Ánh mắt trái tim P8
lượt xem 9
download
Dừng xe trong sân, Trần Khắc bế Ngọc Nhi vào nhà. Đúng là con nít, lúc nãy còn huyên thuyên ở nhà Ngọc Giao bây giờ đã ngủ khò. Vừa vào phòng khách anh đã thấy Hoàng yến ngồi bên chai rượu, trên tay là chiếc lý còn sóng sánh rượu. Thấy cô nhưng anh không dừng lại, cũng không hỏi gì, anh đi thẳng lên lầu. Vừa lên bậc thữ nhất Hoàng Yến đã lên tiếng: - Em có chuyện cần nói với anh. Không nhìn lại, anh nói lạnh lùng: - Anh mệt. Có gì mai nói. Rượu...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Ánh mắt trái tim P8
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM PHẦN 8 D ừng xe trong sân, Trần Khắc bế Ngọc Nhi vào nhà. Đúng là con nít, lúc nãy còn huyên thuyên ở nhà Ngọc Giao bây giờ đã ngủ khò. Vừa vào phòng khách anh đã thấy Hoàng yến ngồi bên chai rượu, trên tay là chiếc lý còn sóng sánh rượu. Thấy cô nhưng anh không dừng lại, cũng không hỏi gì, anh đi thẳng lên lầu. Vừa lên bậc thữ nhất Hoàng Yến đã lên tiếng: - Em có chuyện cần nói với anh. Không nhìn lại, anh nói lạnh lùng: - Anh mệt. Có gì mai nói. Rượu đã ngấm, Hoàng Yến lảo đảo đứng dậy, cô lè nhè: - Tại sao? Tại sao phải đến mai. Anh dẹp cái giọng quyền uy của mình lại đi. - Tôi đã bảo là có chuyện muốn nói, anh không nghe à? Nhíu mày khó chịu, Khắc không nghĩ cô là một cô gái luôn dịu dàng, cam chịu bên anh suốt năm năm qua lại có thể thế này. Nhìn Ngọc Nhi say ngủ, anh nén giọng trầm hơn: - Được rồi. Ta lên phòng anh đi. Khép nhẹ cửa phòng con, anh quay trở lại phòng mình. Xoay nắm cửa bước vào, anh mệt mỏi ngồi xuống mép giường vì Hoàng Yến đang ngồi ở bàn làm việc. Anh thở ra ngán ngẩm: - Giờ em nói được rồi, anh còn nghỉ ngơi để mai đi làm. Cô cười khẩy: - Anh đang đuổi khéo em đấy à? Anh nhìn cô một cách tức giận, bộ đầm dây đi phố kia chứng tỏ cô cũng mới về nhà trước anh ít phút. - Hai cha con đi chơi sao không rủ em? Anh giận ghê gớm vì thái độ lẫn dáng vẻ say khước của cô, anh nạt nhỏ: - Về phòng ngủ đi, anh không muốn tiếp chuyện với em trong tình cảnh say sưa như vầy. - Đừng đem lý đo đó ra biện minh. - Anh coi tôi là con ngốc hả? Ở bên cạnh cô ta sao không nghe anh nói mệt. Còn dám đem Ngọc Nhi ra làm bình phong để che đậy. www.vuilen.com 108
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Anh mím môi nén giận. Câu nói đó đó đã chứng minh lời Trần Khiêm không sai. Cô ta dám theo dõi mlnh. Đúng là quá đáng, anh cũng là ngốc khi quá tin cô ta. Thấy anh trừng trừng nhìn mình không nói gì, Hoàng Yến cũng nhìn vô cảm đáp lại: - Chuyện của cô muốn nói là thế à? Có lẽ uống nhiều rượu quá nên cô đã quên lúc sáng Ngọc Nhi đã nài nỉ cô thể nào để cùng đi Suối Tiên với nó. Cô trả lời sao? Nhún vai, Hoàng Yến tỏ vẻ bất cần. Cô phẩy tay gạt bỏ chuyện đó: - Không nói nữa. Nói chuyện khác. Cô đứng dậy, loạng choạng bước đến cạnh Khắc. Vì quá say nên đôi chân cô cử lảo đảo khiến Hoàng Yến bổ nhào vào Khắc, anh bất ngờ vì toàn thân cô đổ nhào vào mình nên ngã nhào ra giường. Mùi rượu từ môi cô tỏa ra nhưng Khắc không quay đi vì chút lịch sự, biết cô say nên anh không nỡ trách, Khắc trầm giọng: - Em say rồi. Để anh đưa em về phòng nghỉ. Không để anh chống tay ngồi dậy, Hoàng Yến đã lao lên, tóc cô đổ dài trên ngực anh, hơi thở cô nồng mùi rượu phà lên mặt Khắc: - Yến à! Đừng làm thế, anh không muốn phải cư xử thô bạo với en trong tình trạng này. Lừ lừ mắt nhìn anh, cô hỏi gọn: - Tại sao ở cạnh em bấy lâu mà anh không yêu em? Bức rèm mà anh cố che đậy sự thật bấy lâu nay đã bị cô bóc trần, Khắc sợ nhất phải đối mặt với Hoàng Yến thế này. Anh không đủ can đảm để trả lời câu đó Yến à, chuyện này không thể nói một vài câu mà được đâu em. Cô vuốt ngược tóc anh, đôi mắt anh vẫn nhắm tức là anh khơng nỡ nhìn cô đau đớn vật vã thế này. Trong tim anh vẫn có cô. Vậy thì tại sao? Hẳn là con bé Ngọc Giao đã khiến anh từ chối cô. Hoàng Yến nheo tít đôi mắt vẻ căm giận. Một ý nghĩ nào đó về Ngọc Giao làm gương mặt cô hơi giãn ra. Hoàng Yến cúi xuống môi anh thật nhẹ nhàng, toàn thân cô đang đổ gục trên người anh, cơ www.vuilen.com 109
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM thể cô rừng rực lửa yêu đương thế này thì cô không tin anh có thể từ chối bán năng đàn ông của mình. Có gã nào từ chối nỗi cơ thể bốc lửa của Hoàng Yến bao giờ. Hoàng Yến ghì lấy Khắc, ôm hôn anh bằng tất cả khao khát, anh vẫn nằm im khiến cô càng điên loạn với trái tim yêu đang cháy bỏng. Nhưng chỉ một lúc, Hoàng Yến tức giận xô dạt anh ra, cơn say rượu đã biến tự lúc nào, đôi mắt cô đỏ lên vì giận. Chưa có gã đàn ông nào mà lạnh lùng trước cô vậy mà... Khắc vẫn nằm đó, anh dán mắt lên trần nhà như suy nghĩ điều gì đó rất dữ dội. Quắc mắt nhìn anh đầy căm thù, cô nghiến răng đi từng bước đến ngồi bên bàn làm việc với gương mặt lạnh lùng không chút tình cãm. Một lúc sau, như bình tĩnh hơn, Hoàng Yến cất giọng sắc lạnh: - Anh ngồi dậy đi, tôi có chuyện muốn nói. Thái độ thờ ơ, vô cảm lúc nãy là câu trả lời mà Khắc biết nó đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô, anh có thể bù đắp tất cả cho cô nhưng tình yêu thì không cho dù anh đã từng cế gắng và chính cô là người phá vỡ nhưng nỗi ray rứt không bao giờ Khẩc quên. Em nói đi. Nhìn anh như đo lường, một lúc cô nói: - Chúng ta cần bắt đẩu lại từ năm năm trước. Đôi mắt Khắc như dồn hết bao oán hận, căm giận nhất vào Hoàng Yến. Cái câu chuyện thê lương nhất mà không ai muốn nhắc đến, mọl người đều chôn vùi nó nếu có dịp còn cô thì gợi lại một cách thản nhiên. - Anh quát lên: - Cô điên hả? Trái ngược với thái độ nóng giận của anh, Hoàng Yến vẫn điềm nhiên nhìn trả lại. Sự lãnh đạm của anh ta là sự từ chối tàn nhẫn nhất, cô không bao giờ quên mối hận này. Có thể anh nói đúng. Tôi đã điên suốt năm năm, giờ tôi phải tỉnh, và tôi đã tỉnh. Tôi muốn mợi chuyện thật rạch ròi. Câu nói của Hoàng Yến như cây đinh nhọn đóng sâu vào tim anh, Khắc không chối bỗ quá khứ nhưng quá khữ không đáng nhớ đó anh càng muốn quên thì lại càng nhớ. Chỉ cần có một điễu ước, anh sẽ vì ngày ấy không phải là Khôi mà sẽ là anh. Khắc gục mặt vào tay, anh đổ gục như cây tùng ngã trong cơn bão. - Ngày ấy... - Ôi! Thật đáng sợ cho người còn sống trong dòng họ Trần. www.vuilen.com 110
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Đ oàn người lần lượt rời khỏi nghĩa tra trong niềm thương tiếc vô hạn cho dòng họ Trần. Trong một ngày, mọi người không ai ngờ có đến hai đám tang trong cùng một nhâ. Một ngày tang tóc bao trùm lấy nghĩa trang vốn đã lạnh lẽo. Trần Khắc quỳ mọp trước mộ cha và người anh trai. Nỗi ray rứt, ân hận đã biến anh thành cái xác không hồn. Tuy anh không trực tiếp dẫn đến cái chết của hai người nhưng anh không lên Đà Lạt thì Khôi sẽ không hối hả lái xe về và không xảy ra tai nạn, không có chuyện đó cha anh sẽ không lên cơn đau tim mà chết. Tội lỗi của anh khó mà tha thứ Có lẽ suất đời này Khắc sẽ sống trong ân năn để mong chuộc lại tội lỗi của mình. Đứng bên cạnh anh là Hoàng Yến và Trần. Khiêm. Chỉ mấy ngày mà mỗi người như già đi thêm hàng chục tuổi. Cả ba đều đeo kính đen vì không muốn mọi người nhìn thấy gương mặt đau khổ tột độ của mình. Nhất là Hoàng Yến, cô khóc sưng vù đôi mắt từ lúc hay tin người yêu qua đời. Dáng vẻ mảnh mai của cô đã khô héo kể từ đớ, mọi người chỉ thấy cô đứng lặng lẽ để mặc nước mắt tuôn tràn trên má. Đặt bó hoa hồng bạch xuống trước mộ Khôi, cô lặng lẽ lê từng bườc rời khỏi nghĩa trang. Náng chiều đã tắt như bào hiệu một ngày buồn khác lại đến. Nó mang theo bao tâm hồn tươi vui và để lại đầy ắp những giọt nắng vừa tắt. Nghĩa trang chỉ còn lại Trần Khắc và Trần Khiêm. Cô đơn, quạnh quẽ: Khắc, về thôi. Hai người đó sẽ không thể thanh thản khi nhìn mày thế này đâu. Khắc nhìn như thôi miên vào tấm ảnh Khôi đang tươl cười trước mặt, ánh mắt anh không một chút linh động hay một chút cám xúc. Cậu về đi, ở dưới lạnh lắm, Trần Khôi sẽ không tha thứ nếu tôi bỏ về đâu, anh ấy ghét sự lạnh lẽo lắm. - Nhưng cậu ở lại đây thì làm được gì? Mọi việc đang chờ ở nhà, cậu thương họ thì phải vế giải quyết. Công ty là tâm huyết của họ, hãy hoàn thành tâm nguyện cho cha và anh trai đi. Gương mặt Khắc không chút thần sắc nào, hàng râu rập dày đặc trông anh như một người rừng ngồi bât động. Anh không dám về nhà hay đúng hơn là không dám đối diện với mọi người ở nhà. Những giọt nước mắt của họ kà những giọt muối xát mạnh vào trái tim đang tươm máu của anh. Đỡ anh đứng dậy Khiêm an ủi: www.vuilen.com 111
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Nghe tao mày không được để đau buồn đánh gục, hãy can đảm đối diện với sự thật, Khắc à? Anh ôm chặt thằng cháu vừa nhận hơn một năm và là thằng bạn thời đại học như hình với bóng: - Cố gắng lên, mọi người đều trông cậy vào mày, hãy làm một người đàn. Ông cứng cõi đừng để mọi người phải thất vọng. Vỗ vỗ vai bạn anh tiếp: - Mày luôn chứng tỏ cho mọi người thấy mày là con ông Trần, một đứa con danh chánh ngôn thuận mà, hãy làm điều đó, hãy gánh vác gia đình. Gục hẳn trên vai bạn, Khắc không còn sức chịu đựng nữa: - Sự mất mát này quá lớn Khiêm ơi. - Tao biết, tao biết mà. Thằng Khôi không trách mày đâu, có những chuyện không thể làm lại. Hãy tập cách chấp nhận nó. - Tao không thể. Không cũng phải cố gắng. B à Ngọc An quát lên: - Cậu còn dám nói chuyện đó trong lúc này? Thằng Khôi vừa nằm xuống, tôi làm sao còn tâm trí để nghĩ đến số cổ phần ở công ty. Bà ngồi gục trên bàn: - Nếu biết sự việc đi xa thế này tôi thà mất tất cả còn hơn mất đứa con. Ông Kha cười cay độc: - Dù gì chị cũng đâu thương yêu gì nó. Nó chẳng qua là đứa con nuôi trong lúc anh Hai dọa chị để cưới vợ khác thôi. Bất đắc dĩ chị phải nuôi nó, tiếc làm gì. - Cậu im đi. Nếu không vì nghe lời cậu Tôi đã không đồng ý để cậu phá thắng xe của nó đâu. Bà giận dữ nắm chặt tay đấm xuống bàn: - Giờ thì sao! Công ty đó nếu thuộc về tôi thì cũng là công ty đầy nợ nần. - Chị không nghĩ thằng Khắc sẽ giành lại à? Bà nhè nhẹ lắc đầu đầy tự tin. Hơn hai tháng kể từ ngày xảy ra sự việc, Trần Khắc giam mình trong phòng, anh không một chút sinh khí nào lấy gì điều hành www.vuilen.com 112
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM công ty. Bà cũng biết chác Khắc không phải là người có tham vọng, anh chưa bao giờ xin xỏ cha mình điều gì từ lúc đi học đại học. Đối với Khắc mang họ Trần là một điều sỉ nhục. - Vấn đề bầy giờ là phải họp gấp mọi người trong nhà, công ty không thể trở thành rắn không đầu, chị nên suy nghĩ kỹ đi. Bà Ngọc An nhìn ông Kha, ở tuổi xế chiễu mà trái tim già nua của bà lại phải lòng gã đàn ông đầy mtâl toan thế này, quả là khó chịu Nhưng biết sao, khi chồng bà đã phản bội bà để có một đứa con riêng, lạị là thằng con trai đẩy bần lĩnh. Ông Kha nhận ra được ánh mắt đầy chăm chú của bà l1ền bước đến, giọng ông thật nham: - Hình như làm góa phụ, bà càng đẹp ra. Ông ấy chắc không nhắm mắt vì ngày xưa đã cho ông làm em nuôi của tôi dù ông cùng họ Trần với ông ấy. Ông Kha bật cười thật khả ố rồi ôm lấy bà: Cho nên ông ấy đã biết lỗi mà chết sớm rồi. Đ ang ngồi ở phòng khách, Trần Khắc chống tay lên đùi đứng bật dậy khi thấy Trần Khiêm từ trên lầu bước xuống. Trần Khiêm là luật sư đại diện cho tôi. Anh lia mắt qua bà Ngọc An, ông Kha đang ngồi salon, cất giọng lạnh lùng anh tiếp: - Mọi người muốn gì cứ nói với cậu Khiêm. Mọi người chưa kịp phản đối, Trần Khiêm đã giơ tay ngăn Khắc lại: - Cậu phải có mặt ở đây, chuyện này liên quan đến cậu, rất cần sự có mặt của cậu Trần Khắc biết tỏng bà mẹ kế cùng ông cậu đang có ý đồ gì, Khắc không thể nào ngồi với họ được. Thấy anh cương quyết đi ra, Khĩêm chụp tay anh lại: - Tôi không là luật sư cho cậu, tôi là luật sư đại diện cho anh hỏi, ba cậu. Vì thế cậu phải ngồi lại để nghe. Sự kiên quyết cùng lời nói của Khiêm làm Khắc phải ngồi trở lại. Hôm nay là ngày mọi người được đọc di chúc của ba anh, khi ông vừa mới nằm xuống hai tháng. Thật là đáng nguyền rủa, họ không có chút lương tâm nàơ đối với vong linh người đã khuất cả. www.vuilen.com 113
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Khiêm lấy trơng cặp ra đưa cho mỗi người một tờ giầý. Anh ngồi cạnh Khắc nói: Trên tay mọi người là bản di chúc của anh Hai. Đó chỉ là bản photo, bản chính tôi đang cầm. Lúc còn sống, anh ấy đã nhờ tôi lập di chúc này. Mọi thứ đã được thể hiện rõ ràng, chắc mọi người đã rõ. Ngừng một chút, cho mọi người đọc lướt qua, anh tiếp: - Đại khái anh hai muốn chia cổ phần trong công ty làm hai phần cho Trần Khắc và Trẩn Khiêm. Nhưng trườc lúc qua đời, mọi người đều có mặt trừ Trần Khắc, anh ấy đã nói lại là toàn bộ tài sản sẽ do Trần Khắc quản lý với điều kiện phải chăm sóe chu đáo cho vợ ông là chị Ngọc An tức mẹ kế Khắc. Ông Kha lẫn bà Ngọc An như bật ra ghế. Lúc ở bệnh viện đã nghe ông trối lại như thế nhưng mọi người không nghĩ Trần Khiêm được ủy thác là luật sư lập di chúc, cứ ngỡ mọi chuyện sẽ qua đi. Bây giờ thì mất trắng, thật là đáng căm giận. Biết nóng giận lúc này cũng vô ích, bà Ngọc An lẫn ông Kha cố mím môi nén giận. Khiêm đặt bản chính lên bàn như minh chứng lời mình, anh nhìn Trần Khắc e ngại. Hai tháng rồi mà Khắc vẫn không vơi buồn, gương mặt hốc hác gầy tộp hắn đi. Trông anh thật chẳng khác nào cái xác ướp. Bây giờ lại gánh một công ty toàn số âm, Khắc sẽ sống sao đây Anh thầm lo cho tương lai mịt mù của Khắc. Ngoài công ty 'ba anh còn để lại ngôi biệt thự này và một số bất động sản khác nhưng thị trường bây giờ không phải thời của đất đai nên... Anh nhìn vẻ ung dung của bà chị và ông anh. Trong tim họ không biết chứa những gì, phải thấy ngủời khác để máu và nước mắt họ mớĩ vui thì phải. Anh nghe cơn giận phừng phừng vì hai con người vô tâm kia. Trần Khắc, nãy giờ cậu có nghe tôi nói gì chứ! Phải nói là nghe không sót một chữ, Khắc nhồi trầm ngâm nhả khói. Anh không trách hay oán hận gì cha đã đặt gánh nặng ngàn cân lên vai mình, nhưng anh không hiểu sao ông lại không để lại cho bà vợ yêu quý kia một xu. - Chào mọi người. Xin lỗi vì tôi đến trễ. Hoàng Yến đột ngột xuất hiện, mọi người sửng sất đổ dồn mắt vế cô. Hoàng Yến ngồi xuống ghế, Cô không chờ mọi người lên tiếng, cô nhln Khiêm qua làn kính đen: - Anh vẫn chưa nói ý của tôi à? Trần Khiêm ngớ người nhìn cô, anh thảng thất: - Tôi tưởng cô chỉ đùa. - Giờ tôi khắng định với anh đó là lời nghiêm túc. Hoàng Yến đặt lên bàn xấp hồ sơ. www.vuilen.com 114
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Mọi người ai cũng biết tôi với Trần Khôi yêu nhau đã lâu, ba mẹ tôi hiện định cư ở nước ngoài nên tôi đang sở hữu toàn bộ tài sản do ba mẹ tôi để lại, nó không nhiều nhưng đủ cứu công ty Khắc Nhân trong lúc chờ bán những lô đất tồn đọng với một điều kiện. Cô ngập ngừng để quan sát nét mặt từng người. Cuối cùng cô dừng lại ở Trần Khắc, Khiêm vội quay mặt đi, cái điều anh không muốn đã xảy ra, Trần Khắc sẽ điên mất thôi. - Tôi muốn Trần Khiêm sẽ là chủ tịch hội đồng quản trị trong công ty bên cạnh là Trần Khắc là luật sư Khiêm sẽ giúp anh ấy. Đồng thời... Cô sờ tay xuống bụng, giọng nhẹ nhàng nhìn Trần Khắc: - Đứa con của anh Khôi không thể thiếu cha, xin anh hãy thương nó, anh Khắc Khiêm tưởng đất dưới chân sụp lún dữ dội trước cái tin động trời từ Hoàng Yến. Anh lo lắng nhìn qua Khắc. Con người ta không có nhiều sức mạnh để đối diện với những sự thật thế này. Sự cay nghiệt của bà mẹ ghé và ông anh là quá đủ rồi Trần Khắc không có tội gì để phải nhận lấy những trách nhiệm không do anh gây ra. - Anh Khắc! Em xin anh hãy thương lấy mẹ con em. Em không cần anh phải làm gì. Chỉ cần anh cho em ở đây và anh sẽ là cha của con em. Nước mắt Hoàrg Yến lại rơi trên má, cô gỡ nhẹ cặp kính ra để lộ đôi mắt thâm quầng, mới ba thálg mà tưởng chừng cô biến thành người khác. Xanh xao gầy yếu, như một cái xác không hồn. Cô nghẹn ngào: - Mong anh hãy giúp em. Khiêm nhìn Khắc, anh không nói gì ngoài gương mặt không chút cảm xúc nhưng Khiêm biết anh đang suy nghĩ rất dữ dội. Bên trong con người cao ngạo, lạnh lùng là cả bể trời yêu thương. - Khắc! Trong di chúc không có điếu nào ghi rõ buộc cậu phải giữ lại công ty. Cậu có thể bán nó để thanh toán những khoản. Chưa nói dứt câu, Khắc đã giơ tay ngăn lại. Anh biết làm theo yêu cầu của Hoàng Yến là tự giết chết đời mình. Cô không cần danh phận nhưng anh nghiễm nhiên là cha của con cô. - Được rồi. Anh sẽ làm theo yêu cầu của em nhưng tlền của em anh không nhận đâu. Ông Kha và An như ngồi trên lửa khi nghe Khắc từ chối. Thằng đó đúng là điên mà. Anh Khắc, anh đừng làm vậy. Đứa bé là con anh Khôi, anh ấy chết rồi, em nghĩ khi nhìn thấy con mình phải sống khổ anh Khôi sẽ không thể nhắm mắt www.vuilen.com 115
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM đâu Công ty cũng là tâm huyết của bác trai, mong anh hãy nhận món quà của em, xem như anh đang lo cho con của anh Khôi đi, em mong anh dừng từ chối. Tiếp theo câu nói của Hoàng Yến là một cuộc đời đầy khổ cực của Trần Khắc. Được Trần Khiêm giúp đỡ, công ty đã vực lên và trở thành đối thủ đáng sợ bên thương trường. Nhưng Trần Khắc thì đã biến thành con ngưới khác. Lạnh lùng, cao ngạo và xem phụ nữ như một cái gì cần lánh xa. N ói là sinh nhật Gia Thanh nhưng năm nào chưa sinh nhật của cả hai. Vì Gia Thanh và Gia Huy vốn là chị em sinh đôi nên tiệc rất lớn. Khiêm nhìn Gia Huy ra sàn nhảy bằng ánh mắt bất ngờ, không phải vì hình ảnh của hai người mà vì Khắc đang ngồi uống rượu ở góc bàn, Khắc đang chăm chú nhìn Ngọc Giao khiêu vũ. - Nè! Cách ông nhìn Ngọc Giao, tôi đoán ông đã hết dị ứng với phụ nữ. Khắc xoay người đối diện với Khiêm, anh nâng ly rượu lên: - Có thể. Cả hai chạm cốc vui vẻ. Khắc nói: - Nhà cậu Huy có vẻ rát bế thế, sao cậu ấy không tự lập công ty lại đến chỗ chúng ta? Rít một điếu thuốc, Khiêm nói: - Có lẽ cậu ấy cần kinh nghiệm. - Nè! Ông đến đây là vì thiệp mời của chủ nhà hay là Ngọc Giao. Không phải tình cờ gặp nhau ngoài cổng chứ! Khắc cười, thằng bạn cất đúng là không gì qua mắt được nó: - Chuyện Hoàng Yến thế nào rồi? Nét mặt sa sầm xuống, Khắc chợt nhớ đến buổi tối nói chuyện với Hoàng Yến. Quả là cuộc sống lắm điều bất ngờ. - Cô ấy muốn trực tiếp quản lý công ty. Không chút bất ngờ, Khiêm xoay xoay ly rượu trog tay, anh nói: www.vuilen.com 116
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM - Xét về lý cô ta không có quyền. Không có giấy tờ gì chứng tỏ công ty là của cô ấy. Nhưng tao không thể cướp đoạt của người khác. Chuyện này mày hiểu hơn tao mà. - Với cá tính sòng phẳng của mày tao cũng nghĩ nên trầ cho cô ta. Nhưng còn Ngọc Nhi? Khắc thở ra ảo não: - Đó cũng là nỗi lo của ta. Nhìn bạn thật lâu để đoán được những suy nghĩ sâu kín của nó. Chợt Khiêm nói: - Nếu bảo tao với mày không liên quan máu mủ gì hết, tin không. Nhìn Khiêm với ánh mắt ngỡ ngàng, Khắc bàng hoàng nói: - Nói gì vậy? Dù gì cậu cũng là em của mẹ tôi, dù là mẹ kế. Khiêm lắc đầu chua chát. Mọi người luôn nhìn anh bằng sự ngưỡng mộ nhưng đâu biết cuộc đời anh là một sự chấp vá đến tội nghiệp. - Tao và ông Kha là anh em ruột, cùng một họ với mày, nên anh Hai định nhận làm em nuôi, mẹ kế mày nói gì đó, kết quả bà nhận anh em tao là em nuôi. Nhờ sự giúp đỡ của bà mà tao có được ngày nay. Chúng ta vẫn là bạn nếu ngày đó ba mày không đem mày về giới thiệu với gia đình. Thì bây giờ mình vẫn là bạn tốt. Khiêm cười như tự chế nhạo mình, ước gì mình chỉ là cậu bé khờ khạo để không vô tình chứng kiến những mặt xấu xa nhất của con người: - Hình như ngôi nhà của Trần Khôi mua trước kia mày còn giữ. Nhìn Khiêm bằng ánh mắt dò xét, trong lời nói của hắn đầy ẩn ý. Khắc cố nén sự tò mò: - Ơ! Tao vẫn giữ nguyên. Lần trước tao có đến đó một lần. - Ngôi nhà đó là kỷ niệm thời sinh viên của ba đứa mình. Nếu chúng mày không là anh em khác mẹ biết đâu giờ này mình đang ngồi uống rượu. Chịu hết nổi sự úp mở của bạn, Khắc hỏi thẳng: - Có gì sao mày không nói rào đón hoài tao chịu hết nổi rồi. Khiêm cười khóe miệng. Anh mà nói được thì không có gì để bàn cãi, nhưng chẳng lẽ mình lại tố cáo anh trai mình. - Hoàng Yến là người yêu của Trần Khôi, muốn giâi quyết những liên quan đến cô ấy hãy bắt đầu từ Trần Khôi. Ngôi nhà ấy có rất nhiếu bí mật. Tao biết www.vuilen.com 117
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM mày tôn trọng người đã mất nên không lục lọi đồ của nó nhưng hãy làm thế. Một lần thôi. Định hỏi eho rõ ẩn ý trong câu nói đó, Nhưng Gia Thanh đã bước đến, Khắc đành im lặng lịch sự cười đáp lại: - Chào người đẹp. Hôm nay trông cô giống nữ sinh hơn là giảng viên tầm lý đấy. Nghe Khắc nói, Khiêm, nhướng mày nhìn bạn rồi nhìn qua Gia Thanh. Cô gái mà anh tò mò muốn biết từ tối giờ đây sao. Nếu biết đẹp thế này anh đã không đi muộn rồi. Gia Thanh duyên dáng với chiếc đầm đen hai dầy ơm lấy chiếc em mềm mại, nâng ly rượu chạm nhẹ vào ly Khắc: - Bạn anh à? Cưới cười trước cái nhìn ''lộ liễu'' của bạn, Khắc choàng tay lên vai bạn như nhắc nhở: Gia Thanh hỏi cậu kìa. Đây là Trần Khiêm, sếp của Gia Huy, Gia Thanh là chị sinh đôi cùng Gia Huy, cô ấy hiện là giảng viên đại học. Anh kề tai nói như trêu: - Khoa tâm lý đấy. Thôi hai người ở đây nói chuyện nghe, tôi muốn nhảy một bài đã. Nói rồi anh bước ra sàn nhảy, bỏ mặc hai người bạn, anh vừa ra cũng là lúc Ngọc Giao và Gia Huy ~kết thúc bán nhạc. Ngọc Giao giật mình vì vừa quay đi đã bị ai đó chụp tay kéo lại làm cô ngã nhào. Nhanh như sóc, Khắc đã ghì chặt cô, anh tỉnh bơ đìu cô theo một điệu vale nhẹ nhàng. Bị anh ôm chặt, Ngọc Giao vùng vằng : - Anh làm gì vậy? Buông em ra, người ta nhìn kìa. Mặc kệ cô hất đẩy rồi đấm, anh vẫn thản nhiên vòng tay ôm eo cô, Khắc nói như trêu: - Như vậy mới gọi là khiêu vũ. Nhảy kiểu gì mà khoảng cách cả mét. Nghe anh nói, cô biết anh ám chỉ cô và Gia Huy lúc nãy. Khắc đúng là quỷ sứ mà, cô đã lén nhìn và tức muốn chế khi phát hiện anh không hề ghen như cô nghĩ. Anh cứ lo uống rượu bỏ mặc cô với Gia Huy. Cô cười cười, kênh mặt khi vòng tay qua cổ anh: - Thì ra có người ghen kìa. - Xấu xí như vầy. Ai thèm mà ghen nhưng nói thật, mai mốt anh sẽ không cho em mặc đầm nữa. - Vậy mặc gì? www.vuilen.com 118
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Quần Jean. Nhìn mấy gã kia nhìn em mà ứa gan. Cô phì cười. Biết anh chi trêu mình nhưng phải có những suy nghĩ đó anh mới nói được. Cô cảm thấy thật sung sướng, khi được anh yêu. - Ngọc Giao! - Hử? Cô ngẩng lên, hai chót mũi chạm nhẹ nhau, cô lýnh quýnh úp mặt lên vai anh khi Khắc cúi xuống: - Bậy bạ quá đi, đây là chỗ đông người không thấy hả? Anh cười nho nhỏ bên tai cô: Nếu yêu anh em phải chấp nhận Ngọc Nhi, thiệt cho em lắm đó nhóc. Cô nũng nịu: - Vậy thì anh phải thương em nhiều hơn. Chìu chuộng em nhiều hơn. Không chìu mà còn thế này, chiều nữa chắc anh chết quá. Cô cười rúc rích trên vai anh. Khắc đúng là biết cách làm cô phải nhớ ngay khi đang ở cạnh anh: Vậy hãy nói về anh cho em nghe. Em muốn biết tại sao báo đăng anh chưa kết hôn rồi lại nói. Nhìn vẻ ngập ngừng đến tội nghiệp của cô, Khắc nhói cả lòng, cô bé không dám nói tiếp vì sợ anh đau lòng đây mà. Anh hôn phớt lên trán cô: Chưa đến lúc, chỉ cần em tin anh, anh không làm gì có lỗl với em cả đâu nhóc. Cô lừ mắt vờ giận dỗi: - Ai nói? Đến bây giờ đã là nụ hôn thứ tư rồi anh vẫn chưa nói yêu em đó. Đúng là con nít, anh cười: - Chuyện đó phải để người ta tự nguyện, không được ép, người gì không biết mắc cỡ. Anh cúi xuống nói nhỏ: - Em nhìn Gia Thanh và Khiêm kìa. - Tại em xấu xí mà hung dữ quá nên cậu ấy đã đi tìm người khác rồi. Ngọc Giao của anh có tiếc không? Giọng điệu ngọt ngào này mấy khi được nghe, Ngọc Giao cười tủm tỉm: - Hồi nãy thì có tiếc nhưng nghe câu ''Ngọc Giao của anh'' thì em biết mình đã lựa chọn đúng. Cụng trán cô, anh nhìn yêu thương: www.vuilen.com 119
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Nhóc! Em sẽ cùng anh vượt qua mọi khó khăn chứ! Ngọc Giao không trả lời, cô chỉ nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương. Không biết tự bao giờ mà cô lại biết im lặng lắng nghe nhịp đập con tứn, khi yêu trái tim đang run lên những nhịp điệu thật khó tả. Đ ang đắp mền cho Ngọc Nhi, Khắc quay phắt lại vì Hoàng Yến đến vừa đá cái rầm vào cửa. Ngọc Nhi hơảng hồn bật dậy, lo sợ ôm lấy Khắc. Anh vỗ về con: Đừng sợ, có ba nè con gái. Hoàng Yến đứng khoanh tay ngay cửa hất hàm: - Chúng ta cần nói chuyện rõ ràng. Cố nén cơn giận, Khắc nói nhẹ: Tôi không có gì để nói cả. Hoàng Yến bước hẳn vào, cô cười mai mỉa khi thấy Ngọc Nhi núp vào ngực anh vẻ sợ sệt: - Anh ôm nó như báu vật thế làm gì? Nó với anh đâu có ruột rà gì? - Cô có mau im đi không? Khắc quay lại gầm lên, đôi mắt anh lộn ngược, giận dữ: - Cô đúng là rắn độc. Chuyện vậy mà cũng nói được hả? Cô có phải là con người không, cô đối xử với tôi thế nào cũng được, nhưng nó chỉ là đứa bé, cô hiểu không? Quắc mắt căm giận về Ngọc Nhi, khiến con bé sợ hãi phái chạy ù đến Khắc. Anh ôm con vào lòng đau đớn: - Tôi đang hối hận vì sự có mặt của nó, anh biết không? Vì nó mà anh không thèm đoái hoài đến tôi, tôi sẽ giết nó. Nói xong cô nhào đến chụp lấy Ngọc Nhi, Khắc lách người sang bên, anh gạt tay khiến Hoàng Yến mất đà ngã nhào đập đầu vào cạnh bàn, máu từ trán cô tràn ra. Nhìn cảnh ghê rợn ấy, Ngọc Nhi khóc thét lên: - Ba ơi, con sợ quá ba ơi. Nín đĩ con. Ba ở đây mà. www.vuilen.com 120
- Tác giả: Hoàng Thu Dung- Song Châu ÁNH MẮT TRÁI TIM Khắc ẵm con về phòng, dỗ cho nỏ ngủ xong anh quay trở lại. Lúc này cơn giận đã dịu lại nhưng anh vẫn để mặc Hoàng Yến ngồi ủ rũ dưới sàn nhà, gương mặt đầy máu. - Cô thật đúng là con người vô tri, đối xử với một đứa con nít như thế. Tôi xin nhắc lại, anh và nó không liên quan gì cả, anh không nghe à. - Cô… Anh đấm mạnh tay xuống bàn, chưa bao giờ anh rơi vào tâm trạng hỗn độn thế này. - Đừng quên tôi là người ơn của anh. Hãy suy nghĩ lại điều kiện tôi đã nói. - Cô ấy có đáng để anh đánh đổi tất cả không? - Bình tâm lại đi Yến. Ngẩn phắt lên, vén mấy sợi tóc đang rũ trước mặt, cô sắc lạnh nhìn anh: - Anh vẫn không thay đổi ý định. Tôi sẽ không để yên đâu. Bặm môi anh bật dậy đi ra ngoài: - Tôi yêu cô ấy. Tình yêu đó không gì lay chuyển được. Cô đừng ép tôi phải đóng vai người vô ơn. Tốt nhất hãy yêu thương Ngọc Nhi như trước kia dù đó là tình thương vay mượn. www.vuilen.com 121
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn