intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ánh mắt trái tim P1

Chia sẻ: Tuong Phu | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:0

105
lượt xem
9
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Buổi sáng. Men theo con đường rộng, là những giàn hoa giấy còn đọng những giọt sương mai. Những bông hoa đỏ trắng chen lên tạo thành một lớp nền đủ màu. Đó chính là điểm nổi bật của khu biệt thự này. Riêng biệt thự “Hoa Nhớ” lại càng nổi bật khi từ cổng dẫn vào trong là một giàn hoa thiên lý. Một lối vào khá ấn tượng. Dưới giàn thiên lý, Trần Khắc nhắm hờ mắt để tận hưởng mùi hương thơm dìu dịu còn sót lại từ đêm qua. - Sao anh dậy sớm quá vậy?...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ánh mắt trái tim P1

  1. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM PHẦN 1 B uổi sáng. Men theo con đường rộng, là những giàn hoa giấy còn đọng những giọt sương mai. Những bông hoa đỏ trắng chen lên tạo thành một lớp nền đủ màu. Đó chính là điểm nổi bật của khu biệt thự này. Riêng biệt thự “Hoa Nhớ” lại càng nổi bật khi từ cổng dẫn vào trong là một giàn hoa thiên lý. Một lối vào khá ấn tượng. Dưới giàn thiên lý, Trần Khắc nhắm hờ mắt để tận hưởng mùi hương thơm dìu dịu còn sót lại từ đêm qua. - Sao anh dậy sớm quá vậy? Khắc mở choàng mắt đang dang hai tay trên ghế đá, anh vộị thu về nhìn thật lầu vào cô gái trước mặt. Đôi mắt to đen ẩn dưới hàng chân mày cong tự nhiên, sóng mũi cao cùng bờ môi đỏ mọng đầy đặn trên gương mặt thanh thú, cô gái tựa một thiên thần. - Em chịu khó đưa con đi học nhé. Không biểu hiện vui buồn gì, Khắc đứng dậy đi vào trong, khi anh trở ra thì đã chỉnh tề trong bộ comple xám thường nhật. Cúi người hôn phớt lên trán cô, anh nói: - Anh đi đây, trưa em chịu khó ăn cơm một mình, Minh nhé. Bảo Minh mỉm cười thật tươi: - Vâng. Anh đi. - Không cần tiễn đâu. Khắc cân khi Bảo Minh đứng dậy, anh lấy kính rầm đeo vào rồi xách cặp táp ra xe lại thêm một ngày mới của biệt thự Hoa Nhớ. Buồn bã và lặng lẽ.    C hiếc Ford bóng lộn dừng lại trước cửa công ty Khắc Nhân. Có cám giác là lạ, Trần Khắc đặt tờ bào xuống, giọng anh thật nghiêm: - Sao lại đậu xe ở đây Tùng. Tài xế lái xe lên tiếng: - Dạ thưa cậu hình như trước cửa công ty có chuyện? www.vuilen.com 1
  2. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Khắc nhìn theo hướng tay Tùng, phía sau cặp bnh đen, không ai đoán được anh đang suy nghĩ gì chỉ thấy hàng mày rậm nhíu lại. Trần Khắc chống tay lên cửa xe nhìn qua lộ. Một đám người đang bu quanh trước cửa công ty anh. Đình công, biểu tình. Anh nhẹ gỡ mắt kính ra. Một gương mặt thật điển trai lộ ra. Nổi bật trên gương mặt anh là chiếc cằm vuông thật cương nghị và đội mắt một mí hay nheo nheo khiến bao cô gái phải mất ngủ. - Có cần em qua bên đó không cậu? - Không. Trả lời cộc lốc, anh lấy thuốc ra đốt. Tùng cũng không ngạc nhiên, nhìn gương mặt xếp là anh có thể đoán câu trả lời đó rồi. Rít gần hết điếu thuốc Khắc mới vén tay áo nhìn đồng hồ. Có muốn đi làm sớm một ngày cũng không xong. Móc chiếc khăn trắng thơm phức từ túi áo ra anh lau cặp kính dù nó đã bóng lộn. - Nếu cậu còn gọi tôi là cậu, thì viết đơn xin nghỉ việc đi. Mở cửa, anh bước xuống xe. Tùng ngồi im ôm vô lăng không trả lời trả vốn gì. Có ai không biết ông sếp này là người lạnh lùng, nghiẻm khắc. Mấy ai lại được thấy ông ấy cưới bao giờ? Sửa lại áo cho ngay ngắn, Khắc xách cặp táp băng qua đường. Ung dung bước đến đám đông, anh nhíu mày khi phát hiện đó là những cụ. Trời đất; anh muốn kêu lên hết sức. Nhìn bộ đồ tập dưỡng sinh trên người các cụ ông cụ bà mà anh không khỏi thắc mắc: - Trời ơi! Con bé đó làm gì vậy? - Chắc là tự tử. - Hay là thất tình? - Thất tình? Tự tử. Trước cửa công ty. Hai hàng lông mày anh nhíu lại tỏ vẻ bực bội. Cảm giác giận dữ lại dâng lên. Không hiểu kẻ ngu ngốc nào, định hại anh đây? Sãi từng bước giận dữ đế- xem tường tận, nhưng Trần Khắc chợt đừng lại. Theo hướng tay các cụ anh ngữa đầu đưa mắt lên cao chót vót trên sân thượng là một cái dáng nhỏ xíu, đang dang hai tay ra. - Là con gái! Anh lẩm bẩm khi thấy mái tóc tung trong gió. Gở cặp kính ra xem mình có nhìn lầm không. Anh hơi nheo mắt. Từ sân thượng mà rớt xuống đây... Anh nhìn xuống đất, không còn mảnh xương. www.vuilen.com 2
  3. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Móc điện thoại ra, anh định gọi cho cảnh sát. Có lẽ các cụ hoảng quá chi biết đứng ngó bất lực với cô gái thông minh kia. - Ôi! Cô ta đang làm vậy? Tiếng lao nhao lại vang lên, mọi người đổ dồn mắt vào ngưới hùng trên kia. Khắc như không còn làm gì được nữa. Cô gái kia có thù oán gì mà lại chọn nơi này kết liễu cuộc đời? Tay nắm điện thoại thật chặt, anh không nói được lời nào khi có cảnh sát gào lên trong điện thoại ''Alô, alô". Nín thở, mọi người hồi hộp chờ đợi "người chim" bay. Chấp chới trên mấy ngón chần, cô gái bắt đầu buông mình. Khắc không dám ngẩng lên. Anh đeo kính vào. Dù là người lạnh lùng nhưng khó mà quên cầnh này. Anh không muốn chứng kiến. - Ôi! Làm gì đó? - Cô ta định làm gì? Mọi người lại xí xô xí xào lên. Người nào đi ngang trên con đường này đều đứng lại dồn mắt lên trên đó. Cô ta đang túm gọn tóc bằng một sợi thun, một người đoán thế. Nhíu mày Khắc nhìn lên. Quái quỷ gì thế kia? Cô ta đang mang bao tay vào và từ từ lao xuống. - Không thể tin được? Đứng như chôn chân, anh bật cười khan trong họng. Giới trẻ bầy giờ quả là chuyện gì cũng dám làm, kể cả chuyện kinh dị nhất. Lại vén áo xem đồng hồ, anh lắc đầu bước vào công ty. Giờ này chắc cũng chẳng có bảo vệ nào ở đầy giải quyết vụ này, mà anh thì không có thời gian cho những chuyện vô bổ thế này. Gương mặt anh giãn ra không nhăn nhúm như lúc nãy nữa. Lao xuống tới đất roi tự cô cascado đó sẽ về, mà nếu có rơi tự do thì cũng là do cô ta tự chuốt lấy thôi, nào đâu liên quan tới Trần Khắc này. Chỉ khổ cho các ông bà cụ kia, ngửa cổ rớt cả nón hồi hộp, vỡ tim. Tự pha một cốc cà phê thơm lừng, đặt xuống bàn, Trần Khắc mở máy tính. Anh cần chuẩn bị cho cuộc họp hội đồng quản trị sáng nay. Có tiếng điện thoại reo, anh móc di động ra, trên màn hình chiếc di động mỏng dính nắp trượt là một cô bé cười chúm chím với hai lúm đồng tiền. - Alô! Tổng giám đốc Trần Khắc nghe đây. - Alô! Cho con gặp giám đốc Trần Khắc đi. Anh phì cười vì cách nói ngầy ngô của con gái, đúng là con nít, dạy sao nói vậy không biết tùy cơ ứng biến gì cả: www.vuilen.com 3
  4. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Con gái cưng tìm giám đốc cô chuyện gì không? Uống sữa, ăn sáng và... - Đi học chưa chứ gì? - Biết vậy là tốt. Thế con làm chưa? - Con sẽ nói cho ba nghe với một điều kiện. Ngưng tay, anh đẩy ghế thụt lùi, quay mặt ra cửa sổ: - Được thô! Ba đồng ý điều kiện của con. Nhưng ba cũng có điều kiện lại. Đó là con nói trước đi. - Được rồi, ba hứa phải giữ lấy lời đó. Con đang trên đường đi học nè. Còn điều kiện của con là chiều nay con phải đi về chung với ba mẹ. Anh lại bật cười. Con thương gia sành sỏi mà không có chút ranh ma nào. Đúng là con nít: - Ba! Ba hổng đồng ý hả? - Anh nhíu mày, cả ba và mẹ đều đón? Lòng Khắc chợt nhíu lại. Cô ấy lại nói gì với con bé? Anh ngọt ngào: - Ba không hứa. Ba bận nhưng ba sẽ thu xếp. Được chưa? Được rồi. Con chào ba. Trước khi tắt máy nghe giọng cười trong trẻo của con. Mọi bực bội ưu phiền tan mất. Chiếc ghế xoay lại đối diện với màn hình vi tính. Công việc lại cuốn hút anh. Tất cả mọi chuyện như chưa hề xảy ra. Bỗng ạch! Đôi mắt anh trợn trừng lên vì giật mình, căn phòng này một tiếng muỗi bay còn không có huống gì một tiếng đồng lớn như vậy. Trước mắt anh ngay cạnh ô cửa sổ bằng kính, một cô gái thù lù trước mặt. Mắt anh mở to hết cỡ, như muốn hỏi cô từ đầu rơi xuống. Đập vào mắt anh là một cô gái với chiếc quần sọt bằng Jean không thể ngắn hơn nữa, cô ta mặc chiếc áo thun ba lỗ ôm sát người để khoe hai bờ vai trắng ngần lấm tấm mồ hôi. Chà, cái áo ngắn cũng không thua gì cái quần, đưa cả rốn ra. Đỏm dáng hết sức. - Hì... hì... Chào anh, tôi là... - Là ai không quan trọng. Gương mặt Khắc đanh lại đến đáng sợ vì sự xuất hiện đường đột này. Một thoáng bất ngờ qưa nhanh, anh đã nhớ ra hình ảnh này, mình đã gặp ở đầu? Anh bật ra ghế, hết hàm đầy uy quyền: - Cái điều tôi quan tâm bây giờ là cô ở đầu ra? Và cô muốn gì? Cô mà giải thích không rõ thì ngày mai tất cả các báo sẽ đăng tin cô nhảy lầu tự tử đó. www.vuilen.com 4
  5. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM ''Xời"! Mười anh cũng không dám, cô bĩu môi thật nhanh. Nhe răng nhìn anh cười hì hì, chọc tay vào túi quần sọt, cô nói: Nghe anh dọa tôi cũng sợ đó. Nhưng đáng tiếc quá. Cô gái bĩu môi nhún vai: Tôi đã qua cái tuổi lên ba mắt rồi. Nheo hai con mắt lại, Trần Khắc tự hỏi chuyện quái gì thế này? Bỏ qua cử chi đó của anh, cô gái bước đến bàn, bưng ly cà phê lên nháp một ngụm: - Uống cà phê ngon nhưng hơi nhiều nước. Lần sau bớt lại một phần tư nước, đảm bảo sẽ hảo hạng. Đầy là lần đầu tiên có một người hay chính xác hơn là một cô gái dùng thái độ và cách ứng xử ngang tàng thế này. Trước mắt họ anh luôn là cái gì đó bất khá xâm phạm nếu chưa được sự đồng ý dù chỉ một cử chỉ. Vậy mà con nhóc này sồng sộc vào đây, tự nhiên như chủ. Đúng là không biết trời đất này là gì rồi. Anh bật dậy như cái lò xo, từ từ tiến đến cô gái. Nhìn hai hàng lông mày rậm rì đen xì và cái môi mím lại của anh cô gái bẩt đầu rụt cổ, thụt lùi ra sau. Nếu biết tầng này có con cọp đói mồi thế này thì dù mệt đến đâu cô cũng ráng xuống từng dưới, dại dột gì phóng cửa sổ vào đây: - Cô xộc vào phòng người khác lại còn ăn vạ hả? Anh tiếp giọng thách thức: - Cô cho rằng cảnh sát sẽ tin cô hay tôi khi mọi người lúc sáng chứng kiến cảnh ''tưng tửng'' của cô. Cô có tin là tôi sẽ nêm cô ra cửa sổ không? Cô gái bĩu môi: Tôi không quan tâm, chỉ biết tôi rơi cùng đôi giày mới toanh của công ty anh và cái dáng bốc lửa của tôi thì... Cô gái ngập ngừng như trêu sự kiên nhẫn của anh: - Tôi là ngưới quảng cáo giày của anh. Dấu tay đầy trên người tôi sẽ là bằng cớ nói lên một điều là... Cô ta lúng liếng đôi mắt: - Anh ăn hiếp người ta. - Điên khùng. Khắc lôi mạnh cô nhào vô ghế salon, trước bàn làm việc, anh sửa lại áo cố lấy phong độ. Mồm mép cô nàng quả là ghê gớm. Nhưng nó cũng có lý. Anh không đại gì mà làm càn. www.vuilen.com 5
  6. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Trở lại bàn làm việc, hớp một ngụm cà phê dằn cơn giận, anh trừng mắt, giọng lạnh lùng: Cô giải thích không thông sự có mặt của mình, tôi sẽ không tha cho cô đâu. Cô gái nhln anh nheo nheo mắt, lại còn cười tủm tỉm để chọc tức anh. Cô không biết rằng chính nụ cười này sẽ làm đảo lộn mọi thứ sau này: - Nếu biết anh kết tội tôi thì tôi có ghé đây sớm hơn rồi. Đâu đến hôm nay mới chui vô. - Cái gì? Trần Khắc bật khỏi ghế. Anh hét lên: - Ý cô là cô đã. Anh chỉ tay lên trần nhà: - Từ trên kia xuống đây nhiều lần? Cô nàng lắc lư cái đuôi tóc: - Không, từ trên kia xuống... đất. - Nhiều lần? - Vâng. Trời ơi! Từ ''Vâng" của cô nhẹ tựa làn gió vừa thoảng qua, nhưng làm mồ hôi rịn ra sống lưng anh. Cô nàng nàng hẳn là có vấn đề thần kinh là cái chắc.. Anh đoán vậy, thật sáng suốt lúc nãy vì đã không ném cô ta ra cữa sổ. Vả cũng ân hận quá đỗi khi sáng nay anh đã đi làm sớm. Anh giơ tay tỏ vẻ đầu hàng cô gái ''trật búa" này. Bây giờ anh mới nhìn kỹ cô gái. Đôi chân mang giày thể thao chính hiệu, tay đeo găng đen, hẳn là cô nàng rất thuần thục trong chuyện này. Bỗng nhiên ánh mắt và giọng nói của anh trở nên chân thành: - Còn mười lăm phút nữa, nhân viên tôi tề tựu đủ Tôi nghĩ cô cũng mau đi đi Cô gái bật dậy khỏi ghế liền: - Anh để tôi đi thật hả? Trần Khắc cố điểm nụ cưới thật duyên dáng: - Ừ, cô ra ngoài đi, à mà rời khỏi công ty tôi thl tất cho cô hơn. - Không.... giữ tôi nữa hả? Anh vẫn cười tươi dù lòng đang chứa một quả bom có thể tàn phá thành phố này: - Ừm! - Không hối hận nghen? Như hết chịu nổi, anh đập bàn đứng dậy quát lớn: - Ừ! Cô có mau đi không thì bảo. www.vuilen.com 6
  7. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Cái trừng mắt, bặm môi của anh như sư tử rống, quầ nhiên có tác dụng. Một cái nhắm mắt cô đã biến mất sau cánh cửa cao và rộng. Anh ngồi phlch xuống ghế: - Điên mất, bảo an của công ty này chắc chết hết rồi?    B uổi chiều... Một... hai... một hai. Tiếng Ngọc Giao vang lên rành rọt theo điệu disco. Toàn bộ thân hình cô lắc lư, đôi chân hết dang ra lại chụm vào, kết hợp với cánh tay rất nhip nhàng. Được vài phút cơ đừng lại quan sát mấy mấy chú, mấy cô nhóc cũng nhảy ạch đụi phía sau. - Thôi! Cô vỗ tay ra dấu rồi đưa tay tắt máy, giọng cô lại vang lên ngọt ngào: Hôm nay các con tập tốt lắm. Bây giờ cô cho các con nghỉ, mai mình tập tiếp, được không? - Dạ được. Chúng con chào cô ạ. Cô chào các con. Ngọc Giao cười tươi đáp lại sự đồng thanh của bọn nhóc. Nghề dạy thể dục nhịp điệu này cũng thú vị đấy nhỉ, ít ra mình cũng làm ''sếp'' được mấy chục nhóc. Những gương mặt thơ ngây lúc nào xoe tròn đôi mắt nhìn cô rồl lại vung tay vung chân ì ạch nhảy theo cô. Mấy ngày đầu nhìn bọn chúng không tài nào cô nín cười được mãi lo suy nghĩ cô không hay phía sau còn một nhóc chưa về. Đến khi quàng túi xách lên vai định qua phòng vệ sinh thay đồ, cô mới giật mlnh. Một phút sửng sờ nhìn cô bé rồi cô lại cười. Gì chứ bọn nhóc này mà bặm môi, trừng mắt một chút là mít rụng liền. Cô rành mấy vụ này lắm. Kinh nghiệm máu xương mà. Giọng cô vui vẻ: - Chào, sao con chưa về? Mẹ chưa đến hả con? Cô bé ngửa cổ đến rớt cà nón để nói chuyện với Ngọc Giao: - Con là Trần Hoàng Ngọc Nhi. Con học lớp một trường. Ngọc Giao gật gù, con bé con nhà ai mà xinh quá lại còn ngoan nữa, cái cách nó giới thiệu mới ấn tượng làm sao, khá dạn dĩ đấy. Cô thầm khen. www.vuilen.com 7
  8. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Khom người cho bằng cô bé, vẫn còn ngước cổ hả? Ngọc Giao thấy tội quá nên ngồi bẹp xuống sàn nhà luôn. Cử chỉ đó được cô bé có hai lúm đồng tiền, tẳng một nụ cười tuyệt vời. Nhìn vào đôi mắt to tròn của nó, cô hỏi dịu dàng: - Bây giờ Ngọc Nhi có thể nói với cô lý do con chưa về? Cô bé cười chúm chím thật đáng yêu. Nó đưa tay sờ nhẹ lên mặt cô. Cố ngồi im, cô không dám cựa quậy vì cảm giác nhồn nhột con bé này giống ai mà hành động không bao giờ báo trước. Muốn là làm. - Cô đẹp quá! Cũng may là nó khen, mát cả lòng, cô cười: - Còn một người đẹp hơn cả cô nữa đó. Cô bé trố mắt ngạc nhiên: - Ai vậy cô? Ngọc Giao nheo nheo mắt cố ý kéo đài sự căng thẳng. Bất ngờ cô bẹo mà cô bé rồi buông gọn: - Thì Ngọc Nhi của cô chứ ai! Cô bé thích thú vì được khen, nên cười híp cả mắt: - Ba cũng nói vậy đó. Ba ngày nào cũng nói Ngọc Nhi là số một. - Vậy hả? Ông bố nào mà biết cách dạy con quá hén thì cô có thể tìm ra nguyên nhân vì sao eô bé dạn đĩ rồi. Ông bố kia hần là chảnh không thể tả. Chỉ giỏi nhồi vào đầu óc con bé sự kiêu căng, tự phụ. - Cô Giao! Nữa lớn, con có đẹp giống cô không? Ngọc Giao phì cười: - Ngốc quá con à! Khi lớn lên con sẽ đẹp hơn cả cô nữa chứ! - Thật hả? Con thích quá. Ngọc Giao phì cười lắc đầu: - Con hỏi chi vậy? Vì con muốn mình phải đẹp như cô. Nhưng làm sao đẹp hả cô? - Trời đất! ở đâu ra con nhóc xí xọn giống mình thế này? Cô thầm cười vì sự ngẫu nhiên đó. Ngay cả cái tên cũng có sự trùng hợp chữ Ngọc. - Con phải ăn uống đủ chất, không được lưới ăn, phải uống sữa, sau đó phải tập thể dục, phải tắm rửa hàng ngày. Ngọc Nhi làm được không. Cô bé gãi gãi lỗ tai: www.vuilen.com 8
  9. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Có cái làm được, có cái chưa. Nhưng con sẽ cố gắng, được không cô? - Ngoan lắm! Cô bé đứng dậy nhìn như xoáy vào mắt Ngọc Giao. ánh mắt nó làm cô ơn ớn, hình như cô đã gặp ở đâu. ánh mắt dịu dàng thơ ngây, pha lẫn uy nghiêm. Bất thình lình, con bé chồm hôn tới đánh ''chóc" vào má cô một cái thật kêu. Đôi mắt Ngọc Giao trợn ngược lên. Trời đất ơi! Hai mươi sáu năm gìn giữ chờ...người trong mộng bây giờ con bé ''mở hàng'' không biết đắt hay ế đây? Cô đẹp quát Đẹp hơn cả mẹ con nữa. Gỡ gạc được câu nói, Ngọc giao sờ lên má. Nhìn ánh mắt nó, cô đoán mình xinh như thế nào rồi. Hẳn là nó rất ngưỡng mộ làn da trắng nõn mịn màng của cô: - Nè, con có thấy cô lạ không? Lạ chỗ nào, con hểng thấy gì hết. - Lỗ mũi của cô phồng lên rồi nè. Cả hai lăn ra cười nắc nẻ. Ngọc Giao cũng không hiểu sao mình lắm trò thế này. Ba thường bảo cô như con nít, bây giờ cô gặp con nít mới biết ba đã nói sai. Chính xác là... hơn con nlt chứ! Ngồi trên đùi cô, con bé thỏ thẻ: - Lúc trườc đi học thể dục con ghét lắm. Cô Hoa chỉ đọc, một, hai mà hổng chịu nhảy như cô, chán lắm. - Sao cô ấy không nhảy? Cô bé buông gọn: - Mập quá 1àm sao mà nhảy. Cả hai lại 1ăn ra cười bò: - Nhưng cô không được nói với ai. Ba bảo như thế là xấu, là vô lễ. Gật gù tỏ vẻ thấu hiểu, Ngọc Giao nói: - Ừ, ba nói đúng đó. Chợt con bé móc trong túi ra một cái di động mới cáo đưa cho cô: - Cô chụp hình cô và cho con số điện thoại của cô luôn đi. - Trời đất! Cái này hắn là ba nó cung cấp luôn rồi. Con nít mà cho món đồ quí giá như vầy, ông ấy nghĩ gì? Chưa kịp nói gì thì điện thoại reo, con bé bật nắp áp vào tai: - Con xuống liền, mẹ đợi con đi. Cô bé cười nói với cô, nói như giải thích sự thắc mắc của cô: www.vuilen.com 9
  10. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Hổng ai biết con có điện thoại hết. Ba dặn không khoe với ai, con chỉ mới nói với cô đó. - Nhưng con còn nhỏ đem điện thoại theo làm gì? - Ba bảo có gì con gọi về nhà liền hoặc con đi lạc ba còn biết đường tìm. Cô suýt phì cười, hóa ra là tiểu thư. - Bây giờ con phải về, mẹ đợi chào cô. Ngày mai cô phải cho con số điện thoại và hình nữa nghen. Nói rồi con bé chạy lúp xúp với chiếc ba lô nhỏ xuấng lầu. Ngọc Giao lắc đầu: - Núi này cao có núi kia còn cao hơn. Bỗng điện thoại trong túi cô cũng reo lên: - Alô, Ngọc Giao nghe. - Con gái cưng à? Xong chưa, sao hổng về hả con? Ba ~trông con lắm đó. Cô dài giọng: - Con đang chuẩn bị về nè? Đói bụng muốn xỉu rồi. Ngoan ngoan, cố gắng lái xe về rồi ăn cơn. Chị Tâm đang làm thức ăn, ba dặn làm toàn món con thích. - Dạ, con về liền. Ngọc Giao tắt máy khi nghe tiếng mẹ cằn nhằn, cô lẩm bẩm: - Lại chuyện ông đừng nuông chìu nó quá thế chứ gì: Mẹ lúc nào cũng vậy!    C ho người xuống giường, Trần Khắc nới lỏng chiếc cravat. Anh không buồn bật đèn, cả căn phòng rộng ngập chìm trong bóng tối. Biết bao người mơ ước được như anh nhưng họ đầu biết rằng chlnh anh cũng mơ ước được như họ. Không cần hội họp, không tiệc tùng và không trở về nhà với bộ dạng mệt mỏi và cái đáng sợ nhất vẫn là không được sống thật với chính mình. Sống thật! Anh cười chua chát, cuộc sống của anh hiện giờ rất thật rồi còn gì? Một sự thật đén trần trụi, khó chấp nhận. - Cốc.. cốc… www.vuilen.com 10
  11. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Trần Khắc ngồi bật dậy trong tiếng thở dài. Anh uể oái đến mở cửa. Hiện ra trước mắt anh là Hơàng Yến, cô tươi mát trong chiếc đầm trắng sát nách. Cô nghiêng ngưới nhìn vào trong: - Sao anh không mở đèn? - Phải đó! Con sợ ma lắm! Ngọc Nhi từ phía sau Hoàng yến nhào đến ôm lấy chân anh. Nét mặt sững sờ khi gặp Hoàng Yến lúc nãy tan biến. Trần Khắc đưa tay dò trên tướng mở đèn. Trong phút chốc căn phòng Báng rực và ầm áp hẳn lên. Anh tươi cười bế bổng Ngọc Nhi lên, giọng ngọt ngào: -Cục cưng ba về rồi đấy à? Hôm nay đi học có vui không? Cục cưng có nhớ ba không? Hoàng Yến bước vào, ngồi xuống giường nhìn hai cha con: Anh lại thế nữa, cứ cục cưng hoài làm. Bao em dạy con, lúc này nó biết anh chìu nên đâm hư rồi đấy. Trần Khắc vờ trợn mắt. Ngọc Nhi liền đứng dậy đính chính: - Hông có hư! Anh cố ghìm tiếng cười: - Không hư sao mẹ nói. Còn nữa nha! Có người thanh minh, hình như người ta muốn chạy tội kìa. Thầy cả ba và mẹ đều bật cười, cô bé giãy nãy: - Đã bảo là không có mà chi tại con muốn tâm sự một tý với cô giáo chứ bộ. Hoàng Yến xen vào: - Anh xem cục cưng anh kìa! Hôm nay khen cô giáo đẹp hơn cả mẹ nữa đấy. Trần Khắc ghì con vào lòng: - Con cưng, sao lại nói vậy, mẹ giận là phải rồi. Cô bé xụ mặt: - Cô giáo dạy thể dục đẹp thiệt chứ bộ. Đẹp con mới khen. Giống như lúc cô Hoa còn dạy, cô Hoa xấu hơn mẹ thì con nói xấu. Con nói đúng mà. Cả hai lại nhìn nhau phì cười. Đúng là con nít, nghĩ sao nói vậy, có như thế mới biết tâm hồn trẻ thơ bây giờ rất nhạy cảm. - Vậy còn chuyện ngồi tâm sự với cô giáo để mẹ chờ dưới xe thì sao? Ngọc Nhi ôm cổ ba: - Ba! Ba đừng có la mà. Mai mất con hứa sẽ không như thế nữa. Còn nữa nha! www.vuilen.com 11
  12. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Con sẽ tự ăn cơm, nhất là con sẽ tự đi tắm. Bây giờ con đi liền nè. Với tay định níu con lại, nhưng con bé như chim. Thoắt cái đã biến mất: Nó chạy tội đó, ngày càng lớn cũng lém lỉnh lắm. Khắc đứng dậy tháo cravat: Con nít mà, khe khắc làm gì, cứ kệ nó. Hoàng Yến đến sát bên: - Đưa áo em cất cho. - Thôi khỏi, anh tự làm được mà. Không nói, tay đã móc áo vào tủ, Khắc như không quan tâm đến sự hụt hẫng của Hoàng Yến, anh nói trầm trầm: - Anh tắm! Em sang xem Ngọc Nhi đi. - Hay để em soạn đồ gúp anh. Không cần đâu. Khắc cầm bộ pijama đi vào phòng tắm: - Sang giúp con đi. Bóng anh khuất sau cánh cửa, tiếng nước chảy rào, như một âm thanh thường ngày vẫn có, Hoàng Yến khép tủ chặt lại. Cô quen với cách ngọt ngào của anh trước mặt con và lạnh lùng khi chỉ có hai người. Cô chấp nhận điều đó. Bởi đó là số phận.    S áng chủ nhật. Đêm qua phải tiếp khách đến khuya nên Khắc ngủ như chết, anh không nhớ rõ mình về đến nhà là mấy giờ vì cơn say mèm đã hạ gục anh. Đang chập chờn thì tai anh nghe một ầm điệu chát chúa. Âm thanh ấm ầm càng ngày càng rõ hơn, nhướng nhướng mắt anh cố tập trung đoàn xem tiếng động đó phát từ đâù. Chớp chớp mắt anh chú ý lắng nghe tiếng nói lảnh lót phía sau: Một hai... một hai... Một hai... Lười biếng anh nằm trên giường không thèm quay qua: - Ai mà sáng sớm đã làm ồn quá, ngủ không được hết nè. www.vuilen.com 12
  13. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Ngọc Nhi cố gắng leo lên tấm nệm dày cui của ba, cô bé thỏ thẻ: - Ba đừng có la lđn. Mẹ sẽ rầy cho xem. Anh lười biếng vẫn nằm úp xuống giường, cố ý lè nhè: - Ai nói gì vậy? Nói lớn lên coi. - Con nè? Cục cưng của ba nê. Ba phải mở mắt chứ? Nhắm mắt làm sao mà thấy con. - Vậy hả? Nhưng không mở mắt được, nếu cồ ai đó hôn mạt cái mới mở được. Cô bé cúi xuống âu yếm hôn lên mắt cha. Anh trở mình ghì con vào lòng, giọng yêu thương: - Cục cưng của ba là số một đấy. Con đang làm gì mà phải giấu mẹ hả? Cô bé phụng phịu: - Con tập thể dục. - Thể dục? Hôm nay chủ nhật mà dậy sớm tập thể dục? Cô bé gật đầu xác nhận điều hi hữu đó: Nhưng phòng con hổng có máy, con đành sang phòng ba. Ba đừng nói với má nghen ba. - Ừ! Không nói. - Ba ngoan ghê. Cô bé hôn thật kêu lên má anh. Anh vuốt đuôi tóc nhỏng nhảnh của con: - Hôm nay biết dậy sớm, còn biết tập thể dục nhịp điệu nữa, cục cưng có muốn ba đưa đi shopping không? - Shopping há? Con thích lắm, lầu lắm ba mới đi chung. Đi với má chán thấy mồ. Anh búng mũi con: - Má nghe là ba không biết đâu. - Ba ơi, mình nhớ mua kem, mua giày thể thao nữa. - Được rồi, Cục cưng muốn gì ba mua hết, ok. Cô bé lại ghì lấy cổ anh. Ba thật là dễ thương. www.vuilen.com 13
  14. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM    S iêu thị coopmart. - Ba ơi ba! Ba mua cây súng cho con đi ba. Hoàng Yến trừng mắt làm mặt nghiêm: - Không được, con là cơn gái, má không đồng ý cho con chơi mấy trò chơi đó. Cô chỉ tay vào vai Khắc: Con xem con kìa! Lớn rồi mà đi đâu cũng ngồi trên vai ba. Má không hài lòng tý nào. Lật đật níu tay ba tuột xuống, cô bé lay tay anh: - Ba! Ba nói với má mua đi ba. Trần Khắc nhìn qua Hoàng Yến. Cô không tiếc gì với con nhưag lại rất khắc khe trong vấn đề dạy dỗ. Anh cũng không thể phản đối vì cô nói đúng. Ngọc Nhi lại nũng níu: - Ba! Ba đã hứa rồi mà. Anh đành xuống nước: Yến à! Con nó... Yến cương quyết: - Chuyện gì em cũng nghe anh, nhưng chuyện này thì không. Em không đồng ý cách chìu con như thế đâu. Chưa biết giải thích thế nào, điện thoại trong túi anh lại reo. Trần Khắc nhíu mày khó chịu. Anh cằn nhằn rồi bước ra ngoài, vì đang đứng ở chỗ chơi game rất ồn. Chỉ còn hai mẹ con, Hoàng Yến ngồi xuống đối mặt với con: - Con gái má ngoan, không phải ba đã mua rất nhiều thứ cho con rồi sao? - Nhưng con muốn cây súng. Nhưng nếu mua súng thì ba phải chơi với con. Đi làm về ba mệt rồi, con không thương ba à? Cô bé lại nũng nịu nhưng nghe mẹ nói có lý nên cũng nén buồn làm ngọt. www.vuilen.com 14
  15. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Bỗng đôi mắt nó sáng rực, chỉ tay cô bé reo lên: - Má! Cô giáo kìa. Không đợi Hoàng Yến phản ứng, nó nắm tay kéo cơ đến trước mặt Ngọc Giao. Đang mãi mê với trò đua xe, Ngọc Giao ngạc nhiên khi có bàn tay nhỏ khều lưng, cô hơi quay lại. Nét mặt chợt tươi ngay: - Ngọc Nhi! Đi đâu đây con? Hoàng Yến lịch sự chìa tay ra: - Chào cô, tôi là Hoàng Yến! Mẹ Ngọc Nhi, rất hân hạnh biết cô. Ngọc Giao mỉm cười bắt tay, đúng là mẹ nào con nấy. Sao mà đẹp và sang trọng, quí phái: - Tôi là Ngọc Giao. Tôi thường nghe bé Nhi nói hôm nay mới biết đúng là con bé nói không sai. Ngọc Giao ngạc nhiên: - Nó nói gì tôi? - Con bảo cô dễ thương. Khom người, Ngọc Giao bẹo má cô bé: Cảm ơn nghen. Để cảm ơn hay một chầu game nghen. OK. Ngọc Nhi đưa tay đánh chát vào tay Ngọc Giao. Cô nhìn Hoàng Yến chớp mắt ngại ngùng: - Chị... không phản đối chứ! Không muốn bị nói là người khe khắc nên Hoàng Yến đành gật đầu: - Cô cử tự nhiên đi. Như chỉ chờ có thế. Ngọc Nhi và Ngọc Giao lao ngay vào một cuộc đua xe ngoạn mục trên tivi. Hoàng Yến lắc đẩu. Nhìn cô giáo với chiếc quần lửng phủ gối màu hột gà và chiếc áo thun rộng cùng mái tóc cột cao, là cô đủ hiểu con gái mê cô giáo ỡ điểm nào rồi. Nhưng có lẽ nhờ cá tính trẻ con đó mà cô ấy mới hợp với bọn trẻ. Quẹt ngang mồ hôi chơ Ngọc Nhi, Ngọc Giao nói: Không ngờ tài lái xe của con cũng cừ thật Hôm nào phải chơi lại để cô gỡ nhé. www.vuilen.com 15
  16. Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Con bé gật đầu đón lấy lon coca ươp lạnh từ Hoàng Yến: Đựợc rồi, con sẽ chờ cô. Bây giờ cô phải về. Tạm biệt nhé. Trao tay Ngọc Nhi cho Hoàng Yến, Ngọc Giao cười: Chào chị nhé. Tôi phải về vì đã đi lâu rồi. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau một ngày gần đây. - Vâng! Chào chị! www.vuilen.com 16
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2