YOMEDIA
ADSENSE
cáo sa mạc: phần 2
47
lượt xem 4
download
lượt xem 4
download
Download
Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ
phần 2 từ chương 30. câu chuyện bắt đầu từ hank lamont dừng xe trước quán rượu mill tavern trên Đại lộ fairfield ở carley. tuyết lại rơi dày đặc, và gió lạnh từng cơn thổi tuyết vào kính chắn gió..." mời các bạn cùng tham khảo chi tiết nội dung tài liệu.
AMBIENT/
Chủ đề:
Bình luận(0) Đăng nhập để gửi bình luận!
Nội dung Text: cáo sa mạc: phần 2
30<br />
Hank Lamont dừng xe trước quán rượu Mill Tavern trên Đại lộ Fairfield ở Carley.<br />
Tuyết lại rơi dày đặc, và gió lạnh từng cơn thổi tuyết vào kính chắn gió. Cặp mắt<br />
lớn màu xanh có vẻ thơ ngây nheo lại nhìn vào trong quán, ánh sáng trong quán<br />
lờ mờ. Thời tiết xấu khiến nhiều người phải ở nhà. Thế càng tốt, anh có thể nói<br />
chuyện với chủ quán dễ dàng, nếu ông ta thuộc loại thích tán gẫu.<br />
Anh xuống xe, lạy Chúa, trời lạnh quá sức! Đêm gì mà khắc nghiệt thế này! Lát<br />
nữa phải theo dõi xe của Peterson để canh chừng anh ta không phải là chuyện<br />
dễ, có lẽ khi ấy trên đường rất ít xe, người ta sẽ thấy họ rất rõ.<br />
Anh mở cửa xe, bước vào quán, trong quán ấm áp, mùi bia và mùi thức ăn thơm<br />
ngon dễ chịu xông vào mũi anh. Vừa nhấp nháy mắt cho tuyết rơi xuống, anh vừa<br />
nhìn quanh phòng. Chỉ có bốn người, anh nhẹ nhàng bước đến quầy, ngồi tót lên<br />
ghế đẩu và gọi bia Michelob.<br />
Vừa nhấm nháp, anh vừa đưa mắt nhìn qua phải rồi qua trái. Hai người khách<br />
đang xem trận khúc côn cầu trên tivi. Ở giữa quầy, một người nhỏ con ăn mặc<br />
lịch sự, cặp mắt trong veo và tóc bạc lưa thưa, đang nhâm nhi ly Martini, ông ta<br />
bắt gặp ánh mắt của Hank.<br />
- Chắc ông nhất trí với tôi là thời tiết như thế này mà lái xe đi 15 cây số thì thật là<br />
điên, phải không thưa ông? Có lẽ ông cho là nên đi tắc-xi thì hơn chứ gì? - Ông ta<br />
suy nghĩ một lát rồi nói tiếp một cách lãng nhách - Nhất là khi bị cảm cúm.<br />
- Ông hoàn toàn có lý - Hank đáp - Tôi từ Peterboro tới, và ông biết không, đường<br />
sá thật khủng khiếp. - Anh nốc một ngụm bia.<br />
Người bán rượu đang lau ly, ông ta hỏi:<br />
- Anh từ Peterboro đến à? Anh chưa bao giờ đến cái nơi xó xỉnh này phải không?<br />
- Đúng, tôi mới đến lần đầu. Tôi muốn dừng lại một lát vì ông bạn già Bill Lufts có<br />
nói với tôi ông ta thường đến đây vào giờ nầy.<br />
- Phải, hầu như đêm nào Bill cũng đến đây - Người bán rượu đáp - Nhưng ông<br />
không may rồi. Đêm qua ông ta không đến vì bận dẫn vợ đi ăn lễ kỷ niệm mừng<br />
ngày thành hôn. Họ đi ăn tối rồi đi xem xi nê. Người ta nghĩ thế nào ông ta dẫn vợ<br />
về nhà xong cũng đến đây để uống ly cuối cùng, nhưng không thấy ông ta đến.<br />
Lạ lùng thay là đêm nay ông ta cũng không đến, chỉ có trường hợp bị vợ làm tình<br />
làm tội ông ta mới thế thôi, phải không, Arty?<br />
Anh chàng ngồi uống một mình ngước mắt lên khỏi ly bia, hắn càu nhàu:<br />
- Chuyện nghe đâu bỏ đấy, ai mà để ý đến những chuyện tầm phào như thế?<br />
Hank cười.<br />
- Vậy thì quán rượu dùng làm gì nếu không phải là nơi cho ta tán gẫu vui chơi?<br />
<br />
Hai người xem trận khúc côn cầu tắt tivi, một người nói:<br />
- Đấu đá chẳng ra gì!<br />
- Thật là tệ mạt! - Người kia nói thêm.<br />
- Anh này là bạn của Bill Lufts. - Chủ quán hất đầu về phía Hank.<br />
Người to con giới thiệu:<br />
- Tôi là Les Watkins.<br />
- Tôi là Pete Lemer. - Hank nói láo.<br />
Người đàn ông mập tròn quay, vội tự giới thiệu:<br />
- Tôi là Joe Reynolds. Anh làm ở đâu, Pete?<br />
- Trong nhà máy chế tạo dụng cụ vệ sinh, ở New Hampshire. Tôi đến New York<br />
để mua vật liệu. Nào, tôi xin được mời quý vị một chầu nhé?<br />
Một giờ trôi qua nhanh. Qua cuộc tán gẫu, Hank biết Joe và Les thì đứng bán<br />
hàng ở cửa hàng bán đồ hạ giá trên đường 7, Arty làm nghề sửa xe hơi, ông đầu<br />
hói, Allan Kroeger, làm việc trong một công ty quảng cáo lớn.<br />
Một số khách quen tối nay không đến vì tiết xấu, chẳng hạn như Bill Pinelli, Don<br />
Braimingan. Riêng Charley Pincher, thường đến trễ nhưng hôm nay anh ta cùng<br />
vợ tháp tùng theo nhóm ở tiểu hí viện, và giờ này có lẽ họ đang diễn một vở mới.<br />
Chiếc tắc-xi đón Kroeger đã đến, Les Watkins sẽ đưa Joe về tận nhà, hai người<br />
kêu chủ quán tính tiền. Arty chuẩn bị đi, chủ quán đẩy tiền của hắn lại. Ông ta nói:<br />
- Để tôi, anh sắp xa chúng tôi rồi.<br />
- Đúng thế, Les nói chen vào. - Chúc may mắn, Arty. Nhớ cho biết tin tức nhé.<br />
- Cám ơn. Nếu công việc không trôi chảy, tôi sẽ trở về và làm việc ở xưởng Shaw.<br />
- Chuyện thường thôi - Les nói - Lão ta biết anh là thợ máy giỏi mà.<br />
- Ông sẽ đi đâu? - Hank hỏi.<br />
- Rhode Island - trong thành phố Providence.<br />
- Tiếc thay là anh không chia tay được với Bill. - Joe nói.<br />
Arty bật ra tiếng cười khả ố. Hắn đáp:<br />
- Rhode Island, đâu phải Arizona. Mà tôi sẽ về. Thôi, chúng ta về ngủ thôi, tôi<br />
không muốn sáng mai uể oải cả người.<br />
Allan Kroeger lảo đảo đi về phía cửa, ông ta nói:<br />
- Arizona, xứ sa mạc khô cằn! - Bốn người đàn ông cùng đi ra, để lọt vào nhà hơi<br />
lạnh như cắt.<br />
Hank đặc biệt chú ý đến việc ra đi của Arty. Anh hỏi:<br />
- Anh chàng Arty này là bạn của Bill Lufts à?<br />
<br />
Chủ quán lắc đầu.<br />
- Ờ, cũng đúng đấy. Nếu ai muốn biết chuyện gì, thì đều là bạn của Bill khi mời<br />
ông ta một ly. Chắc anh rõ chuyện này, những chuyện do các người này tung ra<br />
đều moi ở Bill. Vợ Bill nhắc đi nhắc lại mãi bên tai ông ta những chuyện xảy ra<br />
trong ngày, rồi tối lại, ông ta nhắc đi nhắc lại bên tai mọi người.<br />
- Ra thế. - Hank đẩy cái ly trên quầy - Xin mời ông một ly.<br />
- Không dám từ chối. Khi bận việc, tôi thường không nhậu, nhưng bây giờ chẳng<br />
có ma nào. Đêm chết tiệt như thế này chẳng ai dám đi ra ngoài cả. A, anh biết<br />
thằng Thompson chứ, mẹ nó ở cách đây hai con đường.<br />
Hank nheo mắt nhìn ông ta, anh mạnh dạn nói:<br />
- Vì xảy ra nhiều vụ giết người quá mà, thế thôi.<br />
Người bán rượu gật đầu.<br />
- Không ai tưởng tượng thằng bé ấy giết người bừa bãi được. Dĩ nhiên đã có lần<br />
hắn mất trí, cho nên cũng có thể hắn giết người lắm. Người ta nói rằng có những<br />
kẻ giết người rất dã man nhưng bề ngoài trông có vẻ rất bình thường.<br />
- Tôi cũng có nghe nhiều người nói thế.<br />
- Anh biết không, Bill và vợ ở trong ngôi nhà của người phụ nữ đã bị giết chết. Bà Nina Peterson.<br />
- Vâng, tôi biết.<br />
- Hai vợ chồng bị dao động kinh khủng. Dora Lufts làm việc cho nhà Peterson khá<br />
lâu. Bill nói rằng thằng bé không nguôi được, nó khóc mãi, thấy ác mộng luôn.<br />
- Tội nghiệp quá! - Hank đáp.<br />
- Bill và bà vợ muốn đi Florida, họ đợi mãi, chờ cho bố thằng bé lấy vợ lại. Anh ta<br />
cặp kè với một cô nhà báo, cô gái rất đẹp. Đêm qua chắc cô ta đến nhà ông<br />
Peterson.<br />
- A, thế à?<br />
- Phải, thằng bé không ưa cô ta, có lẽ hắn sợ cô ta thay chỗ mẹ hắn. Trẻ con<br />
thường đều như thế cả.<br />
- Đúng thế.<br />
- Bố thằng bé là Tổng biên tập tờ Biến Cố, một tạp chí mới, đã ra đời hai năm rồi.<br />
Nghe nói anh ta có cổ phần rất lớn ở đây, người ta nói vốn đầu tư của anh ta<br />
đứng hạng nhì đấy. Thôi, chắc tôi phải đóng cửa vì đêm nay chẳng có ai đến nữa<br />
đâu. Uống ly sữa nhé?<br />
Hank suy nghĩ, anh cần thu thập thêm tin tức, anh không nên bỏ lỡ cơ hội. Anh<br />
để ly xuống, móc ví ra, lấy huy hiệu. Anh nói:<br />
- Cơ quan FBI.<br />
<br />
Một giờ sau, anh trở về nhà Peterson. Sau khi đã bàn luận với ông Hugh, anh gọi<br />
cơ quan FBI ở Manhattan. Anh biết bây giờ văn phòng cơ quan đã đóng cửa, nên<br />
anh hạ thấp giọng nói:<br />
- Hugh có lý, Bill là một kẻ ngồi lê đôi mách. Mọi người ở quán Mill Tavern cách<br />
đây hai tuần đều biết đêm qua lão ta với vợ đi ăn mừng ngày thành hôn, biết ông<br />
Peterson bận họp trễ và biết cô Sharon đến nhà ông Peterson. Người chủ quán<br />
cho tôi biết danh sách gồm mười khách hàng thường xuyên đến quán nói chuyện<br />
với Bill. Tối nay có một số đến đây, bọn họ có vẻ đứng đắn. Tuy nhiên, anh nên<br />
kiểm tra Charly Pincher xem, anh chàng và vợ làm việc trong ngành kịch nghệ,<br />
một người sẽ bắt chước giọng một ca sĩ họ đã nghe cách đây hai năm. Có một<br />
gã tên Arty Taggert ngày mai sẽ đi Rhode Island, hắn có vẻ vô hại, còn hai người<br />
bán hàng, Les Watkins và Joe Raynolds - chẳng cần mất thời gian với hai người<br />
này làm gì. Đó là tất cả những tên…<br />
Sau khi kể hết danh sách, anh nói thêm:<br />
- Ngoài ra, Bill Lufts đã kể cho mọi người ở quán rượu nghe chuyện gởi tiền đã<br />
cách đây gần một tháng, lão ta đã nghe ông Peterson nói chuyện với cô kế toán<br />
về việc này. Vì vậy mọi người ở quán Mill Tavern đều biết hết mọi việc. Thôi, tôi<br />
sẽ đem cuộn cát-sét đến, anh đã tiếp xúc với John Owens rồi chứ?<br />
Anh ta gác máy, trầm ngâm, đi vào phòng khách. Ông Hugh Taylor và Steve nói<br />
chuyện nho nhỏ với nhau. Steve khoác áo măng tô vào, đã 12 giờ khuya, đến lúc<br />
anh phải đến chỗ hẹn gặp với Cáo.<br />
<br />
31<br />
Bà Lally rất tức giận những kẻ đột nhập chiếm phòng bà, đến nỗi bà nói toạc ra<br />
hết cho Rosie nghe khi bà gặp chị ở phòng đợi. Kể xong bà liền hối hận ngay.<br />
- Chỗ ấy là của tôi mà. - Bà kết luận một cách vụng về như thế. Bây giờ nếu<br />
Rosie muốn đến ngủ với bà ở đấy thì bà lấy cớ gì mà từ chối? Bà không thể để<br />
cho chị ta ngủ chung được, chị ta không thể ngủ ở đây được.<br />
Nhưng bà khỏi cần phải lo, chị ta đã la toáng lên:<br />
- Bà muốn ngủ ở dưới phòng nhạc ấy à? Bà đừng rủ tôi đến ngủ ở thiên đường<br />
của bà dưới ấy nhé. Bà biết tôi rất ghê tởm bọn mèo.<br />
Rất tốt, bà không lo đến nữa, Rosie sợ mèo, chị thà chạy băng qua bên kia<br />
đường còn hơn để gặp một con mèo. Bà Lally đáp:<br />
- Ờ, còn tôi, tôi lại thương chúng, những con vật khốn khổ đói khát. Ở dưới<br />
đường hầm có nhiều mèo vô kể.<br />
Nghe nói, chị Rosie phát run. Bà Laliy nói tiếp:<br />
- Vậy là hai tên đó ở trong phòng dưới ấy. Khi thằng cha ấy đi rồi, tôi sẽ dọa cô<br />
gái cho cô ta sợ mới được..<br />
Rosie trầm ngâm suy nghĩ, chị đáp:<br />
- Có thể bà lầm đấy, tôi sợ hắn cứ ở miết dưới ấy, bà nói hắn có vẻ bất hảo mà.<br />
- Quá bất hảo, có lẽ chị phải giúp tôi ngó chừng hắn mới được.<br />
Chị Rosie có tính hiếu kỳ, thích những chuyện hấp dẫn, nên chị cười toe toét để<br />
lộ hàm răng sâu vàng khè. Chị nói:<br />
- Được rồi.<br />
Hai người uống hết cà phê, cẩn thận lượm hết những mẩu vụn bánh mì trong cái<br />
xách đựng đồ nhật dụng, rồi cùng đi xuống bậc dưới. Bà Lally lo lắng nói:<br />
- Việc này phải mất khá nhiều thời gian mới được.<br />
- Không quan trọng, miễn là hôm nay không có Olendorf.<br />
Olendorf là người bảo vệ nghiêm ngặt nhất, anh ta không bao giờ để cho những<br />
người thường kiếm sống ở nhà ga đi thơ thẩn lang thang trong sân ga. Anh ta<br />
thường đuổi họ đi, canh chừng không cho họ ăn xin hay để cho họ xả rác.<br />
Họ đứng khép nép trước mặt kính của một tiệm sách. Thời gian trôi qua, họ đứng<br />
yên chờ đợi. Bà Lally đã có sẵn chuyện để nói nếu bị Olendorf phát hiện. Bà sẽ<br />
nói với anh ta rằng bà có người bạn đến New York, bà đã hứa đứng chờ đón bạn<br />
ở đây.<br />
Nhưng những bảo vệ không biết có hai người ở đây, bà Lally bắt đầu cảm thấy<br />
hai chân đau nhức. Khi hành khách dưới ke tàu Mount Vemon đi lên tầng cấp, bà<br />
<br />
ADSENSE
CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD
Thêm tài liệu vào bộ sưu tập có sẵn:
Báo xấu
LAVA
AANETWORK
TRỢ GIÚP
HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG
Chịu trách nhiệm nội dung:
Nguyễn Công Hà - Giám đốc Công ty TNHH TÀI LIỆU TRỰC TUYẾN VI NA
LIÊN HỆ
Địa chỉ: P402, 54A Nơ Trang Long, Phường 14, Q.Bình Thạnh, TP.HCM
Hotline: 093 303 0098
Email: support@tailieu.vn