YOMEDIA
ADSENSE
ai sẽ mang giày cao gót cho em: phần 1 - nxb văn học
46
lượt xem 5
download
lượt xem 5
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
phần 1 câu chuyện bắt đầu từ "lam chợt thấy chói mắt, cảm giác những tia nắng đầu ngày xiên ngang qua ô cửa kính, thô lỗ đâm vào đôi rèm mi đang mơ màng..." mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: ai sẽ mang giày cao gót cho em: phần 1 - nxb văn học
Ai Sẽ Mang Giày Cao Gót Cho Em <br />
Tác Giả: Hạc Xanh<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
Mục Lục<br />
Chương 1 – Trời xui đất khiến<br />
Chương 2 – Lại là anh?<br />
Chương 3 – Tỏ tình<br />
Chương 4 – Yêu ai cũng được, miễn không phải là anh!<br />
Chương 5 – Yêu trong sáng, hành động trong tối<br />
Chương 6 – Nhất định phải xa anh!<br />
Chương 7 – Cô ấy hay là em?<br />
Chương 8 – Đi đường vòng cũng được<br />
Chương 9 – Về nhà thôi!<br />
Chương 10 – Đợi anh lâu thế có sốt ruột lắm không?<br />
Ngoại Truyện<br />
<br />
Lời đầu<br />
Ai đã từng đọc truyện cổ tích Nàng Lọ Lem sẽ không thể quên được chiếc giày thủy<br />
tinh nàng đánh rơi khi chạy trốn hoàng tử trong đêm vũ hội. Và chính chiếc giày đó mang<br />
Lọ Lem trở về với người mình yêu thương - chàng hoàng tử sẽ bảo bọc cho nàng suốt<br />
cuộc đời. Cổ tích là vậy, nhưng với “Ai sẽ mang giày cao gót cho em?” nàng “Lọ Lem” lại<br />
là một cô gái không chịu yên phận. Ngoài việc chọn lựa sống cùng “hoàng tử”, cô ấy còn<br />
muốn tự định đoạt và nuôi dưỡng giấc mơ của mình, muốn đánh cược với tuổi trẻ và<br />
không muốn phí hoài thanh xuân. Chàng “hoàng tử” trong truyện cũng không phải là một<br />
người đàn ông toàn vẹn, anh ấy chỉ dành trọn trái tim yêu để bảo bọc và chở che cho<br />
người con gái anh yêu thương. Đối với phụ nữ, chiếc giày cao gót cũng giống như đàn<br />
ông. Không nhất thiết phải sở hữu bề ngoài nổi bật, cũng không cần cầu kỳ xa xỉ. Chỉ cần<br />
vừa vặn hợp ý với đôi chân mình, người phụ nữ sẽ đủ tự tin để đi đến bất cứ nơi đâu, luôn<br />
luôn có thể mỉm cười hạnh phúc. <br />
Truyện xoay quanh câu chuyện tình yêu của Ngọc Lam và anh chàng sếp Tổng của<br />
mình. Ngọc Lam ý thức được một điều rằng, nếu đơn thuần làm “Lọ Lem” thì chỉ việc yêu<br />
và tận hưởng hạnh phúc. Với Lam, điều đó không xảy ra, cô chấp nhận thử thách, vén bức<br />
màn xám xịt của bản thân kém may mắn. Cô gái luôn mang một tấm chân tình muốn giúp<br />
đỡ người bạn có cuộc đời bất hạnh là Bảo - người đàn ông vẫn sẵn lòng đi bên lề cuộc<br />
sống của cô, dù cho anh có phải đơn độc một mình…<br />
Mối quan hệ giữa ba người là sự gặp gỡ của định mệnh, là trò chơi thời thơ trẻ nhiều ám<br />
<br />
ảnh, là những toan tính sắp đặt bởi cái được nhân danh “tình yêu”. Giữa ba người còn là<br />
một chuỗi những dùng dằng ở và đi: Một người chỉ có thể chấp nhận đi bên lề cuộc sống<br />
của một người khác, chỉ cần nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc; Một cô gái phải lựa<br />
chọn đánh đổi giữa yêu và thương, giữa trách nhiệm và quyền lợi. Đối với nhiều người, có<br />
thể họ sẽ không chọn cách sống như Lam, sẽ không dại khờ chờ đợi một người ngay cả<br />
khi người đó không còn là “hoàng tử”, sẽ bám víu vào một người khác dù chỉ là một người<br />
đàn ông bình thường nhưng có thể là một cái phao cứu hộ an toàn. <br />
Câu chuyện với những tình tiết đời thường nhỏ nhặt đi từ cổ tích đến thực tại. Là cảnh<br />
một người đàn ông sẵn lòng cúi người, ướm giày vào chân cho người con gái mà anh ta<br />
yêu. Cũng là cảnh một người đàn ông sẵn lòng dẹp bỏ những món ngon thức lạ, đi vào bếp<br />
xắn tay áo nấu mì cho người con gái ấy. Hay như cảnh một căn nhà trống người vẫn luôn<br />
sáng đèn, như ý niệm của sự chờ đợi. Dù nhà trống nhưng chỉ cần có chút ánh sáng le lói,<br />
người ta cũng sẽ không còn cảm thấy cô đơn nhiều nữa. Ý niệm về nhà và tổ ấm thực sự<br />
thôi thúc người ta đi tìm hạnh phúc, đuổi theo hạnh phúc và nắm bắt lấy hạnh phúc. <br />
Khi đọc những trang viết “Ai sẽ mang giày cao gót cho em?” bạn sẽ thấy một câu<br />
chuyện tình tựa như cổ tích, nhưng hãy tin, một phần cổ tích là có thật! <br />
Hạc Xanh<br />
<br />
Chương 1 – Trời xui đất khiến<br />
Lam chợt thấy chói mắt, cảm giác những tia nắng đầu ngày xiên ngang qua ô cửa kính,<br />
thô lỗ đâm vào đôi rèm mi đang mơ màng. Đầu óc váng vất, Lam ý thức được rằng mình<br />
vừa trải qua một trận say. Biếng nhác kéo tấm chăn lên che ngang mặt, Lam xoay người,<br />
thở dài:<br />
“Ngày cuối tuần mà, ngủ nướng một lát nữa thôi!”<br />
Tự nhủ thầm như vậy, môi cô gái xuất hiện một nụ cười. Bất chợt tấm chăn vừa được<br />
kéo lên che ngang tầm mắt bị ai đó giật mạnh xuống, cái nhìn như xuyên thấu, giọng nói<br />
trầm và vang, hết sức lạ lùng:<br />
- Vẫn còn muốn ngủ nữa sao?<br />
- Ừm… hôm nay được nghỉ mà… ưm…<br />
Lam vẫn cố thủ trong chăn ấm đệm êm, không thèm mở mắt mà đáp lại câu hỏi châm<br />
chọc như một cái máy. Chừng năm giây sau, khi não bộ đã tỉnh táo hơn một chút đủ để ý<br />
thức rằng Lam sống một mình, không hề có ai bên cạnh, vậy giọng của người vừa nói là<br />
ai? Sao lại ở trong nhà Lam? Sao lại bắt gặp Lam đang ngủ?<br />
Hàng loạt câu hỏi ngân lên, gõ leng keng vào vỏ não, khiến các nơron thần kinh trở nên<br />
nhanh nhạy hẳn. Lam chồm người dậy, ti hí mắt vì vẫn còn ngại va chạm với những sợi<br />
nắng hắt qua song cửa sổ:<br />
- Anh là ai? Sao lại ở nhà tôi?<br />
Người đối diện đã ngồi ung dung bên bàn uống nước, tay cầm một cốc thơm nồng<br />
hương café. Nắng và làn khói mảnh tỏa ra từ đó vấn vít quanh khuôn mặt người lạ khiến<br />
Lam dù cố mở to đôi mắt cũng không thể nhìn rõ phía đối diện mình rốt cuộc là ai. <br />
<br />
- Dậy rồi à?<br />
Người đối diện khẽ nhếch môi, bỏ qua tất cả những câu hỏi của Lam, gã đưa cốc café<br />
lên nhấp một ngụm rồi đứng dậy, đi ra phía Lam đang ngồi.<br />
- Chuẩn bị đi, tôi đưa em về!<br />
- Về? Về đâu?<br />
Lam đưa mắt nhìn quanh, lúc bấy giờ mới nhận ra tình cảnh éo le của mình. Không phải<br />
giường của Lam, không phải phòng của Lam, lại càng không phải là nhà của Lam. Mọi<br />
thứ đảo lộn, Lam cảm giác như mắt mình máy liên hồi. Bất giác sợ hãi, Lam đưa tay lên<br />
túm lấy chăn che ngang ngực, người đối diện lại nhoẻn miệng cười, cười như thể: “Em<br />
không cần phải che đậy gì đâu!”.<br />
- Anh là ai? Và sao tôi lại ở đây?<br />
Cuối cùng Lam cũng cất tiếng hỏi sau một hồi cắn chặt môi khiến cho đôi môi hồng trở<br />
nên trắng bệch. Nắng vẫn đùa dai dẳng bằng cách hắt sáng qua khuôn mặt cô gái, phảng<br />
phất một nét sợ hãi mơ hồ. Một đứa con gái trinh nguyên, sau khi thức dậy trong phòng<br />
người lạ mặt, lại là người khác giới, có thể không sợ hãi được không?<br />
- Trên đường về chúng ta sẽ nói chuyện. Nhanh lên nhé, vì em mà tôi muộn làm rồi.<br />
Lam vốn không phải là cô gái ngoan ngoãn một dạ hai vâng, càng không phải là cô gái<br />
dễ dàng nghe theo sự sắp đặt của người khác. Trong lúc còn đang ngẩn ngơ về tình cảnh<br />
của mình, Lam bàng hoàng còn chưa hết, anh ta sao lại dám chỉ trích Lam? Ít nhất thì<br />
cũng phải cho cô một câu trả lời tử tế, ngắn gọn cũng được, miễn sao không phải là một<br />
câu ra lệnh hay phàn nàn. <br />
- À, chúng ta không có gì với nhau đâu, đừng lo.<br />
<br />
Như đọc được suy nghĩ bay loạn xạ trong đầu Lam, trước khi đi ra ngoài anh ta ném<br />
nhanh lại câu nói đó. Kèm theo một nụ cười nửa miệng chìm trong thinh không, anh ta lại<br />
tiếp:<br />
- Nhưng nếu có lần sau thì tôi không chắc lắm!<br />
Nói rồi con người lạ mặt đó điềm đạm đút tay vào túi quần âu, thong dong đi ra phía<br />
ngoài, không thèm nhìn nét biểu cảm trên khuôn mặt Lam lấy một giây nào cả. Lam thấy<br />
trán mình rịn mồ hôi, bao nhiêu căng thẳng, bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu điều thắc mắc vây<br />
quanh cô. Khi mà người đó đi mất Lam mới nhận ra tình trạng tồi tệ của mình, cô nàng cúi<br />
nhìn từ ngực trở xuống chân, những ngón chân hồng hào bám chặt vào nền nhà như một<br />
cây non sợ gió quật ngã, trên người mặc một áo sơ mi nam rộng thùng thình.<br />
- Thế này mà là không có gì sao? Quần áo của tôi đâu?<br />
Lam gào thét trong tưởng tượng. Đầu óc cô nàng lại nghĩ đến tận đẩu tận đâu. Vừa kịp<br />
lúc nhìn sang phía tủ đầu giường thì thấy bộ quần áo công sở được gấp cẩn thận cùng túi<br />
xách đặt ngay ngắn bên cạnh.<br />
- Em có nhanh lên không? Hay là muốn tôi lên bế em xuống?<br />
Nghe giọng thúc giục của người lạ khiến Lam ức muốn khóc. Nhưng càng những lúc<br />
<br />
như thế này càng phải mạnh mẽ, không được để đối phương có thể hừ mũi một cái là<br />
khiến chân tay run lẩy bẩy được. Lam vơ vội quần áo rồi chạy vào toilet, thay quần áo<br />
nhanh hết sức có thể, chải lại đầu tóc. Những hành động qua loa được gói gọn trong vòng<br />
vài phút đồng hồ. Năm phút sau Lam có mặt trước hiên nhà, nơi người lạ mặt đang đứng.<br />
- Đi thôi!<br />
- Khoan!<br />
- Sao?<br />
- Nói cho tôi biết chuyện hôm qua!<br />
- Lên xe đi rồi nói, muộn rồi.<br />
Lam chỉ định hỏi cho xong xuôi mọi chuyện rồi chạy vụt đi mất. Còn tâm trạng nào mà<br />
ngồi xe chờ người ta đưa đi nữa!<br />
- Không cần đâu, giải thích ngắn gọn cho tôi nghe rồi tôi tự về. <br />
- Lên xe đi!<br />
Người lạ dứt khoát nắm tay Lam kéo đi, mở cửa xe rồi ấn cô nàng vào ghế ngồi. Đúng<br />
thật là chưa từng thấy một ai ngây ngốc như cô gái này. Rượu mời không muốn lại muốn<br />
rượu phạt. Có lẽ cũng vì tính khí ngang bướng không biết nghe lời ai mà bị sa thải khỏi<br />
công ty. Cũng vì bị sa thải mới có buổi tối kinh thiên động địa ngày hôm qua. Và cũng vì<br />
thế mà người lạ quen Lam.<br />
Cuối cùng Lam chịu yên vị trên ghế phụ, lúc xe chạy thì quay nghiêng nhìn người lạ rất<br />
chăm chú, cái nhìn khiến người khác phải thấy nhột.<br />
- Đừng nhìn nữa. Em sắp thiêu trụi tôi rồi!<br />
- Anh nói đi!<br />
- Chuyện đêm qua?<br />
- Ừ.<br />
- Chẳng có gì cả. Em say, tôi đưa em về. Không biết nhà em nên đưa về nhà tôi. Vậy<br />
thôi.<br />
- Ngắn gọn vậy thôi?<br />
- Có muốn kể thêm hành động của nam chính và nữ chính luôn không?<br />
Lam tròn mắt ngạc nhiên, người lạ cố nén một nụ cười, nhếch môi như đùa bỡn.<br />
- Đoán là em không muốn nghe nên tôi lược đi rồi. Tóm lại là chỉ có thế thôi.<br />
Lam đăm chiêu ra chiều suy nghĩ. Có cái quái gì mà phải suy nghĩ chứ? Không cần nói<br />
thì cũng đủ hiểu câu nói kia đến chín mươi phần trăm là những hành động đen tối mà nếu<br />
chiếu trên tivi thì sẽ bị nhà đài cắt xén đi hết. Thấy tay Lam vặn vẹo vào nhau, người lạ<br />
tiếp tục:<br />
- Sao? Sợ à?<br />
- Nhưng… anh đã nói… chúng ta… không có làm gì…<br />
<br />
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn