
Cái hố ga
TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN MẠNH CƯỜNG
Buổi trưa mẹ con mụ Sáu chõ mồm sang nhà tổ phó dân phố chửi ông ổng:
- Tổ cha, tổ mẹ nó chứ, ăn ca cứt lẫn đái, ăn quần què, máu đẻ của mẹ con tao…
Ăn đi, ăn cho sướng cái miệng đi. Cứt đái của mẹ con tao còn nhiều lắm…
Mụ đã ngoài sau chục, mà cái giọng lanh lảnh, chát chúa vang to khắp xóm. Cả xóm
không lạ gì cái giọng như gõ phèng phèng, mỗi khi mụ chửi con dâu, hay cháu nội, hoặc
chửi xiên, chửi xéo hàng xóm. Cả thằng Hùng, con trai mụ cũng hùng hùng hổ hổ, đ …
m, đ…m đứng trước căn nhà đang xây dở, chõ mõm sang mà chửi:
- Đ…m chúng mày thấy tao xây nhà xây cửa, tức tối lắm hả, giở trò kiếm tí cứt, tí đái nhà
tao. Tổ cha chúng mày… Chúng mày không ngóc đầu lên nổi, tức tối quá giở trò ăn bẩn
phải không?
Hai mẹ con thay nhau chửi ra rả cả tiếng đồng hồ. Trưa hôm sau lại ông ổng một tăng
nữa. Xóm phố, nhà liền nhà. Mỗi dãy nhà cách nhau con hẻm rộng có vài ba mét. Nghe
tiếng chửi, nhiều người ngơ ngác chả hiểu đầu cua tai ếch ra sao?
Ông già Siêng, mái đầu bạc trắng ngó vô cửa nhà Hiệp tổ phó dân phố. Thấy ông già,
Hiệp nói như reo:
- A… ông già đây rồi, tôi đang rất muốn gặp cụ. Cụ đã nghe mẹ con nhà Sáu chửi xiên,
chửi xéo rồi chứ?
- Tôi cũng nghe mẹ con nhà nó chửi quang quác mấy bữa. Không biết mẹ con nhà này
nhằm vào ai, mà dữ dằn vậy? Tôi thấy chúng cứ chõ mõm sang phía nhà chú ma chửi,
nên ghé qua xem sao.

Ông già Siêng ngồi xuong cái ghế thấp bằng nhựa. Hiệp nhấc cái ấm nhôm dưới cái bàn
nhựa cũ kỹ, rót ly nước chè tươi mời cụ. Ông già thong thả uống nước. Hiệp liếc xéo sang
vợ đang cắm cúi đạp máy may ở bên cửa sổ, nói giọng bực bội:
- Cụ cũng biết đấy, hồi làm đường, làm hẻm bê tông, Phường hô hào nhà nước và nhân
dân cùng làm. Hai tổ dân phố mình vận động mãi mới thu được hơn ba chục triệu. Ủy
ban phường bù ra hai chục triệu, nên mấy con hẻm đường đất của xóm mình mới thành
hẻm bê tông. Đồng thời có đường ống cống thoát nước ra chung với hệ thống tiêu thoát
của thành phố. Nhờ vậy bà con mình mới hết cảnh lội sình bì bõm mỗi khi trời mưa. Bà
con đã nhất trí nếu ai không đóng tiền làm đường sẽ không được xây hố ga, không được
đặt đường ống tiêu nước sinh hoạt ra cống chung. Nhà cụ đóng góp một triệu, nhà cháu
cũng nghiến răng đóng một triệu.
Lúc này vợ Hiệp mới lên tiếng:
- Hồi ấy vét hết cả túi vợ, túi chồng, nhà cháu cũng chỉ có tám trăm ngàn. Phải đi vay
thêm hai trăm tiền trả góp mới đủ. Nhà nghèo, vợ đạp máy may vẹo xương cả ngày mới
được vài chục ngàn, chồng chạy xích lô bữa có bữa không. Giá ảnh nhận cái mức đóng
năm trăm, thì cũng có ai thắc mắc đâu? Ai sĩ cho, ra cái điều ta là cán bộ, gương mẫu
đây, oai lắm. Ông tổ phó dân phố cơ mà. Gương với chả mẫu làm vợ con chạy quắn đít
lên mới đủ tiền đóng góp cung bà con.
Hiệp cười hì hì:
- Có thế mới có đường, có hẻm bê tông mà đi chứ. Mưa to cỡ nào cũng không bị ngập.
Sướng quá,tiền vay bạc mượn, từ tư rồi cũng trả xong.
Vợ Hiệp lai ngừng máy nói róng riết:
- Hồi ấy cụ cũng ở trong ban điều hành, giám sát làm hẻm bê tông. Anh Hiệp thì ghi sổ
sách, tiền thì tổ trưởng giư. Nhà con mụ Sáu không chịu đóng góp đồng nào.
Mụ ta dở giọng là mẹ goá con côi. Côi cái gì mà côi, thằng Hùng đã hơn hai mươi tuổi đã
co con với con gái nhà Hướng. Không thấy ai dại khờ như con gái nhà Hướng, giám ăn
cắp cả chục cây vàng, cung phụng cho mẹ con nó ăn chơi phè phỡn.

Hết tiền mẹ con nó lại tống cổ ra đường, vợ chồng nhà Hướng lại phải nuôi cả con gái
lẫn cháu ngoại. Nhờ tiền của con gái nhà Hướng mà thằng Hùng sắm xe gắn máy cả chục
triệu, dân trong xóm lác mắt.
Hiệp ngắt lời vợ:
- Phải nói là thằng ấy cũng có tài, nó học chưa hết cấp một, mà khả năng tán gái của nó
phải nói là siêu hạng. Nó cứ buông người nọ, cặp với người kia, toàn đàn bà bỏ chồng,
vàng mang đỏ tay, hơn nó hàng chục tuổi đầu. Có người đàn bà anh em đi xuất ngoại
nhường cho nó cái chân hốt xà bần nơi đang xây dựng, đem đến đổ cho nhưng nơi cần
tôn nền lên cao. Vậy là nó được ăn tiền cả hai đầu. Công việc này phải làm vào đêm
khuya. Thường thường hai ba giờ đêm khuya lắc khuya lơ nó mới về. Ai dám bảo đảm
đêm khuya nó không cùng bọn xã hội đen làm những công việc mờ ám.Vừa rồi nó dỡ nhà
cũ ra xây mới mấy tầng lầu. Vừa đổ được giằng móng và vài cái cột bê tong, thì bị đình
chỉ thi công, té ra mẹ con nó chưa xin phép xây dựng. Bị đình chỉ xây dựng mấy tháng,
phải đi mướn nhà ở, mẹ con nhà nó cắn cấu lẫn nhau dân trong xóm mới biết thằng Hùng
muốn đi đường tắt.
Nó chi cho tay trưởng khu phố mấy triệu, nói dối rằng chỉ sửa nhà qua loa. Bị thanh tra
xây dựng tới lập biên bản chúng đành làm hồ sơ xin phép cho đàng hoàng.
Vợ Hiệp ấm ức nói với cụ Siêng:
- Cụ nghĩ coi nhà cháu có ăn cái giải gì chứ, một đồng, một cắc cũng không rớ tới, mà
nghe chúng chửi xiên chửi xéo, tức đến cành hông.
Hiệp lại đỡ lời vợ :
- Chuyện là thế này cụ ạ, mẹ con mụ Sáu cho thợ đục đường bê tông để thả ống dẫn nước
thải ra hố ga chính. Thấy thế tôi gọi tay tổ trưởng Tiến đến. Rõ ràng mẹ con mụ Sáu
không thèm xin phép, trao đổi với ai đã dám phá đường của bà con. Lập tức tay tổ trưởng
gọi điện thoại cho thanh tra xây dựng phường. Lúc đầu chỉ có tôi và tay Tiến ,mẹ con nó
có vẻ hung hăng lắm. Thấy thanh tra xây dựng, mẹ con nó liền nhũn như bún. Tôi vội đi
chở khách mối, thanh tra và tay Tiến ở lại lập biên bản xử phạt. Chắc mấy tay này thịt nó

cũng nặng đây. Nên mẹ con nhà nó điên cuồng, cư chõ mõm sang đây mà chửi. Phải,
phạt chúng nó thật nặng cũng là phải thôi. Bà con trong xóm rất bực bội với cách sống
của mẹ con nhà ấy. Ai đời ngày nào mẹ con nhà ấy cũng đổ tràn nước dơ, nước bẩn ra
đường. Cái hố ga chình ình ngay đó mà chúng không thèm đổ nước vô. Trước đây mẹ
con nhà nó, cố tình không chịu đóng góp tiền làm đường với bà con, chúng nghĩ rằng cứ
lì lợm là cả xóm phải thua. Chúng không biết rằng có nhiều gia đình kinh tế còn èo uột
hơn nhà nó, mà họ vẫn xung phong đóng góp cả triệu rưỡi bạc. Một triệu rưỡi bạc hồi đó
là mua được ba chỉ vàng bốn số chín.
Không biết mấy ông nội này phạt nó bao nhiêu, mà nó cứ nhè tôi chửi bới dữ quá. Hồi
hôm, gặp tay tổ trưởng tôi hỏi các ông phat mẹ con nhà ấy bao nhiêu, cứ quất cho thật
nặng vào. Số tiền ấy phải dành để làm quỹ cho tổ dân phố chứ.
Tay tổ trưởng nói chớt quớt:
- Thanh tra xây dựng lập biên bản phạt, tiền thì phải nộp về phường.
Ông già Siêng tủm tỉm cười ruồi:
- Chúng nói nộp về phường hả! Bà con mình đóng góp tiền làm đường, bây giờ phạt mẹ
con mụ Sáu chẳng qua cũng như la cho nó đóng trễ vậy thôi. Số tiền ấy phải để làm quỹ
của tổ mới đúng, nộp về phường là sao?
- Tôi thấy tay thanh tra và tay tổ trưởng làm ăn kỳ qua, nên mới bàn tính với cụ. Tổ mình
chả có đong xu cắc bạc nào làm quỹ. Nếu có tiền, ta mua chục trái cây, ký đường, hộp
sữa đem biếu các cụ già neo đơn, đau yếu, bệnh tật, có phải cái tình, cái nghĩa trong xóm
phố nó ấm áp đẹp đẽ không! Hay khi các cụ nằm xuống, tổ ta phúng điếu đôi ba trăm
ngàn, cũng là một chút giúp nhau lúc hữu sư, có phải nó tử tế không.
Ông già Siêng có vẻ trầm ngâm, lát sau mới nói giọng đầy giận dữ :
- Chúng nói nộp về phường, được, chúng tưởng mấy thằng già này không dám lên
phường hỏi cho ra nhẽ chắc. Chúng chia nhau bỏ túi rồi, chúng tưởng dân mình rặt thứ
ngu như bò, như heo chăng?

Tôi tưởng ngày tách tổ, chú phải làm tổ trưởng mới đúng. Chú là người hiền lành, ngay
thẳng, lại là lính từng kinh qua lửa đạn ở chiến trường Campuchia. Thế mà rồi chúng nó
đem thằng cha Tiến, chủ xạp vải ngoài chợ lên làm tổ trưởng.
Hiệp vội xua tay:
- Không, không tôi đâu có ham mấy cái chân tổ trưởng, tổ phó làm chi. Chạy xe về, tối
coi ti vi một lúc rồi ôm vợ chả sướng rên, quàng dây vô mình cho vướng làm quái gì. Nể
chú công an khu vực quá,chú ấy vận động mãi tôi mơi nhận chân tổ phó an ninh, thỉnh
thoảng bị dựng dậy giữa đêm khuya đi kiểm tra hộ khẩu cùng công an và dân phòng. Còn
họp hành ở khu phố, ở phường, tay Tiến lãnh hết. Vợ con hắn trông coi sạp vải,han chủ
yếu ăn chơi là chính. Người ta cũng tính hết đấy cụ ơi, tổ trưởng dân phố phải là những
tay có tiềm lực kinh tế khá giả, có thế mới ung dung, yên tâm họp hành, để mà làm lãnh
đạo chứ.
Nói cho đúng ra thì phải cùng phe, cùng cánh, cùng ê kíp với nhau mới được. Bây giờ nói
thiệt cho cụ hay, tay hai Long nhận thầu làm hẻm bê tông cho tổ mình, ngày trước cùng
là lính đi Campuchia với tôi, hai thằng cùng đại đội.
Mãi sau nó mới nói cho tôi hay, hai Long phải cúng cho bọn điều hành dân phố, tức tay
Tiến và tay Ba trưởng khu phố, mười phần trăm, tức là năm trieu bạc, mới được nhận
thầu. Mấy tay ấy chắc không ăn cả đâu, thế nào cũng phải chia chác cho bọn quan trên.
Năm triệu hồi đó lớn lắm chứ, cả cây vàng. Cho nên thưa với cụ, niềng nào, vỏ đó. Liềng
xe đạp ráp vô xe đạp. Niềng Honda phải ráp vỏ Honda. Có bộ, có sậu cả chứ. Nên sức
mấy mà bọn họ dám để cho tôi làm tổ trưởng. Báo chí hàng ngày nói đầy ra đó, Tham
nhũng đã thành quốc nạn, đã là giặc nội xâm. Người ta ra sức hô hào chống tham nhũng,
nhưng chống bằng cách nào, khi cái bệnh ấy đã ngấm vào tận xương tan tuỷ rồi. Theo tôi
chỉ có… đòm, hoặc treo cổ vài nghìn đứa, may ra chúng mới tởn.
Cụ Siêng thở dài:
- Thảo nào, mãi đến bây giờ, xây xong nhà gần hai năm rồi cô Út mới dám nói thật cho
tôi biết. Nhà của cô ấy chỉ có hai nhăm mét vuông, nên không xin được giấy phép xây

