intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chờ sang năm đi nhé!

Chia sẻ: Quach Vui Ve | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

38
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Đây là một câu chuyện hay mà mình đã đọc, tác giả là Jainie, mình thấy câu chuyện này rất hay và ý nghĩa nên post lên cho mọi người đọc. Đây là câu chuyện mà rất có ý nghĩa nhất là lúc sắp sang năm mới.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chờ sang năm đi nhé!

  1. Chờ sang năm đi nhé! Đây là một câu chuyện hay mà mình đã đọc, tác giả là Jainie, mình thấy câu chuyện này rất hay và ý nghĩa nên post lên cho mọi người đọc. Đây là câu chuyện mà rất có ý nghĩa nhất là lúc sắp sang năm mới. - Này cậu, tránh qua một bên tớ nhờ được không? Để tớ xem điểm với chứ. - Tờ xem giùm cậu rồi. 9-10-8.5. - Thật à?_Dương hỏi, nó đã nhận ra đó là Mai và biết chắc Mai sẽ đọc điểm của nó_Lần sau không nhờ thừ cậu đừng làm cho nhọc công nhé! Mai miễn cưỡng ậm ừ, quay đi. Cái cô nhóc phiền phức đã “ám” Dương suốt từ hồi cấp II đến giờ. Bắt đầu là những lời đồn đoán của bàn dân thiên hạ, Dương cũng chả quan tâm mấy, chỉ cần một đứa con trai nói chuyện với một đứa con gái quá 2 câu trong buổi học là đủ để thổi phồng một tình yêu gà bông gì ghê gớm lắm. Nhưng rồi những lời đồn và câu thề thốt của các chủ sạp dưa leo cứ nhiều dần lên, còn Mai thì hay bịt tai chạy ra cửa lớp hơn, Dương mới bắt đầu chột dạ. Mai á? Là Mai suốt ngày ngồi trong góc lớp ấy, có lẽ Dương từng trò chuyện một hay hai lần, ai mà nhớ được. Có khi Mai tóc ngắn hay dài Dương còn không nhớ chứ ấy. Đỉnh điểm là Valentine, khi Dương nhận được một gói chocolate, mà chẳng hiểu Mai học được ở đâu. Viết lên tấm thiệp “Cậu có phiền không nếu tớ thích cậu?”. Dương chẳng nghĩ ngợi lâu la, quẳng ngay vào thùng rác. Phiền, cực kì phiền! Dương cũng láng máng nhớ là sau đó mình bị mấy đứa bạn lên án như thế nào, rồi thì cái cách Mai giấu đôi mắt đỏ heo sau cặp kính. Không phải Dương không áy náy. Từ hồi bị gán ghép Dương mới để ý, kể ra Mai cũng là một cô nhóc khá xinh xắn, học giỏi môn Văn và kha khá môn Toán – với chỉ tiêu của một thằng nhóc cấp II như thế là ổn lắm rồi. Với lại ai mà chả thấy vui khi có người thích mình chứ. Nhưng nói như thói quen của nó thì:”Chờ sang năm đi nhé!”. Vì người Dương đang để ý là Chi, ngồi bàn trên cơ. Chi tròn tròn nhưng dễ thương và…ừm, biết nói sao nhỉ, Dương cũng không rõ vì sao mình rất rất thích nói chuyện với Chi, kể cả khi bị Chi chọc quê, chế nhạo hay gì gì đi nữa, thì nó cũng rất thích được thấy Chi cười. Và Dương chỉ ước mình được gán ghép với Chi, chứ không phải với Mai. Lên cấp III, thì Chi không học chung với tụi nó. Hơi hụt hẫng một chút, buồn nữa. Nhưng sau vài tháng thì dù vẫn còn thích Chi, Dương bắt đầu quen với việc thiếu cô bạn và không quá “rấm rứt” về lời tỏ tình bị từ chối. Dẫu sao nó cũng là một thằng con trai khá ổn, được vài người để ý và có một “cái đuôi” từ cấp II đến tận bây giờ đó thôi… *** - Này nhé, tôi biết bạn là ai rồi!_Dương gõ mạnh như trút giận vào bàn phím
  2. - Thật à? - Mai chứ gì! Chuẩn 101% nếu có nick lạ nào đó đột nhiên add, một ai đó vào forum trường xin làm quen, hoặc có số lạ nhắn tin vào máy Dương, thì đó chắc chắn là Mai, chứ chẳng phải ai khác. Hồi đầu thì chỉ cần nói chuyện hai câu là nó biết tỏng. - Đâu mà… - Thôi đi, không phải giả vờ. - ^_^ - Tớ đang có chuyện bực mình đấy_Dương trở lại đại từ xưng hô bình thường_Đừng đụng vào tớ. - Cậu đoán giỏi thế! Có chuyện bực mình, cứ nói với tớ này. May ra tớ giúp được… - Bực mình vì cứ bị cậu làm phiền chứ sao. - Tớ… Nick bên kia vẫn gõ nhưng Dương đã nhấn enter “Xin lỗi nhé!” rồi sign out thật nhanh. *** Bố Dương là giáo viên dạy Hoá, thế nên ông luôn hi vọng cái gen của mình di truyền được một ít cho con trai. Đôi khi ông ngồi bên bàn học với Dương để “truyền cảm hứng” về môn Hoá. Có điều, trong mấy môn khoa học tự nhiên, thì Hoá lại là môn Dương ngán nhất. Và vào cái lúc vò bài kiểm tra 15 phút sáng nay thì Dương đã đạt đến tận cùng của ngán ngẩm. Sáu điểm. Dương nhảy ba bước một xuống cầu thang, vào căng-tin. Ngồi xuống và gọi một chai coca, nó nhăn mặt đưa mắt sang bên cạnh: Biết ngay mà. - Cậu bực à? - Lúc nào gặp cậu, tớ cũng bực_Dương đã sẵn cáu kỉnh.. - Tớ thấy cậu không ổn nên mới theo cậu xuống đây chứ_cô nhóc nói khẽ - Cậu chẳng giúp gì tớ được đâu_Dương “hừ” thêm một cái. Điểm số môn Hoá của Mai cao nhất nhì lớp. Điều đó càng làm nó cảm thấy mất mặt gớm. - Ngày xưa tớ cũng ghét môn Hoá lắm, lằng nhằng khiếp lên được_Mai không để ý đến dự “hiếu khách” tệ hại của nó_rồi anh tớ bảo cứ tưởng tượng mình đang học ảo thuật để sau này có thể biến bã mía thành bánh mì ấy, thế là lại thấy buồn cười và hứng thú. Tớ thích ăn bánh mì lắm, mà là ruột bánh ý… Mai cứ huyên thuyện từ chuyện nọ sang truyện kia…Lúc Dương đứng dậy đi vào lớp thì hình như đang đến gia đoạn một cô bé hàng xóm nào đó của Mai rất khoái kem vani. Cũng may là có Mai, đầu Dương giờ đầy nhóc kem vani và suýt nữa quên béng bài kiểm tra. Suýt nữa thôi, vì Mai đã gọi với theo: - Có cần tớ giúp cậu học Hoá không - Không!_Dương không cần đến nửa giây để suy nghĩ.
  3. - Không mất nhiều thời gian đâu mà! - Tớ nói là không mà, chờ sang năm nhé!_Dương nói câu cửa miệng. - Ừ…tớ có quyển sổ tay học Hoá của anh tớ hay lắm, mượn không? Dương quay người lại hơi lưỡng lự. *** Quay lên lớp, Dương nhác trông thấy người trên cầu thang… - Làm gì mà ngẩn người thế_Quang vỗ đánh bộp vào vai Dương_Dung trong đội tuyển Hoá trường đấy!_Quang cười tít, rõ ràng có ý nhạo báng đội tuyển Lý chả có lấy một mống con gái nào. - Ngẩn người gì đâu_Dương lúng túng_chẳng qua giống một người tao quen. Dương nói thật. Nhìn Dung rất giống Chi. Chỉ nụ cười thôi, còn thì dáng người thon thả hơn nhưng không duyên bằng. Đấy là sau khi suốt ngày để ý Dung mọi lúc mọi nơi nó mới đúc kết ra nhận xét đó, chứ lần đầu gặp Dung, Dương chỉ thấy cô bạn cùng lớp ngày xưa đang đứng ngay ở đó, gần đến mức chỉ cần nó chạy vài bước là tới nơi.. Dương lao đầu vào học Hoá, dù danh sách đội tuyển đã chốt từ lâu. Quyển sổ của anh Mai có vẻ khá hiệu quả, rõ ràng, súc tích, chai thành từng dạng cơ bản và có vài mẹo để nhớ những điều kiện đặc biệt của phản ứng. Một lần bắt gặp Dương đang loay hoay với quyển sổ, mớ nháp, Mai ngỏ ý học cùng. Dương gật. Ơn trời là Mai kiên nhẫn hơn bố Dương nhiều, lại không hi vọng thái quá vào cái gọi “gen học Hoá”. Mai cũng thắc mắc, vì bình thường nó là chúa lười: - Sao cậu đột nhiên chăm chỉ thế?g - Tự nhiên thích thôi. Rồi đột nhiên, những từ ngữ cứ tuôn ra khỏi miệng nó: - Tớ học vì một người… - Con gái à?_Mai có vẻ hoảng hốt. - Ừ, Dung, đội tuyển Hoá_Dương nhún vai vẻ hiển nhiên. Mai im lặng, cúi xuống vê vê mép cuốn sách một hồi: - Vì Dung giống Chi phải không? Dương hơi giật mình, nhưng may là Mai đang cúi mặt nên không nhìn thấy - Không phải_Dương chối phắt. - Ừ…vậy thì thôi…Mà thôi, tớ còn chưa vẽ bản đồ Địa lý. Dương định cự nự một câu nhưng cô nhóc đã quay lại bàn học của mình, khuất sau mớ con gái lao xao bàn nhau về kế hoạch đi chơi Noel. Mai là ai mà dám phán xét xem nó thích ai thì được còn thích ai thì không chứ? *** Những ngày tiếp theo dễ chịu hẳn lên. Mai không còn kè kè với Dương mỗi khi đến lớp hay tan học, cũng không làm phiền nó trong căng-tin hay trên sân bóng. Gọn. Dương thở phào, dù đôi lúc cũng đưa mắt nhìn qua chiếc bàn gần cửa sổ. Mai chỉ cúi đầu, hoặc lơ đãng nhìn qua cửa sổ, không lén nhìn Dương như mọi khi.
  4. Cũng không thấy Mai lúi húi đan khăn nữa. Noel nào cũng một chiếc, hồi đầu Dương còn không nhận, vì cũng thấy ngại ngại, mà cũng…đẹp đẹp, còn trêu chọc hay gán ghép thì đằng nào cũng bị trêu rồi. *** - Mai à? - Mai nào? Tớ là luoihoc của forum Vật lí đây, định hỏi cậu vài cái. Dương cười trừ, dù biết là “luoihoc” không nhìn thấy. Nó vẫn giữ thói quen gán cái tên Mai cho tất cả những người add nick của mình. *** Cuối năm ngày trời một lạnh dần, Dương lôi mấy cái khăn len trong tủ ra, nhưng lại thôi, không quàng. Khoác vai Nam đi nghêu ngao trong hành lang làm Dương vui lên một chút. Nhưng đúng là lạnh thật. Nó cũng bắt chuyện được với Dung. Hai lần. Một lần ngay trước căng-tin, về vụ đồng phục, thẻ học sinh và mấy điều nội quy. Lần thứ hai là trước cửa lớp B3, luyên thuyên một hồi về thuyết MO mà nó đã căng mắt tìm hiểu trên net. Bàn bạc về Hoá phổ thông với Dung, nó “đi” là cái chắc, thôi thì nói mấy cái cao siêu hẳn, nghe còn không ai biết là nó lơ mơ. - Cậu cũng thích Hoá nhỉ? Sao không vào đội tuyển Hoá? - Tớ chỉ thích tìm hiểu và đọc linh tinh thôi, chứ không khoái làm bài tập với mấy cái đại loại thế_Dương le lưỡi, nó cũng không hẳn là nói dối, thuyết orbital phân tử hay phết đó chứ_Với lại tớ ở trong đội tuyển Lý mất rồi. - Giỏi thế…_Dung tròn mắt_Tớ sợ nhất là môn Lý. Dưng thoáng nhìn thấy mai vừa chạy vội vào lớp, băn khoăn không biết cô nhóc có để ý nó đang đứng đây không. Dễ là không lắm. - Học Lý hay mà, trên trang web Vật lý tớ hay vào mới có mấy trò ảo thuật hay lắm…Hôm nọ hội bọn tớ cũng định làm phim hoạt hình bằng cách lật giấy. Nhân tiện nói đến phim, Noel này cũng có mấy phim hay hay…_Dương chợt nhận ra mình đã “lậm” kiểu nói của Mai từ bao giờ… *** Dương gục đầu xuống bàn, hoàn toàn trống rỗng. Dung thích Minh, cậu bạn cùng lớp. Ừ, hiển nhiên, với lại kể cả không phải như thế thì ai lại đồng ý đi xem phim với một người mới nói chuyện với mình 2 lần chứ. Có ai đó giật giật tóc nó. Lại là Mai. Nó mặc kệ. - Này này định nằm đó ăn vạ đấy à? Ra về rồi đấy!_Nam đập cái bốp vào đầu nó. Dương ngẩng lên, hoá ra không phải. Cô nhóc đã khất sau cửa. - Kệ tao!_nó chỉnh volume của Mp3 lên một nấc_Hôm nay tao phải ở lại một tí, mẹ tao cầm chìa khoá chưa đi làm về. - Ừ vậy tao về trước nhe!_Nam chẳng nghe hết câu của nó đã vẫy tay đi thật nhanh rồi. Tự nhiên Dương cảm thấy cô độc và trống trải. Ngay cả khi lần cuối gặp Chi,
  5. Dương cũng không đến nỗi thấy thế giới im ắng thế này. Những hôm nó thức khuya, quàng nguyên cái khăn bông trên người để tụng một lúc cả hai môn Lý và Hoá cũng không đến nỗi im ắng như thế này. Đúng hơn là cũng hơi im ắng so với bình thường. Ừ, chính xác là bắt đầu im ắng từ khi… Lúc nó ngẩng đầu lên thứ hai thì thấy Mai đang ngồi bên cạnh, cô bạn rụt rè. - Xin lỗi tớ không định làm phiền…nhưng tớ thấy cậu hôm nay lạ lắm. Dương im lặng - Chuyện gì thế? Tết nhất đến nơi rồi… Dương không nói gì… - À, cố bé hàng xóm hôm nọ tớ kể cậu ấy, bọn tớ đã mày mò tự làm kem vani rồi đấy. Sinh nhật em ấy đúng 30 Tết này, năm nay khỏi phải mua bánh ngoài hiệu nữa… Dương nhịp chân.. - Thôi, tớ không huyên thuyên nữa. Tớ về nhé!_Mai nói khẽ… - Đừng, ở yên đó đi!_Dương nói thật nhanh, trước khi nó kịp suy nghĩ. *** Dương mau hai bịch bắp rang, dúi vào tay Mai. Vứt hai tấm vé xem phim vào sọt rác chẳng hoá ra công nhận mình là kẻ thất bại thảm bại (mặc dù đúng là thế thật). Dương nhận ra, nếu cần một ai đó để chia sẽ cảm xúc này, đi cùng nó trong lúc trống rỗng này, nghe nó kể những câu rời rạc về cô bạn xinh đẹp mà sẽ không hé răng, cười nhạo, thì chỉ có Mai mà thôi. Theo một cách kì quặc, Mai từ lúc nào trở thành một người thân thiết, hiểu rõ và luôn ở bên nó. Những dòng chữ cuối phim bắt đầu hiện lên. Dương và Mai vẫn ngòi yên trên ghế, chăm chú nhìn vào màn hình lớn. Bỗng nhiên, Mai nói mà không quay sang: - Đừng buồn quá thế. Yêu quí một người đâu nhất thiết phải được đáp lại phải không? - Ừ… - Cậu cảm thấy hạnh phúc mỗi khi cậu làm cho người đó thấy vui, thế là đủ. - Ừ. Cứ an tâm, tớ sẽ không yếu đuối hơn cậu đâu. Có tiếng Mai cười khẽ. - Mặc dù nhiều lúc tớ thấy mình phiền phức quá đáng… - Tớ quen bị làm phiền rồi_Dương cũng bật cười khẽ. - Nhưng tại tớ lúc nào cũng hi vọng cậu sẽ thích tớ, mặc dù tớ biết rõ là không bao giờ_giọng Mai trầm hẳn lại_chả ai thích một đứa con gái chỉ vì cô ta suốt ngày gây rối… -…Và hay huyên thuyên nữa, dĩ nhiên!_Dương nhún vai_Tớ với cậu là một đôi á? Chờ sang năm đi nhé! Dương cười ranh mãnh, cố gắng không quay sang nhìn cô bạn, Nó vừa nhận ra một phản ứng toả nhiệt nào đó trong mình, nhẹ nhàng thôi, nhưng cảm giác hoàn toàn khác như với Chi hay Dung, không phải vì ấn tượng bên ngoài, mà vì một điếu gì
  6. đó, ấm áp sâu bên trong. Sang năm đi nhé! Cũng sắp sang năm rồi mà, cậu không nhận ra ư Mai! Mình mong mọi người đọc câu chuyện này sẽ cảm thấy cái hay của nó. Một năm mới sắp bắt đầu cũng là mở đầu của những cơ hội, mình mong mọi người sẽ nắm bắt lấy nó và tìm thấy những điều vui vẻ trong năm này nhé! Mong những người chưa tìm được nửa kia của mình thì hãy cố gắng lên và nếu có đối tượng thì đừng bỏ cuộc như Mai nhé và dù có chuyện gì đi chăng nữa thì hãy sống lạc quan hơn vì năm mới một con người mới và một cuộc sống mới. Còn những ai đang ở bên ấy của mình thì hãy tiếp tục xây dựng tình yêu bền vững hơn và cầu chúc tình yêu của bạn sẽ ngọt ngào như viên kẹo bông nhe!  
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2