intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chú chú...cô cô...và anh – em

Chia sẻ: Conmuachieunhoem Conmuachieunhoem | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:28

41
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Đã đến nơi chưa? - Gần rồi, còn chút xíu nữa là đến nơi thôi. - Câu này nghe quen quen hén, từ nãy giờ hình như là 5 lần rồi. - Tại chú hỏi nhiều quá mới thấy lâu vậy đó. - Xạo…chứ không phải do cô đi chậm quá à…Rùa. - Đi với tốc độ này đến Ông trăng cũng được chứ đừng bảo là đến Cẩm nam. - Nói thì hay lắm, nãy giờ 15 phút rồi cũng chưa đến nơi.

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chú chú...cô cô...và anh – em

  1. Chú chú...cô cô...và anh – em - phần cuối
  2. Chap.3 - Đã đến nơi chưa? - Gần rồi, còn chút xíu nữa là đến nơi thôi. - Câu này nghe quen quen hén, từ nãy giờ hình như là 5 lần rồi. - Tại chú hỏi nhiều quá mới thấy lâu vậy đó. - Xạo…chứ không phải do cô đi chậm quá à…Rùa. - Đi với tốc độ này đến Ông trăng cũng được chứ đừng bảo là đến Cẩm nam. - Nói thì hay lắm, nãy giờ 15 phút rồi cũng chưa đến nơi. - Tôi đi chầm chậm để chú có dịp ngắm Hội An đấy. Ôi Hội An iu quí của tôi, muốn ôm hôn thắm thiết quá. - Dang hai tay ra mà ôm. - Đúng rồi nhỉ. Chú thông minh hơn tôi tưởng đấy. - Này...này cô, tôi đùa mà, không được dang hai tay khi đang lái xe chứ. Nên nhớ là cô đang chở mĩ nam Hà Thành đấy. - Nghe mà phát ớn. Kìa, đến nơi rồi đó. - Bánh đập bán ở đây á. - Chú tưởng tôi mệt phờ người chở chú sang đây để nói dối chú à. Nhảm quá.
  3. Tôi thích quán Bến Tre này vì ngồi từ trong quán, tôi có thể nhìn ra không gian bên ngoài. Có thể nói khung cảnh nơi đây hệt như một bức tranh phong cảnh, xa xa là cánh đồng bạt ngàn, phía dưới là dòng sông với chiếc cầu khỉ bắc ngang qua. Bấy lâu sống trong nhịp sống hối hả của những thành phố năng động, được về đây là cả một niềm khát khao đối với những con người xa quê hay những du khách đến với Hội An và mong muốn được thưởng thức một trong các món ăn đặc sản Hội An: “Bánh đập”. Dang hai tay như muốn ôm gọn cả không gian, ngẩng đầu lên như muốn nuốt trọn bầu trời này và gọi to như muốn cảm ơn đời vì biết mình vẫn còn sống, vẫn còn cảm nhận được vẻ đẹp của thiên nhiên, chú ta hét lớn: - Thích thật đấy. - Bất kì ai đến đây đều có chung một cảm nhận như chú nhưng biẻu hiện nồng nhiệt như vậy thì có chú mà thôi. - Tôi thường không biết kiềm chế mà. Tính tôi là vậy. - Có ai hỏi gì đâu mà chú tự khai. - Cái con bé này… - Được rồi…chú cứ làm gì mà chú muốn, tôi gọi món đây. - Cô cứ gọi đi. Nhưng khi nào ăn thì phải gọi tôi với đó. Nói là ăn bánh đập thôi nhưng thực chất là thường ăn kèm với hến trộn (riêng tôi
  4. thì không thích món này lắm, nếu ăn thì chỉ là cho vui với bạn bè), uống Cocacola (chỉ những khi có nhìu tiền một chút^^) hoặc uống trà đá (khi $$$ bị hạn chế) và cuối cùng là nhâm nhi món chè bắp khi bụng đã sắp căng cứng(muốn ăn chè bắp cũng phải tuỳ mùa, bởi không phải muà nào cũng có bắp). Ăn như thế mới gọi là đúng bài. - Có rồi đây này. Chú không vào là tôi ăn hết đó. - Uh…đừng có mà ăn trước đấy. Nhìn chú ta bước trên cầu khỉ mà ngố ghê cơ…y chang lúc tôi gặp chú ta lần đầu tiên. - WOA…trông ngon thật đấy. Cô giới thiệu về món này đi - Bánh này là bánh đập. Bên ngoài là hai bánh tráng mỏng. kẹp ở giữa là mì ướt. - Không đâu...bên ngoài là bánh đa. - Tôi ở đây 17 năm rồi đấy, cái này gọi là bánh tráng, làm gì phải bánh đa hay bánh gì gì đó đâu. - Cái bánh này tôi biết mà, nó gọi là bánh đa. - Chú không tin chứ gì..tôi nhờ bác chú quán nói cho nhé Nhanh chân bứơc vào bên trong nhà, tôi nhờ bác chủ quán ra phân trần - Chú ơi, bánh kẹp bên ngoài mì ướt là bánh tráng phải không chú?_tôi hỏi - Đúng rồi, nhà chú tráng bánh này mà_bác chủ quán đồng tình. - Thế ạ…ở ngòai Hà Nội có loại bánh y như thế này mà là bánh đa_chú ta tiu ngiủ.
  5. - Cũng đúng mà_bác chủ quán nói thêm_ở ngoài Bắc gọi là bánh đa, miền trung và nam gọi là bánh tráng, . - Thấy chưa, tôi đã bảo mà_chú ta reo lên. Cô cứ bảo không phải. Tin tôi chưa. - Uh_tôi đáp lấy lệ rồi quay sang bác chủ quán: “ Cháu cảm ơn bác nhé”_tôi gượng cười và nói. Chính xác là tôi hơi bị “quê” một tí. - Cô cũng “thông minh” ghê cơ!_chú ta nói xỏ. Nhìn mặt chú ta kià, vênh váo thấy sợ luôn. Ghét thật! - Đây là nước chấm với bánh đập đúng không?._chú ta trỏ tay vào chén nước chấm, nhìn không chớp và hỏi tôi. - Tôi nghĩ chú không cần phải hỏi đâu. Ăn thử đi._vẫn còn hơi ấm ức một chút nên tôi trả lời trống không. - Ngon đấy..có điều hơi cay_chú ta suýt xoa. - Thật không đó? Chú không biết ăn ớt à_tôi giả vờ ngạc nhiên và cười chọc quê chú ta. Hình như vịêc được thấy chú ta “không biết về một điều gì đó” làm tôi thấy rất vui, lấy lại được sức sống…đây có thể nói là liều vitamin của tôi. Tôi có xấu xa quá không nhỉ. Mà thôi, chả chết ai…nên cũng chả quan tâm nữa mà làm gì. - Thế cô biết ăn không mà bày đặt hả?_chú ta không vừa. - Hả????_tôi trố mắt ra. Chết thật, từ nhỏ đến giờ tôi cũng chả ăn được cái món ớt này, vừa cay vừa đỏ trông thấy mà sợ mất dép rồi. Nãy giờ bị “quê” trước mặt chú ta mấy lần rồi, lần
  6. này mà bị nữa thì chắc tôi “shock” toàn tập luôn, tôi không muốn bị “ê” mặt. Mà ớt tôi cũng chả ăn được… - Cô cũng không ăn được ớt à^^?_chú ta hớn hở ra mặt. Đành liều một phen… - Đừng…đừng….coi thường…tôi! Khổ thật, những lúc quan trọng tôi đều nói “bắp” cả…khổ thế đấy. Bệnh nan y rồi, hết thuốc chữa. - Cô ăn đi…!. Bây giờ vẫn còn kịp để cô rút lại lời nói và xin lỗi tôi một tiếng đó. - Chú nhắm mắt lại và mơ đi. Xem tôi đây này. Đưa một muỗng ớt vào trong chén nước chấm của mình, tay tôi run run… . Lấy một miếng bánh nhỏ chấm vào chén mắm…tôi không dám nhìn nữa cơ, ấy thế, tôi vẫn nở nụ cười làm ra vẻ mình “rất chi” là biết ăn ớt. Khi đưa miếng bánh vào miệng, nhai nhai…. Chả có hiện tượng gì^^, he he…hoá ra ăn ớt cũng bình thường thôi…, tôi cười rất tươi. Nuốt. Khoé mắt cay cay rồi nhoà đi, tai bỗng dưng ù ù như có ngàn con ong đang bay xung quanh, nước mũi chảy ra…tôi cảm nhận được nụ cười của tôi trở nên méo mó…thảm thương. Một bàn tay đang huơ huơ trước mặt tôi: - Cô làm sao thế! Vẫn ổn chứ?! - Dĩ…dĩ…nhiên…_bệnh cũ tái phát rồi.
  7. - Sao cô khóc thế? - Khóc gì mà khóc…tôi…tôi chỉ nhớ ngoại tôi thôi, lúc trước ngoại hay làm tương ớt cho cả nhà tôi ăn lắm._Một lí do rất tuyệt…tôi tự cảm thấy bản thân mình hơi bị thông minh^^. - Vậy chắc cô ăn ớt giỏi lắm. Tôi “xới” cho cô một thìa nữa nhé! - Chú cứ để tôi._tôi vội đỡ lời - Có gì đâu mà cô phải ngại chứ. Cứ tự nhiên đi. Nói thì được rồi, làm gì mà hành động luôn vậy trời. Một muỗng ớt to to…bỏ vào chén nho nhỏ…và một con “nai” nhỏ…chuẩn bị ăn ớt đỏ… . Lòng đau như cắt. Thật không biết chú ta ngây thơ hay cố tình muốn cho tôi ăn ớt đến chết luôn đây nữa. Nhưng tiến thoái lưỡng nan, lỡ lên lưng ngựa rồi thì chỉ còn cách giữ cương cho chắc thôi, chứ xuống chưa chắc đã an toàn. - Vậy phiền chú “múc”…à mà không “xới” giùm tôi nhá._lại phải cười gượng, suy cho cùng…do cái bệnh “sĩ” mà ra. Chán như con gián. Vội uống một ly nước thật to cho dịu đi cái nóng rát ở cổ, cái ù ù của lỗ tai…tôi nhanh chóng chuyển đề tài hòng mong thoát nạn. - Có cái máy ghi âm rồi mà sao thấy chú ăn một lúc rồi hí hoáy viết hoài thế. - Chời, tôi đi làm bài tập nên phải viết những cảm nhận lại chứ, còn máy ghi âm là để ghi lại sự giới thiệu của người bản xứ, rồi thì về nhà và phân tích từng cái, cuối cùng là tồng hợp chúng lại với nhau.
  8. - Ra thế…,tôi gật gù. - Chứ cô tưởng đơn giản là đi chơi à. Đi thực tế là để mình làm bài sao cho ấn tượng, khác với người ta, tạo những nhận xét riêng của bản thân mình…chứ nếu như cô nói thì tôi chỉ cần ở nhà, mở “net” lên~~> “Copy” & “Save” là okie rồi, đi thực tế làm gì cho tốn kém và gặp phiền phức…. - Ơ…sao lại nhìn tôi thế. - Cớ gì mà cô phải giật mình^^ hay là biết bản thân luôn đem đến phiền phức cho người khác. - Tôi mà thèm giật mình…đâu có giống như “ai kia” vừa ăn cướp vừa la làng”, “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”. - Trí tưởng tượng cô phong phú thật đấy. - Qúa khen! Nhìn lại chén mắm mà tôi thấy đau lòng quá, dù rất thích bánh đập nhưng đành “chia tay em, chia tay hoàng hôn”. May thật, bác chủ quán vừa mới đem ra món hến trộn, mặc dù đây không phải món tôi ưa lắm tuy nhiên nó còn tốt hơn món bánh đập với chén ớt…không, chén mắm có ớt chứ nhỉ ^,
  9. Phụuuuuutttttttttt…………. - Chú uống gì mà “khủng” thế… - Cái...cái gì…? - Cái áo của tôi chứ gì…dính lên áo của tôi rồi này. Ôi, cái áo tôi thích nhất, mặc 3 năm nay rồi mà vẫn không thấy chán. Tiếc quá! - Không…bác chú quán ấy bảo gì lúc nãy thế?! - Thì bảo “bạn trai cháu ăn”……….. Á! Mèn đéc ơi… - Lần thứ hai trong ngày có người nhận lầm tôi với cô đang hẹn hò. Lạ thât? - Sao? - Tôi thật không hiểu họ nghĩ như thế nào mà bảo vậy nhỉ. Tôi thì như hoàng tử…cô thì… . Nhìn từ góc độ nào cũng thấy không xứng. Đúng mà…không hề xứng. - Này chú! Chú chưa biết sự trả thù của phụ nữ à…nó còn đau đớn hơn gấp 1000 lần cái đau chân của chú bây giờ. Vừa nói tôi vừa dậm lên chân chú ta một cái. Cho đáng đời. Hứ - Tôi chỉ đùa thôi mà^^. Sao manh động thế! - Đùa thế thì có ngày chú chết chắc. - Lo cho tôi à?_mắt chú ta chớp liên tục. - Chú tỉnh lại một chút đi. Nhảm nhí!. Mà đừng có nhìn tôi mãi thế_mặt tôi lại bắt đầu nóng ran lên, tim tôi đập loạn xạ. Chú ta mà nhìn kiểu này thêm mấy lần nữa
  10. chắc “tim” tôi “đi đời” luôn. - Ở đây có biển cấm nhìn à^^?. Chú ta đáp lại. Tôi vội nói lảng đi, dây dưa với mấy vụ này thì tôi có mà bí dường… - Chú ăn chè bắp không để tôi gọi. - Hỏi thừa…cô biết là tôi cần phải tiếp xúc nhìêu với ẩm thức Hội An mà… - Trời…chú trả lời thừa quá, tôi chỉ cần biết là “có” hay “không” thôi - Óc suy luận của cô quả là kém thật. Thôi để tôi nói luôn. Là “có”. Được chưa óc hạt tiêu_chú ta nhấn mạnh. Bình tĩnh nào..bình tĩnh…mình mà để ý mấy vụ này nữa thì có nước “xuống mồ” ngay tại đây vì hiện tượng “máu lên não” quá nhìu… . Xí…. - Tôi với cô thử nói chuyện với tư cách người lớn nhé?_chú ta đột ngột đổi thái độ và nói một cách chững chạc nhất có thể - Làm gì mà nghiêm túc thế…. . Cũng được thôi, vì ít ra điều đó cũng không làm tôi giảm đi mấy kg. - Việc đi chơi cùng một người lạ đối với cô như thế nào? - Ý chú là sao. - Thì là nó có quá nghiêm trọng không? - Rất nghiêm trọng. Đứng trên quan điểm của tôi mà nói thì việc một người con gái đi chơi cùng 1 người lạ đối với tôi là một sự “dễ dãi”… . Chú có nghĩ thế? - Cô cứ trả lời tiếp đi, tôi hỏi cô trước mà.
  11. - Chắc chắn chú nghĩ tôi là một đứa ”dễ dãi” vì chính tôi cũng đã suy nghĩ thế sau khi quyết định đi cùng chú. Nhưng sau đó tôi lại thấy cảm giác đi cùng chú không quá là xa lạ như tôi vẫn nghĩ, cứ như tôi và chú đã quen nhau…, tôi có thể tự nhiên là chính tôi không e ngại. Và việc đi cùng với một người “thân quen” thì không phải là sự dễ dãi. Tôi đã tự trả lời cho mình như thế. - Cô chín chắn hơn cái tuổi 17 của mình đấy. - Đến lựơt chú…. - Gì cơ? - Thì chú trả lời câu hỏi của tôi đi. Chú có nghĩ tôi là một đứa dễ dãi?! - Nếu trả lời “có” thì có sao không nhỉ?_chú ta mỉm cười nhẹ nhành và khẽ nghiêng đầu sang một bên ra vẻ ưu tư. Một thoáng buồn chợt bao quanh lấy tôi, tôi biết sẽ có câu trả lời như thế nhưng lòng tôi lại nặng nề hơn bao giờ hết…đây là tâm trạng chung của các cô gái khi nghe một người con trai nói mình là “dễ dãi”?!….có cảm giác dường như cổ họng bị bóp nghẹn không nói nên lời. Tôi đã sai lầm khi quyết định trở thành 1 hướng dẫn viên cho chú ta. Và tôi đã sai lầm khi suy nghĩ theo cảm tính, coi 1 người lạ là một người quen… . Sai lầm rất nhìêu. Nước mắt sao cứ chực chờ ở khoé mắt, mong muốn được tuôn ra như một sự giải thoát. Tôi muốn kiềm nén…hay chí ít là không khóc trước mặt chú ta. Sao tôi lại phải như thế này chứ, tôi đã quyết định nghe câu trả lời thì tôi đã phải biết chấp nhận điều này có thể xảy ra chứ. Bàn tay
  12. tôi siết chặt vào nhau…tôi muốn mạnh mẽ hơn chút… . Đầu óc tôi giờ đây trống rỗng, óc tôi đúng là óc hạt tiêu mà…. . Tôi không còn cảm nhận được xung quanh nữa rồi…. - Cứ im lặng thế à?_chú ta hỏi Im lặng…..tôi nghe có tiếng ai đó hỏi tôi nhưng rất mơ hồ, tôi cũng không muốn nghe đâu… - Này, cô vẫn ổn chứ. Chúng ta đang nói chuyện đấy._chú ta hét lên. Tiếng hét đó đưa tôi trở về với thực tại…có vị đắng ở miệng…, tôi chậm chạp trả lời: - Tôi biết mà…hì_tôi cười, phải chăng khi sức chịu đựng quá giới hạn, khi không thể khóc thì người ta phải cười…cười để chấp nhận sự thật đắng cay… - Cô cần nghe câu trả lời đúng không? - Chú trả lời rồi còn gì. - Cái đó không phaỉ câu trả lời. - Tôi không ngốc như chú tưởng đâu. Trình độ 12 năm học văn cho tôi phân biệt được đâu là câu khẳng định, đâu là câu nghi vấn_tôi nói như trút lên đó bao nỗi phẫn uất, tức giận trong lòng. Tại sao, tại sao…tôi có quyền gì mà tức giận với chú ta chứ…nhưng… - Cô phải nghe tôi nói chứ…. Sự thật là lúc ban đầu, tôi có nghĩ như thế, nhưng một chút xíu thôi..nhỏ bằng hạt cát vậy, nhưng sau đó tôi cũng có cái cảm giác như
  13. cô, cảm giác chúng ta đã từng quen nhau…và cô đã là “gì đó” của tôi, rất quan trọng. Rồi tôi không nghĩ đó là một sự dễ dãi, mà với tôi, đó là một sự ngây ngô, rất đáng yêu, trong sáng… . Tôi thích những điều đó ở cô. Rất …rất đáng yêu. Và khi nghe cô kể về suy nghĩ của cô thì tôi thấy càng thích cô hơn, cô cũng coi tôi như là một người quen, nhiệt tình giúp đỡ tôi. Chưa ai mang đến cho tôi cảm giác được đối xử thật lòng với nhau như cô. Tôi thích sự thẳn thắn đôi khi hơi ngốc nghếch và cách nói chuyện cụt ngủn. Tóm lại tôi thích tất cả những gì thuộc về con người cô nên cô không phải suy nghĩ nhiều. Tôi hỏi như vậy vì muốn biết vậy thôi. Còn nữa, hình như chưa có ai nói với cô rằng cách nói chuyện chân thật của cô luôn khiến người đối diện tin tuyệt đối vào cô. Tôi tin cô…tuyệt đối. Sao khi nói chuyện với cô tôi lại lúng túng thế nhỉ. Khỉ thật. Thôi mệt quá, do cô cả đấy_chú ta nói hơi ấp úng, mặt bắt đầu đỏ bừng lên. - Nghe rõ từng chữ chú ta nói, tôi như ngươì vừa thức dậy sau một giấc ngủ dài...cảm giác lâng lâng. Bỗng dưng nứơc mắt mà tôi đã kìm nén bấy lâu như vỡ oà trong tiếng nấc. Phải chăng khi niềm vui vượt quá giới hạn, khi không thể cười được nữa thì người ta phải khóc…khóc để chấp nhận sự thật đôi khi rất ngọt ngaò… - Con trai gì mà làm cho người ta khóc kìa. Con trai bây giờ đúng là chả tin nổi
  14. ai._tếng các cô gái phía sau bàn tán - Đừng khóc chứ…tôi có bắt nạt cô đâu! Này, mọi người đang nhìn mà. Vừa nói chú ta vừa quay ra phía sau, xua tay và luôn miệng:”không phaỉ tôi đâu…cô ấy tự khóc nhè đấy mà! Không phải tôi thật đó”. Lại quay sang phía tôi hối thúc “cô nói gì đi chứ! Làm ơn” Tự dưng tôi lại khóc to lên…tôi cũng không biết tại sao mình như thế nhưng thật sự là tôi đang rất vui. Đôi khi một lời nói sẽ làm thay đổi một ai đó….và một lời nói từ ai đó có thể làm người nào đó thật sự hạnh phúc. Như bây gìơ đây tôi đang rất hạnh phúc nhờ vào một “ai đó”. Có lẽ tôi sẽ khóc suốt nếu không nhìn thấy khuôn mặt méo mó của chú ta đang cầu khẩn tôi, xin tôi đừng khóc nữa. Tôi bật cười. - Cuối cùng thì cô cũng đã tha cho tôi. Cô làm tôi xấu hổ với mọi người quá, cứ như tôi là một “tội đồ” vậy đó. - Đáng đời chú! - Tôi có làm gì cô đâu?!. Mà sao cô khóc thế. - Đợi chú lớn tí nữa sẽ hiểu. - Bó tay. Đúng là con gái phức tạp nhất. À! lần sau nếu có khóc thì “xi-nhanh” cho tôi trước nhá, để tôi trốn, kẻo như hôm nay nữa thì cô chết với tôi đấy. Liệu hồn. - Mà chú nói thật chứ? - Thật chứ sao không. Lần sau mà như vậy là tôi đánh cho một trận không thương
  15. tiếc đấy. - Không phải đâu. Chuyện kia cơ. - Tôi với cô còn chuyện gì nữa à? - Chuyện…chuyện chú nói về tôi ấy…chú nói lại lần nữa được không. - À…tôi…tôi quên rồi - Chú cố nhớ đi. - Quên sạch rồi. Tính tiền thôi. Bác ơi cho cháu gửi tiền.. - Chú thử nhớ xíu nữa thôi. - Tôi chỉ nhớ rằng cô vừa mới khóc mà sao giờ tỉnh queo thế. - Chú này. Tôi muốn nghe lại nữa mà. Đúng rồi cái máy ghi âm! Đúng rồi. - Đúng cái gì mà đúng. Mà tôi vứt nó đi rồi - Chú nói dối vừa thôi_tôi bĩu môi. - Tôi mà thèm xạo với cô à. Đồ mít ướt, óc hạt tiêu. - Tôi khóc nữa đó. Tôi khóc to hơn lúc nãy nữa. - Khổ quá đi. Tôi bị sao quả tạ chiếu hay sao mà dính phải cô thế này. Ôi, cô đúng là sao chổi mà. Này!. Cô mà làm hỏng nó thì chết chắc. - Biết rồi. Thật vui khi nghe ai đó khen mình, tuy đây không phaỉ lần đầu tiên nhưng khen thật lòng như thế thì chỉ mới có một người, coi khuyết điểm của tôi là một một điểm mạnh thì cũng chỉ có một người. Ôi! Thích quá. Tôi đang ngồi sau người đó,
  16. được ngồi một bên mà không bị kêu ca là tôi quá nặng, được dang hai tay như trong “mô-tuýp” phim Hàn, đựơc sống như trong phim mà tôi hằng ao ước…. - Cô làm ơn đừng nghe đi nghe lại như thế chứ. - Có gì đâu. - Thế thì cô vặn nhỏ giùm đi, tôi xấu hổ chết đi được. - Có gì mà phaỉ xấu hổ. Tôi không xấu hổ thì thôi” mắc mớ” gì chú. - Đừng xài từ địa phương tôi không hiểu, thế nào là “mắc mớ”? - “Mắc mớ” có nghĩa là “liên quan” đấy. - Uh. Vặn nhỏ nữa đi. Cô muốn cả thế giới này nghe à? - Hì..tôi cũng chỉ mong thế. - Đúng là… - Hì… tôi rất vui vì được gặp chú - Đối với tôi nó là ác mộng - Láo…à không, “xạo” - Không tin thì thôi phản bác lại làm gì. - Chú lại thế. - Bây giờ là mấy giờ rồi ấy nhỉ? - 4h00 - Nhanh thế cơ á, ngồi trong quán bánh đập những mấy tiếng đồng hồ. Tại cô khóc lâu quá nên mới mất nhiều thời gian như thế. Ấy…sao lại nhéo tôi
  17. - Đã bảo đừng chọc giận tôi, đừng đánh thức con sư tử đang lim dim ngủ…. .. - Sợ quá. Haizzzzz. Buồn ngủ và mệt quá_Chú ta vừa ngáp vừa nói~~>âm thanh nghe rất dị hợm. - Tôi sẽ đưa chú đến một nơi rất đẹp. Ở đó chú có thể nghĩ ngơi thoải mái mà không tốn một cắc. Nhưng chú không định ăn thêm món gì nữa à. Hội An còn nhiều món ngon lắm: bánh bao- bánh vạc…v.v… - Thôi, tôi no lắm rồi…như thế này là đủ làm bài rồi…Cô đưa tôi đến nơi nào nghỉ ngơi đi. - Vậy cũng được. Đi thôi. Đạp xe trên phố…tôi cảm nhận được có một ai đó đang tựa vào lưng mình. Từng hơi thở nhè nhẹ phả vào lưng hoà với nắng chiều làm lưng tôi hơi ấm. Mọi người đang dồn ánh mắt vào tôi, cũng đúng thôi…lọ lem chở một hoàng tử là điều đáng gây sự chú ý mà. Tự nhiên tôi nhớ đến nàng công chúa ngủ trong rừng, nàng công chúa sẽ tỉnh dậy sau giấc ngủ dài nếu chàng hoàng tử hôn vào nàng. Và chú ta sẽ tỉnh dậy nếu tôi… . *Tự cốc vào đầu thật đau*…sao tôi lại có suy nghĩ không đúng đắn thế chứ. Hì nhưng nếu không làm vậy thì làm sao đánh thức chú ta được nhỉ^^. Kítttttttttttttt - Ui da… . - Xin lỗi…tôi..tôi bị vấp cục đá._vậy là tiêu tùng giấc mơ chàng hoàng tử ngủ trên xe đạp rồi. Tiếc quá đi!
  18. - Tiếc gì?! Hay là cô có suy nghĩ mờ ám gì với tôi hả? Khai mau đi. Cô sẽ nhận được sự khoan hồng. - Làm..làm…gì…có - Thế sao lại ấp úng. Tôi đoán đúng rồi chứ gì. - Không…làm gì có… . Đúng là số mình không làm điều ác được mà…trước khi làm luôn bị người ta “bắt mạch” hết trơn. - Đây là nơi tôi muốn đưa chú đến. Vừa đủ yên tỉnh. Thế nào? - Tuyệt! - Tôi thường đến đây nhũng lúc có “tâm trạng”. Tuyệt quá đúng không. Có thể hít thở không khí trong lành và được ngắm đất trời, ngắm Hội An. - Bây giờ thì cô còn có thể ngắm tôi. Đúng chứ? - Nhảm. - Ha ha ha…Tôi đi ngủ một lát rồi dậy. Ghế đá ở đây cũng sạch ra phết đấy. - Mặc kệ chú. Chú ta đúng là con sâu ngủ mà…vừa ngả lưng một chút là ngủ được ngay. Ước gì tôi được như chú ta nhỉ…tôi thường phải lên giưòng rồi 1,2 tiếng sau mới ngủ được và rất dễ thức dậy bởi tiếng động dù là nhỏ. Nhìn chú ta ngủ mà buồn cười, đẹp trai như thế kia mà sao ngủ xấu thế nhỉ. Tuy nhiên được cái rất đáng yêu… . Mặt trời dần về phía tây, đã thấy rõ đường chân trời…
  19. - Cô nhìn tôi mãi từ nãy đến giờ à Sao tỉnh dậy mà không nói trước thế, làm giật cả mình. - Không dám đâu. - Ai biết được. - Tôi chỉ ngắm hoàng hôn thôi. - Hoàng hôn và bình minh là hai thời khắc đẹp nhất của một ngày. Trước kia tôi thích bình minh, nhưng giờ đây bắt đầu thích hoàng hôn. - Vì sao vậy? - Hì…vì ai đó cũng thích. - Thế chú còn thích gì không. - Thích con gái Hội An. Nhưng hình như con gái Hội An hơi dữ. - Chú muốn “ám chỉ” ai thì nói luôn đi - Có nói ai đâu. Vu vơ í mà. - Tốt!. - Thế cô thích gì? - Cái đẹp và những gì thuộc về duyên phận. - Trai đẹp như tôi, thích không? - Xí...tự tin thấy ớn. Đẹp ở đây là nói về tâm hồn.. - Hoá ra cô là ngươì sống thiên về tình cảm và tâm linh - Không phải tâm lình mà là duyên phận cơ.
  20. - Nếu nói về duyên phận thì trong một bộ phim tôi từng xem, có nói như thế này: “Mỗi người chúng ta gặp dù chỉ là thoáng qua đều có thể là một phần không thể thiếu của chúng ta sau này”. - Tôi và chú đã gặp nhau nhìu hơn cái gọi là thoáng qua. - Uh….nếu thêm một chút “duyên phận” nữa là thành một phần tất yếu của nhau sau này. - Chú nghĩ chúng ta có cái gọi là duyên phận không? - Không biết nữa…nhưng chúng ta có cái cảm giác mà ngươì ta vẫn thường gọi là tình yêu. - Chú chắc chứ? - Với tôi thì là thế. - Tôi nghĩ mình nên kể cho chú một chuyện trước đã. - Hì…có vẻ nghiêm trọng nhỉ, Tôi nghe đây. Chap.4 Hít thật sâu…thở ra…tôi thường làm thế trước khi làm một việc quan trọng và dần dần nó trở thành một thói quen. Lần này cũng vậy, tôi sắp nói một chuyện quan trọng mà. - Đã lâu lắm rồi, tôi không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra với tôi ngày hôm ấy, chỉ
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2