intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Ánh trăng 16 P5

Chia sẻ: Chau Duong | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:0

86
lượt xem
8
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Mạnh Hà đứng trên gác, nhìn ra ngoài trời, chép miệng: - Mưa lớn thế này, biết chừng nào mà tạnh hả Tứ. Lê Tứ nằm trên giường, tiếng của Mạnh Hà lẫn vào tiếng rào rào của của những hạt mưa đập ầm ầm trên tôn nên anh nghe câu được, câu không. Xoay người nhìn bạn, Lê Tứ nói to: - Mày nói gì, tao không nghe. Mạnh Hà quay vào, anh ngồi xuống giường: - Mày đoán xem mưa đến lúc nào thì tạnh. Nhổm người dậy, Lê Tứ ngốc đầu nhìn lên trời, trời tối đen...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Ánh trăng 16 P5

  1. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 PHẦN V M ạnh Hà đứng trên gác, nhìn ra ngoài trời, chép miệng: - Mưa lớn thế này, biết chừng nào mà tạnh hả Tứ. Lê Tứ nằm trên giường, tiếng của Mạnh Hà lẫn vào tiếng rào rào của của những hạt mưa đập ầm ầm trên tôn nên anh nghe câu được, câu không. Xoay người nhìn bạn, Lê Tứ nói to: - Mày nói gì, tao không nghe. Mạnh Hà quay vào, anh ngồi xuống giường: - Mày đoán xem mưa đến lúc nào thì tạnh. Nhổm người dậy, Lê Tứ ngốc đầu nhìn lên trời, trời tối đen như mưa, gió rét từng cơn, còn mưa thì trắng xóa như một bức màn, ôn tồn: - Có nhanh lắm cũng phải đến nửa đêm. - Thế là mất toi một buổi tối thứ bảy. - Mày có hẹn à? Mạnh Hà lắc đầu: - Không, có ai đâu mà hẹn với hò. Lê Tứ lại nằm xuống, kéo tấm chăn đắp ngang người. - Nghe mày than thở, tao cứ nghĩ mày có hẹn với cô nào. Mưa thì ở nhà, mưa to thế này, ngủ mới thích. - Còn sớm mà ngủ nghê nỗi gì. Mạnh Hà vươn vai, vẻ uể oải ngáp dài rồi nói. - Tự dưng tao thèm cà phê quá, mày có uống không? Lê Tứ nhổm dậy. - Ý kiến hay đó. Còn ít cà phê trong hũ, mày pha đi, tao và mày uống. Mạnh Hà gật đầu, anh loay hoay đun nước sôi pha cà phê. www.vuilen.com 104
  2. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Vài phút sau, hai ly cà phê bốc khói tỏa mùi thơm ngào ngạt được đặt lên giường Lê Tứ hít hà: - Thơm quá mày nhỉ! Vừa cho đường vào ly cà phê của mình Mạnh Hà vừa gật đầu thay cho câu trả lời. Lê Tứ lục tìm thuốc lá. Đang mồi thuốc thì anh nghe Mạnh Hà hỏi: - Tứ này, mày và Ngân quen nhau lâu chưa? - Cũng lâu rồi, tính ra đã gần sáu tháng. - Mày quen trong dịp nào? Gạt tàn thuốc, Lê Tứ thong thả: - Lần đó Ngân về quê tao chơi, và Ngân là bạn học của nhỏ Thy, nên tao quen Ngân. - Vậy à! - Sao hôm nay mày lại quan tâm đến Ngân vậy? - Tại tao thấy mày có vẻ khắng khít với Ngân nên tao hỏi cho biết. Lê Tứ lặng lẽ hút thuốc. Ra vẻ bí mật, Mạnh Hà nghiêm mặt: - Tao vừa biết một bí mật về Ngân. - Mày nói tao nghe thử, có gì mày cho là bí mật. Mạnh Hà hạ giọng ra vẻ quan trọng: - Mày có biết Ngân là ai không? - Biết. - Lê Tứ đáp gọn. - Là ai? - Là nhân viên văn phòng, là trợ lý cho giám đốc. Mạnh Hà lắc đầu, nhăn nhó: - Tao không nói chuyện đó. www.vuilen.com 105
  3. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Vậy chuyện gì? - Tao muốn hỏi về thân phận của Ngân kìa. Lê Tứ rít hơi thuốc, anh chậm rãi dụi mẩu thuốc vào gạt tàn và thong thả bưng ly cà phê lên nhấm nháp. Mặc cho Mạnh Hà nhìn mình với vẻ sốt ruột. - Sao mày không trả lời? - Mạnh Hà giục Lê Tứ điềm đạm: - Ngân chính là con gái của giám đốc. Mạnh Hà tròn mắt: - Sao mày biết, Ngân nói với mày à? - Phải. - Còn chuyện này, mày có biết không? Lê Tứ ôn tồn: - Chuyện gì mày cứ nói đại ra, ấp ấp, mở mở mãi. - Ngân đã có bạn trai, một anh chàng cao ráo, đẹp trai và giàu có. - Tên là Khương, đang làm giám đốc một công ty trách nhiệm hữu hạn. Mạnh Hà sửng sốt: - Vậy là mày đã biết tất cả. - Ờ, có gì mà mày ngạc nhiên vậy. - Đã biết, mà mày còn yêu Ngân. Lê Tứ cau mày: - Ai nói với mày là tao yêu Ngân? - Mày đừng chối nữa, tao đã nói là phải có bằng chứng rõ làng. Lê Tứ xòa tay ra trước mặt: - Mày đưa cho tao coi, cái gọi là bằngchứng của mày đi. - Được có ngay thôi, mày chờ tao một chút. Quay người ra sau, Mạnh Hà rướn người vớ tay lên bàn, cầm lấy một cuốn tập trên bàn, thẩy cho Lê Tứ và hất hàm: www.vuilen.com 106
  4. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Vậy hình cô gái này là ai? Thiết kế mẫu áo, đâu cần phải vẻ mặt mũi của Ngân vào đó. Lê Tứ cau mày, xẵng giọng: - Mày lục lọi sổ sách của tao à? - Tao không lục. Mày quẳng sờ sờ ra đấy, tao chỉ tiện tay mở ra coi thôi. Nhìn Lê Tứ, Mạnh Hà cười khì, nói tiếp: - Nhờ vậy tao mới biết mày yêu Ngân chứ. -… - Thú nhận đi, mày yêu Ngân phải không? Lê Tứ gật đầu: - Đúng, tao yêu Ngân. - Mày đã biết Ngân có người yêu, vậy mà mày còn yêu là sao? - Có gì là tội lỗi khi Ngân chưa lập gia đình, hay đã có gia đình rồi tao vẫn có quyền yêu vậy. - Thế còn Ngân? Ngân có biết không? Lê Tứ lắc đầu: - Có lẽ Ngân không biết, vì Ngân vẫn vô tư và hồn nhiên khi gặp tao. - Mày không nói cho Ngân biết à? - Nói làm gì? Chính mày đã vừa bảo Ngân đã có bạn trai rồi mà, tao không muốn mang tiếng là kẻ phá hoại hạnh phúc người khác. Mạnh Hà lắc đầu, hỏi bạn: - Vậy là mày yêu đơn phương? - Có thể nói là vậy. - Rồi mày sẽ được gì khi Ngân không hề hay biết? Lê Tứ thở dài: - Tao chấp nhận. www.vuilen.com 107
  5. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Mày điên rồi Tứ ạ. - Mày cho tao là điên. - Còn gì nữa, chỉ có điên mới yêu như mày. Lê Tứ ngước mặt lên trần nhà. - Nếu vì yêu Ngân mà điên thì tao cũng sẵn sàng điên để được yêu. Mạnh Hà nhìn bạn như đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh. - Mày yêu Ngân vì điểm gì? Lê Tứ đứng dậy, anh ra cửa sổ nhìn trời đêm qua màn mưa trắng xóa, thật lâu rồi quay lại, giọng thật nhẹ. - Tao yêu Ngân chính vì sự ngây thơ trong sáng và thanh khiết của Ngân. Ngân rất tội nghiệp, mày biết không? Mạnh Hà phá lên cười, lắc đầu: - Ngân mà tội nghiệp à? Ngân có đủ những thứ mà mọi cô gái đều ao ước. - Mày nghĩ vậy à? - Tao không nghĩ mà thực tế đấy chứ. Này nhá, Ngân vừa đẹp, vừa nhà giàu lại vừa có bạn trai tuấn tú, giàu có địa vị, thứ hỏi Ngân còn thiếu thốn thứ gì nữa. Lê Tứ lắc đầu: - Mày nói vậy vì mày chưa hiểu hết về Ngân. - Vậy mày nói tao nghe thử xem, mày hiểu gì về Ngân. Lệ Tứ lắc đầu: - Có nói ra, mày cũng không hiểu. Mạnh Hà cáu kỉnh: - Mày làm như tao ngu lắm. - Tao không nói thế, chỉ vì mày không giống như tao và Ngân. Chỉ ai có thiếu thốn hay mất mát nó mới cảm nhận được và thông cảm cho nhau. - Nhưng nó là cái gì mới được. www.vuilen.com 108
  6. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Đó là tình cảm. Mạnh Hà rũ ra cười thật to, anh cười đến nỗi gập cả người lại. Lê Tứ nhìn bạn, khó chịu: - Mày cười cái gì? - Mày nối thế bảo tao đừng cười sao được. - Có gì đáng cười đâu. Mạnh Hà ngừng cười, nghiêm giọng: - Tao hỏi mày, như mày thì tao chấp nhận, còn Ngân mà mày bảo thiếu thốn tình cảm thì thật buồn cười. - Vì vậy tao đã bảo, có nói ra mày không hiểu. - Đó là do mày suy nghĩ thôi. - Tao không nghĩ vậy, mà tao đồng cảm với Ngân. - Thôi được, cứ cho là mày nói đúng đi, nhưng yêu đơn phương thì khổ lắm. - Tao biết. - Biết mà mày vẫn yêu. Mày có nghĩ đến lúc Ngân lên xe hoa không. Đau khổ lắm đấy. - Mặc kệ! Tao chỉ biết tao yêu Ngân. Bên cạnh Ngân ngày nào là tao hạnh phúc ngày đó, chỉ cần gặp Ngân, được trò chuyện cùng Ngân, hay được Ngân cười với tao là tao vui rồi. Mạnh Hà chỉ biết lắc đầu trước những suy nghĩ của Lê Tứ. Anh nhìn Lê Tứ thật lâu, vẻ bề ngoài lạnh lùng mạnh mẽ là vậy mà có ngờ đâu tình cảm của bạn mình lại lạ lùng đến thế. Mạnh Hà thắc mắc: - Sao mày không thử nói cho Ngân biết tình cảm của mày dành cho Ngân. - Tao không dám, tao sợ... - Mày sợ điều gì? - Sợ Ngân sẽ coi thường tao và sẽ trở mặt với tao. www.vuilen.com 109
  7. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Tao hiểu rồi. Lê Tứ lặng lẽ đến bên cửa sổ, quay mặt về phía bạn, căn dặn. - Mày đã biết thì giữ kín giùm tao, đừng bép xép cho ai nghe chưa. Mạnh Hà sầm mặt: - Mày nghĩ tao nhiều chuyện lắm hả? - Tao cũng dặn hờ vậy thôi. Mạnh Hà giở những trang giấy trong quyển sổ của Lê Tứ: - Có phải những mẫu áo quần này mày thiết kế cho riêng Ngân. - Không, nhưng nhờ có Ngân mà tao mới có cảm hứng để tạo ra chúng. Mạnh Hà gật gù: - Ra là vậy! - Chợt anh nhớ ra - Tứ này! Tên Liêm sắp chính thức làm trưởng phòng rồi đó. - Tao biết, Ngân nói với tao lâu rồi. - Sao mày không nhờ Ngân giúp đỡ hay cân nhắc mày. Lê Tứ xẵng giọng: - Mày đánh giá tao tầm thường thế sao? - Nhưng công tâm mà nói thì mày hơn tay Liêm về mọi mặt. - Chuyện đó là do giám đốc, biết đâu ông thấy Liêm có khả năng lãnh đạo hơn tao, với lại tao cũng vừa làm vài tháng. Trời đã ngớt mưa, tuy chưa tạnh hẳn nhưng không còn nặng hạt nữa. Mạnh Hà reo lên: - Tạnh mưa rồi, tao đi đây. Mày có đi với tao không? - Đi đâu giờ này. - Ra quán "Ánh trăng". - Vừa uống xong mày còn định uống nữa à? Mạnh Hà cười khì khì: www.vuilen.com 110
  8. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Uống ở nhà không thú, ra quán vì tao thích không khí ở đó. - Tao không đi đâu, mày đi một mình đi. Mạnh Hà ranh mãnh: - Tao biết mày muốn ở nhà để nhớ về Ngân chứ gì. Cầm cuốn sách trên bàn, Lê Tứ ném mạnh về phía Mạnh Hà. Anh ta nhảy sang một bên, lém lỉnh; - Bye nha, trả lại sự yên tĩnh cho mày đấy. Còn lại một mình, Lê Tứ lặng lẽ châm điếu thuốc thứ hai cho mình, nét tư lự hằn rõ trên khuôn mặt tuấn tú. Mạnh Hà nói đúng, Lê Tứ cũng biết yêu đơn phương là khổ, nhưng khi gặp Ngân, anh không thể cưỡng lại sự thôi thúc của trái tim. Ở Song Ngân có một sức hút thật mãnh liệt, những khi gần bên cô, anh phải kiềm chế lắm mới không thốt ra ba tiếng: “Anh yêu em” Song Ngân quá hồn nhiên, trong sáng nhưng lại rất rõ ràng, chính vì vậy mà anh sợ khi mình thốt ra, Song Ngân sẽ có cái nhìn khác về anh. Lê Tứ không dám nói ra, anh cam chịu còn hơn mất Ngân.    Đ ặt ly bia đã cạn xuống bàn, Hữu Khương thắc mắc: - Có chuyện gì mà mày rủ tao đi nhậu vào giữa trưa vậy Việt? Đăng Việt nheo mắt: - Phải có gì mới nhậu được à? Lâu lâu cũng phải thư giãn chứ. - Hôm nay mày nhàn thế à? - Công việc cũng ngập đầu như mày chứ khác gì, nhưng cũng phải dứt ra mà đi cho thoải mái đầu óc. Hữu Khương nhìn bạn, ngờ vực: www.vuilen.com 111
  9. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Có thật không đấy? - Mày đa nghi như Tào Tháo vậy, đến tao mà mày cũng không tin à. - Thì tao cũng phải hỏi cho chắc chán, kẻo không lát nữa há miệng mắc quai thì không gỡ được. - Là sao? - Ăn nhậu của mày rồi, mày nhờ vả thì làm sao chối từ được nữa. Đăng Việt cười giòn, anh không giận vì đã quen với cách nói chuyện của bạn. - Mày yên tâm đi, hôm nay hoàn toàn vô tư. Gắp một miếng thịt bò đưa vào miệng, Hữu Khương gật đầu: - Nếu vậy cũng phải cạn ly nữa, tao mới tin mà nói thật. Cạn ly bia, Đăng Việt hất hàm: - Tao nghe nhỏ Liên nói có lần nó gặp mày đi với Ngân, phải không? - Ờ, tao đang nói chuyện thì Ngân ra đến, thế là tao vội vàng đuổi nhỏ đi. - Ngân có hỏi gì không? - Có chứ sao lại không? Mày còn lạ gì con gái nữa. - Rồi mày nói sao với Ngân. Hữu Khương làm mặt tỉnh: - Lúc đó tao bí quá nên nói đại Liên là bạn gái của mày. Đăng Việt hốt hoảng la lên: - Mày nói vậy là hại tao rồi. Hết người rồi hay sao mà mày lôi tao ra. - Cuống quá, tao chỉ nhớ tới mày là bạn thân của tao thôi. Đăng Việt nhăn nhó, làu bàu: - Thân cái đầu mày, rồi Ngân nói cái gì không? - Không. Ngân tưởng thật nên tin ngay. - Chết tao rồi Khương ơi. www.vuilen.com 112
  10. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Mày sao vậy? Có gì mà la làng thế, đằng nào ta cũng lỡ nói rồi. - Gái mát-xa mà mày gán cho tao mà bảo không có gì à. - Thì sao nào? - Hữu Khương vẫn tỉnh bơ - Chẳng phải mày vẫn tấm tắc khen nhỏ Liên đẹp đấy à. - Khen là một chuyện, bồ bịch là một chuyện khác, mà lấy làm vợ lại là một chuyện khác. Thấy bạn lo sợ và than thở mãi, Hữu Khương cười. - Nãy giờ mày tin là tao nói thật đấy hả, tao đâu có ngu dữ vậy. - Thằng khỉ gió, làm tao tưởng thật. Nào cạn ly. Đăng Việt chợt hỏi: - Lâu nay mày có ghé chỗ đó không? - Vẫn đều đặn như thường. - Mày không sợ Ngân bắt gặp à. Hữu Khương nhún vai: - Sợ gì chứ, đàn ông mà, với lại ta và nhỏ Liên chỉ ăn bánh trả tiền thôi, còn Ngân thì cả ngày làm trong công ty của ông già, đâu có đi đâu mà gặp. Đăng Việt ngạc nhiên: - Mày để Ngân đi làm à, sao lúc trước tao thấy mày không cho. Hữu Khương đặt đôi đũa lên bàn, có vẻ bực tức lắm. - Tao đâu có muốn vậy, nhưng Ngân nài nỉ quá, thêm ông già nói vào nên tao phải đồng ý thôi. - Ra là vậy! Nhìn vẻ mặt câng câng của bạn, Hữu Khương hậm hực lắm, nhưng không làm gì được, anh rót đầy ly bia rồi đưa lên miệng uống cạn. Đăng Việt rủ rê: - Tới chỗ nhỏ Liên không mày? Đang bực tức lại có chút men bia nên, Hữu Khương cảm thấy rạo rực và bứt rứt trong người nên gật đầu đồng ý: www.vuilen.com 113
  11. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - OK. Cả hai dưng lại trước tiệm mát-xa “Ánh Hồng”. Vừa thấy hai người, các cô gái trong tiệm reo lên mừng lỡ và chạy lại gần hai người. Cô nào cũng trẻ trung và xinh đẹp trong những bộ quần áo thật mốt. Một cô quay vào trong gọi lớn: - Liên ơi, có anh Khương của Mi đến này. Diễm Liên từ trong chạy ra, bá cổ Hữu Khương dài giọng: - Anh lặn kỹ vậy, làm em nhớ anh gần chết. Đưa tay bẹo má cô, Hữu Khương cợt nhã: - Nhớ anh thật không? Hay là nhớ đến vì tiền của anh? - Quỷ nè! - Diễm Liên đấm tay vào ngực Hữu Khương - Ghét anh ghê, người ta nhớ anh đến điên luôn. - Vậy à! Nắm tay Hữu Khương, cô tươi cười: - Mình vào trong nha anh. Anh mua mấy xuất? Ba hay bốn để em lấy vé. Nhìn đồng hồ, Hữu Khương lắc đầu: - Hai xuất thôi. - Sao ít vậy anh? - Chiều nay anh có hẹn với bạn gái rồi. Diễm Liên xụ mặt: - Cô gái mà gặp lần trước đó hả? - Phải. Diễm Liên ngúng nguẩy bỏ đi, về giận dỗi. Hữu Khương vẫn thản nhiên, anh quay lại tìm Đăng Việt nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu. Một cô gái nhanh nhảu: - Anh Việt vào phòng với Lệ Thu rồi. www.vuilen.com 114
  12. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Còn em, sao ngồi đây hả Hồng? Thu Hồng vươn vai, che tay ngáp dài. - Ế quá, cả ngày nay em chả có ông khách nào cả, mà sắp đóng tiền nhà đến nơi rồi. Hữu Khương tỏ ra ga-lăng, anh móc ví lấy ra hai trăm ngàn, đưa cho Thu Hồng, hào phóng. - Anh cho em. Thu Hồng đưa tay đón lấy, cám ơn rối rít. Hữu Khương nhìn cô, lả lơi: - Lần sau anh kêu em, nhưng nhớ lúc đó phải giảm giá hay khuyến mãi nha em. Thu Hồng gật đầu lia lịa nhưng lại nói: - Còn con Liên, anh là mối của nó mà. - Mình đi chỗ khác. OK chứ? - OK... Thu Hồng đáp thật nhanh và nhỏ Diễm Liên trở ra thấy họ đang xì xầm cô không vui, đến bên Hữu Khương, gọi thật ngọt: - Mình vào đi cưng. Nhưng không quên ném cho Thu Hồng cái nhìn sắc lạnh như ngụ ý cảnh cáo. Vào đến phòng, Diễm Liên ân cần cởi áo vest cho Hữu Khương và treo cẩn thận vào tủ. Hữu Khương ngồi xuống, anh khom lưng định cởi giày thì Diễm Liên đã nhanh nhẹn. - Anh để cho em. Cô quỳ gối xuống đất, nhẹ nhàng cởi giày cho anh và khéo léo lấy ra khỏi chân Hữu Khương. Hữu Khương nhìn Diễm Liên, anh ngạc nhiên lắm, nhưng Diễm Liên vẫn thản nhiên, cô đặt đối giầy ngay ngắn dưới chân giường, nhẹ nhàng đứng dậy. www.vuilen.com 115
  13. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Hữu Khương nằm thả lỏng trên giường, anh nhắm mắt lại lim dim có vẻ khoan khoái lắm. Hai bàn tay của Diễm Liên xoa khắp cơ thể của Hữu Khương, những cái day huyệt, những động tác vỗ tay của cô làm cho Hữu Khương mê mẩn và sảng khoái. Diễm Liên thì thầm với anh điều gì đó, Hữu Khương gật đầu: - Như mọi lần, A - Z. Diễm Liên nở nụ cười sung sướng khi nghe Hữu Khương nói vậy. Mùi nước hoa từ người Diễm Liên tỏa ra nồng nặc và hăng hắc làm Hữu Khương khó chịu, anh nhăn mặt càu nhàu: - Em bỏ cái mùi này đi, anh khôngchịu nổi. - Nhưng loại nhẹ hơn thì mắc tiền lắm, em đâu đủ tiền. - Diễm Liên nhõng nhẽo. - Mắc là bao nhiêu? - Cũng phải vài trăm ngàn. - Lát nữa xong việe, anh cho tiền mua. - Anh nói đấy nhá. - Ờ. Diễm Liên reo lên cô nhìn anh tình tứ. - Nếu vậy em sẽ chiều anh hết mình. Hữu Khương đứng dậy, Diễm Liên nhanh nhẹn khoảc áo vest cho anh, cô cẩn thận sửa lại cà-vạt cho ngay ngắn, ánh mắt không rời gương mặt điển trai của Hữu Khương. Hữu Khương lấy ra một xấp tiền, toàn tờ polyme mới cứng đưa cho Diễm Liên. - Cầm lấy mà mua loại nước hoa khác. Diễm Liên lắc đầu, giọng nhẹ nhẹ: - Em không lấy đâu, anh cất đi. www.vuilen.com 116
  14. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Hữu Khương ngạc nhiên: - Em chê ít à? - Không phải vậy. - Không phải sao em không cầm? - Em không muốn lấy tiền của anh. Hữa Khương ngơ ngác: - Không lấy tiền, vậy em muốn lấy gì? Chỉ tay vào ngực trái của Hữu Khương, Diễm Liên nói thật nồng nàn. - Cái em muốn là thứ này này. Hữu Khương bật cười, anh định nói đùa thì hiểu ra ý của cô, nên nghiêm mặt: - Em vừa nói gì, em muốn lấy tình cảm của anh à? - Dạ. Hữu Khương gằn giọng: - Thế là sao? - Vì em yêu anh. - Diễm Liên nhìn thẳng vào mắt Hữu Khương. Hữu Khương sững sờ vài giây, rồi định thần lại, lấy bình tĩnh anh cười nhạt: - Em vừa nói em yêu anh? - Phải. - Anh có nghe lầm không? - Không, anh nghe đúng đấy. Hữu Khương nhìn Diễm Liên, ánh mắt đầy cao ngạo và bỡn cợt, nhếch mép: - Anh có nên tin không? - Em yêu anh thật mà. Hữu Khương bỗng gằn giọng: www.vuilen.com 117
  15. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Anh không thích em đùa kiểu đó đâu, nếu em còn muốn anh lui tới chỗ này thì em dẹp bỏ ý định điên rồ đó đi. Không đợi Diễm Liên nói gì, Hữu Khương quăng xấp tiền lên mặt bàn, những đồng polyme xanh màu lá cây bay vương vãi khắp phòng rồi hầm hầm đi ra. Thu Hồng nhìn anh ngạc nhiên: - Có chuyện gì vậy? Hữu Khương đưa tay gạt cô sang một bên rồi xăm xăm ra cửa. Thu Hồng chạy theo kêu lên: - Anh Khương, còn anh Việt chưa ra mà. - Kệ nó, bảo nó đón tắc xi mà về. Hữu Khương vẫn không đứng lại, anh lên xe và đóng sầm cánh cửa lại, vẻ cau có. Thu Hồng nhìn theo ngơ ngác rồi chạy vào phòng. Gặp Diễm Liên đang ngồi thẫn thờ, nước mắt lưng tròng, trên giường nhưng tờ giấy bạc vươn vãi khắp nệm. Thu Hồng khựng lại: - Có chuyện gì vậy Liên? - Không có gì? - Diễm Liên lau nước mắt. - Không có gì mà mày lại khóc, còn tiền sao tung tóe thế này? Cô ngồi xuống, gom từng tờ lại, vừa nhặt vừa đếm rồi kêu lên không giấu vẻ kinh ngạc. - Một triệu. Hôm nay anh "boa" dữ vậy. Diễm Liên vẫn im lặng. Thu Hồng trầm trồ vẻ ganh ty. - Mày sướng thật đó, có mối ruột rộng rãi chứ không như tao, toàn thằng keo xỉn. www.vuilen.com 118
  16. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Không thấy bạn nói năng gì, Thu Hồng đưa tiền cho bạn rồi lẳng lặng lui ra ngoài... Hữu Khương thở thật dài, anh cố gạt bỏ ngoài tai những lời nói của Diễm Liên, anh không muốn bị ám ảnh về nó vì với Diễm Liên anh chỉ coi như một bến đỗ, một sân ga nhỏ bên đường. Hay nói đúng hơn là nơi anh giải tỏa những ham muốn trong cơ thể thế thôi. Cho xe chạy thật chậm, Hữu Khương như muốn có thêm thời gian để lấy lại vẻ bình thường của mình. Vì anh biết Song Ngân rất tinh ý và nhạy bén, anh không muốn để cô phát hiện ra sự bất thường của mình. Dừng xe lại, anh mở cửa cho Song Ngân và tươi cười. - Đường đông quá, nên anh đến trễ, em chờ anh có lâu không? Song Ngân cong môi hờn dỗi: - Để em chờ hơn mười phút, bắt đền anh đó. - Rất sẵn sàng. Em lên xe anh đưa em đi uống nước sau đó đi xem kịch, em chịu không? Chiếc xe dừng lại trước một tiệm cà phê máy lạnh sang trọng. Hữu Khương ân cần dìu người yêu vào trong, Song Ngân thật xinh đẹp và tha thướt trong cái đầm hoa màu hồng phấn, rất xứng đôi với Hữu Khương lịch lãm đẹp trai. Họ đi vào trong, ai nấy đều nhìn theo họ với vẻ mặt trầm trồ và tấm tắc khen ngợi, khiến Hữu Khương có vẻ hãnh diện lắm. Ngồi vào chiếc ghế được làm rất đẹp từ những thanh sắt uốn cách điệu, Song Ngân cảm thất ngột ngạt và gò bó quá. Không khí ở đây khác hẳn với "Ánh trăng" khách ở đây đa phần là những người thành đạt, những doanh nhân nên ai nấy đều lịch sự đến giả tạo khiến cho không khí tĩnh lặng, xa lạ, chứ không thoải mái và gần gũi với thiên nhiên, ai nấy đều nói chuyện rất nhỏ đến gần như là thì thầm làm cho Song Ngân cảm thấy sợ. Cô bỗng thèm được đến quán “Ánh trăng” được trò chuyện thoải mái như cô vẫn ngồi cùng Lê Tứ. Thêm vào đó là cả ngày cô đã ngồi trong phòng lạnh, giờ lại đây làm cho Song Ngân cảm thấy khó chịu. www.vuilen.com 119
  17. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, Hữu Khương săn đón. - Em sao vậy, không khỏe à? - Dạ, em thấy khó thở quá. - Chắc tại em làm việc nhiều quá đó. Rồi anh nhân vào đấy, cằn nhằn: - Anh nói em nghỉ làm ở nhà cho khỏe mà không nghe. - Không phải đâu anh, công việc của em cũng nhẹ nhàng lắm, chỉ giúp ba cộng trừ vài con số thôi mà. Nhưng tính toán mãi sẽ làm em khô khan đi. Song Ngân bật cười trước lập luận của anh. - Nói như anh thì các thư ký kế toán đều thế cả sao. - Nhìn em kìa, xanh xao lắm đấy. - Anh lại nói quá rồi, có lẽ là vào đây ngột ngạt nên em thấy mệt thôi. - Vào đây thư giãn mà em kêu mệt thì lạ thật. Đưa mắt nhìn chung quanh, Song Ngân chậm rãi: - Anh nhìn xem, phòng lạnh mà thiên hạ cứ hút thuốc và nhả khói như tàu lửa thế kia thì thở sao nổi. - Nhưng đã vào quán cà phê thì phải chấp nhận rồi. - Lần sau, anh đừng đưa em vào nhưng chỗ này nữa. - Vậy em muốn đi đâu? - Đến các quán cà phê sân vườn, thoáng đãng và nhiều không khí hơn. Hữu Khương cau mày: - Những chỗ đó không phải đáng để cho anh và em lui tới. - Tại sao? Hữu Khương cao giọng, đầy tự mãn: www.vuilen.com 120
  18. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Bạn bè anh bắt gặp anh tới nhưng quán nước rẻ mạt đó, họ sẽ đánh giá anh thế nào? Song Ngân chợt hiểu và sao anh đưa cô tới đây. Nãy giờ ngồi nói chuyện với cô mà anh luôn gật đầu và tươi cươi như đang chào ai. Năm năm yêu nhau, cô quá hiểu tính anh. Nhưng nếu trước kia cô vẫn tự hào khi thấy anh như vậy thì giờ đây cô lại cảm thấy khó chịu. Trước kia cô vẫn tự hào khi anh tỏ ra sành sỏi các nhà hàng, nơi nào nấu món này ngon, nơi kia nấu món nọ ngon hơn thì giờ đây cô cảm thấy khổ sở vì vì nó bấy nhiêu. Song Ngân dè dặt: - Hay mình về thôi, hôm nào em khỏe mình đi coi kịch nha anh. Nói xong, cô nhìn Hữu Khương với vẻ dè dặt, cô sợ anh thấy không vui khi thấy cô đòi về nửa chừng, đó là điều mà anh rất ghét. Nhưng thật bất ngờ khi Hữu Khương cười đồng ý, tuy rất ngạc nhiên và thắc mắc lắm nhưng Song Ngân không hỏi, cô không muốn mất thời gian thêm, ra được khỏi nơi này là cô mừng lắm. Hữu Khương lái xe đưa cô về nhà, anh nhẹ nhàng săn sóc và dặn dò cô thật chu đáo và âu yếm. - Em có vẻ hơi mệt, nên nghỉ sớm cho khỏe nhớ uống thuốc bổ vào. - Dạ. - Song Ngân cảm động. - Để anh gọi điện thoại cho nhà hàng bảo họ mang thức ăn đến, em thích xúp hay cháo gà. - Thôi khỏi anh ạ. Có một tô cháo, một chén xúp mà làm phiền họ. - Song Ngân ôn tồn: - Sao lại phiền, mình mua chứ có xin xỏ đâu mà ngại. - Nhưng thôi, em thấy không đáng, để em nhờ chị Lụa mua cũng được. Hữu Khương gạt ngang: - Không được. Chị Lụa đâu biết những chỗ này, chị sẽ mua ở những quán ăn bình dân, ăn không ngon đâu. Rồi anh cao giọng: www.vuilen.com 121
  19. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Em đừng băn khoăn, cỏ tiền là có tất cả. Mình là khách hàng cũng có nghĩa là thượng đế mà. Không muốn đôi co với anh nên Song Ngân xui xị: - Tùy anh vậy! Hữu Khương hôn nhẹ lên trán cô, anh mỉm cười hài lòng: - Vậy mới ngoan chứ. Rồi anh ân cần mở cửa phòng, dìu cô nằm xuống giường và từ biệt ra về. Song Ngân rất đỗi ngỡ ngàng trước thái độ của người yêu, nhưng cô cũng thật sự xúc động trước tình yêu của anh dành cho cô. Nhưng Song Ngân đâu biết rằng Hữu Khương chuyện của Diễm Liên lúc chiều nên chẳng còn tâm trí đâu mà đi chơi cùng cô. Đưa Song Ngân đi chơi vì Hữu Khương cảm thấy anh có lỗi với cô nên muốn bù đắp cho cô để khỏi áy náy với lòng. Do vậy nghe cô đòi về, anh rất mừng và nhanh chóng đồng ý. Có tiếng gõ cửa phòng, rồi chị Lụa rón rén bước vào, trên tay là tô cháo gà bốc mùi thơm phức. Đặt xuống bàn nhỏ đầu giường, chị Lụa chắc lưỡi. - Cậu Khương thật chu đáo quá. Ngân thật hạnh phúc khi có người yêu như vậy. Song Ngân sung sướng, cô tươi cười và ngồi dậy múc cháo ăn ngon lành. Có tiếng bước chân, Song Ngân ngước lên: - Ba, mẹ! Ông bà Trọng đang nhìn cô tươi cười. Lại bên con gái ông Trọng dịu giọng: - Con đau à, đã đến bác sĩ chưa? - Con chỉ hơi mệt thôi, nghỉ một chút sẽ khỏe ngay ba ạ. Đặt tay lên trán cô, ông Trọng gật đầu: www.vuilen.com 122
  20. Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Nếu vậy thì tốt, nghe chị Lụa nói con bị đau nên ba mẹ qua thăm con. Song Ngân nhìn ba,cô nhăn mặt nhõng nhẽo: - Ba thăm người bệnh mà đi tay không à? Ông Trọng bật cười, dí tay lên trán cô, mắng yêu: - Cha cô, thế con muốn gì nào? - Nho mỹ, loại xanh ba ạ. Ông Trọng gật đầu: - Nửa tiếng nữa con sẽ có. - Con cám ơn ba. Đợi cho ông Trọng ra ngoài, bà Trọng ngồi xuống cạnh Song Ngân, bà vuốt tóc con và âu yếm. - Khương đâu, nó không ở lại với con? - Dạ, ảnh đi công chuyện rồi. Bà trọng cau mày: - Hai đứa giận nhau à? - Sao mẹ nói vậy? - Con đau mà nó bỏ đi, mẹ thấy lạ nên hỏi vậy. Song Ngân lắc đầu: - Dạ không, ảnh còn mua cháo cho con mà mẹ. - Vậy là mẹ lại đoán sai rồi. Song Ngân hờn dỗi: - Mẹ lúc nào cũng nghi oan cho con mà. Bà Trọng tươi cười: - Là mẹ chi lo cho con thôi. - Mẹ lo chuyện gì? www.vuilen.com 123
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2