intTypePromotion=1
zunia.vn Tuyển sinh 2024 dành cho Gen-Z zunia.vn zunia.vn
ADSENSE

Chuyện nhà

Chia sẻ: Phung Tuyet | Ngày: | Loại File: PDF | Số trang:6

75
lượt xem
4
download
 
  Download Vui lòng tải xuống để xem tài liệu đầy đủ

Trích Nhật ký của cô con gái: … Xin cám ơn ông trời cho mình được sinh ra trong căn nhà này. Ba mẹ mình đều là những người thông minh tài giỏi. Mình ngưỡng mộ, tự hào về ba mẹ mình quá… ba mẹ đã đối xử với mình như là với một báu vật, như là một cô công chúa, như là một người bạn nhỏ. Ước gì mình được sống mãi mãi trong toà lâu đài hạnh phúc này. Nhưng mấy lúc sau này, mình linh cảm như có điều gì khủng khiếp sắp xảy ra trong...

Chủ đề:
Lưu

Nội dung Text: Chuyện nhà

  1. Chuyện nhà TRUYỆN NGẮN CỦA LƯƠNG HOÀI SƠN Trích Nhật ký của cô con gái: … Xin cám ơn ông trời cho mình được sinh ra trong căn nhà này. Ba mẹ mình đều là những người thông minh tài giỏi. Mình ngưỡng mộ, tự hào về ba mẹ mình quá… ba mẹ đã đối xử với mình như là với một báu vật, như là một cô công chúa, như là một người bạn nhỏ. Ước gì mình được sống mãi mãi trong toà lâu đài hạnh phúc này. Nhưng mấy lúc sau này, mình linh cảm như có điều gì khủng khiếp sắp xảy ra trong nhà mình. Linh cảm rất xấu... Cầu trời cho nhà con được mãi yên bình…. *** Mỗi sáng đi làm, chị ngồi trang điểm lâu hơn trước. Chị ngồi cân nhắc nên kẻ màu mắt như thế nào để che lấp được nỗi buồn trong mắt chị. Làm sao dấu được sự mệt mỏi rã rời sau những đêm chị thức trắng. Chọn bộ váy công sở nào đây để làm sáng lên dáng người để mọi người không thấy được sự rã rời của thân xác chị suốt mười giờ mỗi ngày trong công ty. Chị suy nghĩ làm sao vẫn giữ được vẻ bề ngoài mà chị vốn có trước đây làm áo giáp che đậy sự mục ruỗng bên trong con người chị. Những người có học, có địa vị như chị luôn dấu cái đau cái khổ vào trong, đâu thích cho người ta thấy được sự đau khổ của mình. Chị phải luôn giữ được vẻ phong độ bên ngoài để luôn được mọi người trầm trồ, tán tụng. Chị đang cố gắng học cho xong lớp C.E.O. Lấy được bằng cấp này chị lên được một vị trí cao hơn. Danh vọng, quyền lực, sự nể phục trọng vọng của mọi người đang đến trong tầm tay chị. Sao chị lại buồn? Sự thành đạt là thành quả của sự phấn đấu không ngừng nghỉ của chị trong suốt bao năm qua giờ sắp đến. Sự thành đạt là niềm ao ước, kiêu hãnh của bao người, có chị. Cớ sao chị mệt mỏi rã rời? Mọi người sửng sốt. Không ai hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa hai vợ chồng chị. Hai người đã lặng lẽ ra toà ly dị lúc nào không ai hay biết. Đây là một gia đình đáng trọng. Ai cũng
  2. nể phục về hạnh phúc và địa vị xã hội của hai vợ chồng chị. Hai người từ hai bàn tay trắng đã tạo dựng nên sự nghiệp. Hơn mười lăm năm qua chẳng ai nghe điều tiếng gì về quan hệ ngoài luồng của anh hay của chị. Hàng ngày, từ cổng rào luôn khép kín của ngôi biệt thự, mọi người vẫn thấy hai người sáng sáng vẫn chở nhau đi làm. Anh chị vẫn thay phiên nhau đưa con gái đang thì thiếu nữ đi học. Mọi người lấy làm lạ. Sao li dị rồi hai người vẫn sống với nhau một nhà? Không giống như bao vợ chồng đã li dị khác. Đáng lẽ, trước đó phải có mâu thuẩn, phải có cãi vã nhau gay gắt? Li dị rồi phải có xung đột tranh chấp tài sản. Phải làm “ì xèo”, rùng beng lên để những người hiếu kỳ chứng kiến rồi họ rảnh rang đi đồn thổi lên cả làng cả xã đều biết thí mới thuận lẽ thường tình. Đằng này lại lặng lẽ, anh chị vẫn đối đãi với nhau như bạn bè thân thiết. Sao họ giống “Tây” quá! Những người mang họ “tám” suy nghĩ vậy. Chỉ những người thân thiết mới biết, bên trong ngôi biệt thự được phân chia ra hai phần biệt lập. Anh cố gắng dấu chuyện đổ vỡ của gia đình mình trong công sở. Đồng nghiệp chỉ thấy anh sao độ này chịu chơi hơn trước. Anh tăng độ nhậu mỗi chiều nhiều hơn trong tuần. Cuộc nhậu cũng kéo dài hơn. Anh đùa giỡn nhiều hơn với bạn bè. Đồng nghiệp anh đùa, “Bà xã ông nay đã mở cửa rồi! Xin chúc mừng!”. Cả bọn nâng ly hét toáng lên, “Một, hai, ba... D…Z…Ô…Ô…!!”. Gương mặt mỗi người rạng rỡ, tiếng hô át cả tiếng xe cộ đang tấp nập dưới đường. Đám bạn vui thật lòng vì sự kiện anh được vợ “mở cửa” cho sự nhậu không cần “quota”. Đôi khi nhậu đã tới đô, anh thường cất lên những tràng cười to. Tiếng cười khan mà mắt anh không cười. Bạn trố mắt nhìn. Tiếng cười lạ lẫm, trước nay anh chưa bao giờ cười như vậy. Tiếng cười anh lạ vì nghe như là tiếng khóc khan không lệ. Người vô tình cứ ngỡ là anh đã say quá đà. Những chiều cuối tuần, có những độ nhậu chỉ mới sương sương. Bạn bè cao hứng, “Đi tăng hai đi…”. Anh lắc đầu. “Mình không thích!”. Đám bạn trợn mắt, “Vợ mở cửa rồi?”. Đám bạn tròn mắt, lắc đầu, chẳng hiểu nổi con người anh. Còn anh lặng lẽ, tỉnh táo ra về.
  3. Anh lia remote cho máy lạnh xuống độ lạnh thấp nhất, bản kế hoạch đã soạn xong mà sao anh vẫn thấy ngột ngạt, bức bối vô cùng? Thời gian qua, anh đã nhiều lần cố gắng hàn gắn chuyện vợ chồng. Chị còn lạnh hơn nhiệt độ của nước đá. Chị nói thẳng vào mật anh, “Sao anh không chịu hiểu? Lần này là hơn một ngàn lần tôi đã nói với anh. Đừng đụng vào người tôi. Mình không thể sống được với nhau. Tôi kinh sợ. Tôi ghê tởm lắm, anh không hiểu sao?”. Chị thật lạnh lùng và dứt khoát. Anh thừa biết tính chị. Anh đã thay đổi nhiều biện pháp từ cứng rắn, thô bạo đến nhẹ nhàng, âu yếm. Anh cố khơi lại tất cả những gì từ thuở hai người yêu nhau say đắm nồng nàn. Tất cả đều vô vọng. “Ngày đó khác, bây giờ khác! Vũ trụ còn thay đổi nữa kìa. Nói chi con người!”. Cặp mắt chị khó chịu chỉa thẳng tia nhìn sắc cạnh vào mắt anh. Còn anh chỉ kịp quay đi chỗ khác vì không thể chấp nhận được sự thật quá phũ phàng với anh. Anh cũng không tin chị đã thay lòng đổi dạ trong tình yêu. Tất cả mọi điều chị đối với anh vẫn hơn xưa. Duy chỉ một điều thay đổi… Chị đi dọc theo bờ biển. Đôi chân trần được sóng biển lăn tăng vuốt ve. Đêm. Mảnh răng non treo lơ lửng giữa trời và biển. Sóng biển dịu dàng hơn sau một ngày mệt nhoài vì mạnh bạo vỗ bờ. Chị thấy mình như hạt cát trước biển khơi. Lang thang, để cho sóng biển đùa giỡn đôi chân trần, chị thấy mình như đã tan vào giữa đêm trăng non bên tiếng ru của biển, tiếng rì rào của cây của gió. Đối tác mời giám đốc, chị, trợ lý đến khu Resort miền trung này nghỉ dưỡng vùa bàn bạc ký kết hợp đồng mới. Hiếm hoi lắm chị mới thấy lòng mình được thanh thản như đêm nay. Chị cúi xuống, xoè tay nhúng vào biển rồi nâng lên cho cát chảy qua kẻ tay mình theo dòng nước. Chị muốn suốt đêm nay được ở ngoài bãi biển này. Để chị được sống lại kỷ niệm những ngày thơ ấu... Nhưng rồi trách nhiệm kéo chị phải quay về với thực tại. Không được. Phải về thôi. Phải ngủ sớm để sáng mai thức dậy, chị phải có một cái đầu thật tỉnh, phải có một cái đầu thép để bàn bạc hợp đồng với đối tác. Chị tiếc nuối men theo bờ cát, leo từng bậc đá nhỏ về phòng mình. Chị mở vòi nước nóng chuẩn bị tắm để người mình dễ tan vào giấc ngủ. Có tiếng gõ nhè nhẹ ở cửa phòng chị. Mở nhẹ cửa nhưng chị vẫn giữ lại kẹp khoá trong, cửa chỉ mở một khoảng hẹp để thấy được mặt người.
  4. Gương mặt giám đốc của chị choán hết khoảng hẹp. Giọng ông rất nhẹ nhàng. “Cho anh vào với em đêm nay nghe?”. Chị sửng người. Chị im lặng... Rồi chị cố giữ cho giọng mình thật êm, thật nhẹ nhàng nhưng cũng thật kiên quyết. “Anh… em rất quý anh… em rất kính trọng, em mang ơn anh đã nâng đỡ em trong công việc... Anh… đừng làm em không còn là em. Đừng làm em đánh mất những gì em luôn nghĩ về anh. Hãy coi như chưa hề có chuyện anh đã đến đây nghe anh”. Chị nhìn giám đốc như van lơn. Ông ta quay đi. Tiếng bước chân xa dần. Chị đóng nhanh cửa, khoá chặt. Rồi chị dựa lưng vào tường để cố gắng đưa người mình trở lại bình thường. Ông ta đã cướp mất khoảnh khoắc thanh thản hiếm hoi của chị. Đêm nay. Giấc ngủ đến với chị sẽ chẳng nhẹ nhàng gì. *** Tiệc cưới này do chị đứng ra tổ chức. Anh cưới vợ. Vợ mới của anh là một cô gái trẻ, hiền dịu theo đúng ý anh. Tiệc chỉ nhỏ thôi và diễn ra rất gọn. Anh chỉ mời những người thân thiết nhất. Ba mẹ của anh, bố mẹ chị được mời nhưng không ai đến dự. Khách mời ngạc nhiên. Chị là người chọn vợ mới cho anh, lo tổ chức đám cưới cho anh. Chị tươi tỉnh, lấy lại được vẻ hoạt bát nhanh nhẹn ngày nào. Trông chị vui thật sự. Như là trút được một gánh gì nặng lắm trên vai mình. Vợ chồng mới vẫn ở trong căn biệt thự, phần nhà riêng của anh. Trích Nhật ký của cô con gái: … linh cảm của mình đã là sự thật. Thà có ai đó, ba hay mẹ đối xử tệ với người kia thì mình còn dễ sống! Phải có một người thật tệ là ba hay mẹ để mình hận, để mình căm thù… rồi trút hết yêu thương rồi về sống hẳn với người kia. Còn đằng này… hai người đối với nhau còn tốt hơn khi còn chưa li dị. Ba thấy mình có lỗi với mẹ. Còn mẹ lại thấy mẹ có lỗi với ba. Mình không tin nếu ba mẹ không thú nhận điều đó với mình. Hai người lo cho nhau như muốn bù đắp lại phần lỗi của mình… Mình phải làm sao đây? Mình phải căm thù ai đây? Thù dì Mai? Dì Mai hiền, thương mình như dì út của mình. Dì Mai
  5. với mẹ thuận hoà như thể chị em, cùng nhau chăm sóc cho ba. Mẹ ơi! Mai mốt con lấy chồng. Đời con có gặp hoàn cảnh như ba mẹ không? Sao cuộc đời lại đẩy mình vào số phận nghiệt ngã như thế này? Mình chưa đủ lớn để hiểu hết được các ngóc ngách của cuộc đời này. Ba ơi! Mẹ ơi! Còn có ngày xưa không… ba mẹ ơi! Quyết định và những việc làm của ba mẹ, có khi nào ba mẹ nghĩ đến con không? … Một năm sau. Mai dọn tất cả vật dụng cá nhân, đang chờ anh về. Anh ngạc nhiên: - Em định đi đâu vậy? - Em phải ra đi. Em không thể sống nổi ở đây được nữa. Em rất yêu anh. Em rất kính trọng anh. Em cũng rất trọng và thương yêu chị. Nhưng em vẫn phải ra đi. Cô gái trẻ nói trong nước mắt, mắt nhìn anh đầy vẻ yêu thương.Mỗi ngày nhìn anh chị đối xử với nhau hơn cả vợ chồng. Chị chăm sóc anh còn hơn cả em. Trong tiếng nấc, giọng Mai không còn rõ nữa.Em thấy mình là người thừa. Em như món đồ chơi mà chị lo và dâng tặng cho anh. Em có là em nữa không? Em có thật sự là vợ của anh không? Không kịp để anh phân trần hay có một lời giải thích. Mai vụt lao ra đường. Mai ra khỏi căn nhà mà ngày đầu tiên cô về đây lòng đầy ngưỡng mộ, như là mình đang bước vào một căn nhà trong chuyện cổ tích. Chuyện ra đi này hình như Mai đã chuẩn bị sẳn từ lâu lắm. Rồi cũng có một hôm. Bầu trời như trong hơn, ráng chiều đã chuyển sang màu tím sẫm. Chị hẹn anh đến quán nhỏ ven sông. Ngày xưa, quán đã bao lần chứng kiến anh chị lặng im, ngồi nhìn nhau chan chứa yêu thương. Chị nhìn anh cái nhìn thẳng thắn: - Bác sĩ đã có kết luận. Trong người em đã thay đổi rồi. Em đã là người thuộc giới tính thứ tư…
ADSENSE

CÓ THỂ BẠN MUỐN DOWNLOAD

 

Đồng bộ tài khoản
2=>2