intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Bệnh viện, hoa hồng và hòn đá

Chia sẻ: Nguyễn Thị Hồng Ngọc | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

104
lượt xem
20
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Bệnh viện, hoa hồng và hòn đá Kì nghỉ hè kì quái, trong một bệnh viện xa lạ... Nhập viện Chuyện là như thế này : Ngày nảy ngày nay, Rose sau vụ “chìm tình” với chàng “Zack lãng tử” A6, nàng đi “giải sầu” bằng chiếc xe mini thì … “a lê hấp”, nàng bay vèo vô bệnh viện chỉ vì cái ổ gà đáng ghét. “Đúng là xui xẻo!”. Thế là phải “pipi” một tháng hè trong cái bệnh viện lạ .”Chán!”. Ấy là chưa kể mấy đứa bạn đến thăm theo kiểu: “Ráng nghỉ ngơi đi, chắc mày cũng...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Bệnh viện, hoa hồng và hòn đá

  1. Bệnh viện, hoa hồng và hòn đá Kì nghỉ hè kì quái, trong một bệnh viện xa lạ... Nhập viện Chuyện là như thế này : Ngày nảy ngày nay, Rose sau vụ “chìm tình” với chàng “Zack lãng tử” A6, nàng đi “giải sầu” bằng chiếc xe mini thì … “a lê hấp”, nàng bay vèo vô bệnh viện chỉ vì cái ổ gà đáng ghét. “Đúng là xui xẻo!”. Thế là phải “pipi” một tháng hè trong cái bệnh viện lạ .”Chán!”. Ấy là chưa kể mấy đứa bạn đến thăm theo kiểu: “Ráng nghỉ ngơi đi, chắc mày cũng được tháo băng nhanh thôi!” hay “Để tao chép bài hộ cho”… còn ánh mắt thì cứ dán chặt vào gã bạn cùng phòng, nằm đối diện giường của nó. “Thật là tức chết mà! Đúng là lũ mê dzai!”. Gã bạn kì lạ Sau đây là lý lịch của gã kia: _ Họ và tên: Không biết. _ Tuổi: Chắc trạc tuổi nó. _ Chiều cao: Cao hơn nó 1 cái đầu rưỡi. _ Cân nặng: Không biết . _ Tính tình: Không biết (nhưng chắc là một gã lạnh lùng vì từ lúc nó vào viện chả thấy chào hỏi một câu). _ Nguyên nhân nhập viện : Không biết… chỉ biết tay phải và đầu của gã bị băng bột. Không gian trong phòng bệnh cũng không ngột ngạt lắm với chỉ ba cái giường. Nó, gã và một cậu nhóc. Mọi thứ im lặng đến sợ. Papa và mama của nó thì luôn bận rộn, lâu lâu mới đến thăm được. Chính vì thế mà nó chỉ có thể trò chuyện với Nam (tên cậu nhóc) mà thôi. Còn gã kia ư?…Chẳng khác gì một hòn đá, suốt ngày chỉ đọc báo và nghe nhạc từ cái Ipod, không nói, thậm chí chả ngẩn đầu lên nhìn nó , dù gì thì cũng là bạn cùng phòng và nó cũng đã nhập viện một ngày rồi còn gì. Thôi kệ!. “Chắc hắn bị câm ý mà”, nó nghĩ. Chiếc xe lăn làm nó thích thú hơn cả. Nhưng khổ nổi nó không làm sao thích ứng với món đồ vật mới này. Mọi thứ có lẽ đã khác nếu nó không cảm thấy đau bụng, cần “giải quyết” gấp sau khi “chén” hết mấy món khoái khẩu mà tụi bạn mang đến. Khổ nổi là nhà vệ sinh ở bên
  2. ngoài, cuối dãy lầu và nó thì không thể sử dụng cái xe lăn mới chết chứ. Nó chỉ còn cách cầu cứu gã con trai duy nhất ở phòng, nếu hắn không giúp thì chắc nó chết mất . Và thế là có lẽ lần đầu tiên trong cái bệnh viện này mọi người được chứng kiến cảnh một thanh niên gãy tay cõng một cô bé gãy chân vào nhà vệ sinh nữ. Nó ngượng chết, nhưng trong lúc cấp bách thì chỉ còn cách này. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, nó trở về giường đánh một giấc và tất nhiên không quên dành một lời cảm ơn cho gã bạn tốt bụng . Sáng sớm, không khí trong bệnh viện trở nên trong lành hơn hẳn. Nó nhắm mắt, tận hưởng cảm giác yên lành. Một ngày mới đến trong tiếng nhạc vi vu vang lên từ cái máy Ipod, bản “Better together” của Jack Jonhson. Nó kết bài này nhất. Giai điệu du dương và ngọt ngào đến lạ. Sau vụ việc hồi tối, nó quyết định “tu hành”, không ăn uống gì cả, nhưng cái bụng thì lại sôi ùn ục. Từ bên giường đối diện, một chiếc máy bay giấy được thả sang và hạ cánh êm ái vào lòng nó. Nó mở chiếc máy bay ra:” Này, ăn chung hông?”, một dòng chữ viết ngắn gọn, đều nét. Nó nhìn qua phía bên kia, thấy gã bạn đang giơ giơ hai ổ bánh mì, mỉm cười. Oh, My god! Hắn cười, lần đầu tiên nó biết hòn đá cũng cười. Một nụ cười rạng rỡ như nắng ban mai. _ Ừ. Cảm ơn nhé. Nó thấy hắn lại cuối cuối xuống, viết viết cái gì đó, rồi lại thắt máy bay phóng qua. Nó mở ra xem : “ Không có chi”. “Chẳng lẽ hắn ta này căm thiệt ?”, nó nghĩ. _ Này… _ Anh ấy không nói được. Thằng nhóc cạnh giường nói, gương mặt thoáng chút u buồn. Nó im lặng, ăn nốt ổ bánh mì. ”Vậy là mình trách lầm hắn rồi! Lạy Chúa tha tội cho con. Amen”, nó cầu nguyện. _ Tôi tên Hồng, nhưng tui thích người khác gọi mình là Rose . Còn ấy? Gã con trai lại viết gì đó vào tờ giấy rồi nháy mắt tinh nghịch:“ Tui tên Thạch, nhưng tui thích được gọi là Hòn Đá hơn.” Nó mở mắt chữ o, mồm chữ ô. Chắc gã đùa mình. Nhưng cái tên cũng giống người ấy chứ! Nó cười, thấy lòng vui lạ.
  3. Ở trong phòng bệnh hoài cũng chán, nó muốn ra ngoài hóng gió . Thế là cả ba cùng nhau xuống khuôn viên bệnh viện chơi. Nó thích nhất trò đẩy xe lăn. Hòn Đá bị nó “hành hạ” đủ điều. Kể ra gã này cũng tốt đấy chứ, chắc từ sau cái vụ “cấp bách” lần trước mà cả hai đứa mới chơi chung vui đến thế, cả nhóc Nam nữa. Bệnh viện cũng không đáng sợ như nó nghĩ. Nó thích ngồi trong khuôn viên, nghe bài Better Together, ngắm bình minh lên hay cùng Hòn Đá học kí hiệu bằng tay dành cho những người khuyết tật (gã này thuận cả hai tay luôn nhé). Thật thú vị khi biết thêm một ngôn ngữ khác. Nó thích gọi đó là ngôn ngữ của trái tim. Nó thấy mình như sống ở một thế giới khác, thế giới của ngôn ngữ không lời, không biên giới. Một tháng hè coi như cũng không trôi qua vô ích. Bí mật được bật mí Một ngày mới lại đến, vẫn cái giai điệu du dương của bài Better Together ngân vang. Nó mở mắt, hít một hơi thật sâu vào lòng ngực, tận hưởng sự sống đang dâng trào trong mình, mỉm cười, nhìn chiếc giường đối diện. Trống trải. Nó giật cả người. _ Anh ấy xuất viện hồi sớm rồi. Nam nói khẽ. _Sao thế? Nó ngạc nhiên hỏi. _Em cũng không biết nữa. Thẫn thờ. Nó thấy có cái gì đó như muốn trào ra. Nước mắt chăng? Cái Ipod đen nằm im, vẫn vang lên giai điệu quen thuộc nhưng không còn ngọt ngào nữa. Không một lời từ biệt, không một địa chỉ, không một lời nói…chỉ có nụ cười, gương mặt, và cái tên , vỏn vẹn bấy nhiêu về gã con trai mà nó định một ngày sẽ nói “I love U” bằng chính đôi tay của mình. Nó nhận ra đã quá muộn. Nó buồn kinh khủng. Căn phòng trống trải hẳn, chỉ còn hai chị em. Mọi thứ cứ như một giấc mơ, ra đi, không báo trước. Nó giận lắm, nhưng vẫn giữ cái ipod. Chợt! Nó thấy một đoạn ghi âm với cái tên :”Bệnh viện, hoa hồng và hòn đá” trong máy ipod. Tò mò, nó mở ra nghe : “ Chào, Hoa Hồng. Mình là Hòn Đá đây. Có lẽ bạn ngạc nhiên tại sao mình lại nói được. Mình không bị câm đâu. Xin lỗi vì đã nói dối bạn, tất cả chỉ là một trò đùa của mình và Nam, em ruột mình. Có lẽ bạn sẽ rất giận nhưng mình thật sự rất vui vì đã trải qua một tháng hè vui vẻ với bạn. Mình có chuyện gấp nên phải ra viện sớm. Nhưng mình chắc chắn sẽ gặp lại bạn vào một ngày không xa để nói lời xin lỗi. Mình hứa đấy. Tạm biệt.” Nó không thể tin vào tai mình. Một giọng nói thật trầm ấm. Hòn Đá biết nói. Nó nhìn qua bên Nam. Thằng nhóc nở nụ cười tinh ranh. Nó tra hỏi. Nhóc cười khì và kể hết đầu đuôi sự tình. Chuyện là hai anh em nó đi làm công tác tình nguyện giúp đỡ các em nhỏ khuyết tật, khi về bị tai nạn nên phải nhập viện. Nhập viện được một ngày thì biết tin có một bạn nữ sẽ vào cùng phòng. Anh em nó mừng quá, bày trò phá phách. Ai ngờ được một đứa khôn lanh như nó lại tin. Hai anh em Nam diễn xuất thật tài tình, xứng đáng nhận giải Oscar cho diễn viên nghiệp dư. Nó vừa vui, vừa buồn cười, vừa tức giận nhưng trên cả nó muốn gặp gã, muốn được nghe một câu xin lỗi.
  4. Kết Hai tháng sau. Mùa hè trôi qua, nhanh chóng và nhiều kỉ niệm. Nó lại đi học, được gặp bạn bè, thầy cô. Nhưng nó vẫn nhớ đến một người. Nó quyết tâm tập trung vào việc học để quên cái tên đáng ghét không giữ lời hứa. Đang mơ màng vì những chuyện không đâu thì thầy giáo bước vào: _ Xin giới thiệu với các em, bạn mới vừa chuyển trường vào lớp chúng ta. Một gã con trai cao ráo, với nụ cười tuyệt đẹp như nắng ban mai. _ Rất vui được gặp các bạn. Mình tên Thạch, Trần Vũ Phương Thạch, hy vọng các bạn sẽ giúp đỡ mình. Nó thấy ánh mắt gã nhìn mình, như đang mỉm cười, như đang xin lỗi.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2