Bên Kia Bờ Ảo Vọng<br />
Dương Thu Hương<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Người đàn bà thầm nghĩ: "Tại sao mình đã yêu Nguyên đến thế?"... <br />
Cô chăm chăm nhìn anh qua làn ánh sáng xanh tái của rạng đông.<br />
Anh còn đang ngủ say, vừa hiền vừa xa lạ, như một hình nhân bằng<br />
sáp. Gương mặt, gờ cong trên sống mũi, vành tai... Vẫn con người<br />
ấy, da thịt ấy, trước kia anh là vầng hào quang ở trong cô. Giờ,<br />
không còn toả ra hơi ấm của tình yêu và niềm vui sống. <br />
Người chồng xoay mình nằm nghiêng, những sợi râu ở cằm anh khẽ<br />
cọ vào má vợ. Một cảm giác ghê tởm và cách biệt khiến người đàn<br />
bà ngồi nhổm lên: <br />
"Quái lạ, sao râu anh ta thưa vậy?" Cô nhìn chồng lần nữa, tựa lưng<br />
vào tường, thờ thẫn. <br />
Ngoài hành lang, có tiếng chân bước rồi ai đó đánh rơi chiếc xô loảng<br />
xoảng. <br />
- Làm gì mà ầm ĩ lên thế, vừa mới bảnh mắt ra?... <br />
Giọng đàn bà oang oang. Đó là tiếng quát của mụ Tòng, một người<br />
đáng khiếp sợ trong khu nhà. Đáp lại tiếng mụ, một giọng đàn ông<br />
nhỏ nhẹ, hốt hoảng: <br />
- Xin lỗi chị, cái quai xô bị tuột lúc nào tôi không hay. <br />
Không thấy mụ Tòng nói gì thêm. Giáo sư Lê, người đàn ông vừa<br />
đáp lời đã đi xuống cầu thang, tiếng dép lệt sệt vọng xa dần. Rồi<br />
không gian hoàn toàn yên tĩnh. Lúc ấy khoảng bốn giờ, thành phố<br />
còn chưa thức giấc nhưng ánh sáng đã lan toả trên vườn tược, phố<br />
xá và lọt qua khe cửa mỗi căn phòng. Đó là thứ ánh sáng độc địa,<br />
trộn lẫn sương mù với nắng ấm cuối xuân. Người đàn bà rùng mình,<br />
vì cô chợt thấy cái đầu chồng nhô trên tấm chăn giống như đầu<br />
tượng gỗ trong phòng bảo tàng, xa lạ làm sao, dưới làn ánh sáng<br />
xanh tái đang chuyển dần sang màu thiếc loãng. Một tiếng kêu vụt<br />
dậy trong cô: <br />
"Kẻ dối trá ti tiện... đã có thời mình yêu anh ta như một kẻ cuồng si". <br />
Ngày đầu tiên cô gặp anh là một sớm oi nồng tháng sáu. Lúc đó, Linh<br />
<br />
là nữ sinh trường đại học năm thứ hai. Giáo viên bộ môn phái<br />
Nguyên xuống phụ đạo cho lớp học văn của cô. Đa số học viên là nữ.<br />
Các cô gái sớm hiểu biết, giàu mộng mơ và biết giá trị của mình. Các<br />
cô tò mò phỏng đoán về anh chàng giáo sinh trẻ tuổi, nổi tiếng là thần<br />
đồng, cô nào cô nấy nuôi hy vọng về một mối thiện cảm sẽ nảy sinh.<br />
Và Nguyên xuất hiện, trong bộ quần áo xoàng xĩnh bằng vải thô<br />
không se sợi, người tầm thước, mắt sáng, tóc đen nhánh, giọng nói<br />
đầy tự tin. Khiêm nhường nhưng lạnh lẽo, anh không nhìn tới bất cứ<br />
cô gái nào trong lớp - một lớp nổi tiếng về các cô gái xinh đẹp nhiều<br />
tài lẻ trong toàn trường. Những bụi phấn trứng bám trên ngón tay<br />
anh, và những hạt gầu rơi xuống vạt áo. Chiếc khuy áo cổ bị đứt và<br />
vết mực dây trên cửa tay... Anh hấp dẫn mọi người bằng vẻ say mê<br />
nồng nhiệt những cao vọng tinh thần. Anh nói về văn hoá Phục hưng,<br />
các nhân tố tiến bộ của xã hội tư bản mới, những dao động thời đại<br />
và điểm xung yếu của nền móng xã hội cũ, lòng khát sống và sức<br />
mạnh của cá nhân đòi phát triển - động lực vĩ đại đã đẩy lùi bóng tối<br />
Trung cổ, đưa con người bước lên những bậc thang rực rỡ của nhân<br />
văn... Kiến thức sắc bén và toàn diện của anh khiến cô kinh ngạc. Vẻ<br />
ơ hờ của anh như một thứ etxăng mầu nhiệm tưới lên ngọn lửa si mê<br />
của cô ngay từ phút đầu tiên. Hồi đó, cô mười chín tuổi. Xinh đẹp và<br />
dịu dàng, cô khiến cho đám thanh niên nghiêng ngửa ở bất cứ nơi<br />
nào cô đặt chân tới. Trước đó một năm, cô hứa hôn với anh chàng<br />
hàng xóm, theo gợi ý của bà dì ruột, người đã nuôi cô thuở còn thơ<br />
tới lúc trưởng thành. Anh chàng này mê mẩn Linh từ năm cô mười<br />
sáu, một mối tình cuồng nhiệt và ngưỡng vọng. Anh ta đẹp trai, ăn<br />
nói ngọt ngào, biết chiều chuộng cô và biíet mọi nhẽ lo toan cho đời<br />
sống. Giá không gặp Nguyên, mọi sự sẽ xuôi dòng... Nhưng cô đã<br />
gặp anh, và cô đã gánh chịu sự ruồng bỏ của cả gia đình, những lời<br />
đàm tiếu mỉa mai khinh miệt của dân phố, sự căm ghét và những<br />
nhục mạ của người yêu cũ... <br />
"Trời ơi, mình đã yêu Nguyên hơn cả cuộc sống của mình..." <br />
Giá như cô không yêu anh đến thế? Một cuộc sống dừa thừa đã chờ<br />
đợi cô. Vị hôn phu của Linh chỉ còn mong tới ngày cô ra trường để<br />
làm lễ cưới. Gia đình lo cho anh ta một ngôi nhà khang trang, các thứ<br />
đồ gỗ đắt tiền và những tiện nghi sang trọg mà người đương thời mơ<br />
ước. Chiếc xe máy anh ta đưa đón Linh luôn luôn thay đổi và bao giờ<br />
nó cũng là loại đắt tiền nhất. Áo quần anh ta mặc và may sắm cho<br />
người yêu là trang phục thời thượng. Hấp lực của đời sống vật chất<br />
không phải không mạnh mẽ đối với con người. Sau khi từ hôn, Linh<br />
<br />
đã thức đêm hàng năm ròng máy quần áo thuê kiếm tiền cho bà dì<br />
giả lễ. Cô đã ngủ gục trên giảng đường, giữa hai giờ học hoặc trong<br />
cuộc chuyện trò của đám bạn gái. Cô thèm một bát vằn thắn hay một<br />
miếng bánh mì kẹp chả vào những buổi tối mùa đông cóng rét, khi<br />
bài học chưa xong. Cô đã chờ đợi anh, thay vì được đưa đón. Và cô<br />
đã nhẫn nại chịu dựng cảnh sống tùng tiệm rau muối trong những<br />
năm chung sống đầu tiên... <br />
"Phải, mình đã yêu anh ấy với tất cả tình yêu mà người đàn bà có thể<br />
có..." <br />
Những hàng ghế trống vắng nơi giảng đường, buổi chiều nào đó họ<br />
đã hò hẹn nhau. Một vòm cây giữa trưa hè, toả bóng xuống sân cỏ,<br />
anh đã giảng cho cô nghe "Thần khúc" của Đăng tơ, với một âm điều<br />
thâm trầm phía sau giọng nói: <br />
- Sao em cứ luôn ngạc nhiên trước các dữ kiện của đời sống và<br />
những biến cố của các cá nhân trong xã hội?... Đừng nhìn họ như<br />
những vị thánh. Thần thánh chỉ sống trong trí tượng của loài người<br />
thuở sơ khai. Bây giờ, con người đã đủ khôn để hiểu rằng vĩ nhân<br />
nào cũng có ba mươi phần trăm sự siêu phàm còn bảy mươi phần<br />
trăm kia dành cho kiếp sống trần tục. Bởi lẽ đó họ cũng sẽ giật mình<br />
khi gió dông sấm sét, sẽ đau đớn dày vò khi mất mát quyền lợi riêng,<br />
sẽ có những ngộ nhận và lầm lẫn... <br />
Anh đã ném ra khỏi bệ thờ những thàn tượng ở trong cô nhưng chính<br />
anh lại biến thành một thần tượng mới. Anh thường mỉm cười nhẹ<br />
nhàng ẩn chút giễu cợt ở khoé môi anh Linh tìm thấy sự vững vàng.<br />
Trong ánh mắt diệu vợi của anh cô thấy những kinh nghiệm sống và<br />
một tâm hồn trắc ẩn. Người đàn bà run lên vì những hồi ức yêu<br />
đương cuồn cuộn chảy trong tim. Buổi tối ấy, trong bóng tối rạp chiếu<br />
bóng, anh đã vuốt ve những ngón tay cô. Họ đang xem cuối phim<br />
màu "Rôbinxơn". Cô bị cuốn hút vào các giai điệu, còn anh anh ghé<br />
sát bên cô thì thầm: <br />
"Âm nhạc là thứ nghệ thuật dễ lôi cuốn hơn cả. Vì thế nó dễ lừa mị<br />
con người. Em biết không, Rôbinxon là hình ảnh con người hùng của<br />
thời trước. Làm người hùng thời nay khó hơn nhiều. Không cuộc đấu<br />
tranh nào phức tạm và hiểm nguy hơn cuộc đấu tranh của con người<br />
với chính con người..." <br />
<br />