Ân tình sâu nặng P15
lượt xem 8
download
Sáng hôm sau cô đến công ty sớm hơn mợi ngày nhờ quá giang xe của Tử Nhan. Tâm trạng khá hưng phấn, cô chậm rãi bước về phòng. Thấy cửa không khóa cô ngạc nhiên hết sức, nhưng cũng đẩy nhẹ bước vào. Bỗng cô khựng lại khi thấy Khắc Hiên ngồi sau bàn làm việc mà trước mắt anh 1à một chồng hồ sơ cao đụng mũi, cũng không thềm ngước nhìn lên dù biết chắc có người vừa mới vào phòng. Kỷ Quân rón rén ngồi vào chỗ của mình, cô không dám thở mạnh, nhẹ nhàng...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Ân tình sâu nặng P15
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG PHẦN 8 S áng hôm sau cô đến công ty sớm hơn mợi ngày nhờ quá giang xe của Tử Nhan. Tâm trạng khá hưng phấn, cô chậm rãi bước về phòng. Thấy cửa không khóa cô ngạc nhiên hết sức, nhưng cũng đẩy nhẹ bước vào. Bỗng cô khựng lại khi thấy Khắc Hiên ngồi sau bàn làm việc mà trước mắt anh 1à một chồng hồ sơ cao đụng mũi, cũng không thềm ngước nhìn lên dù biết chắc có người vừa mới vào phòng. Kỷ Quân rón rén ngồi vào chỗ của mình, cô không dám thở mạnh, nhẹ nhàng mở ngăn kéo, rấy ra tập hồ sơ định coi lại trước khi thảo bản hơp đồng mới. Bỗng Khắc Hiên đập bàn quát tướng 1ên: - Cô ăn gan trời hay sao mà dám giỡn mặt với tôi kiểu đó, hả? Kỷ Quân điếng hồn tưởng trời sắp sập đến nơi nữa chứ, cô cứng lưỡi không thốt nên lời. Khắc Hiên đột ngột bật ra khỏi ghế, chỉ cần hai sải chân, anh đã đứng trước mặt cô, hàm bạnh ra môi mím chặt tạo thành một đường thẳng trừng trừng nhìn cô bốc lửa. Lúc sau anh mới cất giọng rin rít: - Chiều hôm qua, trước lúc đi hẹn hò, tôi bảo gì, cô nhớ không? Hay đó cũng là cách cô chống đối coi thường tôi? Kỷ Quân bỗng giận dữ vì tự nhiên bị mắng oan ức như vậy, nên lớn tiếng độp lại: - Ông mới là ngang ngược. Hết giờ làm việc, ai cũng có quyền tự do riêng, ông lấy tư cách gì mà bảo tôi phải thế này, thế nọ, còn bản thân ông làm chuyện gì xấu xa hay sao lúc nào cũng nơm nôp sợ người khác coi thường. Càng lúc sự tức giận trong anh như càng tăng. Anh cung tay đấm mạnh xuống bàn làm ly tách nhảy tưng rơi loảng xoảng xuống nền gạch vỡ nát, rồi thẳng chân tung luôn chiếc ghế vô tội vạ văng vào tường cách sấm sét. Lần đầu tiên cô thấy anh dữ dội như thế. Thật lâu sau, anh lại cất giọng khàn hẳn: - Tôi cho cô nghĩ vịệc bắt đầu từ ngày mai. Không gian bỗng im lìm lắng đọng với những điều không thốt được thành câu. Khá lâu, cô mới bình tĩnh được và sự giận dữ đã lên đến tột đỉnh, cô bật lên khỏi ghế như chiếc lò xo bị nén lâu ngày, nhìn trả lại anh giọng cất cao khinh khỉnh: www.vuilen.com 166
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Hóa ra ông cũng thật tầm thường, công tư lẫn lộn, vì tư thù cá nhân mâ ông quyết định cho tôi nghỉ việc ư? Tốt thôi! Song lại tiếc công tôi từ lâu cũng có ít nhiếu ngưỡng mộ, tôn sùng ông, một nhà doanh nghiệp trẻ tuổi tài hoa lỗi lạc, tuy cũng có ít nhiều khiếm khuyết, nhưng đem so với những thành tích nổi trội ông đạt được, người ta có thể bỏ qua hết mọi chuyện trong đó có tôi. Vậy mà hôm nay, mọi cảm xúc đó đều sụp đổ tan tành, tất cả chỉ là điều huyễn tưởng... Thật ra lâu nay, ánh mắt anh dành cho cô vẫn hàm ý nghĩ mỉa mai và không tin theo cách mà anh vẫn nhìn mọi cô gái từng quên, biết, vì ánh cảm thấy ở họ có hàng ngàn những khuyết điểm to nhỏ thường gặp, nên khi nhìn Kỷ Quân, anh cũng nghĩ “rồi cô cũng như họ không có gì đặc biệt cả”. Thế nhưng lúc này, nhiều ý nghĩ khác đang hiện ra trong đầu anh, ân hận, ray rứt, mất mát... còn những cảm xúc khác nữa mà anh không đặt lên được. Thật lâu sau không nghe anh nói gì thêm, Kỷ Quân khép cửa lại, nhẹ nhàng bước ra ngoài để hòa mình vào bóng chiều chập choạng. Những đám mây trĩu nặng cơn mưa treo lơ lửng trên bầu trời, rơi những hạt nước li ti xuống mặt đất. Thế gian như chìm trong bầu không khí im lìm, buồn thảm và đầy ưu tư. Những hàng cây rì rào vui vẻ lúc sáng giờ bỗng dưng im trằm mặc, cứ thế cô thẫn thờ bước đi như kẻ mộng du.. Vào nhà, thấy Đại Phong ngồi giữa phòng khách, Kỷ Quân vừa bất ngờ vừa vui nên bao muộn phiền cũng theo đó bay đi. Bá cổ anh trai, giọng cô phấn khích: - Anh về bao giờ? Lúc này, bộ công ty hết việc hay sao anh rảnh rỗi về thường xuyên vậy? Cốc nhẹ lên đầu em gái, Đại Phong mắc mỏ: - Còn dám hỏi móc anh? Cũng vì chuyện của cô mà anh ăn ngủ không yên, phải bỏ mọi công việc về đây hỏi cho ra lẽ đấy. Kỷ Quân bùng thụng: - Dường như lúc nào trong đầu anh cũng lưu sẵn tập hồ sơ dày cộm về khuyết điểm của em, nên hễ gặp mặt là bị rầy, hoặc hạch hỏi lung tung. Kiểu này, mai mốt gặp anh, em phải trốn đi dâu đó. - Thôi đi? Làm như cô hiền lắm vậy. Thành tích quậy của cô trong này, tôi đều biết cả đấy. Kỷ Quân làu bàu: - Em làm gì cơ chứ. www.vuilen.com 167
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Còn vờ vịt hả nhóc? - Em chẳng làm gì sai cả. Nhìn nhìn em gái, Đại Phong đe: - Đừng nghĩ qua mặt được anh. Chuyện em và Khắc Hiên đến đâu rồi? - Chẳng có gì để mà đến. - Là thế nào? - Ông ấy vừa cho em nghỉ việc. Trợn mắt nhìn em gái: - Tại sao? Kỷ Quân cong cớn: - Anh đi mà hỏi ông bạn quý hóa của anh ấy Em mệt rồi, đi nghỉ đây. Nói xong, cô đi luôn vào trong. Đại Phong chỉ đưa mắt nhìn theo đứa em gái tính khí thất thường mà lắc đầu cách bất lực. Kỷ Quân xưa giờ bản tính vốn hiếu động nên đâu thể chịu ngồi yên một chỗ. Mặc dù đã bị cho thôi việc, nhưng sáng sớm, cô cũng ra khỏi nhà đi đâu đó cho thoải mái tinh thần. Bỗng di động cô rung lên trong túi xách, buộc lòng cô phải nghe. Tiếng Tử Nhan vui vui: - Quân đang ở đâu? Không hiểu nghĩ sao cô trả lời. - Đi làm. - Xạo! Quân tưởng giấu được tôi à? Quân còn đang rất chán đời, đúng không? Cô hơi giật mình: - Sao anh biết? - Qua giọng nói của em. www.vuilen.com 168
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG Một lần nữa cô khựng lại bời tiếng “em” khá ngọt ngào vừa tự nhiên của Tử Nhan, song cũng làm cô xao động, chứng tỏ anh quan tâm cô khá nhiều. Kỷ Quân nói: - Tôi chỉ muốn đi dạo một chút cho thư giãn. - Em nói đang ở đâu đi, tôi đến. - Thôi, không dám phiền anh vậy đâu. - Không phiền chút nào, vì tôi đang rất rảnh rỗi. Hay em không thích gặp tôi? - Không có. Thôi được, tôi đang ở trên đường… anh đến đi! - OK! Chờ tôi nha! Chỉ không đầy năm phút sau, Tử Nhan đã đứng trước mặt cô. Anh đang mặc trên người chiếc áo sơ mi màu xanh dương có thêu hoa văn cùng tông màu ôm sát thân hình cân đối khỏe mạnh, quần Jeans ống “pát”cũng màu xanh dương, thật đúng mốt. Nhìn anh, giống một nam diễn viên hoặc người mẫu chính hiệu, khiến ai ngang qua cũng ngoái lại nhìn. Đến bên cô, anh nhẹ nhàng hỏi: - Giờ em định đi đâu? - Cũng chưa biết. Mỉm cười, anh đề nghị: - Hay mình đi hát karaoke đi. Nghe chí lý, Kỷ Quân gật nhanh: - Cũng được. Tử Nhan cùng cô đến một nhà hàng karaoke máy lạnh cao cấp. Chọn phòng xong, Tử Nhan hơi đùa. - Em ăn uống gì cứ gọi tự nhiên nhé. Hôm nay, tôi không bắt người thất nghiệp trả tiền đâu đừng lo. Liếc Tử Nhan dài cả cây số, cô cong môi: - Tôi dư sức bao anh vài chầu như thế. Chỉ mới thất nghiệp hôm nay thôi mà, không đến nỗi chết đói đâu mà lo. www.vuilen.com 169
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG Bật cười thoải mái, Tử Nhan bỗng đề nghị: - Kỷ Quân này! Hay em sang làm việc cho tôi đi. Khựng lại vài giây cô hỏi đùa: - Tôi biết làm gì trong công ty của anh, không khéo còn rách việc. - Em có thể làm trợ lý cho tôi như cho Khắc Hiên vậy, được không? Im lìm nhìn xuống ly nước suy nghĩ một lúc, cô lại nói: - Anh cho tôi suy nghĩ đã. - Ừ! Em cứ suy nghĩ đi. Vừa ăn uống, hai người vừa hát karaoke. Tử Nhan đã khiến cô cười chảy nước mắt vì cái chất giọng như vậy mà anh lại hát nhạc dân ca nên không thể nào không cười bò nôn cả ruột. Những chỗ người ta hát xuống, anh lại lên giọng và ngược lại, hỏi ai nín được mà không cười. Cuộc vui nào rồi cũng tàn, trả tiền xong, hai người sánh vai ra cửa. Bất chợt cả hai khựng lại và chạm mặt Khắc Hiên cùng Tâm Khuê vừa bước vào. Một ý nghĩ chợt thoắt đến trong đầu Kỷ Quân “Tình cũ không rủ cũng đến, thuận theo lẽ tự nhiên thôi”. Vậy tại sao ngực cô lại nhói lên thế nhỉ. Cô bỗng nắm lấy tay Tử Nhan và hơi nép vào anh một chút, vừa lúc tám ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc. Khắc Hiên đưa mắt nhìn cô cách dửng dưng như người xa lạ, gương mặt anh không biểu lộ một cảm xúc nào như là gặp người quen. Kỷ Quân có cảm giác bẽ bàng, cay đắng nghĩ thầm: “Có lẽ quen biết cô là điều mất mặt chăng?”. Đến bên ngoài, Tử Nhan liền nói: - Tôi đoán không lầm, dường như giữa hai người có gì đó hiểu lầm nhau. Cười khẩy, Kỷ Quân chua chát: - Làm gì có. Thậm chí gặp tôi, anh ta còn làm ngơ, có lẽ quen biết tôi là điều rất mất mặt. Nhìn cô chăm chú một lúc Tử Nhan trầm giọng: - Tôi không nghĩ thế, một người có cá tính như em không phải ai cũng có được, mà điều này có lẽ Khắc Hiên cũng nhận ra, chắc do một sự hiểu lầm nào đó, và tôi tin có một ngày Khắc Hiên sẽ hối hận. Kỷ Quân bỗng tức giận vô cô: www.vuilen.com 170
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Tôi cũng cóc cần anh ta hối hận, chuyện đó không ảnh hưởng gì đến tôi. Tử Nhan nheo nheo đuôi mắt. - Thật hả? Kỷ Quân quạu đeo: - Đừng nói với tôi bằng cái giọng đó, nghỉ chơi anh luôn bây giờ. Tử Nhan giật thót: - Đừng nghĩ, tôi không cố ý chọc giận em đâu, tôi chỉ muốn làm em “xù lông” một chút, thế là quên hết mọi chuyện buồn phiền rồi, đúng không? Kỷ Quân cố nén cười và chì chiết: - Anh đấy! Cũng dẻo miệng gớm, dễ ghét. Tử Nhan nheo mắt đùa: - Người Việt Nam có câu nói trái ngược “ghét là thương” đúng không? - Còn lâu! Tôi đang nói rất thật. Bỗng Tử Nhan cho xe dừng lại trước một siêu thị. Kỷ Quân ngó anh cách kinh ngạc: - Anh muốn mua gì ư? Tử Nhan tủm tỉm: - Tôi muốn tặng em một món quà cho em được vui. Nhăn mặt, Kỷ Quân từ chối: - Thôi đi! Lúc này tôi đâu còn tâm trạng. - Tôi sẽ chọn giúp em, bảo đảm bạn bè em sẽ phải ganh ty với em cho mà coi. Tin đi, tôi rất có khiếu thẩm mỹ đấy. - Nhưng… Tử Nhan làm cử chỉ ngăn cô lại không cho nói tiếp bằng cách thật tự nhiên anh nắm lấy tay cô dẫn vào trong. Đúng là oan gia ngõ hẹp! Lại một lần nữa bốn người lại chạm mặt nhau. Tiếng Tâm Khuê cất lên lanh lảnh: www.vuilen.com 171
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Em thích bộ đầm màu hồng viền đăng ten trắng được nhập từ Paris, anh thấy sao? Khắc Hiên lạnh lùng. - Cũng được, em cứ mua tùy thích. Xem ra anh ta cũng ga-lăng, hào phóng quá chứ, vậy mà đã có lúc hai người họ tưởng chừng như kẻ tử thù. Sự đời quả thực có những chuyện không thể nào ngờ trước được, chỉ trong thoáng chốc họ đã trở nên thắm thiết ngọt ngào ngần ấy. Tiếng Tử Nhan bỗng cất lên làm cô tỉnh mộng: - Em thấy bộ váy mâu thiên thanh này thế nào? Nghiêng đàu ngắm nghía mọt chút, cô cũng gật: - Rất dễ thương, có điều hơi mỏng một chút. Tử Nhan nói như phân tích: - Tôi lại thấy nó rất mềm mại chứ không mỏng. Các cô thiếu nữ thường mặc những bộ váy có chất liệu vải như thế mới hồn nhiên tươi trẻ, cũng như không khiến mình có cảm giác cứng nhắc hoặc thô ráp. Cô không ngờ Tử Nhan lại khá sảnh trong chuyện trang phục cho phái nữ như vậy, chứng tỏ anh ta có rất hiều bồ. Nghĩ vậy, Kỷ Quân lém lĩnh hởi ngay: - Tôi đoán không lầm anh có rất nhiều bạn gái đúng không? Tử Nhan chối biến: - Làm gì có. Coi vậy chớ một mảnh tình rách vắt vai tôi còn kiếm không ra. - Xạo dã man, chỉ con nít mới tin anh. Tử Nhan lái sáng chuyện khác: - Thống nhất chọn bộ này đi nhé. Kỷ Quân nhăn mặt: - Nhưng.. hơi bị mắc đấy. - Không sao, tôi còn muốn tặng em những thứ giá trị hơn thế, nhưng sợ em từ chối. Kỷ Quân chỉ cười im lặng. Tử Nhan quay sangbảo người bán hàng gói chiếc áo rồi cho vào túi sách. www.vuilen.com 172
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG Nãy giờ Khắc Hiên vẫn còn đứng đó bên cạnh hai người, nên có lẽ anh đã nghe thấy hết mọi chuyện, song gương mặt anh vẫn lạnh lùng không biểu lộ một cảm xúc nào, rồi Tâm Khuê như cũng nhìn thấy cô, nên kéo Khắc Hiên sang sang gian hàng khác. Đi loanh quanh một lúc, cô nghe mỏi nhừ hai chân mới nhìn xuống đồng hồ đeo tay chợt giật thót Vậy mà đã hơn năm giờ rồi ư. Rố cuộc cũng đi tong một ngày rảnh rang vô nghĩa. Tử Nhan lại. mời cô dùng cơm trước khi đưa cô về đến tận nhà. Vào sân, gặp Đại Vũ, cô định đi luôn vào nhà, thì tiếng anh ấy bỗng cất 1ên là lạ: - Em đi đâu giờ mới về? Kỷ Quân nói thản nhiên: - Đi chơi. - Với ai vậy? - Tử Nhan. - Cái gã người Hồng Kông ấy hả? - Vâng! Có gì ư? Hôm nay anh bỗng quan tâm đến chuyện này? Đại Vũ bắt bẻ: - Thường ngày bộ thằng anh này thờ ơ với em út lắm sao? Kỷ Quân khó chịu: - Ý em không phải vậy, chỉ thấy hơi lạ trong cách hạch hỏi hơi cặn kẽ của anh mà thôi. - Tại có chuyện, tao mới hỏi. - Chuyện gì? Vô nhà khắc biết. Nghe hơi lo, Kỷ Quân nài nỉ anh trai: - Nói cho em biết đi. Nhìn cô một lúc, Đại Vũ hạ giọng: - Ông Khắc Hiên đến chờ nhỏ hơi lâu rồi nhỏ: Không hiểu ông ấy nghĩ sao mà thích được nhỏ. www.vuilen.com 173
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG Kỷ Quân nhảy nhổm: - Tầm bậy! Có lẽ nghe anh Hai về nên ông ấy đến chơi thôi. - Nhỏ coi thường ông anh này quá, chuyện gì không nắm chắc, tao không nói đâu. - Tào lao! - Tao còn nghe lõm bõm có liên quan đến công việc của nhỏ. - Chuyện đó thì đâu có gì để nói, đơn giản là em bị cho thôi việc, chấm hết. - Nếu thật sự chỉ đơn giản như lời nhỏ nói thì ông ta đâu có thân chinh đến đây. Càng nghe anh trai hù dọa khiến cô càng lo. Chẳng lẽ trong công việc cô làm vừa qua có vấn đề gì gút mắt, nên anh ta mãi đến đây truy cứu trách nhiệm. Thấy em gái cứ đứng nghệch mặt ra suy nghĩ đâu đâu, Đại Vũ giục: - Thôi đi! Đừng có ở đó đoán già đoán non nữa, vào trong ấy thì biết ngay chứ gì. Không đến nỗi bị đem ra xử bắn đâu mà lo dữ thế. Phát vào vai anh trai, Kỷ Quân mắc mỏ: - Chỉ giỏi tài nhát người ta, làm anh gì kỳ cục. Đại Vũ phá ra cười lớn, trêu già: - Không làm chuyện gì sai thì đâu cần phải run rẩy như thằn 1ằn đứt đuôi thế. - Em mà run hả, còn khuya! - Vậy mới là em gái của tao chớ. - Chảnh! Không thèm, nói với anh nữa. Nói cứng vậy chứ trong lòng cô thật sự rất lo sợ bởi nếu đến chơi với anh Hai cô, thì đâu cần phải đợi cô lâu như vậy. Vừa bước lên ngưỡng cửa 1à cô bị hai cặp mắt “chiếu tướng” thấy ghê, song mỗi người nhìn mỗi cách: anh Đại Phong vừa nghiêm khắc vừa trách cứ, còn Khắc Hiên thì lạnh lùng khinh khỉnh. Kỷ Quân hơi cúi đầu chào Khắc Hiên. Anh chỉ nhìn cô cách thản nhiên rồi nhìn chỗ khác. www.vuilen.com 174
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG Đại Phong cất tiếng như muốn phá tan bầu không khí căng thẳng: - Em ngồi xuống cho anh hỏi chuyện. Em đi đâu cả ngày nay giờ mới chịu về? Liếc Khắc Hiên bền hơn dao, cô nghĩ Khắc Hiên đã “ton hót” mọi chuyện nên anh Hai cô mới lên giọng hạch sách cô như thế, song Kỷ Quân cũng trả lời: - Tuy đã nghĩ làm, nhưng em cũng có thể ra ngoài cho thư thả cùng với bạn chứ. Nhìn em gái, giọng Đại Phong nghiêm khác: - Em quen biết anh ta được bao lâu, tìm hiểu được anh ta ở mức độ nào rồi mà dám ngang nhiên cùng với anh ta đến những nơi mà lẽ ra con gái nhà lành, khuôn phép, không nên tùy tiện đến. Càng nói Đại Phong như càng tức giận. Thấy vậy,Khắc Hiên xen ngang. - Tôi muốn nói chuyện với cô bé một chút, ông không phiền chứ? Bật lên khỏi ghế, Đại Phong còn hầm hầm: - Thôi được, ông muốn nói gì nói đi, kẻo ngồi đây lâu, tôi không kềm được mình. Anh Hai cô đi đã khá lâu mà cô cũng không nghe Khắc Hiên mở lời, nên ngước lên. Hai ánh mắt chợt giao nhau khiến cô không thể bình tĩnh nổi, vội quay đi. Giống như gương mặt, giọng anh cất lên vô cảm: - Có thể lúc này, cô rất ghét tôi, song tôi cũng không cần giải thích. Mọi chuyện là do tôi nói với Đại Phong đấy, vì tôi nghĩ mình không sai. Mím chặt môi, cô hỏi lớn tiếng: - Vậy mà hôm nay tôi mới biết ông còn có tài “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” đấy! - Cô sai rồi, là tôi muốn giúp cô ấy chứ. Tôi chỉ nói lên sự thật, không hề thêm thắt một chi tiết nào dù rất nhỏ. Kỷ Quân nạt ngang: - Thôi đi! Tôi chưa thấy ai như ông, vừa ăn cướp vừa giống trống khua, chiêng. Chuyện của tôi đâu mượn ông xen vào. www.vuilen.com 175
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Tôi không thể trơ mắt nhìn khi cô gặp chuyện không hay. - Chuyện gì? Ông chỉ giỏi tưởng tượng, suy bụng ta ra bụng người. Khắc Hiên nhìn cô gay gắt: - Im đi! Đừng có bướng! Nếu biết cô khó ưa giống củ khoai sượng như vầy, tôi sẽ không can dự vào cho mệt xác. Nghe cách châm chọc của anh Kỷ Quăn tức tối độp lại: - Khoai sượng hay khoai mắc nước cũng kệ tôi mong là từ nay, ông đừng xía vào chuyện của tôi nữa. Nhìn cô ánh mắt tối sầm, anh bỗng đứng lên đi một mạch ra cửa cũng, không thèm chào cô lấy một tiếng. Gặp Đại Phong ngoài sân, anh bước đến cộc lốc: - Tôi về đây. Đại Phong kinh ngạc: - Sao nhanh vậy? Nó nói gì làm ông phật ý, đúng không? - Tóm lại là không thể nói gì được. - Tôi không hiểu? Khắc Hiên trầm ngâm một chút rồi nói: - Lát nữa, ông nhắn lại cô bé, nếu muốn làm việc trở lại thì ngày mai đến công ty gặp tôi. Nói xong, anh quay lưng đi ngay, không để Đại Phong kịp hỏi han gì. Đang nằm bắt tréo chân nghe nhạc trong phòng, chợt cánh cửa bị ai đó đẩy bật ra, và Đại Phong bước ngay vào, ngồi xuống mép giường thò tay tắt máy, nghiêm giọng nói: - Nói chuyện với anh một chút đi! Kỷ Quân ngồi dậy làu bàu: - Lại chuyện hồi nãy chứ gì? Đại Phong trừng mắt với em gái cách đe nẹt: www.vuilen.com 176
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Đừng có chặn họng anh! Càng ngày em càng không coi ai ra gì cả. Em học ở đầu cái thói trả treo ương bướng đó, hả? Đừng nghĩ em đã lớn là anh không đánh đòn đâu đấy nhé. Kỷ Quân xụ mặt cúi đầu im thin thít. Nhìn nhìn em gái một lúc, Đại Phong dịu lại: - Anh muốn em trở lại công ty của Khắc Hiên làm việc. Kỷ Quân giãy nảy: - Sao có thể được, dù có chết đói đến nơi em cũng không dày mặt đến đó cầu cạnh, xin xỏ anh tả một công việc đâu. Anh đừng ép em làm chuyện xấu hổ đó. - Ăn bám hoặc dựa dẫm vào một ai đó mới xấu hổ, chớ làm việc thì không có gì gọi là xấu cả mà anh cũng đâu bảo em đến van xin năn nỉ hắn. - Tại anh không có mặt lúc đó nên nói nghe dễ dàng như vậy. Nếu thật sự vị nể anh, anh ta đâu có thẳng tay vớị em kiểu đó! - Nhưng sau đó, hắn thấy mình sai nên mới đích thân đến gặp em, vậy mà em cũng đâu nể mặt, nên hắn đành ra về và nhắn lại... Kỷ Quân hấp tấp xen ngang: - Ông ấy nhắn gì? - Hắn bảo ngày mai em đến công ty làm lại. - Đến để gây lộn thì có. - Anh nghĩ chỉ có em thích gây thôi, chứ xưa giờ, Khắc Hiên rất ít nói, hắn cũng không thích những người nhiễu sự lắm lời, không khéo chính em lại làm hắn bực vì tính đó! - Miệng là của em, cấm nói sao được. Đại Phong dịu dàng khuyên răn: - Anh biết tính con gái thì thường hay mè nheo, nhiễu sự một chút, song cũng tùy tình huống đúng lúc, đúng nơi, cho đôi bên được chan hòa vui vẻ, đúng không? - Nhưng có thật là anh ta đến kêu em trở lại công ty không? Đại Phong gục gặc: www.vuilen.com 177
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Ừm. Chỉ nói vậy rồi anh ra khỏi phòng. Còn lại mình Kỷ Quân cô vừa nghe vui lại vừa tức giận bản thân cũng không hiểu tại sao trong cô lại có hai cảm giác trái ngược nhau như vậy. Điểu đó chợt khiến Kỷ Quân kinh hoảng, cô sợ phải dấn sâu, phân tích một nốt nhạc mơ hồ đang bắt đầu rung ngân trong cô cũng như trái tim cô đã bắt đầu lỗi nhịp khi nghe ai nhắc đến tên anh. S áng nay thức đậy, Kỷ Quân cảm thấy mặt trời tỏa sáng ấm áp trong cái tinh khôi của bầu trời xanh 1am, mùi nguyệt quế tỏa ra thơm dìu dịu bên cạnh hàng rào bơng bụp. Một cảnh trí, một không gian như hòa trộn hai nửa giữa cái cảnh vừa thôn quê vừa thành thị ấy, như tâm hồn cô thoáng chốc chợt bâng khuâng, lưỡng lự không biết có nên đến công ty... Nói gì thì nói, cô cũng phải rời khỏi giường làm vệ sinh cá nhân. Giờ đây đứng trước tấm gương là một Kỷ Quân hoàn toàn tươi tắn, yêu đời trong bộ đầm màu lá non mơn mởn, vưa trẻ trung xinh xắn, khiến người đối diện khó có thể làm ngơ. Bước ra phòng khách, gặp Đại Vũ, anh hơi nheo mắt nhìn em gái một lúc rồi cất giọng châm chọc: - Nếu tao đoán không lầm thì hôm nay nhỏ quyết định đi làm, đúng không? - Sao anh biết? Đại Vũ cười ruồi: - Ba trò vặt vãnh, trẻ con này, nếu không biết thì tao đâu xứng là cậu Ba trong gia đình. Kỷ Quân liếc ngang anh trai dài giọng: - Muốn ám chỉ gì đây... cậu Ba? - Câu này để anh Ba hỏi nhỏ mới đúng. - Tại sao? - Không phải hôm nay em gái tôi chưng diện quá khác thường hay sao? www.vuilen.com 178
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG Kỷ Quân làm tỉnh: - Bình thường thôi! Là con gái, ai lại không thích chưng diện, làm đẹp... - Điều đó tao không phủ nhận, nhưng... Kỷ Quân xen ngang, cô không muốn anh trai “vạch lá tìm sâu”, bởi cô biết anh đang muốn nói gì: - Không nói nhiều với anh nữa, em đi làm đây. Khoác chiếc giỏ lên vai, bước ra ngoài cô vừa nghĩ ngợi: Có thật cô khác hơn mọi ngày như lời anh trai nói, mà khác ở chỗ nào sao cô không nhận biết. Kỷ Quân khựng lại trước cửa phòng giám đốc mà cũng là phòng cô, vì ngay lúc này, cô chợt liên tưởng đến gương mặt lạnh như tượng đá của anh hôm đó ở nhà hàng karaoke và ở siêu thị, ánh mắt anh thật xa lạ. Vậy hơm nay anh sẽ tiếp cô với thái độ nào? Suy nghĩ lan man một lúc rồi cô cũng quyết định gõ cửa. Tiếng Khắc Hiên vang lên cũng lạnh lùng không âm sắc. Đẩy cửa bước vào, cô nghe người nhẹ hẫng bởi đôi mắt vừa lạnh vừa nghiêm khắc, khiến cô phải quay đi. Nhìn cô một lúc, anh mới cất giọng: - Cô ngồi đi! Tôi muốn nói chuyện một chút. Kỷ Quân ngồi xuống chiếc ghế mà anh chỉ định. Không khí tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng, chỉ còn lại vẻ klên định lạnh lùng của anh trước mặt. Phút chốc, hàng lông mày rậm chợt chau lại như vấp phải một ý nghĩ khó chịu nào đó mà anh không xua đuổi nổi, phải một lúc sau anh mới cất giọng khàn khàn: - Lần này, tôi yêu cầu cô trở lại công ty chỉ vì công việc, ngoài ra không một nguyên do cá nhân nào khác, nên cô chớ hiểu lầm. Mong cô hãy có trách nhiệm trong công việc của mình, đừng mỗi chút mỗi giận hờn rồi nghỉ ngang xương như con nít thế nữa là tôi không đồng ý đâu đấy. Cong môi cô định cãi lại, thì ngay tức khắc bắt gặp cái trừng mắt dữ dội của Khắc Hiên ngăn cô lại. Anh nói tiếp: - Còn nữa, cô nên bỏ đứt cái tật ăn cơm hớt ấy đi, chẳng những mất lịch sự còn thiếu tôn trọng người đối điện, mà trong giao tiếp, đó lại là một trong những nguyên tố cốt lõi để thành công đấy. Mím môi cô xụ mặt làu bàu. www.vuilen.com 179
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Dù bị oan cũng không cho người ta biện bạch hay sao? Nhìn cô, anh gằn gằn: - Giờ muốn gì, cô nói đi? Kỷ Quân bật ra ngay như không cần suy nghĩ: - Hôm đó là do ông đuổi tôi trước, chứ bản thận tôi không thiếu trách nhiệm, cũng như không có giận hờn vu vơ như con nít, kiểu ông vừa nói. Cũng giống như gương mặt giọng anh vô cảm: - Đó cũng là cách nói theo suy nghĩ của mỗi người. Vậy mà lúc đó, cô cũng quyết ăn thua đủ với tôi cho bằng được, cái bản tính ấy không con nít thì là gì? Phật ý, Kỷ Quân càu nhàu: - Lúc nào cũng coi người ta là con nít, nên ông muốn nổi nóng hoặc ắng nhiếc ra sao cũng được chớ gì? Khắc Hiên nhíu mày cách khó chịu: - Tôi rất không ưa cái cách cằn nhằn dai nhách của cô. Thằng cha nâo tận cùng bằng số mới cưới phải cô. Kỷ Quân “xù lông” ngay tức khắc: - Mặc kệ tôi, liên quan gì đến ông, sao ông hay soi vào đời tư của người ta quá vậy? Anh chỉ nhún vai quay chỗ khác, lúc sau quay lại nói: - Cô về chỗ làm công việc của mình đi. Soạn cho tôi mấy cái hợp đồng tôi để trên bàn cô ấy. Len lén liếc anh một cái trước khi về bàn mình, vừa ấm ức nghĩ: ''Mình chì nghỉ có mấy ngày mà công việc tồn đọng ngập đến tận cổ thế này đây. Nếu biết anh ta cần cô như vậy, cô đã không trở lại công ty cách dễ dàng vầy đâu. Vậy mà còn lên mặt phê phán này nọ, hỏi có tức không chứ”. Buổi trưa, Khắc Kiên bỗng đến trước mặt cô hỏi: - Trưa, cô về nhà hay đùng cơm ngoài? Ngước nhìn anh cách ngạc nhiên, song cô cũng trả lời: - Tôi ăn cơm ngoài. www.vuilen.com 180
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG Im lặng, chút sau anh bỗng đề nghị: - Đi ăn chung đi? Kỷ Quân bỗng nghe tim mình đập rộn lẩn trong hơi thê gấp, trong khi nét mặt anh vẫn bình thường cũng không có dấu hiệu gì tỏ ra nhiệt tình dù một chút. Bấy giờ hai người đang đối diện nhau qua một chiếc bàn, tuy không quá gần cũng không thể gọi là xa. Khắc Hiên chợt bắt gặp ở cô bé có vẻ đẹp thật hiền hòa, như nụ hồng còn động sương đêm trong nắng mai. Nhìn cô lúc này, anh như bắt gặp tia nắng đầu tiên lan tỏa trên cánh đồng mạ xanh non bát ngát, ngọt ngào, nghĩ đến đầy anh chợt nhếch nửa vành môi như chế giễu cái ý nghĩ mà anh cho là hoang tưởng ấy, thoáng chốc ánh mắt anh bỗng sẩm lại như mặt nước hồ trong khu rừng rậm rạp, lúc sau anh cất tiếng lành lạnh: - Cô dùng gì cứ gọi. Kỷ Quân vẫn thản nhiên, vô tư: - Một phần cơm gà, một đia lau sống, một ly sữa tươi có đá. Hơi nhướng mày, song anh cũng gọi luôn phần mình: - Tôi cũng như vậy, chỉ thay thế ly sữa là một cốc rượu Rhum. Một lần nữa, anh thật ngạc nhiên khi thấy cô ăn sạch nhẵn phần cơm, uống sạch ly sữa không một chút màu mè như những cô gái anh từng quen. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cách cô bé ăn uống thật hồn nhiên lại khá nhiệt tình. Bất chợt Tâm Khuê xuất hiện ngay tầm mắt cùng một phụ nữ lạ anh mới thấy lần đầu. Như cũng vừa thấy anh, Tâm Khuê đi nhanh đến hớn hở: - Không ngờ lại gặp anh ở đây. - Ngưng lại, cô ta liếc qua Kỷ Quân một cái bén như dao mai mỉa - Có cả cô trợ lý đẹp như mơ bên cạnh, thảo nào anh không rảnh để dùng cơm với em. Khắc Hiên nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc: - Em thôi đi! Hễ mở miệng ra là không giống ai. Bất luận tôi có đi đâu, hoặc bất kỳ đi với ai, cũng không liên quan đến em. - Anh nói nghe hay nhỉ! Nên nhớ, tôi vẫn danh chánh ngôn thuận là vợ của anh đấy. - Thì đã sao? Đi đùng bữa với đồng nghiệp cũng phạm luật à? Cái điệp khúc cũ rích đó, đừng nhai lại nữa. www.vuilen.com 181
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG - Anh đang thách thức tôi đó hả? Người phụ nữ bên cạnh thấy tình hình khá căng thẳng nên can ngăn: - Thôi đi Tâm Khuê? Mày cũng hơi quá đáng rồi đấy. Chúng ta tìm bàn khác ngồi đi. Nói xong, cô bạn kéo tay Tâm Klluê sang hướng khác. Nhìn theo Tâm Khuê ánh mắt lạnh lẽo, giọng anh bỗng đanh lại: - Về thôi! Theo anh ra ngoài, lúc này Kỷ Quân chợt nghe đồng cảm với anh, vì đã có lúc cô cũng lên án, phê bình anh là người thiếu thủy chung vô trách nhiệm. Bởi mới nói “đèn nhà ai nấy sáng”, nhìn bề ngoài khó ai có thể đánh giá được thực thể sự việc bên trong thế nào nhất là về mặt tình cảm, nó vốn muôn hình vạn trạng chuyển biến khôn lường, mà người trong cuộc có khi còn mù tịt. Khắc Hiên bỗng quay sang cô đề nghị: - Cô có thể cùng giải sầu với tôi một lát không? Kỷ Quân tròn xoe mắt: - Sao ạ? Khắc Hiên lại nói: - Dám đi uống rượu không? Suy nghĩ một chút, cô cũng gật, giọng hơi đùa: - Chuyện nhỏ! Quay đi, anh nói thêm: - Không say không về. Đưa cô vào một nhà hàng sang trọng, anh kéo ghế lịch sự mời: - Cô ngồi đi! Đưa mắt nhìn chung quanh, cô tấm tắc: - Ở đây vừa rộng rãi lại vừa sang trọng quá chắc là đồ ăn cũng mắc ghê lắm. - Cũng không đến nỗi. Có điều ở đây, họ tính bằng... đô. www.vuilen.com 182
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG Giật nảy, Kỷ Quân la lên: - Trời đất! Vậy mà anh nói không đến nỗi. Nhưng lỡ không cô sẵn đô... thì làm sao? - Quy luật ở đây bắt buộc như vậy nên khách hàng nào vào đây cũng phải tuân theo. - Nhưng nếu chưa đến lần nào thì làm sao biết như tôi chẳng hạn. Ngó ra cửa, anh buông gọn: - Cô là người ngoại lệ rồi, còn nói làm chi. Kỷ Quân bỗng nghe tự ái ghê gớm: - Ý ông chê tôi nhà quê chứ gì? Im lặng hút thuốc, lát sau anh lại hỏi: - Cô dùng gì, gọi đi. Kỷ Quân hơi lẫy: - Tôi quê mùa, biết gì mà gọi, cứ để ông gọi luôn đi. . - Cô là chúa thù vặt, còn giận dai hơn giẻ rách. Kỷ Quân cong môi: - Ừ! Tôi như vậy đó, trẻ con, ích kỷ... Khắc Hiên khoát tay: - Không tranh luận chuyện này nữa. Anh khui chai Whisky, rót ra hai ly, hỏi: - Cô uống loại này được chứ? Kỷ Quân ấm ức gật đại: - Tàm tạm... Không nói gì thêm, anh ngửa cổ uống cạn ly của mình. Cái cách uống giống mấyvị “hần men” thực thụ như thế, chẳng mấy chốc sẽ gục tại chỗ mất thôi. www.vuilen.com 183
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG Muốn căn ngăn, Kỷ Quân cũng không dám, có lẽ anh muốn dùng men rượu đất cháy muộn phiền chăng? Lâu sau như thấy hơi lạ, anh ngước lên hỏi chiếu lệ: - Sao em im lìm thế? - Nhưng uống khan kiểu ông, chắng mấy chốc “bật gậy” như chơi. - Tôi đang rất muốn thật say. - Nhưng theo tôi thấy, dường như càng uống, ông càng tỉnh ra, mà như thế thì nỗi buồn càng tăng chứ không thể vơi đi được. Vậy ông đừng uống nữa đi. - Bỗng anh ngước nhìn cô, hỏi: - Cô thấy tôi già lắm hả? Khó hiểu Kỷ Quân chi lắc đầu rồi nói: - Sao ông hỗi vậy? - Tại cô gọi tôi tới bằng ''ông nên tôi nghĩ mình đã rất già. Lúng túng, cô nói lắp bắp: - Tại.. tôi... quen miệng. Nhìn cô một lúc, anh hỏi cô một câu nghe như chẳng ăn nhập vào đâu: - Cô có biết tại sao Tâm Khuê lại lồng lộn lên như thú rừng sập bẫy khi nhìn thấy chúng ta không? Kỷ Quân ngơ ngác: - Làm sao tôi biết được. Khắc Hiên buông gọn: - Là cổ đang ghen đấy. Kinh ngạc nhìn anh, Kỷ Quân lại nói: - Tại sao? - Chứng tỏ màn kịch chúng ta dựng lên đã có kết quả. - Nhưng chuyện đó đã qua lâu rồi. www.vuilen.com 184
- Tác Giả: Đỗ Quyên ÂN TÌNH SÂU NẶNG Giọng Khắc Hiên bỗng trầm hẳn: - Nhưng giờ, cổ lại thấy chúng ta cùng ăn trưa... Xin lỗi, 1à do tôi sắp xếp cuộc chạm trán hôm nay để Tâm Khuê cứ ngỡ chúng ta vẫn bên nhau. Kỷ Quân nghe rối bời khó hiểu. Thật lâu sau, anh bỗng nhìn xoáy vào cô cặp măt đen bỗng trở nên sâu thăm thẳm, giọng anh như gió thoảng: - Bởi em là một ngoại lệ trong nguyên tắc của tôi. Thật ra em không phải là đối tượng tôi đang tìm kiếm, song tôi vẫn chọn em. Kỷ Quân kinh ngạc bởi sự thay đổi đột ngột khó hiểu của anh, ba hồi “em”, bốn hồi “cô” loạn xị. Cuối cùng cô cũng nỏi: - Tuy không hiểu lắm anh đang muốn gì, song cái cách anh coi thường người khác như vậy, không lịch sự chút nào. Biết cô đang rất giận nhưng nét mặt anh cũng không bộc lộ một cảm xúc nào chỉ thể hiện qua giọng nói nhẹ nhàng sâu lắng: - Em có bao giờ nghĩ rằng, em là một hạt giống lạc loài bị gió cuốn đưa đẩy đến chỗ tôi và rồi hạt giống ấy đã mọc lên một thứ cây có hoa thơm dìu dịu, rất quyến rũ lòng người hay không? Kỷ Quân nhẹ lắc đầu: - Tôi không hiểu cho lắm, song đường như ông đang muốn thố lộ điều gì đó với tôi. Gục gặc đầu cách xác nhận, rồi anh lại nâng ly lên uống cạn. Nhìn anh, cô bâng khuâng cất tiếng: - Là ông đang nói, hay rượu nói? Ngó ra ngoâi cách phật ý, anh nói: - Em không tin cũng đúng thôi, bởi con người tôi xưa nay vốn lạnh lùng vô cảm mà. Nhìn anh lúc này, cô bỗng xuyến xao: - Tôi không nghĩ thế, nhưng chuyện xảy đến đối với tôi hơi đột ngột, nên tôi khó có thề chấp nhận ngay được. Khắc Hiên ngọt nhạt: www.vuilen.com 185
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn