intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bé con, anh xin lỗi!

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

81
lượt xem
5
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bốp! Con bé ôm mặt khóc và vùng vằng bỏ chạy sau cái tát như trời giáng của tôi. Đến lúc này, tôi vẫn chưa định thần được hành động vừa rồi của mình. Rồi từ từ, cảm giác hối hận trào lên trong tôi. Là một người anh cả, người con trai duy nhất và là trụ cột của gia đình, tôi bắt mình phải mạnh mẽ, cứng rắn. Thế nhưng… sao mắt vẫn thấy cay xè. Có gì đó trong lồng ngực nhói đau, như cái tát lúc nãy vừa giáng xuống má mình. Tiếng nức nở của...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bé con, anh xin lỗi!

  1. Bé con, anh xin lỗi! TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGA - Bốp! Con bé ôm mặt khóc và vùng vằng bỏ chạy sau cái tát như trời giáng của tôi. Đến lúc này, tôi vẫn chưa định thần được hành động vừa rồi của mình. Rồi từ từ, cảm giác hối hận trào lên trong tôi. Là một người anh cả, người con trai duy nhất và là trụ cột của gia đình, tôi bắt mình phải mạnh mẽ, cứng rắn. Thế nhưng… sao mắt vẫn thấy cay xè. Có gì đó trong lồng ngực nhói đau, như cái tát lúc nãy vừa giáng xuống má mình. Tiếng nức nở của con bé rơi lại giữa sân, nghe ấm ức. Từ nãy giờ, mẹ nằm quay mặt vào bức tường, chắc lại khóc thầm, vì giận, và vì thương đứa con gái vẫn luôn được xem là ngoan ngoãn, dịu hiền, nếu không có ngày hôm nay… *** Con bé, em gái tôi, tên Vân. Nó có mái tóc dài và dày, đen mượt, và rất đẹp. Đôi khi nhìn nó, tôi tự hỏi mình không biết ngày xưa ba mẹ đặt tên cho nó có dụng ý gì không, để giờ mái tóc nó như một làn mây mềm mượt, giống như tên Vân của nó vậy. Mẹ tôi thích mái tóc của nó lắm. Sáng nào mẹ cũng chải và vuốt mái tóc mềm mượt của con bé. Có khi mẹ cài một bên mái và để tóc con bé buông dài. Có khi mẹ lại tết bím hai bên. Mẹ bảo ngày xưa, lúc mẹ là con gái, cũng có mái tóc dài và đẹp như con bé giờ. Ngày đó, mẹ rất thích tết bím hai bên. Nhưng rồi… nói đến đây mẹ lại quay hướng nhìn đi chỗ khác, mắt xa xăm như trôi về miền ký ức ngày xưa. Và câu chuyện mẹ kể dở, đến bây giờ vẫn còn là một bí mật. Mẹ thương con bé nhiều lắm. Nó như hình ảnh của mẹ một thời đẹp đẽ xa xưa. Tôi cũng thế. Bao nhiêu tình thương yêu, tôi dành trọn cho đứa em gái duy nhất. Con bé đã hai mươi hai tuổi đầu mà cứ hồn nhiên, nhí nhảnh và yêu đời như tuổi mười lăm, mười sáu tròn trăng. Tôi thích gọi nó là Bé. Nghe vừa thơ ngây, vừa đúng với tính
  2. cách của nó. Con bé đang đi học, và là một con bé ngoan, không biết chơi bời gì cả, đã thế lại còn rất thương ba mẹ và nghe lời anh trai. Cả nhà ai cũng quý nó. Ngoài tình cảm của một người anh dành cho em gái, tôi còn xem nó như một người bạn tri kỷ. Giữa anh em tôi dường như không có điều gì là bí mật. Thế giới của tôi, phơi bày như con bài lật ngửa trước thế giới hồn nhiên, ngây thơ của nó. Con bé hay kể tôi nghe những chuyện trên trời dưới đất, nào là chuyện lớp học, bạn bè và cả những ý nghĩ ngây ngô thoáng qua trong đầu nữa. Đã có những khi tôi bất chợt ước rằng sau này sẽ có một người yêu như nó: trong sáng, hồn nhiên, ngoan hiền và đầy cá tính. Thích nhất là đôi mắt màu nâu nâu của con bé. Một đôi mắt to, lông mi dài và cong vút. Đôi mắt hay nhìn mông lung và thăm thẳm, đôi mắt cướp của người khác sự ngẩn ngơ. Tôi vẫn thường đùa con bé: người ta nói mắt nâu là đa tình lắm nhá. Nó cười, đôi mắt lại long lanh như mặt hồ một sáng mùa thu bình lặng không có gió. Sau này, em sẽ yêu một người như Ca thôi. Em ứ yêu ai nữa đâu mà đa tình. Con bé dỗi hờn. Nó thích xem phim kiếm hiệp và bị ghiền nặng. Suốt ngày gọi tôi là “Ca” hoặc “Ca Ca” như trong mấy bộ phim của Kim Dung mà hai anh em tôi thường xem chung. Tôi cũng mê, và chỉ xem duy nhất một thể loại phim kiếm hiệp. Thích những cuộc sống phiêu bạt giang hồ, ung dung tự tại. Và thích những tình yêu thủy chung suốt đời không thay lòng đổi dạ trong những bộ phim ấy. Xem nhiều, lắm khi cũng muốn làm một lãng tử, phiêu diêu với trời đất, như Lệnh Hồ Sung, như Dương Quá, hay như Tiêu Thập Nhất Lang… Tôi thường làm con diều bằng giấy, và cứ chiều chiều, hai anh em lại ra cánh đồng ngoài ngõ chạy thả. Nhìn con diều lộng gió, cao vút trên không trung, con bé cười sặc sụa, tâm hồn nó vút cao, nghiêng nghiêng cùng cánh diều mơ ước. Tôi chạy đi hái bông hoa cà màu tím bên vệ đường cài lên tóc con bé. Mái tóc dài óng bay bay trong gió, được điểm tô thêm màu tím bên mái, con bé như một thiên sứ, hồn nhiên và thánh thiện. Mỗi lần thấy anh em tôi về đầu ngõ, ba mẹ lại nhìn với theo và cười. Hai anh em chúng mày lớn rồi mà cứ như con nít. Người ta cười chết thôi. Mẹ mắng xong quay sang nhìn ba cười, nụ cười trìu mến và ấm áp lạ. Nhà tôi nghèo lắm. Cũng chỉ có nghề nông “được mất nhờ trời” làm chính. Đòn gánh cong oằn trên lưng mẹ mỗi ngày. Những lần nhìn mẹ trở về từ
  3. đồng xa, mồ hôi đọng từng giọt trên trán và thấm đẫm chiếc áo nâu bạc màu, ngực tôi lại nhói đau. Tự nhủ với lòng sau này lớn lên nhất định sẽ làm một người thành đạt, để ba mẹ không còn phải ngày ngày đội mưa nắng trên đầu, quảy gió rét trên lưng tê buốt. Con bé như đọc được suy nghĩ của tôi, nó chạy lại nắm chặt tay tôi thì thầm: sau này Bé sẽ làm bác sĩ, để chữa bệnh cho mẹ, vì mẹ hay bị ốm. Phải. Sức khỏe mẹ tôi yếu lắm. Có lẽ vì thức khuya dậy sớm và vì dãi nắng dầm mưa quanh năm suốt tháng. Cứ mỗi khi trời trở rét, mẹ lại ho khụ khụ, vậy mà vẫn tay gồng tay gánh ra đồng. Ngày nắng, mẹ quảy sau lưng ông mặt trời và ráng chiều đỏ thẫm. Còn ngày mưa, mẹ lại giấu tia nắng trong đôi mắt hiền từ và khắc khổ khi về nhà. Chưa bao giờ tôi thấy mẹ than hay thở dài mệt mỏi. Chính nó gieo vào lòng anh em chúng tôi một niềm tin ngầm mạnh mẽ và niềm lạc quan trước cuộc đời. *** Mẹ nằm trên giường bệnh, cố nheo mắt nhìn cô gái đang ngoài sân bước vào. Mẹ ốm đã mấy tháng nay. Ngày đi làm, tối tôi lại tranh thủ chạy về nhà với mẹ. Đợi tôi và con bé về, ba lại đi. Ba đi làm thuê cho người ta kiếm thêm vài đồng trang trải. Dạo này công việc của tôi cũng nhiều. Có khi tưởng chừng như nó vắt kiệt niềm lạc quan ngày xưa mẹ đã thổi vào tâm hồn tôi. Quay cuồng trong công việc, trách nhiệm, những lo toan bộn bề và trong cả nỗi nhớ nhung mơ hồ… tôi thấy rệu rã. Đánh rơi mình đâu đó. Lắm khi… muốn buông xuôi, trượt dài trên con dốc thăm thẳm, hay muốn mất tích một thời gian để tìm lại chính mình. Nhiều khi, muốn gục ngã. Nhưng rồi, hình ảnh mẹ ốm nằm trên giường, ho khục khặc mỗi đêm. Hình ảnh ba trở về vào mỗi sáng sớm bơ phờ, in hằn nếp nhăn mệt mỏi và mất ngủ. Hình ảnh đứa em gái hồn nhiên, trong sáng, dịu hiền. Và hình ảnh một người xa lạ cùng những câu nói không động viên, an ủi như bao người khác, nhưng chứa một cái gật đầu đầy sức mạnh… Tất cả những điều đó, xua tan những ý nghĩ tiêu cực trong tôi. Tôi tự nhủ lòng không được gục ngã, không cho phép mình gục ngã. “Chính vì ngược gió chứ không phải theo chiều gió mà những con diều bay lên cao…”, câu nói ấy của con người ấy như thức tỉnh tôi, cho tôi thêm động lực và niềm tin. Lòng
  4. nhủ lòng phải cố gắng từng ngày. Và đôi khi, cũng phải lạc quan như AQ của Lỗ Tấn: Mọi việc rồi cũng qua. Tôi đứng dậy sau những lần vấp ngã. Mạnh mẽ hơn sau những nỗi đau. Điều đầu tiên tôi muốn làm bây giờ là cố gắng chăm sóc mẹ chu đáo và để mẹ yên lòng. Con trai mẹ đã lớn, đã trưởng thành và mạnh mẽ nữa. Tôi cũng phải lo cho con bé ăn học, để nó thực hiện giấc mơ làm bác sĩ ôm ấp từ thời bé xíu. Nhiều nhiều nữa, và tôi sẽ làm hết, làm từ từ. Sẽ không sao đâu mà… Tôi đỡ mẹ ngồi dậy. Cô gái vừa lạ vừa quen đang bước vào làm mẹ tò mò, và tôi cũng thế. Mãi tới khi cô gái lại gần mẹ và tôi, hai tay hất tung mái tóc “đầu sư tử” vàng hoe, cười tươi rói: Mẹ và Ca xem đầu mới của con có đẹp không này? Tôi không thể tin vào mắt mình. Con bé, cùng mái tóc óng mượt, đen dày như làn mây quen thuộc, nay bỗng dưng biến thành một con nhóc đầu tóc bờm xờm, nhuộm vàng hoe. Mẹ cũng ngỡ ngàng. Mái tóc mẹ vẫn thường tự tay chải cho nó và tết bím mỗi sáng, mái tóc mẹ vẫn thường vuốt ve và nâng niu, mái tóc mẹ vẫn thường trở về một thời con gái… giờ chỉ còn cũn cỡn và… trông như mấy đứa con nhà giàu đua đòi. Mẹ cắn môi, cố nén một giọt nước chực trào, lưng lưng tròng mắt. Tôi đọc nhanh nỗi buồn trong mắt mẹ. Rồi cố lấy một hơi dài mệt nhọc, mẹ mắng con bé. Nói là mắng, nhưng thực ra chỉ là một câu nói hơi nặng lời. Tôi biết, mẹ tiếc ghê gớm mái tóc ấy của con bé. Mẹ trách nó sao lại cắt đi. Con bé cười: Thời nay ai để tóc dài nữa mẹ, quê bỏ xừ. Con lớn rồi, phải thay đổi cho bằng bạn bằng bè chứ mẹ. Mẹ đứng ngây người vài giây. Con gái con lứa phải thùy mỵ, ai lại cắt tóc thế kia? Học cái gì không học, lại đua đòi theo bọn nhà giàu… Mẹ quay mặt vào trong, biết mình vừa lỡ lời. Lần đầu tiên mẹ to tiếng với con bé. Từ nhỏ tới giờ, chưa bao giờ mẹ nạt nộ hay la mắng anh em tôi cả. Lúc nào trong mắt mẹ, anh em tôi cũng ngoan ngoãn, không chơi bời phá phách và không đòi hỏi này nọ như lũ trẻ hàng xóm. Và đó là niềm vui lớn nhất của mẹ. Con bé cau mặt: Sao mẹ cứ bắt con làm những điều con không muốn? Tôi lại không tin vào tai mình. Con bé, đứa em gái ngoan ngoãn, hiền lành và đã từng là thần tượng của tôi, vừa cãi lời mẹ, vừa láo với mẹ. Như vô thức, tôi giơ tay giáng xuống má con bé một cái bạt tai. Dòng máu điên vẫn sôi lên trong tôi. Ai nuôi nó khôn lớn hai mươi mấy năm trời? Ai lo cho nó ăn học đàng hoàng để không thua bạn thua bè?
  5. Ai dãi nắng dầm mưa quanh năm suốt tháng vì tiếng cười và vì tương lai của nó? Những ý nghĩ ấy riết lấy tôi, làm chủ tôi. Khi thoát ra được thì con bé đang nhìn tôi sững sờ, rồi ôm mặt khóc nức nở. Vừa chạy vừa khóc. Tôi chôn chân nơi nền nhà, không đuổi theo. Vẫn còn bàng hoàng với những gì vừa xẩy ra. Tôi không dám tin mình vừa đánh con bé. Cũng như mẹ, lần đầu tiên trong đời tôi đánh nó. Tôi điên mất rồi. Nỗi ân hận gặm nhấm và lan tràn khắp con người tôi. Cánh tay vô tội vạ này đã giáng một cái tát vào mặt người em gái tôi thương yêu nhất. Lòng tôi cắn rứt, lương tâm tôi cắn rứt, như hàng ngàn con kiến nhỏ đang cấu xé. Tiếng thút thít của mẹ làm tôi sực tỉnh. Tôi đỡ mẹ nằm xuống, đắp lên người mẹ tấm chăn cũ sờn rồi đi. Tiếng khóc ơ hờ của mẹ rơi rớt ngay sau lưng, đau đáu. Tôi lao nhanh ra ngoài, cố thoát khỏi âm thanh ấy, trong đầu mường tượng đến những nơi con bé có thể đến. Tôi chạy nhanh ra cánh đồng ngày xưa hai anh em thường thả diều. Cánh đồng lộng gió. Lạnh buốt. Cánh đồng hoang vu không cất giấu em tôi. Gió quất vào mặt cái rét những ngày cuối đông. Tôi chạy ngược lên con đê nơi ngày xưa hai đứa đào hầm xây nhà, chơi trò vợ chồng lãng mạn. Con đê hững hờ ném về phía tôi một ánh nhìn cùng cái hoang hoải rợn người. Tôi cất tiếng gọi: Bé ơi! Bé con của Ca ơi! Tiếng tôi vọng lại từ xa xa, như đang đi lạc trong một hang động sâu thăm thẳm. Mảnh trăng hắt thứ ánh sáng nhờ nhờ, bàng bạc, in hình một bóng người cao lêu khêu, bước đi lầm lũi trong đêm tối. Tôi vẫn gọi, ngỡ như đang thét gào. Nước mắt trào qua hai bờ mi, lặng chảy. Tôi đang khóc! Phải. Tôi khóc. Vì hối hận. Vì thương bé con. Lúc này tôi thấy nó bé nhỏ, mỏng manh như bé con chứ không phải là con bé nữa. Tôi chạy ra dọc bờ sông, nơi ngày xưa dẫn bé con đi hái bông lục bình, hái cả những bẹ lá để làm chiếc lọ đựng đom đóm những đêm hè. Chỉ có lục bình vẫn lay lay trong gió, dưới ánh sáng mờ mờ của mảnh trăng khuyết nửa, bé con vẫn mất hút trên bờ sông mênh mông. Tôi khóc òa như đứa trẻ. Tên bé con vang lên trong thinh lặng và được đáp lại bằng tiếng gió vi vu. Tôi đảo ngược trí nhớ, bắt ép mình đọc tên những địa điểm cất giấu kỷ niệm ngày xưa. Rồi như sực tỉnh, tôi chạy về nhanh về nhà, chân nọ đập chân kia. Đây rồi góc bếp, nơi ngày xưa tôi và bé con chơi trò ú tim. Mỗi lần dỗi hờn, bé con đều trốn ở một nơi nào đó để tôi không tìm thấy, khóc rấm rức. Tiếng thút thít vọng ra sau cánh cửa. Tôi ùa lại, không dưng khóc òa. Tôi gọi bé con trong tiếng nấc và ôm chầm lấy nó. Bé con cũng òa
  6. khóc, dụi dụi đầu vào lòng người Ca ca vừa đánh nó. Bé con, anh xin lỗi! Ca ca xin lỗi bé con, ca sai rồi. Ca hư mà, ca hư… Bên ngoài, tiếng gió vỗ vào nhành cây khe khẽ…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
11=>2