Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
LỜI DẪN<br />
Một thứ Sáu tháng Mười một<br />
Việc này diễn ra hằng năm gần như là một nghi thức. Và đây là ngày sinh lần thứ tám<br />
mươi hai của ông. Như thường lệ, khi hoa được đem đến, ông lại lột tờ giấy bọc và nhấc<br />
điện thoại gọi sĩ quan cảnh sát điều tra Morell, ông này khi về hưu đã chuyển đến hồ<br />
Siljan ở Dalarna. Họ không chỉ cùng tuổi mà còn sinh cùng ngày, điều này có một chút gì<br />
đó nhạo cợt trong hoàn cảnh hiện nay. Người cảnh sát già ngồi đợi với tách cà phê, chờ<br />
cuộc gọi.<br />
- Đến rồi đấy.<br />
- Năm nay nó thế nào ?<br />
- Tôi không biết là loại gì. Phải hỏi ai đó mới được. Màu trắng.<br />
- Không thư, tôi ngờ thế.<br />
- Chỉ hoa thôi. Khung cũng như kiểu năm ngoái. Kiểu tự làm lấy ấy mà.<br />
- Dấu bưu điện?<br />
- Stockholm<br />
- Viết tay?<br />
- Như mọi bận, bằng chữ hoa hết. Thẳng đứng nhưng chữ viết rõ ràng.<br />
Đến đây thì đề tài đã cạn và trong chừng một phút không một lời trao đi đổi lại. Viên<br />
cảnh sát già về hưu ngả người vào chiếc ghế bếp, hút tẩu thuốc. Ông biết ông không còn<br />
được mong đưa ra một lời bình luận súc tích hay một câu hỏi sắc sảo nào nữa, một câu hỏi<br />
có thể rọi ánh sáng mới vào một vụ án. Những ngày ấy đã qua lâu rồi và sự trao đổi giữa<br />
hai người xem ra giống như một gắn bó về nghi thức với một bí mật mà có một ai khác<br />
trên thế gian này gỡ ra thì cũng chẳng được lợi lộc gì.<br />
Với cái tên Latin là Leptospermum (Myrtaceae) rubinette, đó là một loại cây cao khoảng<br />
mười centimét với bộ lá nhỏ giống như thạch nam, hoa thì trắng với năm cánh xòe ngang<br />
chừng hai centimét rưỡi.<br />
Loài cây này gốc gác từ các bụi rậm và cao nguyên nước Úc, người ta tìm thấy chúng ở<br />
trong các trảng cỏ bên đó. Ở đấy nó có tên là Tuyết Sa mạc. Sau này một ai đó ở Vườn<br />
thực vật học tại Uppsala sẽ xác nhận ở Thụy Điển ít trồng giống cây này. Nhà thực vật học<br />
viết trong báo cáo của bà rằng nó có họ với cây trà và đôi khi nó thường bị lẫn nhiều hơn<br />
với cây Leptospermum scoparium, người anh em họ phổ biến của nó vốn mọc vô vàn ở<br />
New Zealand. Bà chỉ ra chỗ để phân biệt chúng là thứ rubinette này có vô sô các chấm li ti<br />
màu hồng ở đầu các cánh hoa, đem cho hoa một ánh hồng hồng nhạt.<br />
Rubinette gần như là một thứ hoa không tham vọng. Nó không có thuộc tính y học nào<br />
được biết đến và nó cũng không gây ảo giác. Không ăn được, nó cũng không có ứng dụng<br />
nào trong sản xuất thuốc nhuộm từ thực vật. Mặt khác, thổ dân Úc coi vùng núi Ayers<br />
<br />
Rock và thực vật quanh đó là thiêng liêng.<br />
Nhà thực vật học nói bản thân bà trước đây chưa hề nhìn thấy một cây nào như thế này,<br />
nhưng sau khi tham vấn các đồng nghiệp bà sẽ báo cáo rằng bà đã có ý định du nhập cây<br />
này vào một vườn ươm ở Goteborg và nó có thể được các nhà thực vật học nghiệp dư<br />
trồng, dĩ nhiên thôi, khó trồng nó ở Thụy Điển vì nó hợp với khí hậu khô và phải ở trong<br />
nhà nửa năm trời. Nó không hợp đất có đá vôi và nó cần được tưới từ bên dưới. Nó cần<br />
được nuông chiều.<br />
Là một thứ hoa hiếm như thế thì chắc tiêu bản đặc biệt này sẽ làm cho người ta dễ dàng<br />
tìm ra gốc tích của nó hơn, nhưng trong thực tế lại không thể được. Không có sổ đăng ký<br />
để kiểm tra nó, không có bằng phát minh để khai thác. Ở bất cứ đâu, ai yêu hoa hoặc ham<br />
thích những thực vật mới lạ cũng đều có thể tiếp xúc được với hạt giống hay cây của nó.<br />
Và ở bất cứ đâu tại Châu Âu, ở bất cứ đâu tận bên kia bán cầu nhiều người có thể sang tay<br />
giữa bạn bè hay mua nó qua đường bưu điện.<br />
Nhưng đây chỉ là một trong sêri những đóa hoa bí ẩn hằng năm cứ vào ngày đầu tiên của<br />
tháng Mười một lại đến bằng đường bưu điện. Chúng luôn đẹp và phần lớn là loại hoa<br />
hiếm, luôn được ép và bày xếp trên giấy màu nước ở trong một cái khung đơn giản ngang<br />
mười lăm centimét, dọc hai mươi bảy centimét rưỡi.<br />
Chỉ một ít người biết câu chuyện kỳ lạ về các bông hoa mà báo chí không bao giờ nói<br />
đến. Ba chục năm trước, việc những bông hoa đến đều đặn đã là đối tượng của nhiều soi<br />
mói - ở phòng hóa nghiệm Pháp y Quốc gia, của các chuyên gia vân tay, chuyên gia chữ<br />
viết, các nhà điều tra hình sự và một hai họ hàng hay bạn bè của người được nhận hoa.<br />
Nay các diễn viên của vở kịch này chỉ còn có ba; ông già hằng năm chờ đến ngày sinh<br />
nhật, viên cảnh sát về hưu và cái người đem hoa đến bưu điện gửi. Hai người đầu ít nhất<br />
cũng đã tới cái tuổi mà chả còn mấy nỗi.<br />
Viên cảnh sát là một người kỳ cựu lọc lõi. Ông sẽ chẳng bao giờ quên vụ án đầu tiên của<br />
mình, cái vụ ông đã phải bắt giam một công nhân hung hãn và say xỉn đến phát sợ ở một<br />
trạm điện nhánh phụ trước khi hắn gây ra những rắc rối khác. Trong đời cảnh sát của<br />
mình, ông đã tóm về đồn những tay gian lận vặt, những ông chồng vũ phu, những kẻ ăn<br />
cắp xe hơi và lái xe say rượu. Ông đã phải xử lý những kẻ đục tường bẻ khóa, bán ma túy,<br />
hiếp dâm và một gã đánh bom loạn óc. Ông đã dính vào chín vụ án mạng hay tàn sát nhẫn<br />
tâm. Năm trong chín vụ này, kẻ giết người đã tự ý trình báo cảnh sát, đầy ăn năn, thú nhận<br />
đã giết vợ mình hay anh em hay một vài họ hàng khác. Hai vụ khác được giải quyết trong<br />
ít ngày. Một vụ nữa đòi Cảnh sát Hình sự Quốc gia giúp đỡ và kéo dài những hai năm. <br />
Vụ thứ chín được giải quyết trong sự hài lòng của cảnh sát, ý nói họ biết kẻ giết người là<br />
ai nhưng vì tang chứng không đủ vững chãi nên bên công tố quyết định không xét xử.<br />
Viên sĩ quan cảnh sát điều tra thất vọng, cuối cùng cũng đến lúc hết thời hiệu nên vụ án<br />
phải chấm dứt. Nhưng nói chung ông có thể ngoái nhìn lại một sự nghiệp đầy ấn tượng.<br />
Ông chả thấy gì trừ vui.<br />
Với người điều tra, “Vụ hoa ép” – cái vụ cuối cùng, không giải quyết được và khiến ông<br />
nản lòng – vẫn hằng năm trời ray rứt ông. Tình hình thế là thành những hai lần phi lý. Vì<br />
sau khi bỏ thật sự cả hàng nghìn giờ ra nghiền ngẫm, trong giờ làm việc hay lúc nghỉ ngơi,<br />
ông vẫn không thể yên tâm mà nói được rằng một vụ án quả là đã được gây ra.<br />
<br />
Hai người đàn ông biết rằng người bày xếp những bông hoa chắc chắn phải đi găng tay,<br />
rằng không hề có vân tay ở trên khung hay miếng kính. Cái khung có thể mua ở cửa hàng<br />
camera hay các tiệm văn phòng phẩm trên khắp thế giới. Khá là đơn giản, gần như không<br />
có manh mối nào để lần theo. Phần lớn gói hàng gửi qua bưu điện ở Stockholm nhưng đã<br />
ba bận ở London, hai bận ở Paris, hai bận ở Copenhagen, một bận ở Madrid, một bận ở<br />
Born và một bận ở Pensacola, Florida. Viên sĩ quan cảnh sát điều tra đã phải dò tìm nó<br />
trong tập bản đồ thế giới.<br />
Sau khi đặt điện thoại xuống, ông già vừa trải qua sinh nhật lần thứ tám mươi hai ngồi<br />
một lúc lâu nhìn các bông hoa đẹp nhưng vô nghĩa mà ông không biết đến cả tên. Rồi ông<br />
nhìn lên bức tường ở bên trên bàn giấy. Ở đấy treo bốn mươi bông hoa ép trong các<br />
khung. Bốn hàng mười và một ở dưới cùng có bốn khung. Hàng trên cùng ở khung thứ<br />
chín một hoa đã bị mất. Tuyết sa mạc sẽ là số bốn mươi tư đây.<br />
Ông bất thần bật khóc. Ông ngạc nhiên về chính cơn xúc động bùng phát đột ngột sau<br />
gần bốn chục năm.<br />
<br />
PHẦN 1: DỮ KIỆN<br />
20 THÁNG MƯỜI HAI – 3 THÁNG GIÊNG<br />
Mười tám phần trăm phụ nữ ở Thụy Điển đã từng một lần bị đàn ông đe dọa<br />
<br />
Chương 1<br />
Thứ Sáu, 20 tháng Mười hai<br />
Phiên tòa đã kết thúc hẳn hoi; mọi cái có thể nói thì đều đã nói nhưng anh không bao giờ<br />
ngờ là anh sẽ thua. Bản nghị án viết tay đã trao xuống lúc 10 giờ sáng thứ Sáu và tất cả<br />
những gì còn lại là kết luận của các phóng viên đang chờ ở hành lang bên ngoài tòa án<br />
quận.<br />
Nhìn thấy họ qua lối cửa ra vào, “Carl” Mikael Blomkvist bước chậm lại. Anh không có<br />
hy vọng kháng án nhưng các câu hỏi thì không thể tránh được và anh - người của bàn dân<br />
thiên hạ - biết rằng chúng sẽ được đặt ra và phải được trả lời. Là tội phạm là thế này đây,<br />
anh nghĩ. Ở phía bên kia cái micro. Anh thẳng người lên và cố mỉm cười. Các phóng viên<br />
đáp lại bằng vẻ thân thiện, gần như bối rối.<br />
Blomkvist nói:<br />
- Ta xem nào… Aftonbladet, Expressen, hãng tin TT, kênh truyền hình TV4 và … anh ở<br />
đâu nhỉ? … à đúng, Dagens Nyheter[1], chắc tôi là một tên tuổi nổi tiếng rồi đây.<br />
Phóng viên một tờ báo chiều lên tiếng:<br />
- Kalle Blomkvist [2], xin anh hãy nói ý kiến của mình với báo chí.<br />
Nghe thấy biệt hiệu, Blomkvist cố không trợn mắt lên như mọi lần. Một lần, khi anh hai<br />
mươi ba tuổi và vừa bắt đầu công việc làm thêm trong dịp hè như một phóng viên,<br />
Blomkvist may mắn vớ được một băng nhóm đã thoát khỏi năm vụ cướp ngân hàng trong<br />
hai năm liền. Chắc ở tất cả mọi vụ thì vẫn là cái băng này. Thương hiệu của chúng là nẫng<br />
hai nhà băng luôn một lèo mà chính xác như quân sự. Chúng đeo mặt nạ các nhân vật<br />
Disney nên cảnh sát đã cho chúng cái biệt hiệu là Băng Vịt Donald. Báo chí đổi tên chúng<br />
ra là Băng Gấu nghe rùng rợn hơn, hợp hơn với thực tế là ở hai trường hợp chúng đã thẳng<br />
cánh bắn cảnh cáo và nạt những người đi qua.<br />
Lần thứ sáu chúng cướp một ngân hàng tại Ostergotland là vào lúc mùa nghỉ lễ đang rộ.<br />
Một phóng viên đài phát thanh địa phương tình cờ lại ở ngân hàng lúc ấy. Bọn cướp vừa đi<br />
là anh ta đến ngay điện thoại công cộng đọc bài tường thuật của mình để cho đài phát<br />
thanh phát đi trực tiếp.<br />
Blomkvist đang ở vài ngày với một cô bạn gái tại nhà bố mẹ cô ta, một căn nhà gỗ nhỏ<br />
mùa hè gần Katrineholm. Anh không thể giải thích chính xác, ngay cả với cảnh sát, tại sao<br />
có mối quan hệ này, nhưng khi nghe tường thuật báo chí, anh đã nhớ đến một nhóm bốn<br />
người đàn ông ở trong một căn nhà gỗ mùa hè bên dưới đường đi chừng trăm mét. Anh đã<br />
thấy họ chơi cầu lông ngoài sân: bốn gã lực sĩ tóc vàng mặc quần soóc và bỏ sơ mi. Họ rõ<br />
<br />