YOMEDIA
ADSENSE
ba đêm tội lỗi: phần 2
76
lượt xem 6
download
lượt xem 6
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
phần 2 từ chương 12. câu chuyện bắt đầu từ "“hãy cho tôi biết về gã đàn ông kỳ lạ đó đi.” cô hỏi. hẳn y đã khoái trá với việc cô vẫn còn đang đê mê và hơi hổn hển, nhưng tim y đập dồn dập quá. lúc đó y đã mất kiềm chế trong giây lát..." mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: ba đêm tội lỗi: phần 2
Chương 12<br />
“Hãy cho tôi biết về gã đàn ông kỳ lạ đó đi.” Cô hỏi.Hẳn y đã khoái trá với việc cô<br />
vẫn còn đang đê mê và hơi hổn hển, nhưng tim y đập dồn dập quá. Lúc đó y đã<br />
mất kiềm chế trong giây lát. Trời đất cứ chao đảo một cách lạ lùng. Y không thể<br />
để điều đó xảy ra thêm lần nữa được.<br />
Y đã buộc phải chuyển kế hoạch mây mưa với cô trên chiếc bàn đó, thay vì thế<br />
làm thỏa mãn cô thêm một lần nữa. Y đã e ngại điều có thể xảy ra nếu y thực<br />
hiện kế hoạch cũ. Có lẽ nào cô bẫy được một mảnh hồn y?“Người ta thấy hắn<br />
rình rập gần chỗ nạn nhân cuối cùng không chỉ một lần.<br />
Chúng ta cần phải theo dõi để bắt được hắn,” y bảo.Y đã trút bỏ được nỗi lo. Y<br />
kiểm soát được toàn bộ rồi. Y vẫn luôn như vậy. Chưa thay đổi chút nào. Sẽ<br />
không có gì thay đổi hết.“Làm sao anh khám phá ra điều này?” cô gặng hỏi.“May<br />
mắn thôi. Có yết thị về một chiếc vòng cổ trùng hợp với chiếc mà người phụ nữ<br />
đó đã đeo.<br />
Một cuộc thẩm tra về chiếc vòng đó đã cho tôi một cái tên và một địa chỉ, cùng<br />
với thông tin rằng một gã đàn ông lạ mặt đã dò hỏi về nó và luôn theo dõi nạn<br />
nhân quanh khu vực đó.“Thêu dệt nên những câu chuyện là sở trường của y.“Thế<br />
còn hai nạn nhân ở giữa?”<br />
“Vẫn chưa ai nói gì về họ cả.” Chưa có.<br />
Y không tính việc y đã biết tên của họ vào.“Chúng ta có nên báo cho gã cớm kia<br />
không?“Trán y toát mồ hôi lạnh, phải lén lấy cạnh bàn tay của mình quệt ngang<br />
trán. “Chưa được. Trước hết chúng ta cần phải xác minh được điều gì đó đã. Nếu<br />
không thì chẳng khi nào hắn tin chúng ta đâu.“Cô có vẻ thất vọng.<br />
Y muốn thét lên. Đừng có hòng y sẽ kể chút gì cho Dresden. Chỉ cần phía<br />
Dresden điều tra tí chút là… Không. Y không hiểu tại sao mình lại kể cho cô nghe<br />
phần này. Y nên giấu cô và anh trai cô mà lo liệu việc này một mình thì hơn.Y<br />
gắng nói ra chính cái điều đó. Miệng y mở ra nhưng không thốt nên lời.<br />
Y cố thêm lần nữa. Cô có vẻ hong hóng.“Gì vậy?”<br />
“Có gì đâu.“Thật không lành mạnh, cái mong muốn, cái nhu cầu giữ cô lại bên<br />
mình này. Vì sao? Vì dường như cô thấu hiểu y hơn bất kỳ phụ nữ nào khác trong<br />
tầm quen biết vô cùng rộng rãi của y chăng? Vì y thích đấu khẩu với cô chăng? Vì<br />
cái tia lửa chết tiệt không chịu tàn lụi đi kia chăng?Ở cô có cái quỷ quái gì thế kia<br />
chứ?Cô đâu có quyến rũ tôi đến mức đó.<br />
Đầu óc ý đã chớm gợi lên toàn những hình ảnh gương mặt cô với vẻ thèm khát<br />
dục tình. Cái cách cô hưởng ứng lại y. Y chưa từng thấy cái gì đẹp hơn vẻ hưởng<br />
ứng của cô.Cô thật quá cững đầu cứng cổ.Y thậm ghét những kẻ nhu nhược. Y<br />
thích sự sắc xảo của cô.Cô muốn nắm quyền chỉ huy.<br />
Tiếng nói trong đầu y tắt hẳn.“Kìa Gabriel?”<br />
<br />
“Gì cơ?”<br />
“Cả phút đồng hồ rồi anh chẳng nói một lời. Và anh đang nhìn tôi như thể tôi là<br />
một con gián mùa hè ấy.“Y nhanh chóng rũ bỏ sắc thái lộ liễu của mình đi.“Anh<br />
nghĩ chính là tên đó thật? Cái tên đầy tớ bội bạc đó?”<br />
“Tôi nghĩ chúng ta cần phải lục lạo cái địa chỉ mà người ta cho tôi xem có thể tìm<br />
được gì không.<br />
Có lẽ chúng ta chẳng tìm được gì về tên đầy tớ đó đâu. Nhưng nếu bà ta thực<br />
cho rằng hắn theo dõi bà ta thì không biết chừng chúng ta sẽ tìm được cũng<br />
nên.“Y thêu dệt một câu chuyện mau lẹ. Dĩ nhiên là y đã bỏ Alcroft ra khỏi câu<br />
chuyện đó, và tất cả những gì lien quan tới y hoặc gia đình y cũng vậy.<br />
Suốt đời mình y đã bảo vệ Jeremy. Y sẽ hứng chịu thay Jeremy, nếu phải đến<br />
nước đó. Y không nghi ngờ gì điều đó cả. Đó thuần là sự thực. Em trai y được ưu<br />
tiên bảo vệ trên hết.Y nhìn đăm đăm vào mắt Marietta. Rốt cuộc có nên băn<br />
khoăn rằng cô đã nhen nhóm lên thứ gì đó trong lòng y ngay từ buổi đầu không<br />
nhỉ? Sự lo lắng của cô cho em trai mình đã vượt lên trên tất cả mọi thứ, kể cả bản<br />
năng tự vệ.<br />
“Khi nào chúng ta đến lục lọi nhà bà ta?”<br />
“Sáng ngày ra. Chúng ta có thể lợi dụng ánh sáng ban ngày thay vì dựa vào đèn<br />
đóm. Hàng xóm láng giềng có thể nhòm ngó.”<br />
“Thế làm sao mình vào được bên trong được?”<br />
“Cứ để tôi lo.”<br />
° ° °<br />
Marietta nhớn nhác nhìn quanh trong lúc Gabriel loay hoay ở cửa nhà số sáu.<br />
Dường như chẳng ai mảy may để ý đến họ, nhưng cô cứ cảm thấy như thể có<br />
một gã rao bán báo ở góc đường đang kêu to: “Lục lọi phi pháp kìa,” và chỉ thẳng<br />
vào họ.Cô nhẹ cả người khi cánh cửa mở đánh cách và Gabriel bước vào bên<br />
trong. Cô vôi vã theo sau, y liền đẩy cánh cửa cho đòng lại.<br />
“Anh học làm thế ở đâu đấy?”<br />
“Một hảo nô b…” Y nghịch nghịch cái dụng cụ mà y vừa sử dụng, gập nó lại. “Một<br />
hảo sư phụ lúc nào chả biết cách cạy một ổ khóa.”<br />
“Câu đó chẳng ăn nhập vào đâu hết.“Y cười nhe nanh. “Thì thế mà lại.“Cô không<br />
đối đáp câu đó và đi theo y vào trong khi y sục xạo quanh sảnh trước.<br />
Ở đó có một chiếc kệ đứng, chỗ thư tín chưa mở và một xâu chìa khóa để trên<br />
mặt.“Theo anh thì những người hầu ở đây sao rồi?”<br />
“Bỏ đi, có lẽ thế?” Y nhấc xâu chìa khóa lên. “Một quản gia mà lại bỏ lại chìa khóa<br />
nhà thì lạ thật. Để tôi thử kiểm tra mạng lưới của bọn đầy tớ xem có ai biết được<br />
điều gì không?“Không nghi ngờ gì về giá trị những câu chuyện ngồi lê đôi mách<br />
<br />
của bọn đầy tớ, Marietta mân mê những tấm thiệp mời, nhận ra vài tấm trong số<br />
đó.<br />
“Abigail Winstead là một người trong giới thượng lưu. Không phải một người nổi<br />
bật trong giới nếu xét theo những tấm thiệp mời này, nhưng bà ta cũng có vài mối<br />
quan hệ.” Cô phẫn nộ chỉ tay vào một tấm thiệp viền vàng. “Tuần trước nhà<br />
Shosser đã cho rằng không đáng gửi thiệp mời cho chúng tôi đấy.”<br />
“Thật ngạc nhiên là giới thượng lưu lại không muốn nghe chuyện ngồi lê đôi<br />
mách trực tiếp nhỉ.”<br />
“Ồ, họ có chứ, lúc ban đầu ấy.<br />
Bọn tôi có một số khách viếng thăm ngay trong hai ngày đầu tiên.” Cô ném tấm<br />
thiệp xuống. “Nhưng bây giờ chẳng một ai muốn bọn tôi mang vinh dự đến nhà<br />
họ nữa. Chí ít là vẫn chưa. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu khi Kenny bị ra tòa<br />
chúng tôi vẫn phải tiếp vài người - để phán xét tình trạng của bọn tôi, xin anh nhớ<br />
cho.”<br />
“Sỡ hữu tính chỉ trích cay độc quả là một cái nết đáng yêu làm sao”<br />
“Tính thực tế thôi.<br />
Anh phải biết sự khác biệt chứ.“Y e hèm đồng ý và lục lọi những bức thư chưa<br />
mở. “Chúng ta hãy xem có thể tìm thấy bàn giấy của bà ta không nhé.“Bàn giấy<br />
của nạn nhân ở trong phòng khách. Có một chiếc hộp gỗ gụ xinh xắn khảm trai.<br />
Marietta mở nó ra và thấy một mớ giấy tờ, cứ như ai đó đã thu thập đúng đó và<br />
quảng vào trong hộp vậy.<br />
Cô sờ vào cạnh của một cuốn sách và bới được một cuốn sổ nhật ký bọc da từ<br />
trong đống lộn xộn đó.“Em tìm được cái gì vậy?” Gabriel đang lục lọi chiếc bàn,<br />
nơi giấy tờ được xếp gọn gàng.“Một cuốn nhật ký.”Đầu Gabriel ngẩng phắt lên.<br />
“Một cuốn nhật ký cá nhân à?“Họ tên viết tắt được nạm ngoài bìa dương như cho<br />
thấy nó chính là nhật ký cá nhân.<br />
“Có vẻ thế.”<br />
“Cho tôi xem nào.“Cô đưa nó ra xa để y không với được, đoạn mở trang<br />
bìa.Mồng 2 tháng Một năm 1813, L.D., C.F., J.M., A.F., T.R. và ta đã tự cho phép<br />
mình được hưởng thụ bằng trò tiêu khiển nào đó. Bọn ta đã lập ra một hội. Nó sẽ<br />
cực kỳ phóng túng. Bọn ta….<br />
Cuốn nhật ký bị giật khỏi tay cô. Cô há hốc miệng vì kinh ngạc. “Sao mà bất lịch<br />
sự thế. Trả lại đây.“Y giữ nó để cô không với tới được và xem lướt qua. Có gì đó<br />
thấp thoáng trong mắt y. Dương như y đang tìm kiếm cái gì đó.“Gabriel!“Hết trang<br />
này đến trang khác mở ra, trong lúc cô với tay lên nó với vẻ thiếu trang nhã, thậm<br />
chí đến mức dùng cả chiếc ghế để đứng cho cao hơn.<br />
Y dễ dàng tránh ra khỏi cô.Cô ngồi xuống ghế và khoanh tay lại. Khoảnh khắc<br />
trước khi y thôi lật giở các trang giấy đó tưởng chừng như vô tận.“Nó chỉ là một<br />
cuốn nhật ký cá nhân. Từ năm 1815 đến giờ chẳng viết thêm điều gì. Chúng ta<br />
<br />
phải tìm xem bà ta có giữ bất kỳ thư từ nào liên quan đến những nỗi lo sợ của bà<br />
ta không.“Marietta chìa tay đòi lại cuốn nhật ký.<br />
Y ngập ngừng một thoáng rồi quẳng nó cho cô. Cô khịt mũi và nhét cuốn sổ vào<br />
túi mình. Không biết vì sao, nhưng cô muốn sau này sẽ đọc nó. Cô bắt đầu xem<br />
xét những giấy tờ rời. Gabriel ngồi sát bên cô và cũng vớ lấy một nắm. Hơi ấm cơ<br />
thể y lan sang cạnh sườn cô trong lúc họ ra sát và phân loại hóa đơn và các ghi<br />
chép.<br />
Cô tựa người vào y.Giá như Kenny không bị giam giữ, những người phụ nữ đó<br />
không bị sát hại, thì toàn bộ những việc này sẽ có cảm giác từa tựa như một cuộc<br />
phiêu lưu kỳ thú.“Bà ta có vô số chủ nợ.” Marietta nhìn quanh phòng. “Từ những<br />
giấy tờ ghi chép này tôi có thể suy ra rằng bà ta nợ nần như chú Chổm, nhưng<br />
ngôi nhà lại rất tiện nghi.”<br />
“Bà ta sống hoang tàng quá khả năng của mình.<br />
Anh trai em chẳng xa lạ gì với tình trạng này đâu.“Cô trợn mắt nhìn y vẻ kiêu kỳ<br />
và trở lại với đống giấy tờ.Cần phải thay tên quản gia thôi. Chẳng biết phải làm gì<br />
với hắn nữa. Nếu như ngày xưa thì ta đã có thể bắt hắn quỵ lụy dưới gót giầy ta<br />
và van vỉ như con chó để được tiếp tục hầu hạ.<br />
“Bà ta có vẻ rất…hà khắc.”<br />
“Có vẻ em ngụ ý những nhận xét kiểu như: ‘Con hầu gái đúng là ngu ngốc. Tuần<br />
sau vu cho nó là đồ trộm cắp không?“Marietta chằm chằm nhìn y rồi đẩy tờ giấy<br />
ghi chép trên tay y dịch xuống để cô có thể đọc được. “Có thật trong ấy viết thế<br />
không?”<br />
“Đâu có.“Tờ giấy ghi chép đó viết cần mua quả đậu ở hàng tạp phẩm.<br />
Cô phát mạnh vào chân y. “Suýt nữa thì tôi tin anh rồi. Tôi đã đọc không chỉ vài<br />
thứ có giọng điệu tương tự.”<br />
“Em nghĩ sao nếu tôi ứng tác ra cái đó?”<br />
“Đồ phá bĩnh.”<br />
“Đồ cả tin” Y mỉm cười. Hơi ấm lan tỏa khắp người, cô bèn ngả sát hơn chút nữa<br />
trong khi họ tiếp tục đọc.<br />
Y kêu lên một tiếng đắc thắng. “Đây có ghi địa chỉ của tên đầy tớ nọ, Jacob<br />
Worley ấy. Bà ta đã thuê một điều tra viên.” Y lật giở những tờ giấy trong tay. “Có<br />
một số trang về việc theo dõi đây này.“Marietta nâng tờ giấy mà cô vừa bắt đầu<br />
đọc lướt, trên đó có báo cáo về hành vi của tên người hầu vào hôm thứ Tư tuần<br />
trước.<br />
“Anh nói đúng đấy. Có thêm vài tờ nữa đây này. Dường như tên đầy tớ đã theo<br />
dõi bà ta khắp nơi thật. Chắc hẳn điều đó phải đáng sợ lắm.“Y hích mạnh vào vai<br />
cô theo kiểu thân tình. “Gom tất cả thư tín lại đi. Chúng ta sẽ mang nó theo.”<br />
“Lỡ ai đó biết thì sao?”<br />
<br />
“Tôi sẽ đem trả lại khi chúng ta xem xong toàn bộ.<br />
Bọn đầy tớ biến rồi. Chắc chẳng khó khăn gì mấy. Tôi đã thấy một hợp đồng thuê<br />
nhà. Căn nhà được thuê cả tháng.“Marietta gật đầu và vơ lấy cả đống lộn xộn đó,<br />
nhồi nó vào trong túi mình.“Tôi muốn xem xét xung quanh, xem ta có thể tìm thấy<br />
gì nữa không.“Việc xem xét xung quanh dường như chỉ cho thấy rằng Abigail<br />
Winstead là người cảnh vẻ và kỳ cục.<br />
Ý thức khắt khe của bà ta về sự ngăn nắp với tất cả mọi thứ khác trong nhà khiến<br />
cho sự lộn xộn đến thế trong ngăn bàn viết của bà ta càng lạ lùng hơn.Nhìn lướt<br />
qua một ngăn kéo tủ đứng thì thấy vài thứ mà một người phụ nữ khắt khe về đạo<br />
đức lẽ ra không có. Nhiều dụng cụ to nhỏ đủ kiểu nằm lẫn trong những thứ y<br />
phục mà một quý bà chẳng khi nào mặc.<br />
Những quý bà quý cô không phải cố gắng giải thoát anh em trai mình, cô đính<br />
chính.“Nếu em muốn một trong các dụng cụ đó, tôi có thể kiếm cho em một cái.<br />
Nhưng chắc chắn em sẽ không được lấy của bà ta đâu.” Gọng y thì thầm bên tai<br />
cô.“Tôi còn chẳng biết chúng dùng vào việc gì nữa kia.“Y xoay người cô lại và<br />
kéo cô sát vào mình, thân thể cô hân hoan gắn kết với thân thể y.<br />
“Chúng ta có thể thay đổi điều đó dễ ợt.” Y nhìn quanh và mắt y thoáng tối sầm.<br />
“Nhưng không phải ở đây.”<br />
“Ờ, điều đó trả lời cho câu hỏi của tôi về việc chúng được dùng vào việc gì rồi.<br />
Đầu óc anh lúc nào cũng theo đuổi nhục dục phải không?” Cô thì thầm mặc dầu<br />
chẳng biết vì cớ gì.<br />
Họ đang ở riêng với nhau.”Ô, là cái chắc” Y cười cợt với vẻ ám muội.Hầu như<br />
chẳng còn gì khác quan trọng trọng trong ngôi nhà đó. Không gian được bài trí<br />
quá quan trọng ở đây không hiểu vì sao lại có vẻ sa đọa hơn không gian tuềnh<br />
toàng trong ngôi nhà tạm của họ. Marietta vui sướng khi rời khỏi đó.<br />
Gabriel cầm xâu chìa khóa và những tấm thiệp mời rồi khóa cửa lại trước khi họ<br />
đi. Chim chóc đang rộn tiếng líu lo lúc họ bước xuống lối đi và quay trở ra con<br />
phố.“Em nghĩ thế nào về Abigail Winstead?” Y hỏi.“Tôi không biết nữa.” Cô nhìn<br />
y. “Thế anh nghĩ sao?“Y lặng yên mất một phút trong lúc họ băng ngang qua<br />
những ngôi nhà xây bằng sa thạch và những mặt tiền gạch xây xinh xắn, những<br />
bông hoa rực rỡ rủ xuống từ chậu cảnh và mảng trống.<br />
“Quyết đoán.“Cô khẽ chạm lên chiếc mũ bonnet kiểu cô bán hàng của mình.<br />
“Đúng rồi, tôi nhất trí. Vậy hẳn bà ta đã đúng về cái tên theo dõi mình.”<br />
“Đúng thế.”<br />
“Anh nghĩ xem liệu bà ta có theo dõi hắn không?”<br />
“Có lẽ. Nhưng bà ta bị giết ở một góc phố cách xa nhà mình.<br />
Cúng cách xa cả địa chỉ này nữa.” Y gõ vào chiếc túi đựng những giấy tờ mà họ<br />
đã thu thập. “Tại sao?“Cô lắc đầu. “Có lẽ chúng mình sẽ tìm ra manh mối nào đó<br />
trong đống giấy tờ của bà ta.”<br />
<br />
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn