Anh cả
lượt xem 2
download
Đâu rồi? Đâu rồi? Một lũ ngu như chó! Tau giết hết! Anh cả hùng hục xông vào nhà, tay cầm con dao to và nhọn. Mạc ngơ ngác đứng chôn chân nơi góc sân, mắt nhìn theo gót chân anh bước từng bước lên bậc thềm. Chị dâu vừa chạy vào từ ngoài đường, vừa luôn miệng kêu: anh ơi, anh ơi. Chị chạy lại lay mạnh tay Mạc: Mạc ơi, anh cầm dao vào đòi chém bố. Em mau bảo bố mẹ chạy đi. Nhanh lên. Chị sẽ cố ngăn anh lại. Chiếc chổi rơi khỏi tay Mạc,...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Anh cả
- Anh cả TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGA Đâu rồi? Đâu rồi? Một lũ ngu như chó! Tau giết hết! Anh cả hùng hục xông vào nhà, tay cầm con dao to và nhọn. Mạc ngơ ngác đứng chôn chân nơi góc sân, mắt nhìn theo gót chân anh bước từng bước lên bậc thềm. Chị dâu vừa chạy vào từ ngoài đường, vừa luôn miệng kêu: anh ơi, anh ơi. Chị chạy lại lay mạnh tay Mạc: Mạc ơi, anh cầm dao vào đòi chém bố. Em mau bảo bố mẹ chạy đi. Nhanh lên. Chị sẽ cố ngăn anh lại. Chiếc chổi rơi khỏi tay Mạc, nằm chỏng chơ dưới sân. Mặt tái mét, Mạc chạy nhanh vào nhà bếp, nơi bố mẹ đang gói bánh chưng và làm nem chả. - Ông có tin tui chém một nhát ông chết tươi không? - Đừng anh! Em xin anh. Anh thương em với…Chị dâu ôm anh từ đằng sau. - Mi giỏi thì chém đi. Đồ con cái mất dạy. - Bà câm mồm đi. Bà có tin tui giết cả bà không? Một lũ ngu như chó. - Anh ơi. Em xin anh. Anh về với em. Đi anh. - Thả tay. Cút… - Trời ơi! Con xin cả nhà… - Em tránh ra. Anh phải nói cho ông bà biết. Ngu như chó. - Em xin anh. Có gì bình tĩnh rồi nói. Anh đưa dao cho em. Đi anh. Cho em mượn. - Có giỏi thì mi chém đi này. Chém con mẹ này đi. Tau cũng chán sống rồi. Mi giết tau luôn đi. - Bà không phải thách thằng này. Tui giết hết.
- - Con xin cả nhà. Trời ơi…Mạc thấy tối om trước mặt. Không thở được. Mạc như một khúc cây vừa bị đốn, ngã nhào xuống nhà. Anh cả ném con dao xuống đất, chạy lại thân thể bất động nằm sóng soài nơi sàn nhà, lay mạnh. Bố mẹ và cả chị dâu cũng chạy lại. Mạc vẫn nhắm nghiền mắt, mặc cho anh cả lay như thể gãy mất bờ vai. Dòng nước vẫn rỉ rả nơi khóe mắt và hai lỗ mũi. Tay chân Mạc cứng đờ, lạnh toát. Mạc như một cái xác chết. - Trời ơi. Mi giết em mi rồi. - Bà câm mồm đi. Còn nói nữa tui phay cho một phát chết tươi. Tránh cả ra. Anh cả bế Mạc vào giường. Chị dâu cầm be dầu gió đổ lên tay rồi xoa vào hai lòng bàn chân Mạc. Mẹ đổ dầu trực tiếp lên tay Mạc và xoa xoa: Con ơi, mau tỉnh dậy đi con, đừng làm mẹ sợ. Bố xoa trán, hai bên thái dương và dùng ngón cái bấm ngay phía dưới mũi Mạc. Bố vẫn không nói một lời, cứ lẳng lặng làm những gì cần làm. Anh cả chạy ra trạm xá gọi bác sĩ. Mạc dần dần tỉnh lại. Nước mắt đọng nơi vành mi, lăn dài xuống hai bên thái dương và mất hút trong mớ tóc rối bù trên gối. Mạc lắng nghe động tĩnh xung quanh. Vẫn là tiếng khóc rỉ rả của chị dâu, tiếng kêu ơ hờ của mẹ. Mạc không muốn mở mắt. Mạc sợ sẽ lại chứng kiến những cuộc cãi vã kinh hồn của mọi người. Hôm nay đã hai mươi chín Tết rồi, vậy mà cũng không thể yên ổn. Mọi người cãi nhau cũng được, nhưng có nhất thiết phải là những ngày Tết không? Xa quê, cứ mong mỏi đến Tết để được về nhà, để được gặp bố mẹ, anh chị. Nhưng về rồi lại thành ra thế này. Dòng nước nóng hổi trào ra nhiều hơn từ khóe mắt Mạc. Lòng Mạc nhói lên những cơn đau như vết thương chưa lành đã lại rỉ máu. Từ nhỏ đến giờ, Mạc đã chứng kiến không biết bao lần cãi vã trong gia đình. Đến nỗi Mạc không thể nhớ, không thể đếm được. Lần nào Mạc cũng nấp sau cánh cửa, run bần bật và khóc nấc. Cũng không biết đây là lần thứ mấy anh cả đòi chém bố mẹ. Cứ mỗi lần uống rượu say, anh cả lại như mất hết nhân tính, hết chửi thề, hết la hét đòi từ bố mẹ rồi lại phá hết đồ đạc trong nhà. Anh đập chén bát, ném vỡ những tấm kính tủ và chém vào bất cứ thứ gì trước mặt. Anh đưa dao trước mặt bố mẹ và đòi chém bố. Anh chửi mẹ sinh
- anh ra làm gì để giờ phải khổ thế này. Mấy đứa em trong nhà, trừ Mạc ra, sợ anh phát khiếp. Thực ra Mạc cũng sợ. Nhưng anh chưa bao giờ đánh Mạc cả, còn các anh chị và em của Mạc, số lần anh cả đánh cũng không đếm hết được. Thích là anh bắt nằm sấp giữa sân và đánh. Mẹ thương con, nhưng không dám can ngăn anh. Những lúc đó, bố chỉ nhìn xa xăm và con mắt đỏ heo. Bố thở dài, lắc đầu không nói. Mạc cũng không hiểu sao bố lại ít nói như thế. Mạc triền miên trong ký ức, mắt vẫn nhắm nghiền không buồn mở. Mạc cảm nhận một vòng tay đang ôm mình. Là anh cả. Vòng tay vẫn như ngày nào, ấm áp, đầy tình thương. Anh lại chửi thề. Anh đuổi mọi người ra hết. Còn lại Mạc, anh và ông bác sĩ anh vừa mời tới. Mạc thấy lạnh toát ở ngực, nơi ông bác sĩ đặt cái tai nghe bệnh nhân. - Em tui có sao không bác sĩ? - Nó vừa bị xúc động mạnh phải không? Bị tụt canxi. Nghỉ ngơi một lúc sẽ tỉnh lại. Nhưng từ nay chú ý đừng để cháu bị kích động quá mạnh. Tim cháu yếu lắm. Tình trạng này mà xẩy ra thường xuyên thì bác cũng không đảm bảo chuyện gì sẽ xẩy ra đâu. - Em tui sẽ tỉnh lại chứ bác sĩ? - Ừ. Khi nào cháu tỉnh lại, con cho cháu uống viên C này. Với lại thời tiết lạnh, sức khỏe cháu yếu, đừng để cháu nó ra ngoài trời và dầm nước nhiều. Mạc lắng nghe anh cả và ông bác sĩ nói chuyện. Muốn mở mắt nói với anh rằng em không sao nhưng lại thôi. Mạc muốn nói anh đừng lo, Mạc bị như thế này nhiều rồi. Mạc không sao cả. Mạc thấy hài lòng. Chỉ mới bị ngất thôi mà bố mẹ và anh cả đã thôi cãi nhau. Anh cả đã thôi hung hãn. Mạc ngất nhiều lần cũng được, chịu đau đớn cũng được, miễn sao cái cảnh đáng sợ ấy đừng tiếp diễn nữa. Mạc muốn một cái Tết yên bình. Chờ cho ông bác sĩ đi rồi, Mạc mới với tay níu lấy tay anh. Mạc giữ chặt, mở mắt nhìn anh. Ánh mắt buồn buồn, khắc khoải. Ánh mắt như một lời van xin. Ánh mắt vừa như hi vọng, lại vừa như sợ hãi. Ánh mắt vẫn ngấn đầy lệ, long lanh hai giọt nước sắp trào. Ánh mắt Mạc đặt vào mắt anh một dấu hỏi chấm và chờ đợi một cái gật đầu đồng ý. Mắt anh cũng long lanh. Trong số những đứa em, anh thương nhất là Mạc. Mạc ngoan, lại học
- giỏi. Mạc cũng nheo nhóc, còi cọc nhất nhà. Tuy không phải là con út nhưng Mạc được cưng chiều nhất nhà. Mạc thấy mình luôn được nhận một sự ưu ái đặc biệt của mọi người, từ anh chị, bố mẹ cho đến ông bà. Ai cũng thương Mạc. Mạc cần cù, chịu khó học, chịu khó làm lụng giúp bố mẹ. Mạc lại hiền như đất, khuôn mặt lúc nào cũng tội tội, buồn buồn. Đôi mắt lúc nào cũng tội tội, buồn buồn. Có muốn ghét Mạc cũng không ghét được. Gia đình Mạc có đến tám anh chị em. Bố Mạc là thương binh. Nhà chỉ có nghề nông là chính. Bố tranh thủ đan những cái rổ, cái rá và kết những cái chổi cho mẹ đi chợ bán. Nhà Mạc nghèo rớt mồng tơi. Mỗi người một tính cách, gia đình Mạc đến là phức tạp. Ngay từ khi biết suy nghĩ, Mạc đã không là một đứa trẻ bình thường như những đứa trẻ khác. Cái phức tạp của gia đình biến Mạc trở thành một người cũng phức tạp không kém. Mạc ít nói giống bố. Mạc cũng ít cười, ít bạn bè. Mạc xây một bức tường thành kiên cố trên ốc đảo của mình, tìm niềm vui từ trong những trang sách mục rỗng, cũ nát cô giáo hay bất cứ một ai cho Mạc. Nhưng mà Mạc cũng có lúc nổi điên và đáng sợ như thú rừng. Đó là năm Mạc học lớp năm. Ngôi trường của Mạc nằm bên đồi thông thoai thoải. Cả trường đang làm lễ chào cờ đầu tuần. Giọng thầy hiệu trưởng nghe chắc nịch. Thầy nói về vụ ăn trộm cây kiểng tối qua. Khi thầy đọc tên thủ phạm là Ngô Hải Lương, Mạc như chết đứng. Mạc không tin. Anh cả Mạc không bao giờ làm chuyện đó. Nhà Mạc nghèo nhưng chưa bao giờ ăn trộm ăn cắp của ai thứ gì. Với lại tính anh cả Mạc hiểu lắm. Nhất định không thể là anh. Thầy hiệu trưởng đọc nhầm rồi. Thằng Thịnh bên dưới chạy lên ném vốc cát trong tay vào mặt Mạc: cho chết em của thằng ăn trộm này. Lêu lêu! Mạch máu của Mạc như muốn nổ tung. Người Mạc nóng bừng. Mạc lao vào thằng Thịnh, xô ngã nó và đánh tới tấp vào người: không được nói anh tao là thằng ăn trộm. Đánh tao, chửi tao cũng được, nhưng đừng đụng đến anh tao. Tay Mạc vẫn khua tới tấp, cho đến khi cô giáo ôm người Mạc lôi dậy. Ngày hôm ấy Mạc không thể tập trung học. Nước mắt Mạc cứ chảy. Mạc đưa tay quẹt ngang, nó lại càng chảy nhiều. Những lời thầy hiệu trưởng ban sớm cứ vang lên trong đầu Mạc. Mạc sẽ về hỏi anh cả. Mạc biết anh không bao giờ làm điều đó. Một ngày dài lê thê rồi cũng hết. Mạc xếp nhanh sách vở cho vào
- cặp và chạy thật nhanh. Mạc muốn về nhà. Mạc muốn hỏi anh đầu đuôi sự việc. Mạc đi như chạy. Loa phát thanh của xã lại oang oang. Giọng của phó chủ tịch xã cũng chắc nịch. Cái tên Ngô Hải Lương một lần nữa lại xuất hiện khiến Mạc giật mình. Mạc đứng lại để nghe rõ hơn. Hành vi của anh Ngô Hải Lương thật đáng phê bình. Hội đồng Ủy ban nhân dân xã quyết định phạt Ngô Hải Lương hai trăm ngàn đồng và cắt bỏ huy hiệu Đảng của ông Ngô Kim Liệu, bố của Ngô Hải Lương…Không! Không phải! Nhất định là Mạc nghe nhầm. Không phải…! Mạc chạy như bay về nhà. Mạc gọi anh cả thất thanh. Bố ngồi như tượng, vẻ mặt đầy ưu tư nơi chiếc ghế tre nơi góc nhà. - Bố! Sao họ lại bảo anh cả ăn trộm bố? Anh cả đâu rồi bố? Con phải hỏi anh cho rõ. - Đúng đấy con à. - Sao bố? Sao bố cũng nói thế? Bố biết tính anh cả mà. - Tối qua anh con uống rượu say. Lại cầm dao đòi chém bố mẹ rồi bỏ đi. Công an xã đưa anh về lúc bốn giờ sáng. Giờ anh đang trong trạm xá, đầu bị thương khá nặng… Lời của bố chỉ còn là cơn gió thoảng. Mạc không còn nghe thấy. Đầu óc Mạc quay cuồng. Mạc vứt cặp và chạy ra trạm xá. Mạc chạy vào phòng bệnh nhân, ánh mắt dừng nơi đầu giường anh cả đang nằm. Mạc lay mạnh vai anh, nước mắt ràn rụa. Mặt anh nhăn nhó vì đau. Mạc thương anh. Ai cũng học hành đến nơi đến chốn, chỉ có anh là phải bỏ giữa chừng. Học xong lớp bốn, anh bảo với bố mẹ con không học nữa. Con ghét học. Thực ra…tại nghèo quá, anh không muốn nhìn bố mẹ phải vất vả. Anh bỏ học đi làm phụ hồ để lấy tiền đỡ đần bố mẹ và để mấy đứa em được đi học như bạn bè. Rồi không biết từ lúc nào anh hay uống rượu. Mỗi lần chếnh choáng trở về nhà, thể nào cũng có chuyện. Ngôi nhà của Mạc lại vang lên mớ âm thanh hỗn độn. Tiếng la hét và chửi thề của anh cả. Tiếng đanh đá, chua ngoa của mẹ. Và tiếng thút thít nơi xó nhà của Mạc. Bố thì như vô cảm hay trầm cảm Mạc cũng không biết nữa. Bố chẳng nói nửa lời, cũng chẳng phản kháng. Đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe, đục ngầu và thăm thẳm sâu. Mạc rất sợ mỗi lần nhìn vào đó. Mạc như rơi tõm vào hố sâu tưởng chừng như thung lũng của đôi mắt bố. Ngoài đường người ta đứng xem đông nghịt. Tiếng xì xào, tiếng thầm thì to nhỏ. Tiếng bàn tán
- xôn xao. Và tiếng cười mỉa mai, khoái chí. Vỡ nát cõi lòng. Nước mắt Mạc hai dòng. Một dòng chảy tràn xuống gò má rồi rớt vào miệng mặn đắng. Một dòng chảy ngược vào trong, bục vỡ nơi tim, ồn ào như cơn lũ cuốn phăng đất cát. Mạc thề sẽ rời xa nơi này. Mạc ghét cái nơi cứ hễ nhà Mạc có chuyện lại thấy người bu như kiến ngoài đường. Ra đường, người ta cười nhạt, nói khích khi thấy Mạc hay bất kể ai trong gia đình Mạc. Mạc cũng chẳng cần. Mạc mặc kệ, nhưng không thể không mặc cảm. Mạc chẳng chơi với ai, Mạc không có nhiều bạn bè. Mạc ghét ai nhòm ngó ốc đảo của Mạc. Rồi Mạc học xong, thi vào trường Nhân văn ở miền Nam xa lắc. Mạc đậu. Mạc rời xa bố mẹ, xa anh cả, xa cái mảnh đất ồn ào có dòng người đông như kiến. Mạc vừa đi học vừa đi làm, dành dụm chút tiền để cuối năm lại được về ăn Tết cùng gia đình. Ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm, Mạc có khoảng hai mươi ngày để gần bố mẹ, gần anh cả và mọi người. Một chút ấm áp của không khí gia đình mà Mạc thiếu thốn bấy lâu làm lòng Mạc bớt lạnh, thời tiết bớt lạnh. Mạc mong bình yên, một chút thôi cũng được. Nhưng mà lần nào về Tết cũng có chuyện. Chắc những ngày Mạc vắng nhà, cũng đều có chuyện như thế. Cũng những âm thanh cuồng loạn, hỗn độn như ngày xưa. Mạc chán. Mạc đau lòng. Nhưng Mạc vẫn muốn về, muốn được nhìn bố mẹ, nhìn anh cả, nhìn các anh, các chị và các em của Mạc. Hương ngày Tết vương vãi trong trí nhớ. Mạc vẫn nắm chặt tay anh cả. Mắt Mạc vẫn đặt một dấu hỏi chấm to đùng nơi đáy mắt anh. Anh cả lau giọt nước vừa rớt ra, chảy ngược xuống thái dương Mạc. Ngón tay anh chai sần, rát rạt trên mặt Mạc. Mạc cố mỉm một nụ cười. Lòng nao nao. Mới hai mươi chín thôi mà. Ba mươi vẫn chưa phải là Tết. Mạc nghỉ một xíu sẽ dậy nấu bánh chưng cùng anh cả. Anh gật đầu. Đôi mắt Mạc từ từ khép lại, bàn tay vẫn nắm chặt tay anh.
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Em muốn ngủ với anh thôi mà
41 p | 194 | 68
-
Tiểu thuyết Những tấm lòng cao cả (Edmondo De Amicis) - Anh chàng kinh doanh
283 p | 240 | 48
-
Anh vẫn yêu em P9
0 p | 94 | 23
-
Yêu anh hơn cả tử thần
532 p | 119 | 19
-
Truyện ngắn Anh hùng ca của Hômerơ: Phần 2
345 p | 71 | 15
-
Truyện ngắn Anh hùng ca của Hômerơ: Phần 1
288 p | 98 | 14
-
Chợt nhớ ca khúc "Anh còn nợ em"
4 p | 97 | 9
-
Truyện ngắn: Anh trai tôi
7 p | 97 | 7
-
Bé con, anh xin lỗi!
6 p | 78 | 5
-
Bản tình ca hạnh phúc
2 p | 67 | 4
-
Bức thư Cà Mau
7 p | 95 | 4
-
Đông chớm và em nhớ anh
10 p | 72 | 4
-
Cá độ
3 p | 62 | 4
-
Các yếu tố ảnh hưởng đến việc học tiếng Anh chuyên ngành của sinh viên du lịch và đề xuất giải pháp
10 p | 7 | 3
-
TÌNH ANH EM - TẬP 01
0 p | 62 | 3
-
EM NỢ ANH,NỢ ANH CẢ CUỘC ĐỜI
7 p | 65 | 3
-
Khả năng đáp ứng yêu cầu tiếng Anh của sinh viên tốt nghiệp ngành Du lịch thuộc trường Đại học Kiến trúc Đà Nẵng
8 p | 2 | 1
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn