CÔ GÁI CÓ VẾT BẦM TRÊN MẮT<br />
Tác giả: Erle Stanley Gardner<br />
Nguyên tác tiếng Pháp: La Blonde Au Coquard<br />
Dịch giả: Nhật Tân; Văn Sách<br />
Nhà xuất bản: NXB Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh<br />
Năm xuất bản: 1989<br />
Số trang: 324<br />
Thể loại: Trinh thám<br />
Đánh máy: do thi hang; Ct.Ly<br />
Soát lỗi và làm ebook: Heoconmtv<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Nếu có điều kiện hãy mua sách để ủng hộ tác giả và nhà xuất bản nhé!<br />
<br />
Ebook miễn phí tại : www.Sachvui.Com<br />
<br />
Chương Một<br />
Perry Mason ra hiệu cho cô thư ký lại gần và nói sẽ:<br />
- Della, một cô tóc vàng với bên mắt tím bầm lúc nào cũng là một hình ảnh bất<br />
thường, trừ phi cô ta thuộc loại “quậy”. Cô ta có dáng như vậy không?<br />
- Tôi không nghĩ thế, - Della Street đáp – rõ ràng cô ta có mối lo sợ ghê gớm về một<br />
chuyện gì đó… Cô ta có giọng nói thật hay, hình như là được sửa giọng.<br />
- Đang ở phòng đọc sách à?<br />
- Vâng.<br />
- Ăn bận ra sao?<br />
- Giày đen, chân không tất, áo măng tô lông thú. Gấu áo ngủ lòi ra ngoài. Thế thôi,<br />
không còn gì trên người nữa.<br />
- Còn vết bầm?<br />
- Trông mà phát ghê.<br />
- Mắt phải hay trái?<br />
- Mắt phải. Cô ta có mớ tóc vàng nhạt, mắt xanh to, mi dài. Chịu khó trang điểm, có<br />
thể rất xinh gái nếu mắt không có vết bầm. Theo mắt ông nhìn thì ông đoán cô ta 22 tuổi<br />
nhưng theo tôi ít ra cũng 26.<br />
- Cô ta tên gì?<br />
- Diana Regia.<br />
- Cái tên thật kỳ quặc<br />
- Cô ta bảo tên cô ta đúng như thế.Dầu sao cô ta cũng đang ở tình trạng quá xúc động<br />
và hốt hoảng.<br />
- Mắt có đỏ không?<br />
- Tôi không để ý. Cô ta có dáng bồn chồn, lo lắng nhưng không phải loại phụ nữ mau<br />
nước mắt. Gặp trường hợp gay go, cô ta sử dụng trí óc nhiều hơn là nước mắt.<br />
- Thôi được. Tôi sẽ gặp để hỏi lý do gì cô ta tìm đến tôi.<br />
Ông mở cửa phòng đọc sách<br />
Người phụ nữ trẻ tóc vàng vụt đứng lên, cao khoảng gần 1m60, nặng hơn 50 ký. Tay<br />
<br />
trái siết chặt vạt áo măng tô vào ngực. Vết bầm trên mắt tạo nên vẻ tương phản với những<br />
lọn tóc đẹp đẽ rủ trên đôi vai. Đầu trần.<br />
Mason hỏi không cần giấu vẻ tò mò:<br />
- Cô Regis? Xin mời cô ngồi xuống. Còn cô Della cô ngồi chỗ này… Cô Regis, đây là<br />
cô thư ký có nhiệm vụ ghi chép những lời trình bày của khách hàng, cô không thấy có<br />
điều gì bất tiện chứ? Nào tôi có thể giúp cô được gì?<br />
Cô khách hàng nói nhanh, giọng xúc động nhưng không mất vẻ lịch sự:<br />
- Thưa ông Mason, tôi đang ở tình trạng khó xử nhưng tôi sẵn sàng đối phó. Tôi đã suy<br />
nghĩ từ nửa đêm và quyết định phải làm một việc gì… về chuyện này.<br />
Cô chỉ vào một bên mắt bị bầm.<br />
- Tại sao cô không đến tìm tôi sớm hơn? – Mason hỏi.<br />
- Tôi không có quần áo.<br />
Luật sư cau mày. Cô gái cười như lạc điệu:<br />
- Nếu ông có thì giờ, tôi xin trình bày thật chi tiết để ông rõ.<br />
Mason nói với giọng lịch thiệp nhưng khá lạnh nhạt:<br />
- Tôi đoán là ông xã đã tịch thu hết quần áo của cô sau một chuyện cãi lộn trong gia<br />
đình. Có thể cô bị nghi oan là lừa dối chồng cô và…<br />
- Thưa ông Mason, hoàn toàn không phải thế. Tôi đã ly dị từ ba năm nay.<br />
- Cô làm ở đài phát thanh?<br />
- Thưa vâng. Nhưng làm sao ông biết?<br />
- Giọng nói của cô.<br />
- À!<br />
- Quần áo của cô đâu?<br />
- Tại nhà người chủ.<br />
- Thật sao? Chuyện lạ lùng gì vậy?<br />
- Mọi chuyện trong vụ này đều lạ lùng cả, - cô gái chua chát nói.<br />
Liếc nhìn xem Della có ghi kịp những lời đối thoại không, Mason nói:<br />
- Cô kể lại từ đầu cho tôi biết. Trước tiên hãy nói về bản thân cô.<br />
- Tôi không biết mặt cha tôi và khi 12 tuổi thì mẹ chết. Tôi tin một đứa trẻ dù mồ côi<br />
nhưng vẫn có thể thành đạt trong cuộc sống, miễn là phải chịu khó, nên tôi quyết định học<br />
tập không ngừng. Tôi mới chỉ hết chương trình sơ học nhưng không bỏ lỡ dịp nào để nâng<br />
cao trình độ học vấn: học lớp buổi tối, lớp hàm thụ trong thư viện thành phố. Tôi học ghi<br />
tốc ký, đánh máy, làm nghề thư ký, sau chuyển sang làm xướng ngôn viên của đài phát<br />
thanh. Một hôm, tôi nhận được một lá thư. Một ông Jason Bartsler nào đó nghe tôi nói trên<br />
đài, thấy thích giọng tôi. Trong thư nói nếu tôi muốn một chỗ làm lương hậu thì ông ta sẽ<br />
<br />
mời tôi làm “một việc thật dễ dàng, ít vất vả”.<br />
- Cô trả lời ra sao?<br />
Cô gái nhăn mặt;<br />
- Chúng tôi, những xướng ngôn viên, thường nhận hàng tá thư thuộc loại đó. Lời lẽ có<br />
thay đổi nhưng ý đồ đều giống nhau. Tôi ném vào sọt giấy.<br />
- Rồi sao nữa?<br />
- Tôi nhận thêm lá thứ hai, sau đó ông ta gọi điện thẳng đến đài. Lời lẽ thật nhã nhặn<br />
cho tôi biết ông ta phải đọc rất nhiều nhưng thị lực ngày càng giảm nên cần có một người<br />
đọc cho nghe. Nghe tôi nói trên đài, ông ta rất thích không những giọng nói mà cả cách<br />
diễn tả thông minh làm nổi bật ý nghĩa của bài nói. Tóm lại, tôi nhận lời và khi tiếp kiến,<br />
tôi thấy ông ta là con người rất đàng hoàng.<br />
- Thế ông ta làm nghề gì?<br />
- Trong ngành khai thác mỏ. Khoảng 55, 56 tuổi, thích hưởng lạc nhưng không phải<br />
theo chiều hướng xấu. Tóm lại, ông ta…ông ta là con người rất dễ mến.<br />
Mason ừ hữ gật đầu, cô gái lại nói tiếp:<br />
- Một quan niệm ông ta tâm đắc nhất là dân Mỹ quá cả tin. Ông ta quả quyết chúng ta<br />
tin tưởng vào bất cứ điều gì người ta nói, nhưng khi thưc sự tỏ ra trái ngược hẳn lại thì<br />
chúng ta phàn nàn hết thảy mọi người, trừ bản thân chúng ta. Còn về chuyện đọc sách, tôi<br />
thấy quá ngạc nhiên.<br />
- Ngạc nhiên vì sao? – Mason quan tâm hỏi.<br />
- Ông ta lựa chọn cẩn thận những bài báo trong các tạp chí có số lượng xuất bản lớn,<br />
do những chuyên gia có tầm cỡ viết và ông ta bắt tôi phải đọc thật to lên.<br />
- Thế có điều gì lạ lùng trong đó?<br />
- Những bài báo đó được viết ra cách đây từ bốn đến 20 năm.<br />
- Chà, thế thì lạ thật rồi!<br />
- Không biết ông có hiểu ý tôi không, nên tôi đưa ra vài thí dụ minh họa. Trước chiến<br />
tranh, nhiều chuyên gia nói rằng ta sẽ đánh tan hải quân Nhật nhanh đến nỗi không kịp<br />
cho họ hô to lên hai chữ “Thiên hoàng”. Một ví dụ khác: trong thời kỳ cấm rượu, có<br />
những bộ óc sáng suốt đã viết và nhắc lại nhiều lần là dù sao nhất định cũng phải cấm<br />
rượu. Thí dụ nữa: hàng tá những nhà kinh tế học xác nhận trong vài năm gần đây, số nợ<br />
của công khố đã lên tới 30 tỉ, có nghĩa là Nhà nước bị sụp đổ và một trong 50 bang sẽ xảy<br />
ra tình trạng hỗn loạn. Tất cả những bài báo đó đều do những bộ óc kiệt xuất nhất trong<br />
nước biên soạn với một lập luận không thể nào bác bỏ.<br />
Mason không che giấu vẻ lúng túng, ông hỏi:<br />
- Ông ta bảo cô đọc những bài báo đó nhằm mục đích gì? Dầu sao không có một nhà<br />
báo nào lại dám tự phụ cho mình là nhà tiên tri. Thông thường họ chỉ tập hợp những sự<br />
kiện và từ đó rút ra kết luận thôi.<br />
<br />