PHẦN 3: LIÊN KẾT<br />
16 THÁNG NĂM -11 THÁNG BẢY<br />
Mười ba phần trăm phụ nữ ở Thụy Điển đã là đối tượng của xâm phạm tình dục nghiêm<br />
trọng, bên ngoài một quan hệ tính giao<br />
<br />
Chương 15<br />
Thứ Sáu, 16 tháng Năm<br />
Thứ Bảy, 31 tháng Năm<br />
Thứ Sáu, 16 tháng Năm, Mikael Blomkvist ra khỏi nhà tù Rullaker sau hai tháng được<br />
nhận vào đó. Cũng hôm anh vào đây, anh đã làm, chả có mấy lạc quan, bản cam kết giữ kỷ<br />
luật nhà tù. Lý do nào đứng ở sau việc tha anh, điều ấy anh không bao giờ hiểu hết nhưng<br />
nó có thể liên quan gì đó tới việc anh không hề xin nghỉ phép tới việc danh sách tù nhân là<br />
bốn mươi hai mà số giường lại có ba mươi mốt. Muốn gì thì người coi tù- Peter Sarowsky,<br />
một người Ba Lan lưu vong bốn mươi tuổi- mà Blomkvist cánh hẩu với, chắc đã viết<br />
nhận xét nên rút ngắn hạn tù của anh đi.<br />
Thời gian ở trong tù anh không bị căng thẳng mà còn khá vui. Sarowsky cho hay nhà tù<br />
được thiết kế cho đám gây gổ phá quấy và những dân lái xe say rượu chứ không phải cho<br />
đám tội phạm hình sự lõi nghề. Nề nếp thường ngày khiến anh nhớ đến lúc sống ở một ký<br />
túc xá thanh niên. Các bạn tù, một nửa là những thế hệ dân nhập cư thứ hai, nhìn<br />
Blomkvist như một loài chim lạ ở trong bầy. Anh là người tù duy nhất xuất hiện trong bản<br />
tin truyền hình, điều đã cho anh một địa vị nhất định nào đó.<br />
Ngày đầu tiên, anh được gọi đến nói chuyện và được tổ chức Khôngmvux chữa<br />
bệnh, chỉ bảo hay tạo cho cơ hội học hành dành cho người lớn tuổi cũng như tư vấn nghề<br />
nghiệp. Anh không cảm thấy có chút nhu cầu rèn cặp nào để trở lại với xã hội, anh nghĩ<br />
anh đã được học hành và có nghề nghiệp rồi. Mặt khác, anh đề nghị được giữ iBook ở<br />
trong xà lim để anh có thể tiếp tục làm quyển sách đã nhận viết cho người ta. Yêu cầu của<br />
anh được thỏa mãn không khó khăn. Sarowsky còn thu xếp mang đến cho anh một chiếc<br />
tủ khóa để cất máy tính ở trong xà lim. Không phải vì một bạn tù nào có thể lấy cắp hay<br />
phá hay một chuyện gì đại loại mà với anh, họ luôn giữ một con mắt bảo vệ. Cứ kiểu đó<br />
Blomkvist qua hai tháng làm việc chừng sáu giờ một ngày cho quyển biên niên của gia<br />
đình Vanger, công việc chỉ bị ngừng lại chút ít để làm vệ sinh và giải trí hàng ngày.<br />
Blomkvist và hai người khác, một ở Skhôngvde đến và một gốc rễ tận Chile, được phân<br />
công quét dọn nhà thể dục thể thao mỗi ngày. Giải trí thì có xem tivi, đánh bài hay tập vật.<br />
Blomkvist phát hiện mình là một tay chơi poker khá nhưng ngày nào anh cũng bị thua một<br />
ít tiền. Nội quy cho phép đánh ăn tiền nếu tổng số tiền đánh không quá năm curon. Trước<br />
ngày được tha một hôm anh mới được báo. Sarowsky gọi anh đến văn phòng và hai người<br />
đụng cốc rượu aquavit mừng với nhau.<br />
Blomkvist đi thẳng về căn nhà gỗ nhỏ ở Hedestad. Khi đi tới bậc tam cấp anh nghe thấy<br />
<br />
tiếng meo meo và con mèo nâu đỏ đã hộ tống anh.<br />
- OK, mày có thể vào,- anh nói,- Nhưng tao không còn sữa đâu nhá.<br />
Anh dỡ đồ khỏi túi. Tựa như anh đang nghỉ lễ và anh thấy thật tình nhớ những ngày<br />
tháng gần gũi với Sarowsky và các bạn tù. Có vẻ như phi lý song quả là anh đã sống vui<br />
vẻ ở Rullaker, việc phóng thích anh đến quá đột ngột khiến anh không kịp cho ai hay biết.<br />
Vừa sau 6 giờ tối. Anh vội đến Khôngnsum để mua thực phẩm đồ dùng e nó đóng cửa.<br />
Khi về nhà, anh gọi Berger. Một tin nhắn nói hiện thời cô không có mặt. Anh bảo cô ngày<br />
mai gọi anh.<br />
Rồi anh đi đến nhà người mướn anh. Anh thấy ông già ở tầng trệt. Trông thấy Mikael,<br />
ông già ngạc nhiên nhướng lông mày lên.<br />
- Trốn ư?<br />
- Tha sớm.<br />
- Lạ đấy.<br />
- Lạ cả với tôi.<br />
Hai người nhìn nhau một thoáng. Rồi ông già làm Blomkvist ngạc nhiên khi ông dang<br />
tay ra ôm lấy anh.<br />
- Tôi sắp sửa ăn đây. Đi với tôi.<br />
Anna mang lên nhiều bánh kếp nhân thịt và dâu rừng. Họ ngồi trong phòng ăn chuyện trò<br />
gần hai giờ, Blomkvist cho biết anh làm biên niên gia đình đã đến đâu và vẫn có những lỗ<br />
thủng và khoảng cách. Họ không nói gì đến Harriet nhưng Vanger đã kể hết với anh<br />
chuyện về Millennium.<br />
- Chúng tôi đã có một cuộc họp tòa soạn. Cô Berger và đối tác Malm của anh khá tốt nên<br />
đã đến đây họp hai lần còn Dirch thì thay mặt tôi dự một cuộc họp ở Stockholm. Tôi thật<br />
lòng mong trẻ hơn vài tuổi nhưng thật là đi xa thì quá mệt với tôi. Tôi sẽ cố đi xuống dưới<br />
đó mùa hè này.<br />
- Chả có lý do nào mà phải họp ở trên này. – Blomkvist nói. – Vậy làm chủ sở hữu một<br />
phần tạp chí rồi thì ông thấy sao?<br />
Henrik mỉm cười giễu.<br />
- Bao nhiêu năm rồi mới có một điều thú vị nhất ấy. Tôi đã ngó vào tài chính, thấy khá là<br />
sòng phẳng. Tôi sẽ không phải bỏ nhiều tiền vào như tôi nghĩ, khoảng cách giữa thu và chi<br />
đang co hẹp lại.<br />
- Tôi đã nói chuyện với Erika tuần này. Cô ấy nói số đối tác thuê quảng cáo đã tăng lên.<br />
- Đã bắt đầu chạy đều nhưng còn phải cần thời gian. Thoạt tiên là các công ty của Tập<br />
đoàn Vanger mua một loạt các trang quảng cáo. Nhưng hai đối tác thuê quảng cáo trước<br />
kia- điện thoại di động và đại lý du lịch - đã trở lại. – Ông cười toét. – Chúng ta cũng<br />
đang chen lên chút ít với từng đứa một trong đám kẻ thù của Wennerstrom. Và tin tôi đi,<br />
danh sách này dài đấy.<br />
- Ông có trực tiếp thấy gì từ phía Wennerstrom không?<br />
<br />
- À, thật sự thì không. Nhưng chúng tôi xì ra câu chuyện Wennerstrom đang tổ chức một<br />
cuộc bao vây Millennium. Cái này chắc sẽ làm cho lão lộ mặt đê tiện ra. Nghe nói một<br />
phóng viên ở DN đã liên hệ được với lão và bị lão hằm hằm trả lời.<br />
- Ông thú chuyện này, đúng không?<br />
- Chữ thú không trúng. Tôi nên dấn chân vào chuyện này nhiều năm trước rồi mới phải.<br />
- Giữa ông và Wennerstrom có chuyện gì đấy?<br />
- Đừng có cố mà moi. Cuối năm nay anh sẽ thấy thôi.<br />
9 giờ khi Blomkvist rời nhà Henrik, trong không khí có một cảm giác rõ rệt tiết xuân.<br />
Bên ngoài trời tối, anh do dự một lát. Rồi anh trở lại cung đường quen thuộc đến gõ cửa<br />
nhà Cecilia Vanger.<br />
Anh không ngờ tới điều anh sắp thấy. Cecilia mở to mắt và lập tức nom không thoải mái<br />
khi để anh vào nhà. Hai người đứng đó, thình lình không cầm chắc được về nhau. Chị<br />
cũng hỏi anh vượt ngục phải không và anh nói rõ sự thể.<br />
- Tôi chỉ đến chào. Tôi có làm công việc bị ngắt không?<br />
Chị tránh mắt anh. Mikael thấy ngay là chị không đặc biệt vui khi gặp anh.<br />
- Không…không, vào đi. Anh muốn cà phê không?<br />
- Muốn.<br />
Anh theo chị vào bếp. Chị quay lưng lại anh trong khi đổ nước vào máy pha cà phê. Anh<br />
đặt một tay lên vai chị, chị cứng ngay người lại.<br />
- Cecilia, xem vẻ chị không muốn mời tôi cà phê đâu.<br />
- Tôi không chờ anh, tưởng một tháng nữa cơ, - Chị nói. – Anh làm tôi ngạc nhiên.<br />
Anh quay người chị lại để nhìn được vào mặt chị. Họ đứng lặng một lúc. Chị vẫn không<br />
nhìn vào mắt anh.<br />
- Cecilia, quên cà phê đi. Có chuyện gì thế?<br />
Chị lắc đầu, thở dài.<br />
- Mikael, tôi muốn anh đi đi. Đừng hỏi. Cứ đi đi thôi.<br />
Đầu tiên Mikael về căn nhà gỗ nhỏ, nhưng dừng lại ở cổng ngoài, phân vân. Thay vì vào<br />
nhà, anh lại qua cầu đi xuống bờ nước, ngồi lên một tảng đá. Anh hút một điếu thuốc, soát<br />
lại các ý nghĩ của mình và nghĩ cái gì đã có thể thay đổi được thái độ của Cecilia đối với<br />
anh ghê gớm đến thế.<br />
Đột nhiên anh nghe thấy tiếng máy nổ và trông thấy một con tàu to màu trắng lướt vào<br />
eo biển bên dưới cây cầu. Khi nó đi qua, Mikael trông thấy Martin đứng cầm lái, mắt<br />
chăm chú nhìn để tránh đá ngầm dưới nước. Đây là tàu động cơ đi biển gần mười lăm mét,<br />
một vật mang sức mạnh đáng nể. Anh đứng lên đi vào con đường bờ biển. Anh phát hiện<br />
thấy nhiều tàu đã đang ở các bến khác nhau trong vùng nước, một mớ lẫn lộn những tàu<br />
buồm và tàu máy. Cô nhiều tàu Petersson, ở một bên là một du thuyền yatch loại IF đang<br />
dập dềnh theo lằn nước. Những tàu khá là những chiếc lớn hơn, đắt tiền hơn. Anh để ý<br />
thấy một chiếc Hallberg-Rassy. Các con tàu cũng chỉ ra sự phân chia hơn kém của của bến<br />
<br />
du thuyền ở Hedestad – không nghi ngờ gì là Martin Vanger có con tàu lớn nhất và lộng<br />
lẫy nhất.<br />
Anh dừng lại trước cửa nhà Cecilia Vanger, liếc trộm lên cửa sổ thắp sáng ở tầng trên<br />
cùng. Rồi về nhà pha cà phê cho mình. Anh vào phòng làm việc chờ cà phê ngấm.<br />
Trước khi tự tìm đến trình diện ở nhà tù, anh đã trao lại tất cả tư liệu về Harriet. Khôn<br />
ngoan ra thì không để chúng ở lại tại một căn nhà trống không. Nay các giá sách nom trần<br />
trụi. Trong kho các báo cáo, anh chỉ có năm sổ tay của chính Henrik Vanger còn những cái<br />
anh mang theo đến nhà tù thì nay anh đã thuộc lòng. Anh để ý thấy ở trên giá trên cùng<br />
một quyển album anh để quên ở đó, anh mang nó ra bàn nhà bếp. Anh rót cà phê và bắt<br />
đầu xem quyển album. Đó là những ảnh chụp ngày Harriet mất tích. Bức đầu tiên là cái<br />
ảnh cuối cùng của Harriet, trong cuộc diễu hành Ngày trẻ con ở Hedestad. Rồi có vài ảnh<br />
rất rõ về hiện trường vụ xe đâm nhau trên cầu. Trong nhiều dịp trước kia, anh đã xem xét<br />
từng chiếc bằng cả kính phóng lớn. Nay anh gần như lơ đãng lật giở các trang; anh biết<br />
anh sẽ chẳng tìm ra được một bức nào mà anh chưa từng xem qua. Anh chợt cảm thấy bận<br />
tâm thật tình đến vụ mất tích không thể giải thích của Harriet Vanger và đóng sập quyển<br />
album lại.<br />
Bồn chồn anh đến bên cửa sổ nhà bếp nhìn vào bóng tối.<br />
Rồi anh đảo mắt về lại quyển album. Anh không giải thích được cái cảm giác nhưng một<br />
ý nghĩ vụt lướt qua đầu anh tựa như anh vừa phản ứng lại với một cái gì anh mới trông<br />
thấy. Nó giống như một tạo vật vô hình nào vừa thì thào bên tai anh khiến tóc gáy anh<br />
dựng đứng.<br />
Anh mở quyển album. Anh xem kỹ từng trang, xem từng chiếc ảnh về cây cầu. Anh nhìn<br />
tấm ảnh về Henrik Vanger trẻ hơn đang hót dầu và một Harald trẻ hơn, một người mà anh<br />
chưa hề gặp. Thành lan can cầu gẫy, các cao ốc, các cửa sổ và những xe cộ nhìn thấy trong<br />
các tấm ảnh. Anh không nhận ra được Cecilia hai mươi tuổi ở giữa đám người đứng xem.<br />
Cô mặc cái váy liền áo màu sáng và một jacket thẫm màu, hầu như có mặt ở trong ít nhất<br />
hai chục tấm ảnh.<br />
Anh cảm thấy mình đang vừa mới bị kích động, qua nhiều năm Blomkvist đã học được là<br />
hãy tin ở bản năng của mình. Các bản năng này đang phản ứng lại với một cái gì đó trong<br />
quyển album nhưng anh không thể nói ra nó là cái gì.<br />
11 giờ anh vẫn ở bên bàn bếp xem kỹ từng bức ảnh một thì nghe tiếng cửa mở.<br />
- Tôi vào được không?<br />
Đó là Cecilia Vanger. Không chờ trả lời, chị ngồi xuống đối diện anh ở bên kia bàn.<br />
Blomkvist có một cảm giác là lạ về một điều gì anh từng quen quen. Chị mặc một váy<br />
liền áo mỏng, suông và sáng màu cùng một jacket lơ xám, các thứ gần như giống với váy<br />
áo chị mặc trong các bức ảnh từ 1966.<br />
- Anh thành vấn đề mất rồi đấy.- Chị nói.<br />
Blomkvist nhướng lông mày.<br />
- Xin lỗi, hồi tối anh đến gõ cửa đã làm tôi ngạc nhiên. Nay tôi khổ tâm quá không ngủ<br />
nổi.<br />
<br />
- Tại sao chị khổ tâm?<br />
- Anh còn không biết sao?<br />
Anh lắc đầu.<br />
- Anh hứa là tôi nói ra thì không cười nhé.<br />
- Hứa.<br />
- Mùa đông vừa rồi tôi quyến rũ anh là đã làm một việc ngu ngốc, bốc đồng. Tôi chỉ<br />
muốn hưởng thụ, có thế thôi. Đêm đầu tôi uống rượu khá say và hơn nữa, tôi không định<br />
bắt đầu một cái gì lâu dài với anh. Rồi hóa ra khác. Tôi muốn anh biết rằng trong đời tôi<br />
những tuần cùng anh, người tình thoảng qua, là sung sướng nhất.<br />
- Tôi cũng nghĩ nó hay.<br />
- Mikael, tôi nói dối anh và cả với tôi. Tôi không hề thanh thản về tình dục. Tôi đã có<br />
năm bạn tình. Một là khi tôi hai mươi mốt và lần đầu có chuyện. Rồi với chồng tôi, tôi gặp<br />
ông ta năm hai mươi lăm và ông ta quay ra là một kẻ xấu. Rồi một ít thời gian với ba<br />
người mà tôi gặp riêng rẽ trong vài năm một. Nhưng anh đã khơi lên ở trong tôi một cái<br />
gì. Đơn giản là tôi không thể thỏa mãn. Có một cái gì đó liên quan đến việc anh không quá<br />
đòi hỏi.<br />
- Cecilia, không cần phải…<br />
- Suỵt, chớ chặn lời, nếu không tôi không nói được với anh điều này.<br />
Blomkvist ngồi im.<br />
- Hôm anh đi tù, tôi vô cùng thảm hại. Anh đi, cứ y như anh chưa từng tồn tại bao giờ.<br />
Nhà khách đây tối om. Giường tôi trống không và lạnh. Và tôi, một mẹ nạ dòng năm mươi<br />
sáu.<br />
Chị im lặng một lát rồi nhìn vào mắt Blomkvist.<br />
- Mùa đông vừa rồi tôi phải lòng anh. Tôi không muốn nhưng nó đã xảy ra. Và rồi tôi<br />
đánh giá lại và hiểu ra là anh ở đây cũng chỉ tạm bợ thôi, một ngày nào đó anh sẽ bỏ đi<br />
mãi mãi còn tôi thì ở lại đây suốt đời. Tôi đau khổ quá cho nên quyết định không cho anh<br />
vào nhà nữa khi anh ở tù ra.<br />
- Tôi xin lỗi.<br />
- Không phải lỗi của anh. Hồi nãy khi anh đi, tôi ngồi khóc. Tôi mong có cơ hội lại sống<br />
được cuộc đời mình. Rồi tôi quyết định một điều.<br />
- Là gì?<br />
Chị nhìn xuống bàn.<br />
- Chỉ vì một ngày nào đó anh bỏ đây đi mà thôi anh thì tôi điên lên mất. Mikael, chúng<br />
ta có bắt đầu lại được không? Anh có thể quên chuyện xảy ra hồi đầu hôm không?<br />
- Đã quên rồi. – Anh nói. – Nhưng cảm ơn vì đã nói với tôi.<br />
Chị vẫn nhìn xuống gầm bàn.<br />
- Nếu anh còn muốn tôi thì chúng ta hãy cùng nhau.<br />
<br />