
Truyện ngắn: Đồng Hồ Cát

Băng qua những bụi cây và đâm xuyên màn đêm tĩnh mịch,nó chạy mãi chạy mãi
cuối cùng cũng đến đường lớn,nó ngồi xuống run rẩy ôm lấy tấm thân nhỏ bé,có
ánh đèn sáng mờ của 1 chiếc ô tô đang đi tới, nó đứng dậy vẫy tay, bước xuống xe
là 1 chàng trai trẻ
_please, help me, save me
_what happened? Are you ok? Hắn nhìn nó vẻ ái ngái
Sau khi nói 1 hơi dài, nó leo thẳng lên xe vì sợ hắn sẽ đổi ý,rồi nó ngủ thiếp đi vì
mệt, trong giấc mơ nó thấy mình được về nhà nằm trong vòng tay của mẹ, bỗng có
tiếng ồn làm nó thức giấc
_Này, dậy đi đồ con heo, dễ dụ như vậy thảo nào bị bắt bán sang đây?
Nó dụi mắt nhìn xung quanh, đây……………chẳng phải là……Nó còn chưa kịp
nói gì thì có 1 tên bước vào, nó nhận ra hắn đó là kẻ đã giam giữ nó, ngay lập tức
hắn bị ăn 1 cái bạt tai cúi đầu nghe hắn nói gì đó rồi lủi thủi đi ra, theo như suy
đoán của nó hắn là đại ca của tên lúc nãy và hắn vừa xử lý tên đàn em làm việc tắc
trách, còn chưa vui mừng vì sự thông minh đột xuất của mình thì nó bị hắn dội 1
gáo nước lạnh
_Nếu còn muốn nhìn thấy ánh sáng mặt trời thì hãy ngoan ngoãn nghe lời, chạy
trốn chỉ có con đường chết, cô hiểu ý tôi nói chứ?
Nó gật đầu lia lịa

_Cô biết nấu ăn chứ?
Nó tiếp tục gật đầu
_Vậy thì tốt, bếp ở phía trong, tôi cho cô 30 phút
Ngay lập tức nó di chuyển về phía hắn chỉ, được 2 bước thì quay lại hỏi

_Vậy còn những người bị bắt chung với tôi thì sao?
_Trong nhà chứa, cô có muốn…...
Chưa đợi hắn nói hết câu nó đã chạy ngay vào trong , thì ra nó cũng còn may mắn
chán, họ cũng như nó lúc đầu chỉ nghĩ là đi xuất khẩu lao động Trung Quốc nhưng
nào ngờ lại bị bán cho bọn buôn người.
Kể từ hôm đó nó trở thành người giúp việc cao cấp kiêm phiên dịch viên, bây giờ
nó mới cảm thấy lợi ích của việc chăm chỉ học tiếng Anh. 1 tuần sau đó, nó được
hắn dẫn ra thành phố đi siêu thị mua lương thực và mua đồ cho nó, hắn bảo nó
trông như 1 kẻ ăn mày khi chỉ mặc mãi 1 bộ trên người, thì ra hắn cũng có chút
lương tâm. hắn đi trước chọn đồ còn nó làm nhiệm vụ đẩy hàng, nhân lúc hắn
không để ý nó bỏ của chạy lấy người đi về phía cửa nhưng chỉ vừa bước chân đến
cổng thì chuông báo kêu inh ỏi, thì ra tên xấu xa đó đã bỏ đồ vào túi áo nó, hix,
vậy là nó trở thành tên trộm vặt. Lúc nó bị bảo vệ giữ lại hắn mới từ từ tiến đến thì
thầm bên tai nó
_Đồ con heo, dù cô có chạy bao xa thì vẫn chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay tôi mà
thôi.
Vậy là kế hoạch chạy trốn lần 2 đã thất bại thảm hại, nó đấu không lại hắn, hix.
Ngoài việc nhà hắn còn bắt nó học thêm tiếng Trung, mỗi lần nó viết sai là lại bị
cốc vào đầu, hắn chửi nó ngu như heo, rồi thì óc bã đậu. Cái tên đó xét về mặt
ngoại hình cũng khá ổn nếu không muốn thừa nhận là khá đẹp trai, còn tính cách

thì khó đoán, lúc vui vẻ dễ tính, lúc lạnh băng, cơ bản không giống mấy tên giang
hồ thô lỗ cho lắm, mà cũng phải thôi, lưu manh cao cấp mà. Hắn làm việc chẳng có
giờ giấc gì cả, có hôm đi mấy ngày liền, có hôm thì ngồi 1 đống ở nhà bắt nạt nó.
Chiều nay nhận được điện thoại mặt hắn đột nhiên biến sắc, sau đó gọi điện thoại
cho đàn em rồi rời khỏi nhà. Nó dự là có chuyện gì đó không ổn và đêm đó 12 giờ
hắn mới về đến nhà, có mùi tanh , nó nhìn xuống là bàn tay hắn đang chảy máu, nó
vội vàng đi lấy bông băng, bỏ chiếc áo khoác bên ngoài ra mới biết chiếc áo sơ mi
trắng bên trong đã loang lổ màu đỏ thẫm, nó nhẹ nhàng sát trùng vết thương rồi
băng lại, dù có xót nhưng hắn vẫn không kêu 1 tiếng có lẽ là thói quen chịu đựng
chăng? Lâu dần nó cũng quen với điều đó, thỉnh thoảng vẫn có việc tranh giành địa
bàn xảy ra, đó là guồng quoay công việc trong thế giới của hắn, có lần hắn hỏi nó
_Cô không sợ sao? những người con gái bình thường rất sợ máu
_Nếu muốn sống chẳng phải tôi nên xem đó là chuyện bình thường sao?
Câu trả lời và cũng là 1 câu hỏi, thật ra bản thân nó cũng không biết tại sao lại có
sức mạnh và tinh thần vượt qua những ngày tháng nay, nó chỉ biết 1 điều, nó phải
sống, sống để trở về nhà.
Qua tiếp xúc nó thấy hắn cũng không hoàn toàn là xấu xa, cuộc sống bình thường
của hắn cũng giản dị như bao người khác, chỉ là không có người thân và bạn bè,
những người bên cạnh hắn cũng chỉ là đàn em, bạn làm ăn. Chỉ có mình hắn sống
trong ngôi nhà rộng thênh thang cùng với nó. Nó quen với việc dọn dẹp nhà cửa,