intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chú chú...cô cô...và anh – em - phần 2

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:17

48
lượt xem
2
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

“Đạp xe nơi sân trường tóc em buông dài….lặng thinh anh ngóng trông đã lâu”_tôi hát để dừng hẳn những suy nghĩ đang miên man trong đầu. - Giây phút hạnh phúc của tôi là khi cô im lặng, và dường như phút giây hạnh phúc đó quá ngắn ngủi…_chú ta chen vào. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cô - Vì điều gì^^?! - Nhờ cô mà tôi đã tìm ra một định lí. - Sao cơ?! Chú nói thử xem nào.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chú chú...cô cô...và anh – em - phần 2

  1. Chú chú...cô cô...và anh – em - phần 2
  2. Chap.2 - “Đạp xe nơi sân trường tóc em buông dài….lặng thinh anh ngóng trông đã lâu”_tôi hát để dừng hẳn những suy nghĩ đang miên man trong đầu. - Giây phút hạnh phúc của tôi là khi cô im lặng, và dường như phút giây hạnh phúc đó quá ngắn ngủi…_chú ta chen vào. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cô - Vì điều gì^^?! - Nhờ cô mà tôi đã tìm ra một định lí. - Sao cơ?! Chú nói thử xem nào. - Thì là….”những người hát không hay thường rất hay hát”_he he he. Và… - Và gì nữa?, tôi mong đợi vào một câu tốt lành hơn - Và nếu so với giọng của cô thì giọng tôi còn hay chán. Chú ta tự đắc. - Vớ vẩn quá đi. À! Chú muốn bị đạp ra khỏi xe phải không?_tôi nhẹ nhàng. - Này…quân tử động khẩu không động thủ - Còn tuỳ đối phương là ai. Như chú đây thì… . *tôi cười khiêu khích* - Khô cổ họng quá, chắc không nói được nữa rồi_chú ta chuyển đề tài. - Cũng thông minh đấy chứ! Tôi nói và biết chắc chú ta đang nghe và cười nữa chứ, bậc thành tiếng luôn mà. Phùuuuu…cuối cùng cũng đến _Chùa Cầu_Di sản văn hoá thế giới đang hiện ra trước mặt.
  3. - Đây là Chùa Cầu_tôi giới thiệu bằng một giọng đầy tự hào^^ - Ồ…!…. Cái này cô không nói tôi cũng biết_Chú ta đáp gọn lỏn. - Này này…chú nói với người giúp mình làm bài như thế đấy à. E hèm, có lẽ tôi nên suy nghĩ lại về việc có nên giúp chú nữa hay không…, tôi đắc ý. - Cứ tự nhiên…nhưng xin cô nhớ cho là tôi chưa trả tiền sửa xe cho cô nhá_chú ta nhấn mạnh và *nụ cười “ma lanh” đã xuất hiện trên khuôn mặt “ma tơ”(hì…đúng ra là nai tơ)*. Từ từ mà suy nghĩ cho kĩ nhá!, chú ta nói tiếp rồi rảo bước đi bỏ lại một con ngố đang há hốc mồm đứng như trời trồng. Ôi trời...lại bị chú ta làm tức điên người lên rồi. Thật chưa bao giờ tôi phải thốt ra nhiều từ “ôi” như ngày hôm nay. - Ngạo mạn! .Tôi phán cho chú ta mấy từ đủ to để nghe rõ từng chữ một. Hứ! Chú ta đang đi thì quay đầu lại, giục: - Nhanh chân lên một chút được không?! Cô rùa thật đấy! Tôi thật sự thấy lo cho ai sẽ lấy cô về làm vợ sau này_chú ta ra vẻ lo lắng, đăm chiêu. - Cảm ơn lòng tốt của chú, chú cứ tự lo cho bản thân đi đã. Tôi đáp trả bằng giọng không mấy thiện cảm nhưng chân cũng bước nhanh hơn. - He he he..có vẻ hiểu vấn đề rối đấy. Chú ta vừa nói vừa gật đầu lia lịa khi thấy tôi đi mỗi lúc một nhanh. - Hứ! Ai cần chú khen. Tôi nói như dỗi và khẽ cuối đầu xuống mỉm cười. Hì, con gái mà…ai lại không thích khen cơ chứ.
  4. Thoắt một cái chú ta đã vào bên trong Chùa Cầu rồi, và tôi thì phải bước thật nhanh để theo kịp chú ta, không thì chú ấy lại bảo tôi là rùa hay con ốc sên hoặc gì gì nữa cũng nên. Đi với mấy chú chân dài khổ thế đấy^^ - Mau…lại đây nào. Chú ta gọi tôi và tay thì trỏ vào con khỉ ngồi ở đầu cầu. - Đây là con khỉ mà…. - Tôi đâu bảo là con chó - Thế có chuyện gì với con khỉ này sao? - Cô lại đứng sát bên con khỉ xem, thế nào, thấy gì không? - Không. - Cô tệ thật, cô không thấy nó giống cô y đúc à?!. HA HA HA…. - Chú..chú..chú_tôi tức đến không nói nổi lời nào - HA HA HA. Chú ta tiếp tục cười như thể chưa bao giờ được cười. Nhìn chú ta cười thoải mái thế làm tôi cùng cười theo, tạm cho câu nói đó là lời khen, đang vui mà.. - Làm vai trò của cô đi nào. - Gì? - Cô không nhớ tôi thuê cô làm gì à? Hướng dẫn viên đấy. - Đúng rồi. Suýt nữa tôi quên mất! - Mà cô chắc là mình biết rõ về Chùa Cầu chứ! - Đừng coi thường nhá. Chúng tôi đã học về lịch sử của Chùa Cầu từ hồi tiểu học
  5. cơ. - Thế cơ á. Tốt lắm, bắt đầu đi. - Vậy chú cũng chuẩn bị máy ghi âm đi. Tôi sắp nói đây. - Cái đó mà cần cô phải nhắc ư. - Tôi lo cho chú mà bảo thế à. - Được rồi, vậy cảm ơn cô nhé_giọng chú ta miễn cưỡng. Thẳng lưng, vuốt lại tóc, chỉnh chu vội trang phục…tôi “tuốt” lại bản thân một chút cho giống mấy chị hướng dẫn viên, sau đó bắt đầu vai trò của mình - E hèm…Hầu hết các cơ sở cổ kính của Hội An đều do người Hoa lập nhưng cây cầu đặc biệt nổi tiếng ở Hội An là Chùa Cầu lại do người Nhật dựng nên. Người Nhật tự dựng hay chính người Hoa thuê người Nhật làm? Đó là việc lịch sử còn dấu hỏi. À….Uhm…..À…. - Sao lắp bắp thế?_chú ta cười đầy ẩn ý. Theo giác quan thứ sáu của con gái mà nói thì đó là nụ cười chẳng có gì làm tốt lành. - Chú cũng phải để cho ngươì khác suy nghĩ chứ. Hay là tôi không làm nữa. - TIỀN SỬA XE_chú ta nhấn mạnh từng từ một như để nhắc khéo. - Biết rồi_tôi xụ mặt. Tiếp nè: Cầu gồm hai phần…à… phần cầu và phần chùa, *vừa nói tôi vưà đưa tay trỏ vào bên trong ra vẻ chuyên nghiệp còn chú ta thì chăm chú dõi theo từng cử chỉ lời nói của tôi*. Đúng là một du khách ngoan_tôi nghĩ thầm và vui trong bụng vì đây là lần đầu tiên có người chịu toàn tâm toàn ý lắng
  6. nghe tôi nói. Sao mà có lắm cái lần đầu tiên thế nhỉ. - Cô nói nhanh một chút đi. Sao cứ thừ người ra thế_chú ta giục. Vừa mới nghĩ tốt cho chú ta một tí mà bây giờ như thế đấy… . Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính nan di. Và rồi tôi nhanh chong tiếp tục phần việc của mình để chú ta khỏi càu nhàu: - Cầu bằng gỗ ghép lại, giữa là đường cho xe qua, hai bên cao vồng lên dành cho khách bộ hành. Cuối mỗi lề cao vồng ấy có thờ hai tượng khỉ - Giống y đúc cô_câu nói chen ngang cùng một nụ cười vô duyên hết cỡ. - Này. Chú muốn ăn đập đấy à_tôi lườm mắt. - Biết rồi, chú ta hạ giọng mà miệng thì cứ tủm tỉm cười…rồi lại giục tôi nói tiếp - Và còn hai tượng chó mà có người cho rằng nó tiêu biểu cho năm khởi đầu là năm thân và năm kết thúc năm Tuất, có người lại baỏ là tập tục của người Nhật Bản cần ngiên cứu […vv…]. Cứ thế tôi tiếp tục cho đến khi giải thích hết từng câu hỏi của chú ta về các vị được thờ trong chùa hay sự tích con Cù dưới chân Cầu… . Okie chứ?_tôi hỏi trước kết thúc vai trò hướng dẫn viên của mình - Cũng tàm tạm. - Thế mà chú bảo tàm tạm à. Tôi lên tiếng phản đối. - Không biết. Chú ta vừa nói vừa lắc đầu và quay lưng bước ra khỏi chùa Cầu Hít thở thật sâu, tôi vội vàng quay bước để theo kịp chú ta sau khi kịp để lại một nụ hôn gió trên vách gỗ của cầu.
  7. - 11 giờ kém 15 phút. Tôi bỗng lặp lại như một cái máy khi nghe thoáng tiếng đáp lại câu hỏi giờ của một vị khách lạ. Định thần ra rằng “xí mà” chỉ có bán đến khoảng 11g15’ hay 11g30’. Tôi vội chạy như bay đến bên cạnh chú ta, nói nhanh: - Chú ơi. Phải đi ăn xí mà nhanh lên, không thì không kịp. - Vậy á. Sao không bảo sớm tí. - Tôi quên béng mất. - Đi bên cạnh một chàng trai tuấn tú như tôi thì quên hết thảy mọi chuyện trên đời là đúng rồi!_đưa tay vuốt phần tóc lởm chởm phiá trước, đoạn nói tiếp_ đẹp trai làm gì cho bao người điêu đứng. - Sặc…mà chú định không ăn món xí mà hay sao mà giờ này còn nói vớ vẩn thế. - Quên hén. - Đi bên cạnh một cô gái dễ thương như tôi thì quên hết thảy mọi chuyện trên đời là đúng rồi! Xinh gái làm gì cho bao ngươì điêu đứng. Tôi nói rồi bỏ đi lấy xe để khỏi phải nghe phần “cảm nhận” của chú ta. He he Sau một hồi nài nỉ + nịnh hót, tôi cũng thoát phận tài xế. - Cho tôi hỏi thật cô một câu nhé!_chú ta mở lời. - Nếu tôi bảo “không” cho thì chú sẽ không hỏi sao. Cứ nói như chú vẫn nói ấy. - Uh. Thế cô vẫn thường không vịn tay vào tài xế dù chàng ta đang đi rất nhanh như bây giờ đấy à._Lại là cái giọng tinh nghịch ấy, đúng là chú ta không thể
  8. nghiêm chỉnh quá 3s. - Có lẽ thế….à mà cũng không biết nữa. Tôi ấp úng - Có lẽ…rồi lại không, là sao? - Thì chú là người con trai đầu tiên đi cùng xe đạp với tôi chứ sao. *May mà chú ta không quay đầu lại, chứ không tôi sẽ không không thể giải thích vì sao bây giờ mặt tôi đỏ như mặt trời thế này, lại còn nóng rang nữa. Tôi không biết* - OH! Vinh hạnh cho tôi thế cơ á. Mà sao cô lại quyết định làm một điều mà cô chưa từng làm với một người xa lạ như tôi? - Do…do tình cảnh lúc đó phải như thế. Chứ lúc đó chú còn có cách giải quyết nào khác à._Tôi giỏi thật đấy, sao lại có thể nghĩ ra câu trả lời thuyết phục như thế chứ. - À. Rồi chú ta im lặng. Tôi cũng im lặng. Xe bắt đầu đi chầm chậm…dường như việc ăn “xí mà” không còn quan trọng nữa, mà quan trọng hơn, có lẽ, chú ấy muốn để cái lần đầu tiên này của tôi trôi qua một cách tự nhiên như tôi vẫn thế, không cần phải vịn vào người lái mà vẫn an toàn. Cuộc sống có những phút giây im lặng là để chúng ta có thể suy ngẫm lại mọi việc đã xảy ra. Và, đôi khi là để giúp chúng ta có thể cảm nhận đuợc những sự thay đổi nho nhỏ trong tâm hồn, trong cảm nhận và trong ánh mắt ta…như lúc này đây. Mắt tôi đang nhìn vào người đang chở mình, mái tóc, bồng bềnh trong nắng ban trưa,
  9. ánh lên một thứ ánh sáng rất lạ như hào quang. Đưa tay dụi mắt….nhìn thật kĩ, thứ ánh sáng đó vẫn còn…chết rồi, mình bị sao thế, rồi tự dưng buột miệng: - Á…..Á…Á…. - Này! Mọi người đang nhìn đấy, đúng là đi với cô mất mặt lắm mà. Có chuyện gì không? - À…..chuyện…chuyện_tôi đưa mắt nhìn xung quanh cố tìm một lí do thích hợp để ít ra, chú ta không nghĩ là đang đi cùng một đứa mới “trốn trại”. Mà lạ thật, đường này làm sao đến chỗ bán xí mà được, đúng rồi, nếu lúc nãy ở trên kia thì phải rẽ vào con đường hẹp đằng sau mình. - Nhầm đường rồi. Phải rẽ vào con đường kia cơ.Tôi nói. - Đấy, nếu cô chở thì phải hơn không?!. Chú ta nói như dỗi. Rồi quay ngược lại theo đến nơi tôi chỉ dẫn. - Hì..chuyện nhỏ mà. Làm gì phải cáu. Cười lên nào chú. - Tôi không phải là con nít, đừng dụ khị. Vả lại tôi cũng chả hơi đâu mà cáu. - Giọng như thế mà bảo không cáu. - Không cáu thật. - Thật không đó. Vậy chú cười lên đi. - Tôi có cười thì làm sao mà cô thấy được. - Thì chú cười thành tiếng. - Không thích.
  10. - Chắc chứ. Tôi đưa tay chọt lét vào sau cổ như vẫn thường làm với đám bạn, đứa nào cũng hét lên vì nhột lắm. Lần này cũng không ngoại lệ. - Ha ha…tha cho tôi đi…nhột quá! - Như thế này có phải ngoan hơn không. - Đúng là….sợ cô thật đấy. - Đó là một lời khen? - Có ngốc mới nghĩ như thế! - Muốn nữa không? - À, tôi cũng là đứa ngốc đấy! - Hì…chú tiến bộ nhiều đấy. Đúng là gần “đèn” nên mới “sáng” như thế - Vâng….nhờ cả ở cô. Lần này dù không bật lên thành tiếng, không quay lại nhưng tôi biết chú ta đang cười vì cả người chú âý khẽ rung làm chiếc xe lạng choạng một tí. Bỗng dưng, tôi thấy vui đến lạ. Có người từng bảo, niềm hạnh phúc nhất khi yêu một người là được nhìn thấy người ấy cười mỗi ngày. Nghĩ đến đây thôi, tôi chợt như người tỉnh mộng, khẽ lắc đầu cho suy nghĩ tan đi… . Hít một hơi cho mọi thứ cân bằng. Tôi vẫn là tôi nhưng có một thứ gì đó khác khác, tôi cũng không biết, nhưng nó rõ ràng có vị ngọt, vâng rất ngọt…ngọt ngào. Đây là gì nhỉ…có phaỉ là…. - Đang ăn mà suy nghĩ vẩn vơ thế!
  11. Tiếng nói vang lên làm tôi khựng lại. Mọi suy nghĩ bị dừng lại, nhìn sang bên cạnh thấy chú ta đang ăn xí mà ngon lành, nhìn xuống đất thấy trước mặt là chồng chén. - Uả!!!. - Uả...ủa gì. Ăn mau lên, tôi được 6 chén rồi đấy. - Trời…chú ăn giỏi nhỉ. Chú ăn như thế không khéo người khác nhìn vào bảo tôi đang vỗ béo cho pé lợn chuẩn bị mang đi xuất khẩu í. - Nhảm nhí. Đúng là con nít… . - Hứ…gần đủ tuổi lấy chồng rồi đấy chú ạ…con nít gì nữa - Quan trọng là có ai thèm lấy đâu - Tại tôi chưa muốn - Thế có bạn trai chưa? - Lớp tôi năm nay có khoảng gần 20 đứa, nếu kể luôn từ mẫu giáo đến giờ thì cũng hơn 100. - Dữ thế…người thích cô lắm thế à - Thích gì ở đây - Thì bạn trai đó. - Đúng là, chú chuối thật…bạn bè mà là con trai thì gọi là bạn trai, chẳng lẽ bảo bạn gái. Đâu liên quan gì đến thích hay không. - Vậy mà làm tôi nghĩ xấu về con trai Hội An - Chú nói rõ xem nào
  12. - UH…tôi tưởng ở Hội An có nhiều chàng ngốc đến nỗi thích nhầm cô. Nụ cười gian xảo xuất hiện, sao nụ cười trên mặt chú ta thường chẳng tốt lành gì~~>tôi rút ra kinh nghiệm xương máu - Chú muốn bị ăn đập thật rồi. Tôi nhanh chân đạp lên bàn chân của chú ta rồi mỉm cười.” Tặng chú đó” Bị đau quá nên ”xí mà” trong miệng chú ta suýt rơi *** ra ngoài. - Eo….ghê thế. Nói xong chạy biến sang nhà thờ HỘI AN ở phiá đối diện bên kia đường - Dám đạp lên chân tôi à. Chết với tôi. Chú ta để vội chén xí mà đang ăn dở xuống và chạy đuổi theo, quyết trả thù_tôi đoán thế. - Ê…Chưa trả tiền mà sao bỏ chạy thế. Thằng nhóc này….bớ làng nước ơi, ăn quịt….ăn quịt. Tiếng của ông lão bán xí mà vang lên, mọi ánh mắt hướng về phiá chàng trai đang chạy sang bên kia đường và bắt đầu quay đầu lại, chạy nhanh về phiá ông lão bán xí mà - Cháu xin lỗi ông! Cháu không bỏ chạy. Cháu đang đùa với cô bạn thôi. Cô ấy ở bên kia kìa, hơn nữa cháu còn để xe ở đây mà. Dù sao cũng xin lỗi ông._Tiếng chú ta vang to, có vẻ như muốn giải thích cho cả mọi người đi đường, đáp trả lại mấy lời xì xào của người qua đường “đẹp trai mà ăn quịt kìa”, “trông bảnh bao thế mà”
  13. Xong chú ta liếc mắt qua bên kia đường, một con bé đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, chú ta lẩm bẩm rồi quay lại trả tiền cho ông lão. Ông lão hiểu ra chàng trai không ác ý gì nên một mực xin lỗi: - Xin lỗi cháu nhé! Ông già rồi hơi lẩm cẩm. Xin lỗi cháu nhiều lắm. - Cháu hiểu mà. Không sao đâu ông ạ!._giọng chú ta lễ phép - Cháu cũng xin lỗi ông rất nhiều. Dù sao đây cũng là lỗi của cháu._Tôi nói nhiệt tình trong hơi thở hổn hễn khi phải chạy nhanh từ bên kia đường sang. - Không có gì. Ông xin lỗi nhé. Lần sau lại ghé. - Dạ!_Chúng tôi đồng thanh. Dắt xe ra khỏi quán, bỗng thấy sao lạnh xương sống, tôi quay đầu ra phiá sau theo phản xạ tự nhiên của con mồi sắp bị thú dữ ăn thịt. Chết thật, chú ta đang nhìn chăm chăm. Tôi leo lên yên xe để tỏ ý giành phần cầm lái, ra chiều hối lỗi - Cô không có gì nói với tôi à! - Uh...chuyện này. Cho tôi xin lỗi - Gì…tôi nghe không rõ - Tôi nói là tôi xin lỗi chú - Sao? - XIN LỖI_tôi bực mình hét to - Xin lỗi mà như thế sao. Mà cô tưởng xin lỗi là xong à, như thế 113 để làm gì. Thể diện một đời của tôi thế là mất trắng vì một con nhóc không ra gì. Mất cả đời trai.
  14. - Này…chú có quyền gì mà nói như thế hả. HẢ?…tôi gắt lên. - Đẹp…có quyền. - Mèn đéc ơi! Đúng là sống lâu mới thấy nhiều cái nực cười mà. - Sao nữa, muốn choảng nhau ở đây à. Nói xong chú ta đan hai tay vào nhau, gác ra sau đầu, ngẩng mặt lên cao mồm thì huýt sáo…Đẹp thì có đẹp mà sao chảnh dữ, tính tình thì….thôi, nói nữa người ta lại bảo mình ganh tị thì khổ… . - Ở đời thật lắm oái ăm, trai xinh thì ít mà trai kiêu thì nhiều_tôi ngêu ngao và khẽ thời dài, đưa mắt nhìn chú ta như ám chỉ “ai đó đó”. Chú ta cũng trợn mắt nhìn lại. - Con bé này, ăn nói thế với người lớn đấy à. - Uả...nói gì cơ_làm ra vẻ ngây thơ, tôi chớp mắt liên tục(ha ha, thành viên của “Ngây thơ đồng chí hội” mà lị ). - Định làm ra vẻ ngây thơ hả cô sói già. - Làm gì có….chú toàn nghi oan cho kẻ xấu không à^^. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi nói đúng phải không? - Uh….đúng lắm đó…đúng là cô sắp bị ăn đòn. Nếu muốn yên ổn thì im lặng mà chở đi. Biết thừa là chú ta đùa nhưng tôi vẫn chọn phương án an toàn là bạn^^. Buổi trưa trời nắng gắt là thế, nhưng những bông hoa xuân trên con đường chạy sang Cẩm Nam vẫn khoe mình trong nắng. Mới hôm kia đi ngang qua đây chúng
  15. chỉ là những đám lá xanh mà giờ đây đã có những bông hoa tô điểm. Khé nghiêng đầu tránh cơn gió trưa phảng phất qua mái tóc, tôi chợt nhận ra mình có chút gì đó giống với những cây hoa này: “Lặng lẽ ra hoa lặng lẽ tàn, ngày tháng trôi qua không ai thăm hỏi*”. - Hoa đẹp nhỉ ?! - Uh…nhưng tôi không thích hoa cho lắm. - Cô có phải là con gái không đấy^^. - Mắt chú không nhìn thấy đựoc hay sao mà còn hỏi vớ vẩn thế. - Nhưng…tại sao lại thế? - Vì nó giống tôi. - Gì? Giống cô á? Không phải đâu, hoa đẹp thế kia mà cô thì…. - Chú nên cảm ơn thượng đế vì tôi đang chở chú đấy, nếu không thì chú không còn được thưởng thức món “bánh đập Cẩm Nam” nữa đâu. Người đâu mà ăn lắm thế, trong vòng mấy giờ đồng hồ mà ăn tùm lum thứ. Nể thật. - Cô kia…đừng lảng sang vấn đề khác chứ. Nói rõ lí do đi - Chỉ nói 1 lần và không giải thích gì thêm: “Lặng lẽ ra hoa lặng lẽ tàn, ngày tháng trôi qua không ai thăm hỏi”. - Tôi không hiểu cho lắm. - Kệ chú. Không liên quan gì đến tôi cả. Muốn bị đạp ra khỏi xe thì hỏi thêm câu vớ vẩn nữa đi_tôi nói như đinh đóng cột.
  16. - Nhưng tại sao…….Ây da…suýt nữa tôi rơi xuống rồi đấy. Đúng là không biết thương hoa tiếc nguyệt. - Đã bảo rồi mà…đáng đời. Không thoã mãn câu trả lời của tôi, chú ta cứ lúc lắc sang bên này bên nọ…đúng là tính khí trẻ con. - Cảm ơn chú_tôi nói nhỏ, và cũng không hi vọng chú ta nghe thấy. - Gì? - Không có gì. - Rõ ràng là có mà - Không mà…. - Lại thế. Giận 5s. Cảm ơn chú _ vì đã tò mò muốn biết tôi nghĩ gì, muốn lắng nghe tôi nói và cho tôi cái cảm giác được quan tâm, được sống là chính tôi không e ngại, được mỉm cười thật nhiều. - Đôi lúc, chú cũng đáng yêu ra phết. - He he…..lần này thì nghe rõ rồi nhá. Cô khen tôi đấy. Lo mà nhớ những điều cô nói đi^^ Nếu thời gian có thể lắng đọng thì tôi hi vọng phút giây này đây…thời gian dừng lại, để tôi được sống nhìu hơn một chút trong niềm hạnh phúc bé nhỏ của mình và
  17. mai sau không phải tiếc nuối vì những khoảnh khắc hạnh phúc của những tháng ngày đã qua.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2