Bóng Hoa Tường Vi
lượt xem 3
download
như để nhắc nhỡ chủ nhân của nó – đã khuya lắm rồi sao vẫn còn ngồi đấy!!! … Ừ thì khuya! Quá nữa đêm rồi còn gì! Nhưng đêm nay thần ngủ lại quên bẵn mất không ghé qua chúc anh ngủ ngon!... ….nên... Thức trắng
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: Bóng Hoa Tường Vi
- Bóng Hoa Tường Vi Tên tác giả: Bảo Khánh Bóng tối ơi sao nỡ bước đến đây Che kín cả khung trời màu hồng thắm… 00h30 – đồng hồ quả lắc trong phòng ngủ đã điểm “bình boong…” một tiếng thật lớn vang vọng khắp cả căn hộ thao thức, như để nhắc nhỡ chủ nhân của nó – đã khuya lắm rồi sao vẫn còn ngồi đấy!!! … Ừ thì khuya! Quá nữa đêm rồi còn gì! Nhưng đêm nay thần ngủ lại quên bẵn mất không ghé qua chúc anh ngủ ngon!... ….nên... Thức trắng – lại một đêm trắng thao thức nữa Chẳng để làm gì cả. chỉ ngồi như vậy – bóng chồng lên bóng chậu tường vi trong bóng tối xôm xốp, mờ mờ. Bên ngoài kia, đêm đang phơi nổi buồn man mác dưới những ngọn đèn đường vàng cam hiu hắt. Cơn gió nào đi lạc từ phương xa, mang đầy dư vị mặn mà làm cả dẫy phố dài co mình se sắc – cuối mùa đông rồi còn gì? … Cuối mùa đông…. Mùa đông Sài Gòn không lạnh, nhưng vì những cơn gió đi lạc thế này nên khiến lòng người buôn buốt nhớ nhung! Mùa đông này bên anh đã có thêm một người con gái… Nhưng sao vẫn không khỏi được những đêm trắng vươn đầy nhớ nhung về một hình bóng xa xôi nào đó trong tâm thức! Con người mà – dù đứng đâu trong cuộc đời này đi chăng nữa thì vẫn không thể thoát được quy luật tự nhiên in hằng trong tim và óc như một lối mòn – thứ không thể có được mới là thứ quý giá! Đưa mắt nhìn sang phía đối diện, bức rèm màu lam đã im lìm ngủ vùi… Và cô gái bên ấy chắc cũng vậy! – Hôm nay cô bổng dưng ngoan đột xuất, không cần đợi anh nhắc đã biết tự đi ngủ đúng giờ rồi. Cô gái của những mâu thuẩn mang trong mình tầng số phủ sóng cực khủng. Nàng công chúa mang gươm muốn cùng hoàng tử lang thang khắp nơi, tìm cuộc sống du mục tự do phóng khoáng. Cô gái của cuồng nhiệt, sôi động cùng anh im lặng hàng giờ đợi bình minh lên rực rỡ…. Cô đã gõ cửa cuộc sống của anh, rồi cứ thế mà vào chẳng cần biết chủ nhân của nó có đồng ý hay không nữa… Cứ như tất cả vốn phải như vậy rồi! Chỉ sau một buổi chiều im lặng cùng nhau – Vu vơ như chính những câu chuyện cổ tích mà cô đắm đuối vậy!
- Cô cho anh nhiều thứ, nhưng cũng lấy đi của anh không ít! Cuộc sống vốn dĩ là một cuộc trao đổi mà… Có công bằng hay không là phụ thuộc vào hai người đứng ở hai bên đầu cần kìa! Mà có cái cân nào trên đời này công bằng đâu chứ. Mọi thứ đều là tương đối cả thì dựa vào đâu mà bắt những cái cân phải tuyệt đối? Như con người trong anh hiện giờ này, vẫn biết như vậy là có lỗi, nhưng không thể cản nổi bản thân mình đánh thức nổi nhớ vươn *** trong tim – Nổi nhớ mang đầy nụ cười duyên với má lún và răng khểnh của Tường Vi. Nụ cười ấy luôn làm anh ngơ ngẫn dù trước mặt chỉ là những đóa tường vi he hé như môi cười của cô! Màng đêm lười biếng không trôi, nặng nề cau mày, khe khẽ gật đầu cùng nổi nhớ sâu thẳm mang tên Tường Vi… . . . Lặng im thật lâu! Rồi bổng dưng bức màng đen huyền bí của đêm bị thổi tung bởi thứ ánh sáng mạnh nhấp nháy phát ra từ màng hình điện thoại của anh – nó đang rung lên, xoay tít trên mặt bàn… Là số của cô??? Những cuộc gọi lúc nữa đêm thường mang đến cho người ta cảm giác bất an với bao nhiều chuyện gắng với chữ “ngờ” Anh nhìn nhanh sang phía đối diện nghe máy. - Sao vậy em? Vẫn chưa ngủ àh? - Em ngủ rồi… Cái giọng hơi lơ mơ của cô làm anh len lén thở ra một cái nghe nhẹ cả người, khi biết cô vẫn ổn và đang có suy nghĩ quai quái nào đó trong đầu muốn thực hiện. - Mới 1h sáng mà…. Nè cô nương đừng nói với anh là em giật mình giữa đêm rồi bổng dưng lại muốn đi dạo phố lúc này nha? - Gần như vậy á. Em muốn đi biển! Cô nói tỉnh như không. Làm như biển đang sát một bên vậy…. - Tỉnh ngủ hẳn chưa đó nàng? - Rồi - Vậy biết mình đang ở đâu không? - Sài Gòn! - Vậy thì em muốn đi biển nào giờ này? - Vũng Tàu! Mất một giây để anh định hình lại những gì vừa nghe. Cô nói chuyện thật mà cứ như người mộng du vậy… làm anh từ người tỉnh cũng
- phải lăn ra say mèm… Cố gắng hiểu và kiểm soát sự việc… Nhưng cứ như tên đã lắp sẵn vào cung, và cung đã căn dây… không thể không bắn được… - Giữa đường không được đòi về! Anh ra điều kiên - 5 phút nữa nha! … cảm giác ngông cuồng, ngang bướng, tự do, bốc đồng – cảm giác của tuổi nổi loạn bổng làm cho con người ta tươi mới đến lạ lùng. *** Khuya lắc khuya lơ! Bầu trời phía trước chắc cũng sắp thay bộ váy đen huyền bí bằng bộ váy hồng rực rỡ rồi! – thành phố trở mình lim dim, sôi động trong âm thầm! Những nơi anh đi qua, buổi sang sôi động là vậy, giờ lười biếng hẳn ra…. Chỉ lác đác bên chợ, còn những chiếc xe đẩy ra ra, vào vào không ngừng nghĩ – Đêm thành phố gấp gáp thở bằng những giọt mồ hôi trên tấm lưng xoay trần vạm vỡ! Anh lướt qua họ như vốn dĩ vẫn vậy Cô ngồi sau anh im lặng đón những cơn gió ngang qua Lòng đêm lạnh ngắt vì sương khuya! . . . Lúc họ ra khỏi địa phận Đồng Nai thì chân trời phía trước đã nứt nẻ những đường ửng đỏ rục rỡ. Anh bắt đầu tăng tốc đuổi theo mặt trời với ý nghĩ – mình sẽ kịp để cùng cô nhóc phía sau ngắm bình minh rực rỡ trên biển như mong muốn của cô! Trời cứ bắt đầu sáng dần và anh vẫn cứ đuổi – miệt mài đầy cuồng vọng như muốn bắt lấy những tia nắng mà cột lại bằng dây đêm mang đến biển mới thả ra vậy! Đuổi cho đến khi dừng hẳn lại ở biển thì mặt trời dã đội nước lên hẳn một nữa thân, nhuộm hồng cả một vùng trời biển mênh mông. - anh đuổi được mặt trời rồi. anh phấn khích, kiêu hãnh nhìn bình minh nói lớn, như đứa trẻ tự hào khoe với mẹ về thành tích vừa đạt được của mình vậy. Nhưng đáp lại anh, cô chỉ hỡ hững hỏi: - anh được gì khi đuổi mặt trời như vậy? - chẳng phải chúng ta được ngắm bình minh trên biển đó sao? - Bình minh chút nữa cũng hết… Nó bây giờ cũng đâu phải của riêng chúng ta… Cô nói khi anh chưa dứt lời, và bỏ dỡ giữa chừng làm anh bổng nghe hơi lạnh rần rần chạy dọc sống lưng, sững sờ quay lại nhìn cô… cùng lúc ấy cô cũng xuống xe đi thẳng ra biển. Bóng thời gian thấp thoáng sau lưng cô vừa làm anh ngỡ ngàn, lại vừa hoang man,
- lo lắng nhìn không rời mắt – hôm nay cô lạ lắm! Anh muốn đuổi theo! Nhưng đuổi theo được rồi thì nói gì đây? – thôi thì đanh vậy – đành đứng vậy cùng trống rỗng nhìn theo. Mặt trời lên thật mau và bình minh vừa bị anh nắm lấy cũng đã sắp vụt bay đi mất! – cô nói đúng, nhưng anh vấn chưa hiểu được… Nên cứ đăm chiêu mà nhìn…. Nhìn mãi….. Nhìn mãi…. . . . …… Mãi cho đến khi một bóng dáng quen thuộc khác thoáng qua – Thản thốt. bàng hoàng…. - Tường Vi…. … nổi nhớ hiện hữu của anh – anh gọi tên cô gấp gáp! Quên cả xung quanh. Quên luôn tất cả…. chạy theo cái dáng vừa đi qua, gọi lớn không ngừng…. - Tường Vi… Tường Vi…. Cô gái vừa xuất hiện giật thoát nhìn lại. Cô gái gần đấy cũng giật thoát đưa mắt nhìn sang Anh tất tả, hấp tấp… Niềm vui đan lẫn nổi niềm trong lòng bấy lâu nay thành một mối tơ vò rối bù. Cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy cô. Đứng trước cô mà ngắm nhìn cho thỏa những mong nhớ…. . . . Im lặng! Chỉ có sóng và gió rì rào tâm sự cùng nhau! Anh muốn hỏi vì sao cô đi …. Nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu và mở lời như thế nào. Tường Vi cũng muốn hỏi anh gì đó, nhưng cô không ám nói… Còn cô…cô quay lưng đi ngược chiều thương về phía khác, miệng ngâm nga: Dã tràng xe cát biển đêm Để cho con sóng đánh trôi tang tành… Ấy vậy mà dã tràng vẫn cứ xe cát… xe hoài, xe mãi cho đến khi con sóng cuốn thân xác vui chôn dưới đấy đại dương. . .
- . Trở ngược lại cùng anh… Anh cũng là dã tràng! Nhưng vẫn chưa chịu nhận ra. Lòng vẫn cứ rộn ràng cảm ngày gặp lại. Ngơ ngẫn với đôi má lún của Tường Vi - Tường Vi…. Anh gọi tên cô. Cô nhoẻn miệng ngượng ngùng… - Em….. - Mẹ ơi…… Có tiếng trẻ con gọi mẹ cắt ngang lời anh và đôi mắt Tường Vi sáng lên nhìn về hướng ấy. Cô bé khoảng 3 hay 4 tuổi gì đó, chạy vụt qua anh ôm lấy chân cô. Nhận ra sự có mặt của người lạ, con bé liền nép sát vào mẹ đưa đôi mắt tròn quang sát… Anh như chết lặng cả người nghe bầu trời đang đổ sập xuống đầu mình… - Em xin lỗi! Đó là tất cả những gì cô muốn nói từ khi mới biết anh, yêu anh cho đến hiện tại, giờ mới nói được Đầu óc anh quay cuồng, nhưng miệng vẫn cố gắng nở nụ cười thật tự nhiên hỏi: - Con của em…….? Cô nhìn anh lo lắng lẫn bẻ bàng gật đầu - Chúc mừng em, bé bao nhiêu tuổi rồi? - Con 5 tuổi. Không đợi mẹ, con bé đã lên tiếng trả lời làm cả hai người lớn mặt trắng bệch….Anh không thể tin vào tai mình nữa, ngước nhìn cô nói không nên lời…. Cô quay đi…. Cả hai cùng im lặng chôn chân ở đấy… Một lúc lâu như vậy cô mới đủ can đảm lên tiếng ngập ngừng: - Em xin lỗi!... chắc anh cũng hiểu được phần nào rồi phải không? - Uh! Giọng anh bổng thản nhiên lạ, bình thản đợi cô tiếp tục. Tuy thời gian bên nhau không nhiều, nhưng họ hiểu nhau đến tận chân tơ kẻ tóc. Tường Vi biết lần gặp nhau này, cô đã đâm anh một nhát chí mạng… Nhưng không thể dừng lại được, cô đã một lần ra đi không lí do, dìm anh sống dỡ chết dỡ rồi… Dù này dù đau cũn phải nói cho rõ… Cho anh một lời giải thích để quên. Cô ngước lên nhìn trời để giọt nước mắt đang chực sẵn ở khóe mi không rơi ra, hít một hơi thật sâu rồi tiếp: - …lúc gặp anh em đã có chồng và bé Susi rồi… Nhưng cảm giác bên anh đã biến em thành kẻ phải bội… Em đã nuổi tiếc rất nhiều, vì sao mình lại vội vàng kết hôn như vậy… Anh mới thực sự là định mệnh của em…. Anh quá tốt, quá hoàn hảo… Em sợ bản thân em không xứng với anh nên đã giấu đi chuyện mình có gia đình, tham lam chiếm hữu anh cho riêng mình, nhưng sau những giây phút hạnh phúc bên anh, êm đã dằn vặt rất nhiều….
- - Đến khi không chịu được nữa thì em quyết định trở về với gia đình mình, đi khỏi cuộc sống của anh, không một lí do. Anh kết thúc câu chuyện thay cô, nhoẻn miệng cười cùng cô bé con đang nhìn mình không chớp mắt – con bé rất xinh. Rất giống mẹ… thấy anh nhìn nó cũng cười tươi khoe hai lúm đồng tiền sâu hút trên má. - Em xin lỗi! - Tường Vi! Quyết định của em đúng. Nhưng tình yêu thì đặt sai chổ rồi! Lời cuối cùng anh giành cho cô. Rồi quay đi không một lần ngoảnh lại! Không nhìn xem phía sau của mình còn gì hay không! Là anh vô tình lạnh lùng! Là đầu óc anh quay cuồng, trống rỗng! *** Lúc anh về tới thành phố thì măt trời đã đứng bóng. Cổ họng khô khóc, đắng ngắt…. Và những ngày sau đó cô gái bị anh bỏ rơi ở biển Vũng Tàu phải túc trực bên cạnh chăm sóc anh. Không ai nói với ai lời nào. Cho đến khi anh có thể bước xuống giường thì cô không còn xuất hiện nữa! không một chút tin tức…. bức rèm màu lam bên ấy cũng buồn bã nằm rũ mình sau lớp cửa kính mờ bụi đường. Cô đi rồi! đâu đó trong thành phố này… có lẽ anh sẽ có thể vô tình gặp lại… Nhưng không thể bù đắp được những gì anh đã gây ra cho cô! *** Một thời ta đuổi bóng để giờ bên ta còn lại gì?
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
-
Liêu trai chí dị - Phần 48
7 p | 101 | 14
-
Khóc thầm - phần 1
6 p | 93 | 10
-
Rực rỡ những lễ hội hoa lớn nhất thế giới
10 p | 106 | 10
-
Hỏa long thần kiếm - Phần 56
5 p | 98 | 8
-
Mặt trời nửa đêm mùa hè Na Uy
5 p | 81 | 6
-
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa - Hồi Thứ Chín Mươi Bốn
6 p | 108 | 5
-
Hoa Tường Vi Vẫn Nở
12 p | 67 | 4
-
Càn Long Du Giang Nam - Hồi 35
7 p | 83 | 4
-
Năm mới đến Lệ Giang du xuân
19 p | 88 | 4
-
Tưởng Mình Yêu Ai
4 p | 58 | 3
-
Kẹo Cảm Xúc - Phần1
5 p | 73 | 3
-
Quá Giang
4 p | 55 | 3
-
Cái Tý
10 p | 77 | 3
-
Truyện ngắn Đêm hoang tưởng
9 p | 54 | 3
-
Helsinki vào hạ
6 p | 55 | 3
-
Chung Vô Diệm - Hồi Thứ Mười Bảy
5 p | 75 | 3
-
Vị Thánh Tình Yêu
2 p | 67 | 2
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn