếng ông trở lại làm thủ tục gì đó và ra nói với tôi rằng: _Bác sĩ nói bệnh không có gì cả, về uống thuốc là được. Trời ơi ! Cũng may ông trời cho bác sĩ nói với tôi trước không thì...tôi sẽ thế nào đây? Thế là tôi nhập viện được 1 tháng, mỗi sáng ông liện cho tôi bộ quần áo và đi về, không hỏi thăm, không đếm xỉa đến tôi. Trong 1 tháng đó một sự việc đến với tôi, liệu có làm thay đổi số mệnh của tôi không? Trong gian phòng bệnh nhân có 3 người, luôn cả tôi, tôi trở nên1 người trầm lặng và hướng về cửa sổ bệnh viện với nỗi cô đơn buồn tẻ, không có gì trống trải và đau
  11. khổ khi bệnh mà không có người thân bên cạnh, không 1 người quan tâm, nước mắt tôi cứ chảy và chảy tự lúc nào, với sự chứng kiến của cô bệnh nhân cạnh giường, thương cảm và hay chia đồ ăn của cô cho tôi ăn, đối diện tôi thì có bà dì bệnh tiểu đường, anh A (con trai bà thường lui tới chăm sóc). Anh A có 2 đứa con vì động đất năm ấy đã cướp mất mạng sống của vợ anh ta, người thật thà chất phát nhưng nghèo lắm các bạn ạ. Anh ta đã làm quen với mình và dẫn mình đi ăn mỗi buổi ăn, bây giờ anh ta không phải chăm sóc 1 bệnh nhân mà tới 2 bệnh nhân, sau khi ra viện chúng tôi vẫn liên lạc với nhau...một sự thiếu vắng tình cảm, giờ tự nhiên có người chăm lo, tôi đem lòng thương người ấy và ... Nói về chồng tôi, sau khi tôi xuất viện thì nhà tôi cũng có sự khác biệt ở trong nhà, đồ dùng phụ nữ đầy ấp trong nhà, nhưng không phải cho tôi, thế là tôi đề nghị với chồng tôi: _Bây giờ làm giấy ly thân, sau khi có giấy chứng minh, đứa con qui về tôi, lúc đó chúng mình ly dị. Ông chịu liền. Ông mời tổ trưởng làm chứng và điều kiện tôi ra, sau đó chúng tôi kí tên và tôi bắt đầu cuộc sống lưu linh. Trong tờ li thân chúng tôi đồng ý mỗi người có quyền tự do của nhau, dù có bạn trai hay gái cũng không được can thiệp nhau, và ông cấp 3000/ tháng kinh phí nuôi con cho đến khi tôi có chứng minh. Ông làm giấy giấy chứng minh cho tôi xong là phải li dị, ông còn cho tôi 1 chiếc xe 50 phân khối để làm phương tiện đi làm. Đó
  12. là những giao ước của chúng tôi khi li thân. Nói tiếp đến cuộc đời tiếp theo của tôi khi đi theo anh bạn A, nhà thiếu tay đàn bà nên nhà cửa bề bộn. Từ khi về nhà anh, tôi bắt tay vào việc từ A đến Z. Thường ngày anh chạy xe hon đa đưa tôi đi làm trước nên anh hay bị trễ giời làm. Sau đó anh bị đuổi việc, tiền sinh hoạt hàng ngày phải vay mượn người ta chi tiêu. Từ đó, mẹ con anh tỏ ra ghét bỏ, đay nghiến tất cả là tại tôi…Tôi quyết định dọn ra ở riêng (潭子).
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2