❛ 6 ❜<br />
Vụ hành hung tàn bạo<br />
<br />
hà Darnley bị ma ám.<br />
Đó là quan điểm của đa số dân làng. Câu chuyện lan tới thủ đô,<br />
một nhà báo từ Luân Đôn đã đến để điều tra viết bài. Vợ chồng<br />
Latimer thường xuyên có khách vào buổi tối, ngoài Arthur chắc chắn<br />
luôn sang thì còn những người khác nữa, chủ yếu là đứng tuổi và khá<br />
giả, những người bị kích thích bởi các hiện tượng huyền bí “Hồn ma”<br />
tái xuất hiện hai lần. Victor tin chắc đó chính là bà vợ về thăm ông.<br />
John đã thôi quan tâm đến vấn đề ấy mà hoàn toàn chìm đắm vào<br />
công cuộc chinh phục Elizabeth. Ngay cả khi Elizabeth không còn coi<br />
tôi là đối tượng giãi bày tâm sự, tôi vẫn thấy rõ em không hề thờ ơ<br />
trước sự ân cần của John.<br />
Về phần Henry, biết phải nói gì nữa đây? Thất thường và dễ nổi<br />
nóng hơn bao giờ hết cùng diện mạo của một con thú bị săn lùng,<br />
tương phản sâu sắc với cách cư xử bộc trực, cởi mở và phong thái tự<br />
tin trước đây. Mối quan hệ của cậu ta với cha đã bị biến chất. Những<br />
cuộc va chạm dữ dội ngày một nhiều giữa họ khiến tôi lo lắng. Vào<br />
một buổi tối, tôi đã phải can thiệp khi họ trở nên quá hung bạo, gần<br />
như dẫn đến xô xát.<br />
Sự căng thẳng ngày càng gia tăng.<br />
Tôi đang chuẩn bị bắt tay vào giải một bài toán hóc búa thì<br />
Elizabeth bước vào phòng.<br />
“Cha đang giận sôi cả lên,” em nói. “Tốt hơn hết là anh nên ra<br />
uống với cha một ly cho ông nguôi giận.”<br />
“Mẹ lại không cho cha làm gì à?”<br />
“Đi xem bóng đá ngày mai. Hình như là một trận đấu rất quan<br />
trọng, nhưng không may mẹ lại sắp lịch hẹn là hai người sẽ cùng<br />
uống trà với ai đó.”<br />
“Sao em không tự đi mà an ủi người cha thân yêu của em, em gái<br />
<br />
N<br />
<br />
yêu quý?”<br />
“Em?” Em ấp úng, mặt đỏ như tôm luộc. “Vì em…”<br />
“Đừng lo, anh hiểu. John chuẩn bị đến đón em, và em chỉ còn thời<br />
gian để sửa soạn. Biến đi! Xéo ngay!”<br />
“Đồ lỗ mãng!” Elizabeth hét lên, đóng sầm cửa lại.<br />
Đáp án cho bài toán của tôi đã bay biến theo cô em gái. Tôi rời<br />
phòng mình và thấy cha trong phòng khách.<br />
“James, con trai yêu quý!” Cha càu nhàu khi tôi đi vào, trông đã<br />
gần như bình tĩnh trở lại mặc dù hai tay vẫn còn run rẩy. “Hôm nay là<br />
thứ Bảy cuối cùng của tháng Mười Một, hãy uống vì ngày đặc biệt<br />
này. Và không phải uống trà đâu nhé! Ha!”<br />
“Lời biện hộ của cha hơi đuối lí đấy,” tôi nói có phần châm chọc.<br />
Không vấn đề gì. Rượu phải được uống khi, ờ, khi đồng nho,<br />
ừm…” Cha cố kiếm một câu danh ngôn cho phù hợp nhưng vô ích.<br />
“Hay gì cũng được.”<br />
Với một tia hi vọng trong mắt, cha rót đầy hai ly brandy và chúng<br />
tôi cùng chạm ly.<br />
“Đó. Như vậy sẽ tốt hơn,” cha thở dài, ngồi sâu vào ghế bành, bắt<br />
tréo chân và nhìn chằm chằm lên trần nhà<br />
“Đàn bà không có não,” cha tuyên bố hùng hồn. “Họ lý sự bằng bộ<br />
lòng.”<br />
“Cha,” tôi đáp lại, cố làm ra vẻ sửng sốt. “Nếu mẹ mà nghe<br />
được…”<br />
“Bà ấy nghe được hay không cha cũng không quan tâm. Câu ấy<br />
đúng với cả bà ấy nữa đấy,” cha làu bàu. “Thực chất là đúng với bà ấy<br />
nhất.”<br />
Cửa mở, và mẹ xuất hiện.<br />
Cha đóng băng tại chỗ.<br />
“Edward,” mẹ nói với giọng đanh thép. “Em đã là bộ com lê xám<br />
của anh để sẵn sàng cho ngày mai rồi. Anh nhớ cẩn thận nhé. Chà,<br />
hay lắm, ông dám chuốc rượu whisky cho con trai ông!”<br />
“Là brandy, em yêu. Brandy của Pháp. Một trong những loại ngon<br />
nhất.”<br />
Cánh cửa đóng sầm lại.<br />
Cha nhăn mặt, nhưng kiên trì theo đuổi đề tài dang dở.<br />
<br />
“Như cha đã nói, đàn bà họ lí luận bằng… Thực ra chả có lí lẽ gì<br />
hết. Bằng chứng là họ không biết cái gì quan trọng và cái gì không.<br />
Lấy một ví dụ bất kì nhé: ngày mai có một trận đấu mà Billy Speed sẽ<br />
chơi. Theo quan điểm của cha, anh ta là tiền vệ cánh phải giỏi nhất<br />
nước: một chân sút cừ khôi với khả năng làm chủ tốc độ tuyệt vời và<br />
nắm bắt trận đấu xuất sắc. Nói ngắn gọn, đây là trận đấu không thể<br />
bỏ qua, ngay cả đối với những người không theo dõi giải đấu.”<br />
Ông ngừng trong chốc lát.<br />
“Đoán xem mẹ con đã đưa ra quyết định gì, lạy Chúa lòng lành. Đi<br />
uống trà ở nhà Wilson. Con có tin được không? Ngay trong lúc Billy<br />
Speed chỉ đá cách đấy có một dặm. Không thể tin nổi. Bà ấy chưa bao<br />
giờ làm cha hết ngạc nhiên. Hừm! Đó không phải vấn đề chính. Mà<br />
thực ra cha muốn nói về sự ngu ngốc của mẹ… Ý cha là của đàn bà<br />
nói chung.”<br />
Cha đưa thêm một vài ví dụ làm luận chứng, tập trung vào phân<br />
tích sự ngu ngốc của phụ nữ từ thuở bình minh của lịch sử cho tới<br />
ngày nay, thậm chí đến mức tưởng tượng về một thế giới không có<br />
họ.<br />
Đương nhiên, cha không thực sự tin một lời nào trong mớ diễn<br />
thuyết vừa rồi, đó chỉ là cách để ông bình tĩnh lại. Tôi kiên nhẫn lắng<br />
nghe mà không hề ngắt lời ông.<br />
Khi tôi nói phải trở về phòng, thì đã gần nửa đêm.<br />
“Con có một bài toán phải hoàn thành, cha ạ.”<br />
Cha đứng dậy vươn vai. “Tốt lắm. Đã hết hơi còn không ngơi việc.<br />
Cha nghĩ cha sẽ ra ngoài hít thở khí trời. Dù là rượu brandy hảo hạng<br />
nhưng cha cần tỉnh táo.”<br />
Ông mặc áo khoác, đội mũ, châm một điếu thuốc và rời khỏi<br />
phòng.<br />
Tôi tự nhủ bài tập để sau và rót cho mình những giọt brandy cuối<br />
cùng. Cầm chiếc ly trong tay, tôi thả bộ về phía lò sưởi, vừa sưởi ấm<br />
mình bằng sự ấm áp dịu dàng của ngọn lửa và rượu brandy, vừa<br />
ngắm nhìn ngọn lửa nhảy múa.<br />
Tôi nghe thấy ai đó đi vào phòng.<br />
“James,” giọng mẹ vọng ra. “Con nên biết phải trái một chút. Cái<br />
người bắt con uống rượu đâu rồi?”<br />
<br />
“Cha đang ra ngoài hít khí trời. Cha bảo trong này ngột ngạt quá.”<br />
“Hít khí trời! Trong không khí đầy sương mù và rét mướt này á?<br />
Gần đến tháng Mười hai rồi vậy mà ông tướng quyết định nửa đêm<br />
ra ngoài hít khí trời!” Giọng bà dịu xuống. “James?”<br />
“Dạ?”<br />
“Mẹ hi vọng sau này lớn lên con không giống cha con, nhất là sau<br />
khi kết hôn.”<br />
Như vậy thì hơi quá. Mẹ đã kết hôn với người đàn ông lịch thiệp<br />
nhất, thế mà vẫn luôn than phiền về tính cách của ông.<br />
“Thật lòng mà nói, mẹ à, con nghĩ mẹ đang phóng đại quá mức.”<br />
Chúng tôi nghe thấy tiếng mở cửa chính.<br />
“A, Elizabeth!” Mẹ nói. “Lạ thật, mẹ không nghe thấy tiếng xe của<br />
John.”<br />
Cha lao vào phòng. Áo khoác và hai tay dính đầy bùn đất . Máu từ<br />
mặt chảy xuống. Cha lảo đảo đi về phía chúng tôi.<br />
“Edward!” Mẹ kêu lên. Tay anh có máu! Anh bị ngã à? Anh yêu, có<br />
chuyện gì…?”<br />
Cha ngắt lời, “Anh nghĩ Arthur chết rồi, nhưng anh không chắc.<br />
Mau gọi bác sĩ.”<br />
<br />
❛ 7 ❜<br />
Ở hai nơi cùng một lúc<br />
<br />
hật kì lạ, vụ Arthur bị hành hung tàn bạo trùng hợp với sự biến mất<br />
của Henry. Người ta suy đoán sự việc bắt nguồn từ một trong<br />
những cuộc cãi vã kịch liệt giữa họ, Henry - trong cơn thịnh nộ điên<br />
cuồng vượt khỏi kiểm soát và không ý thức được sức mạnh của mình<br />
- đã tấn công cha cậu ta. Và rồi kinh hoàng trước những gì mình đã<br />
làm, cậu ta chạy trốn.<br />
Đúng đêm hôm ấy số phận xui khiến cha tôi vào rừng đi dạo, qua<br />
con đường mòn ngăn cách giữa nhà Darnley và nhà White. Cha vấp<br />
phải thân thể Arthur, thật may mắn, vì nếu chỉ dựa vào ánh đèn yếu<br />
ớt, cha sẽ không bao giờ nhìn thấy gì ở vị trí đó.<br />
Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ tấn công đã muốn giết chết Arthur.<br />
Bằng chứng là hai vết nứt trên hộp sọ ông. Hiển nhiên một cuộc điều<br />
tra đã được tiến hành, nhưng không thu về kết quả gì đáng chú ý<br />
ngoài việc nhận dạng vũ khí gây án là một thanh sắt han gỉ rơi gần<br />
chỗ nạn nhân và khẳng định sự biến mất của Henry.<br />
Một tuần trôi qua, hiện tại Arthur đã có hi vọng được cứu sống.<br />
Cảnh sát kiên nhẫn đợi lời khai của ông, nhưng người bạn của chúng<br />
tôi vẫn chưa nói được. Henry vẫn đang tự do bên ngoài, khi…<br />
<br />
T<br />
<br />
Tôi đã quyết định và chuẩn bị gọi cho cảnh sát. Tôi phải báo cáo<br />
những điều trông thấy vài tiếng trước dù chuyện gì xảy ra đi chăng<br />
nữa. Viên thanh tra phụ trách đã để lại số điện thoại, phòng trường<br />
hợp có tiến triển mới.<br />
Tôi quay số và chờ đợi.<br />
“Tôi muốn nói chuyện với thanh tra Drew,” tôi nói với giọng quả<br />
quyết.<br />
“Ai gọi thế?”<br />
<br />