intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chuyện của Mẹ tôi

Chia sẻ: Hoi Dac Tri | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:4

73
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Hôm nay là ngày của mẹ. Chương trình thời sự buổi sáng đưa tin, có một cô gái ở nơi xa về thăm nhà, vừa mới xuống xe đã nhìn thấy mẹ đứng phía trước. Cô gái rất ngạc nhiên vì mẹ cô không hề biết cô sẽ trở về liền hỏi:

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chuyện của Mẹ tôi

  1. Chuyện của Mẹ tôi Hôm nay là ngày của mẹ. Chương trình thời sự buổi sáng đưa tin, có một cô gái ở nơi xa về thăm nhà, vừa mới xuống xe đã nhìn thấy mẹ đứng phía trước. Cô gái rất ngạc nhiên vì mẹ cô không hề biết cô sẽ trở về liền hỏi: ”Sao mẹ biết con về vậy?”. Thì ra cuối tuần nào người mẹ cũng ra chỗ này để “đón” cô. Tâm tư người mẹ luôn như vậy, luôn lấy thường xuyên thành trùng hợp, biến có thành không khiến những đứa con không khỏi ngạc nhiên cũng không đoán trước được. Nhớ lại lúc về quê thăm mẹ, tôi vô tình phát hiện ra mẹ viết chi chít mấy số điện thoại anh em tôi gọi đến trong quyển sổ nhỏ. Hơn nữa mỗi tối mẹ đều xem dự báo thời tiết, mẹ đặc biệt lưu tâm đến vài thành phố vì đơn giản những đứa con của mẹ đang sống ở đó… Tháng tư năm nay, trước đêm mừng thọ mẹ 80 tuổi tôi cùng vợ về thăm mẹ. Mẹ mắc chứng liệt nửa người không nói được 8 năm nay. Lần này về nghe em tôi kể bác sĩ xem kết quả chụp CT não nói rằng hình ảnh mặt bên não của mẹ gần như toàn màu đen, mẹ sống được đã là một kì tích. Nghe xong tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Bản thân tôi đã làm được điều gì cho mẹ??? Lần này đến thăm tôi lại không biết mẹ phải truyền dịch và đã truyền hơn 1 tuần rồi. Hai đứa em tôi đã học được cách giao tiếp bằng tay càng làm tôi áy náy. Vì thế, trong thời gian gần 10 ngày này tôi cố gắng ngồi cạnh mẹ, nắn nắn chân, xoa bóp lưng và giúp mẹ luyện tập đi
  2. bộ đúng giờ. Mẹ đứng lên và đi lại rất khó. Em tôi thường xuyên phải đỡ mẹ, cùng mẹ luyện tập đi qua đi lại. Tôi thấy mẹ rất coi trọng thời gian luyện tập, buổi sáng buổi chiều đều vui vẻ để chúng tôi đỡ mẹ đi. Mỗi lần như vậy, đặc biệt là khi ở tầng dưới, mẹ đứng trước cửa nhìn ra thế giới bên ngoài, cả người lắc lư cố gắng đứng dậy, hạ quyết tâm. Mấy phút sau mẹ mới để tôi dìu bước từng bước từng bước lên bậc thang trở về phòng. Từ trước đến giờ mẹ chưa từng coi trọng sinh nhật của mình. Nếu chúng tôi tổ chức thì mẹ đón sinh nhật, nếu chúng tôi quên mất thì mẹ tùy tiện ăn bát mì là xong .Bây giờ mẹ dường như rất mong đợi ngày đó vì khi ấy tất cả những đứa con từ nơi xa cùng về bên mẹ. Tôi còn nhớ lần tất cả anh em tổ chức sinh nhật cho mẹ 4 năm trước. Mẹ chưa từng khóc nức nở như vậy! Lúc đó mẹ không chỉ bị liệt, tiểu não bị teo mà đã mất hoàn toàn khả năng ngôn ngữ, không thể giao tiếp được với người khác, ngay cả ý thức cũng không minh mẫn. Mọi người không thể tin vì sao mẹ tôi lại có phản ứng quyết liệt như vậy. Từ đó năm nào tôi cũng về sớm một ngày chuẩn bị đón sinh nhật cùng mẹ. Vậy mà mẹ lại có thể bình tĩnh được, ngay cả khi chia tay, mẹ vẫn lặng lẽ nhìn chúng tôi, gật đầu khi nghe chúng tôi nói năm sau lại trở về . Ngày từ biệt mẹ, tôi mua biếu mẹ rất nhiều hoa quả. Mẹ lại đưa tay chỉ vào vợ tôi, sau đó cầm một quả lắc lắc, ánh mắt mẹ sốt ruột, miệng không ngừng kêu “ư ư”. Tôi biết mẹ muốn chúng tôi mang theo ăn trên dọc đường. Đó là tâm nguyện của mẹ, tôi đành phải nghe theo. Mẹ nhìn chúng tôi, vẻ mặt hài lòng rồi từ từ gật đầu biểu thị ý chia tay. Mẹ mắc bệnh teo tiểu não, là chứng rất khó khống chế việc khóc, thường xuyên không kiềm chế được xúc động mà rơi nước mắt. Nhưng tôi phát hiện, sau mỗi lần gặp chúng tôi mẹ dần dần có thể bình tĩnh nhiều hơn. Theo tôi,đây là một kì tích,chính là biểu hiện ý chí kiên cường của mẹ. Cạnh đầu giường sạch sẽ luôn có một chồng giấy vệ sinh do mẹ dùng một tay xếp lại mà thành.Trên tủ đầu giường bày vô số lọ thuốc,cốc nước,bình rửa răng giả,hộp đựng giấy vứt đi,túi thức ăn…tất cả đều lần lượt ngay ngắn nằm ở vị trí cố định. Sinh hoạt hàng ngày đều do me thực hiện theo thói quen rất nghiêm khắc: Buổi sáng 6 giờ dậy, đi vệ sinh, súc miệng rồi ăn sáng; đúng 11 giờ đi tiểu tiện, 12 giờ ăn trưa,13 giờ ngủ trưa;15 giờ dậy sau đó vận động, di chuyển đến ba vị trí khác nhau trong phòng, lúc dậy lắc lư người theo thời gian nhất định,lúc ngồi cũng gác chân nọ lên chân kia trong thời gian nhất định;17 giờ ăn tối,đi vệ sinh, súc miệng, đi ngủ.Vì mẹ mắc bệnh viêm thận mấy chục năm nên nửa đêm phải đi tiểu 2-3 lần nhưng phần lớn đều vào khoảng thời gian nhất định. Tôi biết tính cách mẹ.Mẹ tính tình ưa sạch sẽ,thích hoạt động,hiền lành,luôn giúp đỡ mọi người, không muốn làm phiền người khác.Mẹ tuân thủ thời khóa biểu hoàn toàn là Opera mini vì cố gắng không gây rắc rối cho mọi người.Nhưng điều tôi không ngờ tới là mẹ luôn vững tin:dùng ý chí kiên cường chống chọi với bệnh
  3. tật,tiếp tục sống từng ngày từng giờ quyết không bỏ cuộc! Ba tôi mất đã 21 năm.Lúc sinh tiền ba còn lo lắng khi ba mất mẹ sẽ sống ra sao. Bây giờ tôi ở bên cạnh nhìn thấy hình bóng của ba, mẹ không hề bỏ cuộc, từ đầu tới cuối đều nỗ lực hết mình. Mẹ ơi, đừng bao giờ gục ngã! Bố qua đời khi năm nó lên sáu. Mẹ lôi theo 3 chị em nó đi trên đường. Nó cứ túm lấy áo mẹ, trốn vào trong lòng mẹ. Mẹ một tay dắt em gái, một tay ôm em trai, nó thì đứng ở phía trên, tiếng gió thổi qua tai. Cứ như vậy, gia đình nó đã đi ăn xin được 3 năm. Vào một buổi sáng, sau khi tỉnh dậy nó phát hiện ra có thứ gì đó khác thường. Nhìn qua tấm chăn rách, nó không nhìn thấy thằng em đâu cả! Mẹ nói em đã được đem cho người khác. Nó khóc, quỳ trước mặt mẹ, xin mẹ hãy tìm em về. Mẹ nước mắt lưng tròng, mặc cho nó cứ lôi, cứ kéo, mẹ chẳng nói lời nào. Từ đó trở đi, nó bắt đầu có tâm sự, lại thêm vết chó cắn, nó lúc nào cũng nhặt đá dưới đất, cầm chặt trong tay. Năm nó lên cấp 2, một buổi tối thức dậy đi vệ sinh, nó thấy có người nói chuyện ở căn nhà chất cỏ. Nó chầm chậm đi tới, nhìn thấy bên trong là một người đàn ông. Nó đã hiểu ra biết bao việc trên đời này. Nó nghiến răng làm môi bật cả máu. Mẹ hỏi: “Con làm sao thế?” “Con không cần mẹ phải quan tâm!” Nó gằn giọng đáp lại Sau này khi lên cấp 3, rồi thi đại học xong, nó bỗng nghe mẹ nói em gái lấy chồng. Em gái nó được gả cho một người cùng làng vốn có tiếng tăm chẳng tốt đẹp gì. Thế rồi, nó theo người trong làng đi nhặt phế liệu, một tuần không về nhà. Bốn năm học đại học, nó luôn là sinh viên có thành tích xuất sắc nhất. Nhưng khi về nhà nó chưa từng gọi một tiếng mẹ. Có vẻ Tai opera mini như mẹ cũng biết mình đã làm sai chuyện gì, lúc nào nhìn nó cũng với dáng vẻ bảo sao nghe vậy. Nó càng khinh thường mẹ hơn. Đến tận khi có gia đình, có một tổ ấm bé nhỏ ở thành phố, nó vẫn không muốn gặp mẹ một lần. Có lần mẹ từ quê lên mang theo một bao tải bông vải, mẹ nói mang lên để vợ chồng nó làm chăn bông. Nó bắt đầu thấy động lòng. Ở quê đâu có làm bông vải. Chắc là mẹ lại đến nơi rất xa để nhặt từng bông vải một. Nó bảo mẹ ở lại một đêm. Mẹ xoa tay nói: “Sao thế được, nhà con nhỏ thế này, thôi để mẹ về.”, ánh mắt mẹ thăm dò nhìn nó. Nó đã có chỗ đứng ổn định ở thành phố, đã tìm được em trai bị thất lạc và em gái nay đã thành người phụ nữ làm nghề nông. Nó đã ổn định cuộc sống cho các em. Mấy anh nó đều không thích mẹ, đều có biết bao điều tủi thân, không công bằng muốn kể. Cuối cùng, khi mẹ nằm trên giường bệnh, chẳng thể ăn nổi hạt cơm nào. Mấy anh em nó túc trực bên mẹ, nhưng cũng chẳng ai tỏ ra đau lòng. Lúc sắp lâm
  4. trung, mẹ nói: “Mẹ biết các con rất hận mẹ, nhưng mẹ biết mẹ đang làm gì. Mẹ muốn chu cấp cho anh trai các con, để anh con thay đổi vận mệnh cho gia đình chúng ta, đây là con đường duy nhất cho chúng ta, vì thế có khổ thế nào đi nữa mẹ cũng không kêu than nửa lời.” Mẹ cười, rồi mẹ lại khóc: “Điều đáng tiếc nhất của mẹ là mẹ không được chụp ảnh với cháu, để tất cả những kẻ ức hiếp chúng ta thấy rằng, mẹ, một người phụ nữ nông thôn sống đến tận bây giờ nhưng chưa bao giờ gục ngã.” Ba anh em nó ôm mẹ khóc: “Mẹ ơi, mẹ đừng bao giờ gục ngã.” Vào khoảnh khắc này, anh em nó đã hiểu sự chu đáo và dũng cảm của mẹ. Đó là tài sản lớn nhất mẹ để lại cho 3 người.
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2