intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Cát bụi

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

61
lượt xem
1
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

1. Số phận là gì? Chỉ là những lời sấm truyền rỗng tuếch của những tay bịp bợm vô công rồi nghề nghĩ ra để hù dọa những kẻ yếu bóng vía, những bà cô nội trợ chỉ biết ngồi thở ngắn than dài cho cái phận mình sao mà mỏng. Sa nhếch mép, cái nhìn của đứa con gái mới qua tuổi 20 sao mà chua chát và lạ lùng đến vây? Cái suy nghĩ đầu tiên của Kha về Sa đập mạnh vào Kha thành một sự say mê, một cái gì như thương hại lại nửa như...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Cát bụi

  1. Cát bụi TRUYỆN NGẮN CỦA CHU LÊ 1. Số phận là gì? Chỉ là những lời sấm truyền rỗng tuếch của những tay bịp bợm vô công rồi nghề nghĩ ra để hù dọa những kẻ yếu bóng vía, những bà cô nội trợ chỉ biết ngồi thở ngắn than dài cho cái phận mình sao mà mỏng. Sa nhếch mép, cái nhìn của đứa con gái mới qua tuổi 20 sao mà chua chát và lạ lùng đến vây? Cái suy nghĩ đầu tiên của Kha về Sa đập mạnh vào Kha thành một sự say mê, một cái gì như thương hại lại nửa như yêu thương để gắn kết hai tâm hồn khập khiễng lại gần nhau với nụ cười quái đản nhất. Sa, 21 tuổi. Cái tuổi mà những đứa con gái đang mơ mộng và hẹn hò với những chàng con nít ranh bảnh chọe, còn Sa, cái mà Sa mơ đến đã là những ông bác bụng phệ, tóc hoa râm, cái nụ cười chảy dài sự thèm khát không dấu diếm khi nhìn những đứa con gái vừa trổ mã. Sa khinh miệt, Sa ngạo mạn nhổ thẳng toẹt vào sự thèm khát ấy cái lẳng lơ, buông thả đầy mỉa mai, nghiệt ngã. Tự giễu cợt những lão già đang vần vò mình, tự giễu cợt chính mình, đay nghiến chính mình và cũng tự yêu thương ve vuốt chính mình khi những cơn yêu thương thú vật chấm dứt. Sa luôn dương dương tự đắc với chính bản thân mình, với kẻ khác, bởi Sa cho rằng số phận chỉ là một trò đùa của những kẻ dớ dẩn, lắm hơi. Số phận của Sa sẽ do Sa tự viết, tự điều chỉnh, tự chộp lấy những cơ hội để thay đổi minh. Sa như một con báo đang rình rập những thời cơ mà thiên hạ lơ đễnh, cô sẽ hốt gọn nhẹ nhàng, nhanh chóng với nụ cười quỷ quyệt tinh ranh mà ai bất chợt nhìn thấy được sẽ rùng mình sợ hãi. Sa cười ruồi trước những đòn ghen vớ vẩn của các bà vợ già, các cô bồ nhí đang lườm nguýt Sa đến rách mắt. Thậm chí đôi lúc còn hơi vớ vẩn cô còn giở trò ghen ngược lại những bà vợ già lắm điều, để cười rần rật trước nỗi sợ hãi rất vô lý của những người bị hại như kẻ điên.
  2. 2. Kha nhìn thấy, không Kha chộp được cái nhìn đầy vẻ khinh miệt chán chường của Sa với lão bồ già trong một buổi gặp mặt đối tác. Cái sự ngu dốt đáng lên hàng thượng thừa của lão đã đẩy Sa ra xa cái không khí ồn ào của buổi tiệc, cô lạnh lùng khoác một ly vang đỏ ra ngoài bao lơn, đứng. Và chỉ đứng yên không động đậy, như một tượng sáp tuyệt đẹp, trong chiếc váy maxi xẻ cao đến tận đùi, rực rỡ những sắc hoa. Kha cũng chỉ nhìn, chỉ nhìn thôi. Cũng chỉ sẽ nhìn như vậy mãi nếu lão già không đến lại bên Sa, thò cái bàn tay úc núc của mình vào Sa xé toang đi sự tĩnh lăng của Sa thì Kha sẽ chỉ là một đường thẳng song song vô hình, vuột qua Sa ngày nào mà không biết. Chỉ biết cái hành động nửa như lẳng lơ,trêu đùa, nửa lại như giận dữ điên khùng bộc phát bất chợt của Sa khi chiếc ly rượu hất thẳng vào mặt lão già đã nối cái đường thẳng song song của Kha thành một đường rẽ cong đầy biến ảo và thăng trầm. Kha cũng chẳng còn trẻ trung gì nếu so về tuổi tác với Sa, 50 tuổi, cái độ tuổi các bà sồn sồn hồi xuân đầy rạo rực,các quý ông thì mải mê căng cặp mắt đang bắt đầu sụp xuống vì ăn nhậu thừa thãi đi tìm các bóng hồng khác lạ nhan nhản trên đường để bấu véo, lườm nguýt, và nhâm nhi khoái trá. Kha đạo mạo và trẻ trung hơn nhiều, cái nhìn của một người đầy hiểu biết, cái nhìn thông tuệ và cái nhìn muốn cứu vớt cuộc đời bằng những đức tin nồng cháy. 3. Sa theo Kha như một lẽ đương nhiên, bởi cô đâu tha thiết gì lão già béo phệ, bởi cô luôn đánh hơi được những con mồi tiềm năng,và Kha là một tiềm năng sáng chói. Dù cho Kha có hơn gấp đôi tuổi cô đi chăng nữa, thì tiền bạc, địa vị của Kha vẫn là niềm mơ ước của Sa. Nhưng có lẽ hơn thế nữa, cái cảm giác Kha rất khó nắm bắt khiến Sa thấy lòng hiếu kì của mình tăng lên rất nhanh. Kha không coi Sa là cô bồ nhí thông thường, Kha coi Sa là người tâm sự, là một con thú hoang cần thuần hóa một cách nhẹ nhàng, nhưng nếu cần thì những cái bạt tai cũng không thiếu, mỗi khi Sa có ý định nguy hiểm áp sát ngôi nhà bình yên giả tạo của Kha. Không phải Kha không yêu vợ, mà như những cánh chim lệch đường bay trong trong những cuộc hành trình dài ngày trong cuộc đời, đến một khoảng thời gian nhất định nào đó Kha bỗng hốt hoảng khi nhìn lại người ở cạnh bên mình trở nên xa lạ một cách dị
  3. thường. Hai tâm hồn lệch pha đến kì dị, bước song song, ngủ song song, và mơ những giấc mơ song song đến lạ kì. Vẫn chào nhau bằng nụ hôn sóng sánh, vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở vui vẻ với nhau trước mặt con cái nhưng sao lại như người dưng nước lã, lạt nhách đến dị thường khi ở bên nhau. Còn Sa, cái nhìn nửa tai quái, nửa trọn vẹn yêu thương khao khát đã lay động một cái gì từ rất sâu của Kha trở dây. Sa dạy cho Kha cái định nghĩa đầy kì cục về số phận với một nụ cười buốt giá, Kha chỉ im lặng trở đầu nhìn lại đôi vai trần đang nhấp nhô của Sa mà thương đến quặn lòng. Chỉ bẳng nửa tuổi của Kha, đã biết được những gì mà bày đặt triết lý về cuộc đời, về số phận héo hắt đến vậy? Sa vẫn bình yên lạ kì với những tính toán lạ kì của mình, Sa đâu cần ai hiểu, đâu cần ai thông cảm, đâu cần ai đồng tình với cô. Sa là chủ của mình, là chúa của mình để có thể tự sám hối, tự xưng tội với mình, và tự tha tội cho mình. Chắc gì có ai đồng tình với cô, tha thứ cho cô. Vậy mà Kha lại tự cho mình quyền đồng tình với Sa, quyền yêu thương và gắn kết Sa, điều làm Sa nhức nhối và lo sợ không kém là Kha không hề hỏi gì về Sa, ở bên Kha, Sa có quyền yên tĩnh, nhưng cơn yêu thương này không nên có ở một người như Sa. Nó làm Sa mất đi ý chí chiến đấu, các móng vuốt của một con báo nếu không được mài dũa thường xuyên thì chỉ là một vật trang trí đáng vứt đi không hơn không kém trong cuộc đấu tranh sinh tồn này. Sa cần phải thoát ra khỏi Kha, phải trở về tai quái như ngày thường. Sa sẽ lột cái bộ mặt yêu thương của Kha để thoát khỏi giấc mơ yên bình giả tạo không đáng có này. 4. Sa bắt đầu nỏi loạn, cô thử lại gần ngôi nhà của Kha để tìm hiểu, để bới móc những điều mà Kha muốn dấu, mặc kệ những cái bạt tai và trợn mắt đe dọa đầy uy quyền, quyến rũ đến chết người của Kha. Sa vùng vẫy dữ dội hơn để nghe lòng mình đang thắt lại chiếc lưới yêu thương kết vụng về bằng những ánh nhìn của Kha. Sa muốn phá nát cái gia đình của Kha khi cô thấy cảnh cả gia đình bốn người của Kha đang êm ấm hạnh phúc trong bữa ăn gia đình. Cái khung cảnh đáng ghét đó đang trêu ghẹo Sa, đang nhắc cho Sa nhớ cái gì đã xa lăng lắc trong kí ức dằng dặc nụ cười tự mãn của Sa, về một tiếng thở dài não nề mà Sa chưa từng dám quay đầu lại nhìn. Sa muốn bước thêm một bước tới gần hơn
  4. ngôi nhà, muốn thử hất tung mọi thứ lên xem khuôn mặt của Kha sẽ như thế nào, khuôn mặt đang cười hạnh phúc của người đàn bà và hai đứa trẻ kia sẽ như thế nào? Sa muốn nhìn thấy, muốn nhìn thấy. Thật tự nhiên, Sa bước đến bên bàn ăn của Kha, khẽ cuối người gần bên Kha, ôm choàng qua vai Kha một cách thân thiện nhất, với một nụ hôn nhẹ nhàng. Sa chờ sự biến sắc trên khuôn mặt Kha, trên gương mặt người vợ và hai đứa trẻ. Chỉ thấy Kha nhíu mày, sững lại một chút và rất tự nhiên kéo ghế mời Sa ngồi cùng bàn với cả nhà. Cái cách của Kha làm cho Sa thấy mình đã thua một cách trọn vẹn, nhưng Sa vẫn muốn thử, muốn xem lại cái tai quái của mình sẽ mình sẽ đi đến đâu, muốn xem trọn ván cờ ngu ngốc của mình sẽ kết thúc như thế nào, nên Sa tự nhiên ngồi xuống. Thản nhiên như chưa từng biết Kha có vợ, Sa quay sang chào cô rõ to trong khi chào Kha bằng anh, Kha nhíu mày, nhìn thẳng vào Sa, nhưng vờ không nhìn thấy. Kha vẫn tĩnh lăng như không mặc những câu hỏi đầy khiêu khích của Sa dành cho mình. Vợ Kha lịch sự xin phép vào nhà vệ sinh, Sa dợm bước theo sau, nhưng ở hành lang lách vào nhà vệ sinh, Kha từ sau bước tới chụp mạnh khuỷu tay lôi Sa theo hướng khác. Kha cứ lẳng lặng lôi Sa đi, Sa cũng chẳng vùng vằng gì. 5. Sa thắng, thằng đàn ông nào có thể vì cô mà từ bỏ đi một gia đình như thế, chả ai cả. Sa cũng chẳng ảo vọng gì về Kha, Sa chỉ nghĩ về một cái tát đáng ra phải giáng xuống ngay sau khi Kha bắt được Sa, nhưng chả hề có. Chỉ có Kha đang lôi Sa đi mộng du ra khỏi nhà hàng, Sa bắt đầu khóc,cái này là cần phải có trước khi bắt đầu một cú đá dứt điểm cho cuộc tình dền dứ không đâu này. Kha mới lỏng tay ra, rồi bất ngờ bế bổng Sa ra xe, rồi lẳng lặng lái xe. Sa im lặng, chả cần phải giả vờ nữa, Kha đã biết. Sa gạt nước mắt, im lặng với tay mở đài lên, chương trình nhạc không lời, yên ắng đến dễ chịu. Kha đưa tay vặn to âm thanh, nhấn ga chạy nhanh hơn. Kha vòng tay qua, ôm nó nhẹ nhàng, thầm thì thật khẽ "em đang thử thách lòng kiên nhẫn của tôi phải không?" , Sa im lặng chắc Sa cần một cái tát nóng nảy từ Kha như lần đầu quen biết, Sa cần biết sự tồn tại của mình qua sự tức giận của Kha, cần để biết mình là một con đàn bà điên loạn và phớt đời, cần để biết là mình sẽ thù hận tất cả, sẽ trêu ngươi
  5. tất cả chứ không cần cái nhẹ nhàng không đáng có này. Sa im lặng, dụi mặt vào ngực Kha, rồi bất thần rướn lên cắn mạnh vào tai của Kha, ngậm chặt ở đấy như một đứa trẻ cần được bú mà không cần ai quan tâm. Kha chỉ xiết mạnh tay hơn, Kha đã quen với tính khí thất thường của Sa, đã quá quen đến nỗi không thể dứt bỏ sự cuồng loạn khi được trở về với chính mình mỗi khi ở bên cạnh Sa, những tiếng gầm gừ của một con thú, của một bản năng xa xưa nào đó trỗi dậy, không thể kiểm soát được. Nhưng chính Kha cũng không biết mình có sẵn sàng để dứt bỏ gia đình, vứt qua bên mọi thứ để đi theo tiếng gào thét của trái tim già cỗi của mình hay không. Kha không hề thấy hoảng sợ khi Sa có mặt ở bàn ăn, Kha biết thế nào cũng có ngày mọi thứ được phơi bày, có lẽ chỉ thoáng chốc thôi. Chính Kha cũng không biết mình đang trông đợi điều gì ở Sa, muốn Sa lật tung sự yên bình ngột ngạt của Kha, hay muốn trông thấy vợ mình làm gì đó để giành giật lại mình. 6. Sa bó gối mệt mỏi trông ra bên cửa sổ, cô và Kha đã biến mất khỏi thành phố được một tuần, ngay sau bữa ăn không thành của Kha. Sa chả biết mình cần gì ở Kha, chỉ muốn phá tung đi, muốn đạp đổ đi cái sự buồn rầu đạo mạo của Kha, vì Kha cũng như cô, Kha chưa hề mở một lời nào nói về gia đình của mình, chỉ như hai kẻ từ trên trời rớt xuống bên nhau, yên lành và giận dữ. Mà chính Sa cũng đang cố thoát khỏi cái bóng xa xăm đang dài tay vươn tới cô như buổi chiều lộng lẫy gió cô buông rơi tất cả để chọn cho mình một số phận tự tạo. Sở thích kì dị của cô lại là muốn nghe những người đàn ông nói về gia đình mình, dù giả dối lấp liếm về một sự chịu đựng không đáng có nào đó với một bà vợ già nua quá quắt, Sa thường nghe với nụ cười bất biến để có thể xoa bót trong lòng những vệt khói ám muội, để biết rằng không phải chỉ có mình mẹ cô bị lừa dối, không chỉ có mình Sa ngu ngốc tin rằng hạnh phúc của bố mẹ là cô là có thật. Sa muốn được nghe một lần Kha mở miệng dối trá như những gã đàn ông khác, chỉ cần vậy thôi để thỏa mãn mình, để khinh miệt Kha như mọi gã đàn ông khác. Nhưng chính vài Kha không hề mở miệng nói gì về gia đình, nên Sa mới điên cuồng ở bên Kha lâu đến vậy, điên cuồng muốn phá bỏ mọi thứ bên Kha như vậy .
  6. 7. Sa là gì? Chỉ là một hạt cát, một hạt cát bé nhỏ trong sa mạc cát mênh mông, hạt cát không biết an phận, hạt cát luôn muốn tìm thấy ý nghĩa sống của mình, hạt cát cuồng loạn. Cuồng loạn từ khi mọi thứ vỡ tan, không cứu vãn nổi một con bé Sa hạnh phúc rạng ngời tuổi 18 khi trông thấy cảnh quái đản của bố và người tình – một gã đàn ông, mẹ ôm ngang ngực Sa, quay quắt, dấu biến vào lòng giọt nước mắt chưa từng rơi trên gương mặt luôn nở nụ cười hạnh phúc với mọi người. Sa bỏ chạy, bỏ chạy khỏi ngôi nhà không một lời giã từ, không một lần dám ngoái lại để tìm kiếm ánh mắt khắc khoải của ai đó. Sa không muốn nhấn chìm mình vào ánh mắt của mẹ, không dám quay đầu lại gọi người đó một tiếng cha, cô chôn vùi mãi mãi kí ức của mình, lặng câm như một kẻ mất trí.. Còn Kha có nghĩa là gì? Kha chả phải chàng hiệp khách Kinh Kha với mối thù dằng dặc bên sông Hịch lạnh lùng. Kha chỉ là một người đàn ông như muôn ngàn người đàn ông khác, không dám moi móc lại quá khứ như Sa, Kha cũng chọn con đường im lặng, nhưng mà là im lặng và cam chịu sau những phút nổi loạn bên Sa để lại vết sẹo không lành cho chính trái tim chớm già của mình, một vết sẹo mà chỉ đến khi nào dứt bỏ cuộc sống này sẽ lở loét đến không ngờ. Sa mỉm cười lặng im, hạt cát sẽ buông mình theo gió, sẽ dứt bỏ được niềm đau vào một ngày đẹp trời nào đó, hay tự chôn vùi mình trong một cơn bão cát không lường được Sa cũng không biết nữa. Số phận là gì? Là gì mà quay quát đến vậy, nụ cười của mùa xuân có khi nào trở lại trên sa mạc mênh mông nắng tràn hay không sẽ do Sa tự quyết định, không nối lại vào bất kì ai cả, bây giờ hạt cát sẽ tự lần lại mình, tự vẽ lại cho mình một đường thẳng day dứt, tiến về phía mặt trời, bỏ mặc lại phía sau bóng tối của ngày cũ…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2