Anh vẫn yêu em P6
lượt xem 24
download
Ngồi trên băng ghế'đá nơi công viên, Thục Nhi buồn bã: Có phải quá nghèo cũng là tội không anh. Nghèo có thể bị người ta xem thường mà không thể phản kháng. Sĩ Nguyên ôm Thục Nhi vao lòng, anh an ủi: - Em đừng nghĩ vậy mà, không ai tự hạ thấp mình như vậy đâu. Người ta càng xem thường mình thì mình phải càng phải cố gắng làm cho người ta thấy nghèo không có nghĩa 1à xấu. Thục Nhi chớp mắt: - Em thấy cô ta nói cũng đúng, em...
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Anh vẫn yêu em P6
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM PHẦN 6 N gồi trên băng ghế'đá nơi công viên, Thục Nhi buồn bã: Có phải quá nghèo cũng là tội không anh. Nghèo có thể bị người ta xem thường mà không thể phản kháng. Sĩ Nguyên ôm Thục Nhi vao lòng, anh an ủi: - Em đừng nghĩ vậy mà, không ai tự hạ thấp mình như vậy đâu. Người ta càng xem thường mình thì mình phải càng phải cố gắng làm cho người ta thấy nghèo không có nghĩa 1à xấu. Thục Nhi chớp mắt: - Em thấy cô ta nói cũng đúng, em đã lợi dụng anh rất nhiều về tiền lẫn tình cảm. Sĩ Nguyên nghiêm giọng: Anh không cho phép em có ý nghĩ đó đâu nhé. Những gì anh đã cho em chỉ là những điều nhỏ nhoi thôi, đó là lẽ tự nh.iên của tất cả mọi người. - Nhưng em thấy nợ anh nhiều lắm. - Nếu em thấy vậy thì hãy yêu anh nhiều hơn nữa xem như là em trả nợ anh. Thục Nhi dụi mặt vào ngưc anh: - Anh nói khéo lắm. Sĩ Nguyên cúi xuống hôn lên mái tóc đen huyền của Thục Nhi. Anh thì thầm: - Anh yêu em nhiều quá! Em có yêu anh không Nhi? Thục Nhi dẫu môi: - Ai thèm yêu anh. Sĩ Nguyên trợn mắt: - Em dám nói vậy hả? - Ừm! www.vuilen.com 103
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM Sĩ Nguyên nhanh nhẹn, anh khóa chặt đôi môi của Thục Nhì bằng nụ hôn nồng nàn của mình. Thục Nhi siết chặt lấy vai anh. Cả hai như đang ngập tràn trong hạnh phúc. Một lúc sau, Sĩ Nguyên buông Nhi ra, anh nhìn kĩ vào gương mặt xinh xắn của Nhi và nói nhỏ: - Em đẹp lắm. Thuc Nhi trêu đùa. - Anh mới biết điều đó à? Em đẹp tự lúc mới sinh lận đó. Sĩ Nguyên nhướng mắt: - Em tự tin dữ vậy à? - Dĩ nhiên. Sĩ Nguyên lại cúi xuống hôn lên đôi bờ môi mọng đỏ của Thực Nhi. Cô thả mình trong vòng tay rắn chắc của người yêu. Lúc sau, Sĩ Nguyên lên tiếng: Chủ nhật này, anh đưa em về nhà anh chơi nha Nhi? Thục Nhi chợt buồn: - Lại đến nữa sao anh? Em sợ lắm. Sĩ Nguyên siết chặt Thục Nhi vào lòng anh trấn an cô: - Em đừng sợ. Anh bảo đảm với em là chuyện hôm trước sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu. - Nhưng em vẫn sợ. Em sợ ba mẹ anh sẽ không chấp nhận em vì em quá nghèo. Sĩ Nguyên nheo mày: - Em nói vậy là xem thuờng ba mẹ anh đấy. Ba mẹ anh là người biết đới nhân xử thế mà Thục Nhi phân bua: - Anh đừng hiểu lầm ý em. - Em không cần giải thích thêm gì nữa. Anh hiểu em muốn nói gì mà. Anh khuyên em nên đẹp bỏ tính tự ti đó đi. www.vuilen.com 104
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM Thục Nhi thở dài: - Ông trời thật bất công, ông cho người ta thật nhiều điều tất đẹp vậy mà em thì lại. Sĩ Nguyên cướp lời: - Em phải biết bằng 1òng với những gì mình đang có chứ. Có nhiều người còn khó khăn em nhiều Thục Nhi tự nhiên mỉm cười: - Sao tự nhiên hôm nay anh lại triết lí nhiều vậy. Sĩ Nguyên bông đùa: - Em thấy anh nói có lý không hả? - Có lí lắm. - Vậy xem như em đồng ý với anh rồi nhé. Thục Nhi nheo mắt: - Em không can đảm để ngồi nghe anh triết lí hoài nên phải đồng ý thôi. Sĩ Nguyên cười, nụ cười thật quyến rũ. Thục Nhi nép sát vào lòng của Sĩ Nguyên, cô thấy ấm áp đến lạ. Hôm sau, Đạt Thành đến nhà Mẫn Mẫn. Ông Lâm Nghi đang ngồi ngắm nghía mấy chậu kiểng. Thấy Thành dến, ông vui vẻ: - Ôi! Lâu quá không gặp cháu. Cháu vẫn khỏe chứ! Thành lễ phép: - Dạ! Con vẫn khỏe, bác cũng khỏe chứ ạ! - Cám ơn con. Ta vẫn khoẻ? - Bác vẫn còn sở thích chơi kiểng sao? - Dĩ nhiên rồi, chơi kiểng là niềm đam mê lớn nhất đời ta mà. Thành nhìn những cây kiểng rồi nói: Những cây kiểng này thật tuyệt vời chắc toàn là đắt giá. www.vuilen.com 105
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM Ông Nghi xua tay: Khi đã chơi kiểng thì đừng qưan tâm đến giá tiền của nó, chỉ cần nó đẹp và mình thấy thích là được rồi. Thành xoa nhẹ đầu mình: - Con còn kém trong chuyện này quá! Chắc con còn phải qua học hỏi bác nhiều hơn. - Anh hỏi đúng chỗ rồi đấy. Ba em là thầy của nghệ thuật chơi kiểng đấy. Mẫn Mẫn từ trong đi ra nghe được cuộc nói chuyện của hai người nên chen vào. Ông Nghi cốc đầu con gài: - Con đang tâng bốc ta đấy à? Mẫn Mẫn dẫu môi: - Con nói thật mà: Thành cũng chen vào: Mẫn khen đúng mà bác. Rồi cả ba cùng cười, ông Nghi chợt hỏi: - Hôm nay, con đến đây tìm ta không phải để khen ta chứ! Đạt Thành tỏ vẻ quan trọng: - Dạ! Con muốn bàn chuyện làm ăn với bác ạ! Ông Nghi bất ngờ: - Ta và con cùng hợp tác à? Con nói tà nghe lợi ích thử. Đạt Thành khẽ cười: Bác đúng là người sành sỏi trong làm ăn chuyện gì có lợi mới làm. Ông Nghi cười sảng khoái: - Dĩ nhiên phải vậy rôi, nếu không ta sẽ thua xa lớp trẻ tụi con. Ông liền vào vấn đề đó đi. Thôi không đùa na, con hãy nói cho ta băng ghế đá cũng o đề khi đã ngồi trên. www.vuilen.com 106
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM Con xin nói thật là con đang muốn cạnh tranh với tập đoàn Sĩ Luân nhưng với sức lực của con thì không thể nên con mới nhờ đến bác. Ông Nghi đăm chiêu giây lát rồi nói: - Như con cũng biết ta và Sĩ Luân là chỗ bạn bè lâu năm ta đâu thể làm vậy được, nhưng đây là trong thương trường nên con hãy để ta suy nghĩ lại. Đạt Thành nheo mắt với Mẫn Mẫn: - Con cám ơn bác! Ta vẫn chưa đồng ý mà, con làm gì mà cám sớm vậy: - Con tin là bác sẽ đồng ý mà. - Ta không chắc dâu nhé. - Dạ! Con hiểu mà. Ngồi nói chuyện thêm giây lát Đạt Thành từ gíã về, trong lòng đầy khấp khởi. Còn lại hai cha con, Mẫn Mẫn ôm cánh tay cha nũng nịu: - Cha ơi! Cha quên cha đã hứa với cơn gì sao cha. Ông Nghi nheo mắt: - Cha đã hứa gì nào? Mẫn Mẫn giãy nãy: - Con không chíu đâu bắt đền cha đó cha hứa là sẽ qua nhà bác Luân để nói chuyện của hai đứa vậy mà cha lại quên. Ông Nhi cười lớn: - Thì ra là chuyện đô, hóa ra con gái ta đã nôn có chồng đến vậy rồi à? Mẫn Mẫn đỏ mặt: - Cha này? Ông Nghi chìu con: Ngày mai, cha sẽ sang bên ấy con chịu chưa. - Dạ chịu. Con cám ơn cha: www.vuilen.com 107
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM - Con đã nói chuyện nay với Sĩ Nguyên chưa? Mẫn Mẫn lấp liếm: - Dạ, tụi con đã bàn với nhau rồi ạ. Bây giờ,chỉ còn ngừời lớn nói chuyện với nhau nữa thì xong. Hai đứa có định ngày cưới luôn chưa vậy. Ông Nghi đùa: Mẫn Mẫn đỏ mặt. - Cha này. Hai cha con cùng cười vang. N ơi phòng khách nhà mình ông Sĩ Luân chau mày khó xử: Anh chị muốn hai đứa đến với nhau vậy à? Mẫn Mẫn đó nó đã đồng ý chưa vậy? Ông Nghi tươi cười: - Chúng nó đã bàn cả với nhau rồi, anh hãy quyết định luôn đi. Ông Sĩ Luân đắn đo. - Chuyện này tôi nghĩ phải có mặt cả hai đứa ở đây mới được, không thôi tụi nó lại trách. Ông Nghi cười sảng khoái: - Anh đừng lo tụi nhỏ đã quyết định cả rồi,tụi nó còn nôn hơn cả tụi mình nữa. - Anh Nghi này, tôi nghĩ trong chuyện này là có sự hiểu lầm, thằng Nguyên con tôi nó đã có bạn gái rồi thì lẽ nào nó còn hứa hẹn với con Mẫn. Ông Nghi khựng người: www.vuilen.com 108
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM - Anh nói vậy là sao hả? Ông Luân điềm tĩnh: - Chuyện này Mẫn Mẫn nó cũng biết mà chẳng lẽ nó không nói với anh. Ông Nghi trợn mắt: - Là chuyện gì vậy? - Chuyện nó và bạn gái của thằng Nguyên đụng độ với nhau. Ông Nghi ngẩn người: - Chuyện này là sao? Tôi chẳng hiểu gì cả. Bà Luân chen vào: - Chuyện này dài dòng lắm vả lại tôi nghĩ anh hỏi Mẫn Mẫn thì hay hơn. Ông Nghi có vẻ giận: - Không cần hỏi gì cả, chính miệng Mẫn Mẫn đã nói Sĩ Nguyên đã đồng ý để tiến đến hôn nhân. Ông Luân cố dịu giọng: - Tôi nghĩ thằng Nguyên nó không thể nói ra những lời này được. Tôi hiểu con tôi mà, mới vừa qua nó còn xin phép tôi đưa cô bạn gái nó về nhà ra mắt mà. Ông Nghi giận thật sự. - Ý anh là sao hả? Ý anh muốn nói con Mẫn Mẫn nhà tôi dựng chuyện à? Anh thật quá đáng. Ông Luân cố phân giải: Anh đừng nghĩ vậy, tôi chỉ nói đây là sự hiểu lầm thôi. Tôi muốn giải quyết chuyện khi có mặt cả hai đứa nhỏ. Ông Nghi xua tay: - Anh không cần nói nữa, có mặt tụi nhỏ cũng vậy thôi. Bây giờ, tôi chỉ cần anh trả lời một câu, anh eó đồng ý tác hợp cho hai đứa hay không. Ông Luân cố nói: www.vuilen.com 109
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM - Tôi đã nói rồi phải có sự đồng ý của tụi nhỏ thì tôi mới quyết định được. Bà Nghi chen vào: - Tôi đã điện cho hai dứa rồi. Hai ông hãy đợi một lát đi. Tiếng bà Nghi dường như có hiệu lực không ai tranh cãi thêm nữa cả nhà rơi vào im lặng,không khí nặng nề diễn ra. Lát sau, cả Sĩ Nguyên và Mẫn Mẫn đều có mặt. Nghe xong đầu đuôi, Sĩ Nguyên chau mày: - Thưa hai bác, con xin đính chính con chưa bao giờ nói lời yêu với Mẫn Mẫn cả, mong hai bác xem xét lại dùm. Ông Nghi hùng hổ: - Cậu ăn nói thế đó hả? Cặu nói con gai tôi đặt chuyện à. Mẫn Mẫn cũng làm dữ. - Anh đã bỏ tôi để yêu con nhỏ nhà nghèo đô rồi bây giớ anh còn nói tôi đặt chuyện à? Ông Luân nhăn trán. Ông nhìn Sĩ Nguyên rồi nghiêm giọng. - Con hãy nói rõ chuyện này đi Nguyên. Sĩ Nguyên cau có: -Ba ơi! Con không cần phải giải thích nữa đâu. Con đã nói rất rõ rồi. - Con hãy trả lời ba. Con và Thục Nhi quen đã bao lâu rồi. - Dạ! Đã gần một năm. Lúc đó Mẫn Mẫn có biết không hả? - Dạ không. Nhìn sang Mẫn Mẫn, ông lại hỏi: Sĩ Nguyên nớ đã nói yêu con bao giờ chưa? Mẫn Mẫn sắc lạnh: - Anh ấy không những nói yêu cơn mà còn một đôi lần đề cập đến chuyện cưới nữa. www.vuilen.com 110
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM Sĩ Nguyên nóng mũi: - Cô nói gì vậy? Cô nói mà không ngượng miệng à? Tôi nói yêu cô bao giờ chứ! Mẫn Mẫn giả vờ hít mũi: - Anh còn chối à? Anh đã bị con nhỏ đó làm mất khôn rồi. Sĩ Nguyên giận dữ. - Cô nói vậy đó hả? Tôi cấm cô xúc phạm đến ThụC Nhi nghe chưa hả? Mẫn Mẫn gào lên: - Ba mẹ coi đó, có mặt ba mẹ mà anh ấy lạ bênh vực con nhỏ đó. Con sẽ chết mất vì anh ấy chọc tức con. Bà Luân có vẻ xuôi lòng: - Con đừng vậy mà Mẫn, chuyện gì cũng phải cứng rắn lên. - Làm sao con cứng rắn cho đươc khi mà anh ấy đã có ngừơi con gái khác. Bà Nghi chen vào: Ba mẹ sẽ giành phần thắng về cho con mà Sĩ Nguyên như không kiềm chế được anh nói trong cơn giận. - Hai bác đừng nên quá tin con của mình,những lời cô ấy nói chỉ là tự do cô ấy bịa ra thôi. Bà Luân quát lớn: - Con có im đi không. Con không thấy Mẫn Mẫn nó khóc à? Mẹ không tin Mẫn Mẫn lại bịa chuyện. Sĩ Nguyên bực bội: - Nếu không tin thì con xin chịu vậy nhưng con nói trước là không bao giờ con cưới một cô vợ biết bịa chuyện như vậy đâu. Nói xong Sĩ Nguyên bỏ ra ngoài trong cơn bực tức. Không gian trong nhà trở nên nặng nề, mọi người không ai nói với ai câu nào nào. www.vuilen.com 111
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM Ô ng Lâm Nghí nổi giận đừng đùng. Từ lúc rời nhà ông Sĩ Luân đến nhà vẻ mặt ông cứ hầm hầm: - Thằng ranh đó thật chẳng ra gì, dám thẳng thừng quát tháo trước mặt ta còn cả gan dám từ chối con ta. Bà Nghi khuyên chồng: - Ông đừng nóng mà, chẳng phải lúc nãy Sĩ Nguyên nó có nói là nó không yêu con mình à? - Ông còn ép nó làm gì nữa vậy? Mẫn Mẫn nũng nịu: - Mẹ nới vậy là mẹ bênh con nhỏ đó mà bỏ con gái của mẹ rồi đó. Mẹ chẳng thương con chút nào hết. Bà Nghi nhăn nhó: - Con đừng nghĩ vậy mà, mẹ chỉ không muốn con khổ thôi. Ông Nghi nạt ngang: - Bà im đi! Thằng Nguyên nó phụ bạc con bà, mà bà cờn nói tốt cho= nó nữa từ đây về sau bà đừng xen vào chuyện này nữa. Bà Nghì ngấn lệ: Ông đã nói vậy thì xem như tôi chưa từng nói gì và xem như tôi không tồn tại. Nói xong, bà bỏ lên phòng. Còn lại hai cha con, Mẫn Mẫn oà lên khóc. - Cha ơi! Con phải làm sao đây. Con yêu anh Nguyên lắm cha à. Ông Nghi dỗ dành con: - Con đừng khóc, cha hứa là sẽ làm cho thằng Nguyên phải đến năn nỉ van xin con yêu nó. Mẫn Mẫn quệt nhanh nước mắt: - Cha nói thật chứ ba? www.vuilen.com 112
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM - Chẳng lẽ ba lại gạt con. Ông Nghi 1ấy ra chiếc diện thoại và bấm số. - Alô? - Alô! Là bác Nghi đây. Bác tìm con có chuyện gì không vậy? Thành nè! Chuyện hôm trước con đề nghị hợp tác với bác đó, bác nhận lời con. Ngày mai,con hãy đến công ty ta để bàn bạc. - Dạ! ngày mai con sẽ sớm ạ? Con cám ơn. - Con không cần phải cám ơn đâu, chỉ cần làm cho tốt là được rồi - Dạ con hiểu mà. - Vậy thôi nhé! - Dạ con chào bác. Ông Nghi bỏ điện thoại lên bàn rồi nhìn sang mẫn Mẫn. - Con cố gắng chờ một thời gien nhé! Mẫn Mẫn vui vẻ: - Con cám ơn cha! Ông Nghi trêu đùa: - Con khách sáo với cha vậy à? Mẫn Mẫn lại cười, bây giờ trong lòng cô vui sướng lắm. Sĩ nguyên và Thục Nhi cùng đi dạo trong công viên Sĩ Nguyên siết nhẹ tay Thục Nhi. - Em có lạnh không Nhi? Thục Nhi gật đầu: - Có chút chút. Sĩ Nguyên nhanh tay cởi chiếc áo khoát của mình ra đưa cho cô: - Em mặc vào đi để bị cảm thì khổ. www.vuilen.com 113
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM - Em mặc rồi anh lạnh thì sao? Anh không lạnh, em cứ mặc đi,Thục Nhi ngoan ngoãn mặc chiếc áo khoát vào người. Cô chợt hỏi: - Hình như hôm nay anh có tâm trạng thì phải. Sĩ Nguyên nhìn Thục Nhi rồi nói: - Sao em lại hỏi anh như vậy! Thực Nhi nhìn sâu vào mắt Sĩ Nguyên: - Em thấy anh buồn. - Em hiểu anh vậy à? Thục Nhi dẫu môi: - Anh không muốn nói thì thôi vậy. Sĩ Nguyên chợt buồn. Trong lòng anh đang mâu thuẫn lắm anh muốn tâm sự với Thục Nhi nỗi lòng của mình nhưng anh lại sợ làm cô buồn. Sĩ Nguyên thở đài: Anh vẫn bình thường. Thục Nhi làm mặt giận: - Anh có xem em là người yêu của anh không vậy? Sĩ Nguyên nhăn trán: - Em đừng giận tội nghiệp anh mà Nhi. Thực Nhi quay mặt nơi khác: Anh đừng nói chuyện với em nữa. Sĩ Nguyên biết Thục Nhi đang giận. Anh ôm lấy cô và nói nhỏ: - Em đừng giận anh bé ạ! Thật ra chuyện anh buồn là vì chuyện của hai đứa. Thục Nhi tròn mắt: - Anh nói vậy là sao? www.vuilen.com 114
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM Sĩ Nguyên đăm chiêu, xong anh quyết định sẽ nói ra tất cả với Thục Nhi: - Anh sẽ kể cho em nghe nhl'ng em phải hứa là không được buồn. Thục Nhi hơi lo: - Chuyện quan trọng lắm hả anh? Sáng nay ba mẹ. của Mẫn Mẫn đã đến nhà anh để bàn việc kết hôn của anh và Mẫn Mẫn. - Thật hả anh? Sĩ Nguyên nói nhanh như sợ Thục Nhi hiểu lầm: - Em đừng hết hoảng, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Anh đã từ chối. Thục Nhi lo lắng: - Phản ứng của họ thế nào hả anh? Ba mẹ của Mẫn Mẫn rất giận và nói rằng sẽ làm đủ mọi cách để anh và em phải xa nhau. Thục buồn rười rượi: - Hình như từ lúc yêu em dến giờ anh luôn gặp rắc rối. Em thấy mình đáng ghét lắm. Sĩ Nguyên hôn nhẹ lên trán Thục Nhi: - Em khờ quá bé ạ! Em không hề đáng ghét chút nào cả. Em rất đáng yêu. - Anh định giải quyết chuyện này ra sao vậy? - Anh đã nói rồi. Anh không chọn ai khác ngoài khác em. - Em sợ ông ấy sẽ hại Sĩ Nguyên cười trấn an: Ông ta không làm gì được anh đâu. Hơn nữa, anh còn ba mẹ ủng hộ mà. - Nhưng em vẫn thấy lo,Sĩ Nguyên nhướng mắt: - Em phải tin anh chứ. Anh sẵn sàng đón nhận những chuyện mà ông ấy gây ra, điều mà anh lo nhất là sợ em sẽ buồn. Thục Nhi cố gượng cười: www.vuilen.com 115
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM - Em tin anh mả, anh hãy làm những gì mà anh thấy cần thiết nhất. Sĩ Nguyên thoáng xúc động, anh hôn lên mắt Thục Nhi, hôn lên mũi, lên má rồi dừng lại nơi môi cô. Thục Nhi như đặt tất cả niềm tin vào Sĩ Nguyên.. Lát sau, Sĩ Nguyên thì thầm: - Mình cưới nhau nha Nhi? Thục Nhi đỏ mặt như quả gấc chín cô đấm thùm thụm vào ngức Nguyên. - Anh này! Sao tự nhiên lại nói đến mấy chuyện đó vậy hả?. Sĩ Nguyên nhún vai: - Chuyện này là chuyện rất bình thường mà em. Thục Nhi dẫu môi: - Em chưa đến tính chuyện đó đâu. - Sao vậy? - Em còn phải chăm sớc ba mẹ mà anh. - Lấy chồng xong em chăm sóc cho mẹ không được à? Thục Nhi chu môi: - Nếu em lập gia đình mẹ phải ở một mình sao anh: Anh sẽ mưa nhà riêng và rước mẹ về ở với chúng ta. Thục Nhi nhíu mày: - Vậy còn hai bác, thì sao anh? - Ba mẹ đồng ý cho anh ra riêng mà em. Ba mẹ đang cần sự yên tĩnh. Thục Nhi tròn mắt: - Sao lạ vậy? - Sao lại lạ vậy? - Em thấy những người lớn tuối họ thích con cháu ở cạnh lắm. Sĩ Nguyên khẽ cười: www.vuilen.com 116
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM Anh đùa với em thôi. Thục Nhi véo vào hông Sĩ Nguyên. - Anh dám gạt em hả? - Em đồng ý đi Nhi! Thuc Nhi lắc đầu: - Không! Sĩ Nguyên bông đùa: - Em định ở giá à? Thục nhi trợn mắt: - Nếu vậy thì sao? - Thì anh cũng ở giá luôn, Thục Nhi cười giòn giã: Anh nói có thật không đó. - Chấc chắn luôn. Sĩ Nguyên lại nói: - Em có can đảm.ở vậy luôn không? - Dĩ nhiên là được rời. - Em hại chết anh rồi. Thực Nhi chớp mắt: - Anh cưới vợ di thì xong mọi chuyện. - Anh biết cưới ai bây giờ đây. - Tùy anh. Sĩ Nguyên lại cười, anh ôm lấy Thục Nhi hôn rối rít làm cô la í ới. www.vuilen.com 117
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM M ột tháng sau, Sĩ Nguyên ngồi gục đầu trên bàn làm việc. Anh đang rối rắm lắm, gần tháng nay công việc làm ăn của anh đang xuống đốc. Sĩ Nguyên không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. - Tít - Tít.- Tít. - Có tín hiệu điện thoại, Sĩ Nguyên ngốc đầu dậy và với điện thoại: - Alô! - Alô? Tao đây Đạt Thành nè: Sĩ Nguyên nhíu mày: - Cậu gọi tớ có chuyện gì vậy? Đạt Thành cười trong may: -Tao nghe nói mày vừa bị mất một hợp đồng béo bở à. - Phả! - Sĩ nguyên bực bội. Thành cười lớn: - Chúc mừng mày nhé! - Cậu gọi đến đây để nói chuyện đó à. Nếu vậy thì sao hả thằng phản bạn. Sĩ Nguyên đang bực bội nên gặp chuyện anh càng dễ nổi nóng. - Nè! Tôi coi cậu là bạn nên mới nói nhẹ nhàng vậy nhé, cậu mà còn nói cái giọng điệu đó thì đừng trách tôi không khách sáo. Thành nói khích: - Tao cứ nói thì sao hả? Sĩ Nguyên nạt lớn: - Điên rồ! Nói xong, anh cúp máy với tâm trạng bực bội. www.vuilen.com 118
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM - Có tiếng gõ cửa, Thục Nhi bước vào, cô đặt sấp hồ sơ lên bàn và nói: Anh kí cho em bản này. Ngày mai em sẽ hẹn giờ để anh đi kí hơp đồng. Sĩ Nguyên gạt phăng: - Không kí gì cả, đem ra ngoài hết đi. Thục Nhú hốt hoảng, cô nhìn Sĩ Nguyên như nhìn một vật thể lạ: - Anh làm sao vậy? Sĩ Nguyên như dịu lời anh nhẹ giọng: - Anh xin lỗi! - Có chuyện gì vậy anh! Sĩ Nguyên lắc đầu: - Anh không có gì cả. Em rà ngoài đi. Anh cần sự yên tĩnh. Thục Nhi cố hỏi: - Anh không nói với em được sao? Anh đã bảo em ra ngoài đi. Thục Nhi nổi cáu. Cô nhìn thẳng vào Sĩ Nguyên: - Anh làm sao vậy? Sao tự nhiên lại cáu gắt với em hả? - Anh đang có tâm trạng. Anh cần sự yên tĩnh. Thục Nhi nhún vai: - Anh đã nói vậy thì thôi, em ra ngoài đây. Thục Nhi ra ngoài Sĩ Nguyên lại guc mặt lên bàn. Anh thật sự đang rối rắm lắm. Nếu không qua cơn nguy nạn này, công ty anh có thể. Đến chiều khi mọi người đã về hết, Thục Nhi lại đến phòng của Sĩ Nguyên anh vẫn gục đầu trên bàn. Cô bước đến ôm lấy vai anh. - Có chuyện gì vậy anh? Anh hãy chia sẻ cùng em đi. Sĩ Nguyên ngốc đầu dậy, anh nhăn nhó: - Em chưa về à? www.vuilen.com 119
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM Anh như vầy sao em về được. Sĩ Nguyên xua tay: - Anh không sao hết. Em về trước đi. Thục Nhi cố nén để đừng giận, cô nhẹ giọng: - Có chuyện gì sao anh không nói cùng em. Anh không tin tưởng em à. Sĩ Nguyên nhăn trán: - Em đừng lải nhải nữa có được không vậy? Anh mệt lắm rồi. Thục Nhi hết kiên nhẫn, cô nói lớn: - Anh đối xử với em vậy à? Thái độ này là sao hả? Có gì thì anh cứ nói thẳng ra đi. Anh nói rồi, em về đi. Anh cần sự yên tĩnh. Thục Nhi ngấn lệ: - Tôi về đây. Chào anh! Nói rồi cô đi thẳng ra ngoài, đóng sầm cửa lại Sĩ Nguyên chán chường. Anh rời công ty và đi thắng đến vũ trường. Sĩ Nguyên uống ừng ực hết ly này đến ly khác mùi heiniken đã bắt đầu bốc lên từ anh. Nam Khánh từ đâu bước lại, anh vỗ vai Nguyên. - Cậu làm gì mà sầu thế, bị bạn gái đá à? Sĩ Nguyên cười buồn: - Bộ cậu nghĩ bị bạn gái đá mới đến đây được à? Tôi không hề thất tình đâu nhé. Nam Khánh cười lớn: - Cậu quá tự tin rồi đấy. Vậy cậu cho tôi biết đi, cậu đang sầu chuyện gì vậy? www.vuilen.com 120
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM Sĩ Nguyên xua tay: - Cậu đừng lo, tôi chẳng có chuyện gì đâu, chỉ tại lâu quá không đến đây nên nhớ nó vậy thôi. Nam Khánh sảng khoái: - Tôi sẽ uống với cậu. - Tớ sợ cầu à? - Thế là hai người thi nhau uống. Lát sau,Nam Khánh chợt nhớ: - Thôi chết tớ rồi, tôi bỏ Kiều Vy ngồi một mình từ nãy đến giờ. Cậu ngồi đây để tôi gọi cô ấy lại đây. Sĩ Nguyên lè nhè: - Có cả Kiều Vy nữa à? Hôm nay vui nhỉ. Nhìn dáng vẻ của Nguyên, Kiều Vy cố nén tình cảm của mình. Cô đứng cách xa Nguyên và nói một cách quan tâm: - Có phải anh đang buồn chuyện công ty không vậy? Nam Khánh nhìn Klều Vy như dò hỏi: - Công ty Sĩ Nguyên bị gì vậy? Vy Kiều Vy lắc đầu: - Em cũng không biết chắc lắm. Chỉ biết là sản phẩm của công ty anh Nguyên tung ra thị trường thì cớ công ty khác hiện là làm lén mẫu mã của họ. - Có chuyện vậy nữa à? Hèn gì mà nó buồn đến vậy. Kiều Vy nhìn Sĩ Nguyên, cô đau lòng: - Cú sốc lần này đối với anh ấy là quá lớn.Em không biết anh ấy sẽ phải giải quyết ra sao nữa. - Thằng này tệ thật, chuyện lớn vậy mà chẳng tâm sự cùng bạn bè để còn tìm cách giải quyết. Nó thật là. Thôi để anh đưa nó về nhà. Kiều Vy can ngăn: Anh đưa anh ấy về nhà lúc này không tiện đâu, kẻo làm hai bác lo lắng. - Vậy phải làm sao hả Vy? www.vuilen.com 121
- Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM - Mình đưa anh ấy về công ty đi: Cả hai cùng đưa Sĩ Nguyên về công ty, đưa anh vào phòng riêng xong. Nam Khánh đề nghị: - Để anh đưa em về! Kiều Vy lắc đầu: - Em muốn ở lại chăm sóc cho anh Nguyên. Để anh ấy như vầy em không yên tâm, anh hãy về trước đi Nam Khánh chau mày: - Em quyết định vậy sao được. Em là bạn gái anh mà. Anh đâu thể để em ở lại đây được. - Anh không tin tưởng em à? Nam Khánh xưa tay: - Em phải hiểu chứ, khơng phải chuyện tin hay không tin mà chuyện này anh không đồng ý đâu. Kiều Vy bực bội: - Anh giận em cũng được, em không thể anh Nguyên một mình thế này được. Nam Khánh cố dịu xuống: - Anh sẽ ở lại cùng em. Kiều Vy nhún vai: - Tùy anh. Nam Khánh thở dài: - Anh ra ngoài mua ít đồ về ăn. Em hãy lấy khăn nóng đắp cho thằng Nguyên đi. Kiếu Vy khẽ cười nhìn,Nam Khánh: - Em cám ơn anh đã đồng ý với em. Nam Khánh mỉm cười: www.vuilen.com 122
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn