intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Cà phê đen phải đắng

Chia sẻ: E E | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:8

56
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Ngày xưa mỗi lần giận nhau, Hạ thường làm lành bằng cách ôm Khánh từ đằng sau. Nhưng lần nào Khánh cũng gỡ tay Hạ ra và càu nhàu: “Đừng tưởng làm vậy là anh hết giận”. Thiện chí của Hạ không được tiếp nhận nên Hạ dỗi, Hạ giận ngược lại. Thì y như rằng cả cha và con chạy theo năn nỉ.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Cà phê đen phải đắng

  1. Cà phê đen phải đắng Hạ đang ngồi trên xe về quê. Mẹ báo Dưa Hấu bệnh từ đầu tuần, vậy mà mãi tới giờ Hạ mới thu xếp được công việc. Chắc con bé lại dỗi, rồi lại chẳng thèm cho Hạ ôm vào lòng. Nó với ba nó sao mà giống nhau đến thế không biết. Minh họa: Thái Sinh Ngày xưa mỗi lần giận nhau, Hạ thường làm lành bằng cách ôm Khánh từ đằng sau. Nhưng lần nào Khánh cũng gỡ tay Hạ ra và càu nhàu: “Đừng tưởng làm vậy là anh hết giận”. Thiện chí của Hạ không được tiếp nhận nên Hạ dỗi, Hạ giận ngược lại. Thì y như rằng cả cha và con chạy theo năn nỉ.
  2. Xe vào đường cao tốc Trung Lương. Ruộng mạ vườn rau bao la chạy trong tầm mắt. Xa xa khói bếp bay trên mái nhà ai. Giờ này chắc mẹ đã nấu cơm chiều. Cơm thơm lừng mùi cháy khi mẹ cố tình để lửa. Thằng Đông lại cằn nhằn “Làm ơn nấu bằng nồi cơm điện đi mẹ ơi!”. Hạ kéo kính xe xuống, gió lùa vào mát đến từng chân tóc. Khánh thường cười chọc Hạ quê: “Ai đời ngồi xe hơi lại bịt khẩu trang”. Tại Hạ không chịu được mùi máy lạnh, ngửi chúng là tim đập loạn xạ cả lên. Cái cảm giác giống như uống cà phê vậy. Nhắc cà phê làm Hạ nhớ thời hai đứa mới quen. Khánh lúc ấy nhìn rất ngố. Người nho nhỏ vác cái balô to kềnh. Hôm ở hành lang lớp Anh văn, Hạ đã giành chỗ ngồi với Khánh. Khánh đến trước, nhưng trong lúc tháo balô ra khỏi lưng thì Hạ đã yên vị. Khánh nhìn Hạ, Hạ nhìn lại Khánh. Khánh cười, Hạ cũng cười. Mấy trò giả ngô nghê này Hạ giỏi lắm. Nếu không vì Khánh đứng trên bục giảng thì Hạ còn cười hả hê dài dài. Hôm sau vào lớp thật sớm, Hạ đặt ly cà phê vào góc bàn giáo viên. Còn vẽ ngoằn ngoèo lên cái ly nhựa chữ Sorry. Thầy nhìn ly cà phê cười. Rồi đến một ngày thầy vụng về mời Hạ uống nước. Thầy không tâm lý tí nào, tự dưng mua cho con gái ly cà phê đá.
  3. Xe tắt đèn, hành khách dần chìm vào giấc ngủ. Hạ cũng cố chợp mắt, cả tuần nay có lúc nào được ngủ trọn vẹn đâu. oOo - Hạ ơi! Dậy đi em! Hôm nay chị có nấu bún mắm đó! Dậy đi em! Không chủ nhật nào Hạ được ngủ yên với chị Xuân. Chị bắt dậy ăn bằng hết những thứ chị nấu. Bắt Hạ nằm im để chị đắp mặt nạ trái cây. Chị Xuân hơn Hạ hai tuổi. Năm lên năm, sau một đêm lên cơn sốt chị không còn đi được nữa. Bọn nhóc trong xóm thường hay bắt nạt và giấu cặp nạng của chị. Không có cặp nạng chị như con búp bê điện tử hết pin. Chỉ biết khóc và khóc. Có lẽ khóc là cách duy nhất thể hiện sự trống trải của chị. Thấy chị khóc là Hạ tìm đánh bọn nhóc. Có hôm còn đánh bể đầu thằng Bo hàng xóm. Bị mẹ đánh đòn Hạ chỉ đứng im chịu trận. Còn chị Xuân theo từng lần mẹ vung roi mà khóc lớn hơn. Ngày xưa Hạ giống con trai lắm. Mẹ cứ than: “Sau này
  4. chắc là nó ở giá mất!”. Vậy mà càng lớn Hạ càng trắng da dài tóc. Hạ đẹp chắc nhờ công chị Xuân mỗi ngày đâm rau má với nước dừa ép uống. Chị Xuân học xong lớp chín thì nghỉ ở nhà lo cơm nước và học thêm nghề may. Chị khéo tay lại tỉ mỉ nên dần dần có nhiều khách tìm đến. Năm Hạ vào đại học, mẹ sửa lại căn nhà ngoài bến tàu mở tiệm may cho chị. Nhưng chị một mực đòi theo Hạ lên Sài Gòn. Chị sợ lên đó không ai nấu cơm, không ai chăm sóc nhắc nhở Hạ. Sau một tuần chị khóc lóc chiến đấu, ba mẹ đành chào thua. oOo “Quý khách vui lòng kiểm tra lại tư trang, mười phút nữa xe cập bến. Chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ. Hẹn gặp lại quý khách lần sau”. Tiếng cô tiếp viên làm Hạ giật mình tỉnh giấc. Ngó đồng hồ đã hơn chín giờ đêm. Không biết thằng Đông ra đón Hạ chưa? Đứng vào một góc bến xe, Hạ đợi nó bằng ánh mắt thấp thỏm. - Mẹ Hạ ơi! Mẹ Hạ! Dưa Hấu đang đứng bên kia đường vẫy vẫy. Ba mẹ rồi em Thu và Đông nữa.
  5. - Đưa túi đây em xách cho! Làm gì mà ngạc nhiên dữ vậy bà chị? Lâu lâu cả nhà ra Cà Mau chơi thôi mà! Thằng Đông vừa cười vừa bẹo má Hạ. Nó tưởng má Hạ là má Dưa Hấu chắc? - Ba mẹ ra đây chi vậy? Dưa Hấu đang bệnh mà? Dưa Hấu hết bệnh chưa con? - Dưa Hấu đâu có bệnh đâu mẹ! Cả nhà bắt bà ngoại nói dối mẹ đó! Ông ngoại mới mua xe! Cả nhà muốn mẹ về cùng đi du lịch! Ôi vậy mà tim Hạ đã thắt lại không biết bao nhiêu lần trong tuần. Không đêm nào Hạ yên giấc. Nhắm mắt là nghe tiếng Dưa Hấu khóc. Là thấy chị Xuân về trách móc… oOo Chị Xuân nhìn Hạ bằng hai tròng mắt ngân ngấn nước. Chị buông cặp nạng quỳ mọp dưới chân Hạ. Hạ phải làm gì khi bị người thân yêu phản bội. Hạ đánh họ?
  6. Chửi họ? Hay xé xác họ? Tất cả chẳng còn ý nghĩa nữa rồi. Hạ không thấy đau, chỉ thấy ngực trái trống trải quá. Trời đang mưa hay trời khóc thương cho con tim Hạ tan nát. - Khánh không phải như em nghĩ đâu Hạ ơi ! Là chị, là chị… Chị đã cầu xin anh ấy! Hạ bước trong mưa. Hạ không muốn thấy hai con người đó nữa. Tại sao họ có thể đối xử tàn nhẫn với Hạ như thế? Tại sao là chị Xuân mà không phải là ai khác? Tại sao là Khánh mà không phải ai khác? - Mẹ ơi mẹ sao vậy? Mẹ mệt ở đâu? Hay mẹ giận Dưa Hấu nói dối mẹ? - Không mẹ không giận Dưa Hấu! Làm sao giận Dưa Hấu được chứ? Hình ảnh Khánh ôm Dưa Hấu đứng trước nhà như vừa hôm qua. Khánh gầy gò và xanh xao quá. Vẻ thư sinh ngày nào giờ là nét mệt mỏi già nua. Mới một năm không gặp mà người Hạ yêu đã ra thế này.
  7. “Người Hạ yêu thì như thế nào ta? Chắc là tuyệt vời lắm! Hôm nào Hạ rủ về nhà mình chơi đi! Chị sẽ nấu nhiều món thật ngon!”. Chị Xuân vừa cầm lát dưa leo vừa huyên thuyên hỏi về Khánh. Hạ kể với tất cả niềm hạnh phúc. Thỉnh thoảng câu chuyện bị ngắt quãng vì lát dưa leo ướp đá làm mặt Hạ lạnh. Chị Xuân chăm chú lắng nghe. Mắt chị như đang mường tượng vẽ lên Khánh qua từng lời kể. Khánh và chị Xuân đều thích cà phê, nhất là cà phê đen. Lần đầu tiên Khánh đến nhà, chị Xuân đã mời anh ly cà phê đặc biệt. Rồi những ngày tháng sau đó, ba người bọn họ ngồi bên hành lang. Hai người nhâm nhi cà phê đen, một người uống nước ép trái cây. Đôi khi Hạ nũng nịu ôm cổ Khánh. Liếm nhẹ một chút cà phê, rồi Hạ than: “Cà phê đen đắng quá!”. Vậy là Khánh và chị Xuân cùng đồng thanh “Cà phê đen phải đắng chứ!!!”. Đôi lúc Hạ cảm thấy lạc trong câu chuyện của hai người. Họ hợp nhau như thể sinh ra bổ sung cho phần thiếu của nhau. Nếu để ý sẽ thấy chị Xuân cười nhiều hơn sau mỗi lần Khánh đến… oOo
  8. Chuông điện thoại đổ lúc nửa đêm. Đầu dây bên kia mẹ nức nở “Chị Xuân qua đời vì sinh khó”. Hạ trở về ngồi lặng im trước quan tài của chị. Không một giọt nước mắt nào rớt trong suốt tang lễ. Mẹ đánh Hạ, kêu Hạ khóc để chị yên lòng ra đi. Hạ đứng trơ chịu đòn, nhìn Khánh mắt đỏ hoe ôm con đang nhìn Hạ . “Hạ hận chị! Mẹ đánh Hạ mà chị nằm đó cười hạnh phúc! Chị nào có thương Hạ như chị nói! Tỉnh dậy mà giải thích cho Hạ nghe đi!”. Hạ gào lên trong tiếng nấc của mẹ. Có ai biết Hạ yêu chị? Có ai biết Hạ đau khổ? Có ai biết vì yêu Khánh, Hạ có thể làm tất cả. Chẳng ai biết. Hạ bây giờ là đứa xấu xa trong mắt mọi người… - Mẹ Hạ cho Dưa Hấu mượn điện thoại đi! Dưa Hấu cũng nhớ ba Khánh! Mẹ Hạ có muốn nói gì với ba không? Dưa Hấu nói giùm mẹ nha! Hạ ôm con vào lòng. Nghe đầu dây bên kia tiếng anh thỏ thẻ “Ba nhớ Dưa Hấu, nhớ mẹ Hạ nữa!”. Hai mươi mốt tuổi, Hạ thành bà mẹ bất đắc dĩ. Hai mươi lăm tuổi, Hạ lấy người Hạ yêu. Bây giờ Hạ đã biết “Cà phê đen thì phải đắng. Nhưng trong vị đắng có lẫn sự ngọt ngào”. Có ai tin Hạ nói không? Không à? Cứ thử xem!
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2