Chương 25<br />
Báo xuất bản buổi sáng loan cùng một cái tin như nhau. Một đợt hạn hán ở nước<br />
Đức làm thiệt mang gần một trăm người, thiệt hại mùa màng lên tới hàng triệu đôla.<br />
Tanner nhấn nút gọi Kathy.<br />
- Gửi bài nầy tới văn phòng thượng nghị sĩ Van Luven, ghi chú thêm: “Báo cáo<br />
hiện tượng trái đất ấm dần lên. Trân trọng kính chào…”<br />
Khách sạn Wilton Hotel dành riêng mấy bà khác xa khách sạn Mandarin. Một toà<br />
nhà năm tầng lộng lẫy xây theo lối hiện đại. Lối đi vô cổng có mái che màu xanh<br />
mát mẻ.<br />
Tại bàn tiếp tân Kelly và Diane đứng chờ đăng ký khai tên giả. Người nữ tiếp viên<br />
quầy giao chìa khoá cho Kelly.<br />
- Phòng 424. Bà có mang theo hành lý?<br />
- Không, chúng tôi…<br />
- Hành lý chúng tôi thất lạc. - Diane nói xen vô. - Chốc nữa chồng tôi đến đây đưa<br />
đi. Bà có thể cho ông lên trên phòng để…<br />
Người nữ tiếp tân lắc đầu.<br />
- Không thể được, nội quy không cho phép các ông lên phòng.<br />
- Thì ra vậy? - Diane nhìn Kelly cười trừ.<br />
- Bà muốn gặp các ông dưới nầy…<br />
- Không sao. Nếu không gặp được đành chịu.<br />
° ° °<br />
Phòng 424 được bố trí đẹp mắt, phòng khách bày một ghế sofa, bàn ghế đầy đủ,<br />
tủ đứng, buồng ngủ hai giường đôi.<br />
Diane nhìn quanh:<br />
- Đẹp quá nhỉ?<br />
<br />
Kelly nói mỉa.<br />
- Ta muốn đi tới đâu nữa mai được ghi vô sách kỷ lục Guinness… nửa tiếng đồng<br />
hồ một khách sạn?<br />
- Bà có chương trình nào mới lạ hơn?<br />
- Chả có gì, - Kelly khinh khỉnh nói - Khác nào trò đùa mèo vờn chuột, ta là lũ<br />
chuột.<br />
- Kể cũng lạ, bọn người phục vụ cho cơ sở nghiên cứu khoa học hàng đầu thế<br />
giới bày trò săn đuổi đòi lấy mạng hai người, - Diane nói.<br />
- Thôi, đừng nghĩ tới nữa.<br />
- Nói dễ hơn làm. Đem mấy cái đầu ở cơ sở KIG ra làm món chả trứng phải to<br />
bằng một bang Kansas. Ờ ta nên nghĩ lại kỹ. - Kelly cau mày nói:<br />
- Ta cần trang bị một món vũ khí, bà biết bắn không?<br />
- Không.<br />
- Khỉ thật. Tớ cũng chả biết.<br />
- Không sao. Không cần súng.<br />
- Bà có học võ Karaté?<br />
- Không, nhưng mà có tham gia trổ tài tranh luận trong trường học. - Diane<br />
nghiêm giọng nói.<br />
- Tôi có thể thuyết phục bọn chúng từ bỏ ý định giết người.<br />
- Khá lắm.<br />
Diane bước tới bên cửa sô nhìn dòng xe xuôi ngược trên phố. Bất chợt nàng trố<br />
mắt há hốc mồm. Kêu một tiếng:<br />
- Chao ôi!<br />
Kelly vội chạy tới:<br />
- Sao vậy? Bà nhìn thấy ai?<br />
<br />
Diane miệng mồm khô khốc:<br />
- Một… một gã đàn ông vừa đi ngang qua, trông mặt mũi giống Richard. Ngay tức<br />
thì. Tôi… - Nàng quay mặt lại.<br />
Kelly ra mặt bực bội:<br />
- Bà chờ tôi tìm người trổ tài bắt ma quỷ giùm cho.<br />
Diane toan buột miệng nói, nghĩ sao bỏ đi.<br />
- Để được gì? Ta sẽ đi khỏi chỗ nầy thôi - nàng nghĩ.<br />
Kelly đứng nhìn Diane, ngẫm nghĩ:<br />
- Sao bà không chịu lấy cọ ra vẽ vời cho qua chuyện.<br />
° ° °<br />
Flint liên lạc trên máy di động với Tanner khí sắc bừng bừng:<br />
- Tha tội cho tôi, thưa ngài Kingsley. Bọn chúng vừa bỏ đi khỏi khách sạn<br />
Mandarin. Bọn chúng đã biết trước?<br />
Tanner giận xanh mặt.<br />
- Hai con quỷ cái muốn chơi xỏ ta một vố đây? Chơi ta à? Ta ra lệnh cho cậu<br />
quay về. - Ông đập máy xuống bàn.<br />
° ° °<br />
Andrew nằm nghỉ trên chiếc ghế sofa trong văn phòng, tâm trí hướng về bục sân<br />
khấu tại nhà hát lớn Stockholm. Quan khách vỗ tay chúc mừng.<br />
- Andrew! Andrew!<br />
Quan khách đồng thanh hô to, âm vang tiếng gọi dội lại khắp nhà hát. Bước chân<br />
lên bục tai còn nghe tiếng vỗ tay như sấm lúc nhận giải thưởng từ tay nhà vua<br />
Thuỵ Điển Carl XVI Gustav.<br />
Lúc giơ tay ra nhận giải Nobel, ông nghe một tiếng chửi đổng.<br />
- Andrew, quân khốn kiếp… lại đến đây.<br />
Hình ảnh nhà hát lớn Stoekholm mờ nhạt dần, Andrew đang ở trong văn phòng<br />
nghe Tanner gọi tên.<br />
<br />
Hắn đang cần nhờ ta, Andrew thích thú nghĩ.<br />
Ông ngồi dậy bước qua bên văn phòng người em trai.<br />
- Có tôi đây! - Andrew lên tiếng.<br />
- Vâng, nghe rồi. - Tanner quát - Ngồi xuống đó.<br />
Andrew kéo ghế ngồi.<br />
- Tôi có mấy điều muốn nói lại cho anh. Chia rẽ để chinh phục. - Gã lên mặt vênh<br />
váo.<br />
- Tôi biết là Diane Stevens nghi cho mafia giết chồng bà, và Kelly Harris đang còn<br />
phân vân liệu có một nàng tên là Olga. Anh nghe rõ chưa?<br />
Andrew hờ hững đáp.<br />
- Ứ.<br />
Tanner bước tới vỗ vai người anh.<br />
- Anh là người có tài nghĩ ra sáng kiến. Tôi có mấy việc trước giờ chưa nói ra với<br />
ai. Tôi muốn nói ra hết bởi anh quá ngốc nghếch chả hiểu gì.<br />
Ông nhìn sâu vô hai mắt Andrew lờ đờ.<br />
- Không nghe, không biết, không nói.<br />
Tanner đổi ra giọng nghiêm trọng:<br />
- Chúng ta còn một việc cần giải quyết. Hai người đàn bà mất tích. Bọn chúng<br />
biết ta đang truy đuổi, đòi mạng, nên tìm mọi cách lẩn trốn. Chạy đi đâu hở<br />
Andrew?<br />
Andrew ngồi nhìn người em trai.<br />
- Tôi… Tôi chả biết gì.<br />
Có hai cách để lý giải. Một là dựa theo phương pháp Descartes, đúng lôgíc, từng<br />
bước một. Ta thử tìm cho ra lẽ.<br />
Andrew lờ đờ nhìn lại nói:<br />
<br />
- Dù cậu có nói thế nào…<br />
Tanner lê bước lui tới:<br />
- Bọn chúng lo sợ cho tính mạng nên không dám trở lại căn hộ nơi Stevens ở…<br />
ta cho bao vây bên ngoài. Kelly Harris không có ai thân thiết ở Mỹ, cô ta sống ở<br />
Paris bao lâu nay không dám tin cậy vô ai lo cho mình. - Ông nhìn người anh Anh có chịu theo tôi không?<br />
Andrew chớp chớp mắt:<br />
- Ờ, có, Tanner.<br />
- Nghe đây. Liệu Diane phải nhờ cậy bạn bè giúp đỡ? Tôi không cho vậy đâu,<br />
chẳng khác nào leo lên lưng cọp. Có thể bọn chúng đã tới cảnh sát khai báo, làm<br />
vậy mấy tay mật thám họ cười cho. Vậy thì bọn chúng sẽ nghĩ mưu tính kế nào<br />
đây. - Ông nhắm mắt lại nghĩ ngợi một lúc mới nói ra - tất nhiên bọn chúng phải<br />
nhớ ra mấy chỗ sân bay, nhà ga, bến xe buýt, ở mọi nơi ta đều cho tai mắt theo<br />
dõi. Ta còn nhớ chỗ nào nữa?<br />
- Tôi… Tôi… cậu muốn cho thế nào cũng được, Tanner.<br />
- Bọn chúng chỉ còn một nơi ẩn náu trong khách sạn thôi, Andrew. Một nơi an<br />
toàn. Khách sạn cỡ nào mới được? Bọn chúng đang tìm đường thoát thân. Trong<br />
cơn lao đao vì số phận. Cho nên không kể là khách sạn hạng nào, mọi nơi đều có<br />
quan hệ với tổ chức của chúng ta, không khéo sẽ bị lộ tẩy. Không nơi nào được<br />
cho là an toàn. Cậu còn nhớ vụ Sonja Verbrugge ở Berlin? Ta tìm ra tung tích nhờ<br />
theo dõi tin nhắn trên Internet.<br />
Nàng tìm trọ khách sạn Artemisia Hotel dành riêng cho mấy bà tưởng đâu là an<br />
toàn. Đấy, tôi vừa nghĩ tới chuyện hai con quỷ cái Stevens và Harris sẽ làm theo y<br />
như vậy. Ta còn nghĩ ra được điểm nào khác hơn?<br />
Ông nhìn qua người anh trai. Andrew hai mắt nhắm lại. Ông vừa chợp mắt buồn<br />
ngủ. Trong cơn tức giận Tanner nhào tới tát vô mặt một cái.<br />
Andrew giật nẩy mình:<br />
- Cái gì vậy…?<br />
- Tôi nói anh phải lắng nghe chứ, đồ ngu.<br />
- Tôi… xin lỗi Tanner. Tôi mới vừa…<br />
<br />