intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bé Gái...cuộc đời đen

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

67
lượt xem
3
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Một em gái không may bị ung thư giai đoạn cuối. Hằng đêm em không dám ngủ vì sợ nếu ngủ có thể thần chết sẽ đến cướp mất em đi. Thấy em quá đau khổ và tuyệt vọng, bác sĩ đã nói với em rằng, nếu mỗi ngày em gấp được một con chim bồ câu bằng giấy trắng rồi gửi đến một bạn nào đó trên khắp thế giới, khi nào gấp xong một nghìn con thì thần may mắn sẽ đến và sẽ giúp em khỏi bệnh. ...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bé Gái...cuộc đời đen

  1. Bé Gái...cuộc đời đen
  2. Một em gái không may bị ung thư giai đoạn cuối. Hằng đêm em không dám ngủ vì sợ nếu ngủ có thể thần chết sẽ đến cướp mất em đi. Thấy em quá đau khổ và tuyệt vọng, bác sĩ đã nói với em rằng, nếu mỗi ngày em gấp được một con chim bồ câu bằng giấy trắng rồi gửi đến một bạn nào đó trên khắp thế giới, khi nào gấp xong một nghìn con thì thần may mắn sẽ đến và sẽ giúp em khỏi bệnh. Tin lời bác sĩ, mỗi khi đêm đến em lại miệt mài chăm chỉ gấp những con chim thật đẹp và viết thư gửi cho các bạn. Đến đêm thứ 100, em mệt quá và thiếp đi, trên tay vẫn cầm con chim đang gấp dở, miệng vẫn nở nụ cười tin tưởng thần may mắn sẽ không bỏ rơi em. Ngay đêm ấy, em đã nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ và mãi mãi không bao giờ thức dậy… Em mắc một căn bệnh hiểm nghèo, ngay từ khi sinh ra đã bị liệt cả hai chân, không cử động được, lớn lên không thể đi lại được. Mọi sinh hoạt của em đều ở trong bốn bức tường của một căn phòng nhỏ, trên chiếc giường em vẫn nằm ngủ hằng ngày, hoặc trên chiếc xe lăn mỗi khi em có nhu cầu đi lại. Đã không ít lần em tự hỏi, cuộc sống vô vị này của em
  3. sẽ còn kéo dài bao lâu nữa, những đồ vật vô tri vô giác và căn phòng chật hẹp kia sẽ còn gắn bó với em được bao lâu nữa? Mỗi lần như thế em lại khắc khoải chờ mong cái ngày em được trở về với cát bụi, linh hồn em được phiêu du ngoài vũ trụ bao la, chứ không còn phải trói buộc mãi trong cái không gian chật trội và bức bối này. Cứ như vậy, ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác, em chìm đắm trong nỗi buồn đau vô cùng vô tận. Căn phòng của em ở trên tầng cao, có chiếc cửa sổ nhỏ, nhìn ra bên ngoài là thành phố sôi động, nhìn xa hơn nữa thấy trời đất bao la núi non trùng điệp. Cửa sổ ấy em luôn đóng chặt, vì em không muốn nhìn thấy những gì đang diễn ra bên ngoài nó. Ban ngày em ngủ, ban đêm em thức. Thế giới của em bây giờ chỉ có đêm đen, đêm đen mới là thế giới của chính em, trong đêm đen em sẽ không phải tiếp xúc với ai, trong đêm đen em sẽ không phải nhìn thấy những gì em không muốn thấy. Ngày nào cũng vậy, người giúp việc mang cơm lên cho em, hỏi xem em thích ăn gì, thích uống gì, hay em có nhu cầu gì khác.
  4. Em có thể làm bất cứ những gì em thích, kể cả việc em phá phách, không một ai ngăn cản em. Nhiều khi em mong chờ một lời mắng mỏ mà không được. Nhưng lời an ủi với em thì rất nhiều, nhiều đến mức em sợ phải nghe nó. Em bắt đầu mộng mơ, bắt đầu làm thơ, bắt đầu viết văn. Bài thơ bài văn nào của em cũng thấy có màu đen, màu đen là màu chủ đạo trong em. Màn đêm đương nhiên là đen rồi, nhưng tình yêu cũng có màu đen, mặt trời cũng đen, mặt trăng cũng đen. Em còn bảo, chỉ có màu đen mới mang lại cho em được niềm vui. Em mơ tưởng đến người yêu, người yêu luôn đến bên em nhưng em không nhìn thấy được vì người yêu của em cũng có màu đen, lại chỉ đến với em mỗi khi đêm về. Mọi người bảo, trên đời này sợ nhất là cái chết. Nhưng em không sợ, vì
  5. cái chết đưa em đến với thế giới màu đen, một thế giới màu đen vĩnh hằng mà em vẫn mỏi mòn chờ đợi. Cuộc đời thường có những biến cố làm cho người ta rẽ sang một hướng khác. Với em, biến cố đó chính là việc em gặp tôi. Một lần em bị ốm, tôi viết thư tư vấn cho em cách dùng thuốc, chỉ đơn giản là bác sĩ tư vấn cho bệnh nhân, giống như bao nhiêu lần tư vấn khác mà tôi vẫn thường làm mỗi khi có câu hỏi từ người bệnh hoặc từ các tờ báo gửi đến cho tôi. Bệnh của em cũng không có gì đặc biệt, nên sau khi viết lời tư vấn xong tôi nghĩ mình đã hoàn thành một nhiệm vụ, em sẽ khỏi bệnh và mọi cái lại trôi qua, tôi sẽ lại bận rộn với nhiều công việc khác. Thật bất ngờ khi sáng ngày hôm sau tôi nhận được thư cám ơn của em, điều mà chưa từng một lần xảy ra với tôi trước đó. Trong thư có đoạn em viết: Trước đây em chỉ biết duy nhất mỗi màu đen, em toàn sống trong đêm đen, nên mặt trời cũng màu đen, mặt trăng
  6. cũng màu đen, tình yêu cũng màu đen, người yêu của em cũng màu đen nốt. Bác sĩ biết không, ngay khi chào đời, cái mà em được đón nhận đầu tiên đấy là căn bệnh mà em đang phải mang trên người bây giờ và nó cũng là màu đen. Bác sĩ là người đầu tiên đã mang đến cho em màu trắng. Những viên thuốc trắng của bác sĩ đã giúp em đẩy lui đợt bệnh vừa rồi. Hôm nay em viết thư cho bác sĩ vào ban ngày màu trắng, trong ánh sáng trắng, để rồi em hình dung thấy bác sĩ với bộ Blu trắng đang cố tìm cách xoá đi những vết đen trong tâm hồn em. Như thế em đã biết thêm được rằng, trên đời này có hai màu đen và trắng đối lập nhau. Nếu như màu đen đã mang đến cho em nỗi buồn đau vô cùng vô tận, thì màu trắng đang dần le lói trong em chút hy vọng để em có thể có được niềm vui… Tôi bắt đầu xuất hiện trong cuộc đời em như thế. Lá thư tôi viết cho em sau đó không hề có một lời động viên an ủi nào. Tôi chỉ muốn tranh luận với em về hai màu đen trắng. Tôi nói với em rằng, màu đen và màu trắng là đối lập với nhau, nhưng nó hoà quyện
  7. vào nhau, trong đen có trắng, trong trắng có đen, hai màu ấy phải cân bằng với nhau mới tồn tại được, nếu mất đi một trong hai màu ấy, thì màu kia sẽ mất theo. Nhưng trong cuộc sống thì lại không chỉ có duy nhất hai màu ấy, mà còn nhiều màu khác nữa, như màu hồng, màu xanh, màu đỏ, màu tím, màu vàng… Lá thư chỉ đơn giản có thế, nhưng em đã lấy nó làm chỗ vịn để lần đầu tiên em đứng dậy sau bao nhiêu năm trời em chỉ biết nằm hoặc cùng lắm là ngồi. Là một bác sĩ nên tôi cũng biết y học đang phải bó tay trước căn bệnh của em. Nhưng lá thư ấy đã làm nên một điều kì diệu, ít nhất là nó vẽ thêm lên trong tâm hồn em một màu trắng để rồi nó xoá bớt những vết đen đã hằn sâu trong tâm trí của em. Sau khi tự gượng dậy, việc đầu tiên em làm là mở cửa sổ căn phòng của em. Không khí, nắng, gió, cảnh vật thiên nhiên ở đâu bỗng chốc ùa vào với đầy đủ màu sắc và hương vị của nó. Em hình dung thấy tôi đang
  8. đứng bên cửa sổ, vẫn chiếc áo Blu trắng, trên tay cầm một bó hoa tươi thắm, trên môi thoáng một nụ cười, tôi kể cho em nghe câu chuyện về cô bé mắc bệnh hiểm nghèo và một nghìn con chim bồ câu, nhưng đoạn kết thì thay bằng trong lúc em ngủ thần may mắn đã đến đánh thức em. Chỉ cần tưởng tượng thế thôi, lòng em cũng đủ cảm thấy ngập tràn niềm vui và hạnh phúc…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
8=>2